Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 12:
Thời Vũ Yên Nhiên
16/11/2024
Thật đáng ghen tị!”
Tiểu Nhiễm đáp lại: “Khi nào rảnh, chị cứ đến chỗ em chơi nhé, chị Lệ Hoa!”
Đội trưởng đã giao chìa khóa cho Tiểu Nhiễm, nên cô cùng mọi người bắt tay vào dọn dẹp khu sân và sắp xếp lại đồ đạc.
Nhìn sân sạch sẽ, ngăn nắp, Tiểu Nhiễm cảm thấy rất vui, biết ơn những người đã giúp đỡ.
Cô nói cảm kích: “Cảm ơn mọi người đã giúp em, lần sau nghỉ, mọi người qua đây ăn cơm em nấu nhé!”
Mọi người đều vui vẻ nhận lời vì đã từng thưởng thức tay nghề của Tiểu Nhiễm và ai cũng nhớ mãi hương vị món ăn cô nấu.
Sau khi giúp đỡ xong, mọi người trở về khu thanh niên trí thức để tiếp tục công việc buổi chiều.
Tiểu Nhiễm đứng ở cửa tiễn họ rồi khóa cổng, quay lại phòng và vào ngay không gian của mình.
Cô lấy ra những vật dụng cần thiết, còn nhà bếp trống không thì đã có sẵn đồ ăn và gia vị mà cô cất trữ trước đó.
Nghĩ đến việc lần tới sẽ phải đi chợ huyện để mua thêm gia vị, cô càng yên tâm khi thấy trong không gian còn đủ dầu, muối và các vật dụng cần thiết.
Buổi chiều, Tiểu Nhiễm khóa cửa cổng rồi đeo gùi lên núi hái cỏ cho heo.
Hai chú heo con còn nhỏ, nên mỗi lần chỉ cần một gùi cỏ là đủ.
Sau này khi chúng lớn hơn thì sẽ cần nhiều hơn.
Đại Hoa thôn là một ngôi làng hẻo lánh, được bao quanh bởi núi rừng trập trùng và cây cối xanh tươi um tùm.
Nghe người dân kể, trong núi còn có cả sói và lợn rừng.
Tiểu Nhiễm chưa quen với khu vực này, nên không dám vào sâu trong núi, cô chỉ quanh quẩn ở những nơi cỏ mọc dày và tốt.
Cô bẻ một cây gậy chắc để đi lại cho an toàn và bắt đầu hái cỏ.
Sau khi đầy gùi cỏ, Tiểu Nhiễm nghĩ còn sớm, có thể vào sâu hơn một chút để thăm dò.
Dù sao cô cũng có không gian của mình, nếu gặp nguy hiểm thì còn có chỗ để trốn.
Nghĩ vậy, cô cất gùi cỏ vào không gian, sau đó đeo một gùi rỗng và men theo con đường mòn nhỏ đi sâu vào núi.
Được một đoạn, cô nhìn thấy một cây lớn sai quả màu đỏ rực, đến gần nhìn mới phát hiện đó là cây táo dại.
Trên cây đầy táo chín mọng mà chưa có ai hái.
Tiểu Nhiễm không khỏi vui mừng, nghĩ thầm lần này thật có lộc.
Cô bèn tìm một cây gậy dài trong bụi cây rồi gõ những quả táo chín xuống.
Chẳng mấy chốc, giỏ của cô đã đầy ắp, liền cất tất cả vào trong không gian.
Nhìn trên cây còn nhiều quả chưa chín, Tiểu Nhiễm nghĩ sẽ để dành lần sau quay lại hái tiếp.
Trên đường đi, Tiểu Nhiễm còn phát hiện một cây lê rừng, hái thêm nhiều quả lê và cất vào không gian.
Ngoài ra, cô còn tìm được ít rau dại tươi ngon để mang về xào, thậm chí còn thấy một ít nấm và mộc nhĩ.
Cô càng đi càng thấy vui vì khu rừng này đúng là kho báu, có đủ thứ để cô khai thác.
Bỗng một con thỏ hoang từ bụi cây nhảy ra, khiến Tiểu Nhiễm sáng mắt.
Cô nhanh chóng đuổi theo nhưng con thỏ đã mất hút.
Không có dụng cụ bẫy thì việc bắt con vật hoang dã thật không dễ.
Có lẽ sau này cô sẽ thử đặt bẫy xem sao, biết đâu có thể bắt được mồi ngon.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Tiểu Nhiễm định quay về.
Đúng lúc đó, cô thấy trong bụi cây phía trước có một ổ gà rừng với vài con đang kiếm ăn.
Vui mừng nhưng cô không dám xông tới, sợ làm chúng bay mất.
Tiểu Nhiễm đáp lại: “Khi nào rảnh, chị cứ đến chỗ em chơi nhé, chị Lệ Hoa!”
Đội trưởng đã giao chìa khóa cho Tiểu Nhiễm, nên cô cùng mọi người bắt tay vào dọn dẹp khu sân và sắp xếp lại đồ đạc.
Nhìn sân sạch sẽ, ngăn nắp, Tiểu Nhiễm cảm thấy rất vui, biết ơn những người đã giúp đỡ.
Cô nói cảm kích: “Cảm ơn mọi người đã giúp em, lần sau nghỉ, mọi người qua đây ăn cơm em nấu nhé!”
Mọi người đều vui vẻ nhận lời vì đã từng thưởng thức tay nghề của Tiểu Nhiễm và ai cũng nhớ mãi hương vị món ăn cô nấu.
Sau khi giúp đỡ xong, mọi người trở về khu thanh niên trí thức để tiếp tục công việc buổi chiều.
Tiểu Nhiễm đứng ở cửa tiễn họ rồi khóa cổng, quay lại phòng và vào ngay không gian của mình.
Cô lấy ra những vật dụng cần thiết, còn nhà bếp trống không thì đã có sẵn đồ ăn và gia vị mà cô cất trữ trước đó.
Nghĩ đến việc lần tới sẽ phải đi chợ huyện để mua thêm gia vị, cô càng yên tâm khi thấy trong không gian còn đủ dầu, muối và các vật dụng cần thiết.
Buổi chiều, Tiểu Nhiễm khóa cửa cổng rồi đeo gùi lên núi hái cỏ cho heo.
Hai chú heo con còn nhỏ, nên mỗi lần chỉ cần một gùi cỏ là đủ.
Sau này khi chúng lớn hơn thì sẽ cần nhiều hơn.
Đại Hoa thôn là một ngôi làng hẻo lánh, được bao quanh bởi núi rừng trập trùng và cây cối xanh tươi um tùm.
Nghe người dân kể, trong núi còn có cả sói và lợn rừng.
Tiểu Nhiễm chưa quen với khu vực này, nên không dám vào sâu trong núi, cô chỉ quanh quẩn ở những nơi cỏ mọc dày và tốt.
Cô bẻ một cây gậy chắc để đi lại cho an toàn và bắt đầu hái cỏ.
Sau khi đầy gùi cỏ, Tiểu Nhiễm nghĩ còn sớm, có thể vào sâu hơn một chút để thăm dò.
Dù sao cô cũng có không gian của mình, nếu gặp nguy hiểm thì còn có chỗ để trốn.
Nghĩ vậy, cô cất gùi cỏ vào không gian, sau đó đeo một gùi rỗng và men theo con đường mòn nhỏ đi sâu vào núi.
Được một đoạn, cô nhìn thấy một cây lớn sai quả màu đỏ rực, đến gần nhìn mới phát hiện đó là cây táo dại.
Trên cây đầy táo chín mọng mà chưa có ai hái.
Tiểu Nhiễm không khỏi vui mừng, nghĩ thầm lần này thật có lộc.
Cô bèn tìm một cây gậy dài trong bụi cây rồi gõ những quả táo chín xuống.
Chẳng mấy chốc, giỏ của cô đã đầy ắp, liền cất tất cả vào trong không gian.
Nhìn trên cây còn nhiều quả chưa chín, Tiểu Nhiễm nghĩ sẽ để dành lần sau quay lại hái tiếp.
Trên đường đi, Tiểu Nhiễm còn phát hiện một cây lê rừng, hái thêm nhiều quả lê và cất vào không gian.
Ngoài ra, cô còn tìm được ít rau dại tươi ngon để mang về xào, thậm chí còn thấy một ít nấm và mộc nhĩ.
Cô càng đi càng thấy vui vì khu rừng này đúng là kho báu, có đủ thứ để cô khai thác.
Bỗng một con thỏ hoang từ bụi cây nhảy ra, khiến Tiểu Nhiễm sáng mắt.
Cô nhanh chóng đuổi theo nhưng con thỏ đã mất hút.
Không có dụng cụ bẫy thì việc bắt con vật hoang dã thật không dễ.
Có lẽ sau này cô sẽ thử đặt bẫy xem sao, biết đâu có thể bắt được mồi ngon.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Tiểu Nhiễm định quay về.
Đúng lúc đó, cô thấy trong bụi cây phía trước có một ổ gà rừng với vài con đang kiếm ăn.
Vui mừng nhưng cô không dám xông tới, sợ làm chúng bay mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.