Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 38:
Thời Vũ Yên Nhiên
16/11/2024
Thấy con lợn rừng mỗi lúc một tiến gần, tất cả chỉ biết chạy tán loạn, lo sợ bị nó đuổi theo.
Tiểu Nhiễm cũng chạy hết sức, trong lòng cô lo lắng bởi nếu chỉ có mình, cô có thể đưa con lợn vào không gian bí mật của mình.
Nhưng trước sự hiện diện của mọi người, cô chỉ đành cùng cả nhóm bỏ chạy.
Thấy Tiểu Nhiễm sắp vượt qua mình, Hồ Nguyệt Mai trong lòng hoảng sợ vì cô ta đang tụt lại phía sau.
Trong lúc hoảng loạn, cô ta theo bản năng đẩy Tiểu Nhiễm ngã xuống.
Tiểu Nhiễm hoàn toàn không ngờ mình bị ngáng chân, ngã mạnh xuống đất.
Nhìn thấy con lợn rừng xông tới, cô lập tức lăn vào bụi cỏ gần đó.
Đúng lúc miệng con lợn sắp chực cắn tới, Cố Tĩnh Quốc nhanh như chớp đá nó bật ra, rồi nhặt lấy lưỡi hái của Tiểu Nhiễm, cắm một nhát sâu vào bụng con lợn.
Khi thấy nó chưa gục hẳn, anh lại rút lưỡi hái ra và đâm thêm vài nhát nữa cho đến khi con lợn nằm bất động.
Các thanh niên trí thức còn lại tròn mắt nhìn, bất ngờ trước sức mạnh của Cố Tĩnh Quốc.
Từ Khải chạy đến, vỗ vai Cố Tĩnh Quốc và khen: “Cậu giỏi thật đấy, Tĩnh Quốc! Không ngờ cậu có thể hạ gục một con lợn rừng to thế này!”
Cố Tĩnh Quốc mặt lạnh như băng, không đáp lại mà chỉ liếc nhìn Hồ Nguyệt Mai đầy giận dữ.
Không ai biết rằng, khi thấy Tiểu Nhiễm bị ngáng chân ngã xuống, trong lòng anh hoảng loạn nhường nào, sợ rằng cô sẽ bị con lợn làm hại.
Anh vốn định quay lại để bảo vệ cô, nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh đó.
May mắn thay, Tiểu Nhiễm nhanh trí lăn vào bụi cỏ, tránh được nguy hiểm.
Giờ đây, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, xoa dịu cảm giác sợ hãi còn vương lại trong tim.
Tào Lệ Hoa chạy đến đỡ Tiểu Nhiễm dậy, lo lắng hỏi: “Tiểu Nhiễm, em không sao chứ? Vừa rồi em làm chị sợ muốn chết! Suýt nữa thì bị con lợn làm bị thương, nhưng may có anh Cố ở đây.
Không ngờ anh ấy lại giỏi đến vậy, ngay cả lợn rừng cũng không phải đối thủ của anh ấy!”
Tiểu Nhiễm tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cố trấn an Tào Lệ Hoa: “Em không sao, cảm ơn chị Lệ Hoa đã lo lắng.”
Tào Lệ Hoa nhìn cô, cười trêu: “Người mà em cần cảm ơn chắc không phải là chị đâu, đúng không?”
Lời trêu chọc của Tào Lệ Hoa khiến Tiểu Nhiễm ngượng ngùng.
Hình ảnh Cố Tĩnh Quốc dũng cảm bảo vệ mình trong lúc nguy hiểm khiến cô cảm động sâu sắc.
Trong khi đó, Tiêu Thanh Thanh nhìn Tiểu Nhiễm mà không khỏi tiếc nuối: “Lâm Tiểu Nhiễm thật may mắn.
Nếu không có Cố Tĩnh Quốc, chắc chắn cô ta đã gặp nạn rồi.
Cái Hồ Nguyệt Mai này đúng là vô dụng, không đẩy cô ta thẳng vào lợn rừng được.”
Khi Hồ Nguyệt Mai đẩy ngã Tiểu Nhiễm, Tiêu Thanh Thanh đã nhìn thấy tất cả.
Thực ra, cô ta cũng đang tìm cơ hội để đẩy Tiểu Nhiễm về phía lợn rừng, nhưng Hồ Nguyệt Mai lại ra tay trước.
Dù vậy, Nguyệt Mai quá vụng về, chỉ khiến Tiểu Nhiễm vấp ngã chứ không gây nguy hiểm gì thực sự.
Tiêu Thanh Thanh thầm nghĩ, bỏ lỡ cơ hội lần này rồi thì sau này khó mà có dịp khác.
Trong lòng Hồ Nguyệt Mai thì tràn ngập nỗi sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Tĩnh Quốc vừa rồi khiến cô ta biết rằng anh đã nhìn thấy mọi chuyện.
Dù không nói gì trước mặt mọi người, nhưng ánh nhìn đó rõ ràng là một lời cảnh cáo.
Tiểu Nhiễm cũng chạy hết sức, trong lòng cô lo lắng bởi nếu chỉ có mình, cô có thể đưa con lợn vào không gian bí mật của mình.
Nhưng trước sự hiện diện của mọi người, cô chỉ đành cùng cả nhóm bỏ chạy.
Thấy Tiểu Nhiễm sắp vượt qua mình, Hồ Nguyệt Mai trong lòng hoảng sợ vì cô ta đang tụt lại phía sau.
Trong lúc hoảng loạn, cô ta theo bản năng đẩy Tiểu Nhiễm ngã xuống.
Tiểu Nhiễm hoàn toàn không ngờ mình bị ngáng chân, ngã mạnh xuống đất.
Nhìn thấy con lợn rừng xông tới, cô lập tức lăn vào bụi cỏ gần đó.
Đúng lúc miệng con lợn sắp chực cắn tới, Cố Tĩnh Quốc nhanh như chớp đá nó bật ra, rồi nhặt lấy lưỡi hái của Tiểu Nhiễm, cắm một nhát sâu vào bụng con lợn.
Khi thấy nó chưa gục hẳn, anh lại rút lưỡi hái ra và đâm thêm vài nhát nữa cho đến khi con lợn nằm bất động.
Các thanh niên trí thức còn lại tròn mắt nhìn, bất ngờ trước sức mạnh của Cố Tĩnh Quốc.
Từ Khải chạy đến, vỗ vai Cố Tĩnh Quốc và khen: “Cậu giỏi thật đấy, Tĩnh Quốc! Không ngờ cậu có thể hạ gục một con lợn rừng to thế này!”
Cố Tĩnh Quốc mặt lạnh như băng, không đáp lại mà chỉ liếc nhìn Hồ Nguyệt Mai đầy giận dữ.
Không ai biết rằng, khi thấy Tiểu Nhiễm bị ngáng chân ngã xuống, trong lòng anh hoảng loạn nhường nào, sợ rằng cô sẽ bị con lợn làm hại.
Anh vốn định quay lại để bảo vệ cô, nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh đó.
May mắn thay, Tiểu Nhiễm nhanh trí lăn vào bụi cỏ, tránh được nguy hiểm.
Giờ đây, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, xoa dịu cảm giác sợ hãi còn vương lại trong tim.
Tào Lệ Hoa chạy đến đỡ Tiểu Nhiễm dậy, lo lắng hỏi: “Tiểu Nhiễm, em không sao chứ? Vừa rồi em làm chị sợ muốn chết! Suýt nữa thì bị con lợn làm bị thương, nhưng may có anh Cố ở đây.
Không ngờ anh ấy lại giỏi đến vậy, ngay cả lợn rừng cũng không phải đối thủ của anh ấy!”
Tiểu Nhiễm tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cố trấn an Tào Lệ Hoa: “Em không sao, cảm ơn chị Lệ Hoa đã lo lắng.”
Tào Lệ Hoa nhìn cô, cười trêu: “Người mà em cần cảm ơn chắc không phải là chị đâu, đúng không?”
Lời trêu chọc của Tào Lệ Hoa khiến Tiểu Nhiễm ngượng ngùng.
Hình ảnh Cố Tĩnh Quốc dũng cảm bảo vệ mình trong lúc nguy hiểm khiến cô cảm động sâu sắc.
Trong khi đó, Tiêu Thanh Thanh nhìn Tiểu Nhiễm mà không khỏi tiếc nuối: “Lâm Tiểu Nhiễm thật may mắn.
Nếu không có Cố Tĩnh Quốc, chắc chắn cô ta đã gặp nạn rồi.
Cái Hồ Nguyệt Mai này đúng là vô dụng, không đẩy cô ta thẳng vào lợn rừng được.”
Khi Hồ Nguyệt Mai đẩy ngã Tiểu Nhiễm, Tiêu Thanh Thanh đã nhìn thấy tất cả.
Thực ra, cô ta cũng đang tìm cơ hội để đẩy Tiểu Nhiễm về phía lợn rừng, nhưng Hồ Nguyệt Mai lại ra tay trước.
Dù vậy, Nguyệt Mai quá vụng về, chỉ khiến Tiểu Nhiễm vấp ngã chứ không gây nguy hiểm gì thực sự.
Tiêu Thanh Thanh thầm nghĩ, bỏ lỡ cơ hội lần này rồi thì sau này khó mà có dịp khác.
Trong lòng Hồ Nguyệt Mai thì tràn ngập nỗi sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Tĩnh Quốc vừa rồi khiến cô ta biết rằng anh đã nhìn thấy mọi chuyện.
Dù không nói gì trước mặt mọi người, nhưng ánh nhìn đó rõ ràng là một lời cảnh cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.