[Xuyên Sách] Nữ Phụ Vừa Kiều Vừa Mềm

Chương 5: Hương Hương

Dạ Tử Vũ

25/03/2024

Tống Tuyết Kiều không có ký ức của nữ phụ, mọi việc đều phải dựa vào suy đoán. Sau khi thấy mọi người lấy nước bằng một cái thùng, cô liền cầm ca đi lấy nước uống. Vừa mới đến nơi đã bị một người đụng mạnh từ phía sau, không kịp đề phòng nên ngã sõng soài.

Ngã đau điếng người, Tống Tuyết Kiều vừa mím môi vừa nhìn người phụ nữ đã va vào mình. Cô nhận ra người này, là nữ thanh niên trí thức khác ở cùng phòng cô, tên là Đào Hồng.

Hai người bọn cô vốn không ưa nhau, mà Đào Hồng lại vô cùng coi thường nguyên chủ. Nguyên chủ xinh đẹp hơn cô ta, làm việc lại ít hơn cô ta, quan trọng nhất là cô ta có ý với đại đội trưởng Hoắc Đức Văn. Trong sách có miêu tả, chỉ là không ai biết tâm tư của nữ thanh niên trí thức này thôi.

Mà Tống Tuyết Kiều lại là người có tính tiểu thư, trước đây đã đắc tội không ít người, bao gồm cả Đào Hồng.

Đây là muốn trả thù cô sao?

Thật xui xẻo, cô đây là vô cớ ăn cú ngã này thay cho nữ phụ mà.

Tống Tuyết Kiều không giỏi cãi nhau. Cô ngồi dậy, xắn tay áo lên, quả nhiên thấy cánh tay bị xước một đường, chảy máu.

"Đáng đời." Đào Hồng khẽ hừ một tiếng, rồi lắc mông đi lấy nước.

Tống Tuyết Kiều vô thức nhìn xung quanh, không ai quan tâm đến chuyện này. Hoặc có lẽ họ cũng nghĩ là cô đáng đời, hoặc là thật sự không nhìn thấy.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu ấm ức như vậy. Vì vậy, cô nghiến răng, đột nhiên nhấc chân đá vào khuỷu chân của Đào Hồng. Cô ta "bịch" một tiếng quỳ mạnh xuống như cây thông bị chặt, đau đớn kêu lên.

"Tống Tuyết Kiều, cô làm gì vậy?"

"Không làm gì cả, chỉ muốn dạy chút phép lịch sự cho cô. Vừa rồi lúc cô đụng tôi mà cũng không nói một câu xin lỗi nào, giờ tôi làm mẫu tại chỗ cho cô thấy một lần." Nói rồi, cô nở một nụ cười lịch thiệp, có chút khoa trương: "A ha, lúc nãy là tôi vô ý, thật xin lỗi." Nói xong liền mặt lạnh quay người bỏ đi.

"Cô, cô đứng lại cho tôi, Tống Tuyết Kiều, đồ không biết xấu hổ nhà cô..."



"Được rồi, ồn ào cái gì? Đồng chí Đào Hồng, đồng chí cũng nên tự ngẫm hành vi của mình một chút đi." Đám người Hoắc Đức Văn thật ra đã nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra bên này, chỉ là không rảnh quan tâm. Nhưng họ lại không ngờ phản ứng của Tống Tuyết Kiều không phải là cãi nhau mà lại trực tiếp động chân, nói năng còn rất có lý. Ít nhất, mọi người không thể bắt bẻ được lỗi nào của cô.

Đào Hồng tức giận nói: "Tôi chỉ là không vừa mắt cô ta..." Ngày ngày dựa vào sắc đẹp đi quyến rũ đàn ông, không biết xấu hổ.

“Hành vi của cô ấy thế nào? Mọi người đều rất bận, bớt gây chuyện đi.” Hứa Đức Văn lạnh mặt dạy dỗ một câu, sau đó cũng không quan tâm đến cô ta nữa, tiếp tục ăn bánh bao nhân đậu trong hộp cơm. Tuy nhiên, vừa nhai ông lại vừa nhớ lại phản ứng vừa nãy của Tống Tuyết Kiều, bình thường không phải cô ta rất hay cãi à, hôm nay sao vậy? Thấy cô như vậy, ông luôn cảm thấy như mình không ra ngăn cản là đã làm sai rồi ấy.

Mà Tống Tuyết Kiều càng thêm tức, cô đã trêu chọc ai đâu chứ? Những chuyện đó đều là nguyên chủ làm, nhưng họ lại tính hết lên đầu cô, thật sự rất oan ức đó.

Cô tìm một chỗ không người ngồi xuống, xắn tay áo lên xem vết thương bị trầy da vừa nãy, khá nghiêm trọng, hèn gì đau như vậy.

"Chị dì nhỏ, tay chị té bị thương à?" Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng Tống Tuyết Kiều, cô ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn lại thì thấy đúng thật là một bé gái.

Cô gái ước chừng cỡ năm sáu tuổi, dáng người vô cùng gầy yếu, hai má phúng phính như hai củ khoai tây, nhưng đôi mắt to tròn, nhìn rất lanh lợi,đáng yêu. Không cần ký ức gì đó thì Tống Tuyết Kiều cũng lập tức nhận ra bé gái này là ai.

Con gái của Hoắc Đức Văn, Hoắc Hương Hương.

Lúc mẹ cô bé sinh cô bé thì bị khó sinh, nên từ khi sinh ra đến giờ cô bé chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ. Ba thì ngày nào cũng bận rộn, để cô bé cho hàng xóm nuôi lớn. Nhưng hàng xóm nuôi con người khác làm sao có thể chăm sóc chu đáo, cô bé này từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai quan tâm, có thể nói là một đứa trẻ vô cùng thiếu thốn tình thương.

Trong tiểu thuyết, cô bé là người duy nhất có thiện cảm với nữ phụ, thậm chí còn từng bênh vực nữ phụ, bởi vì nữ phụ từng cho cô bé vài viên kẹo.

Bây giờ bất kể đứa bé này thiếu tình thương hay vì lý do gì, thì từ khi Tống Tuyết Kiều đến thế giới này, cô bé là người duy nhất quan tâm cô. Trong lòng cô không khỏi cảm động, lắc đầu gượng cười nói: "Chị không sao, hôm nay Hương Hương đi đâu vậy?"

"Em đi hái đồ ăn, tối về bảo ba nấu cho em ăn." Hoắc Hương Hương nghiêm túc nói, cô bé rất thích chị dì nhỏ, vì bé thấy chị dì nhỏ rất sạch sẽ, cũng rất xinh đẹp, trên người còn thơm nữa.

Tống Tuyết Kiều vẫy tay gọi: "Lại đây, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn này này, da bị tróc hết cả rồi." Cô lấy ra tuýp mỡ trăn trong túi của mình ra. Thứ này bây giờ rất khó tìm, hai chị em cô được người nhà gửi tới cho mỗi người một tuýp, bình thường bản thân nguyên chủ còn chẳng nỡ dùng.



"Ngứa quá." Hoắc Hương Hương kêu lên. Cô bé trước giờ chưa từng bôi thứ này, cảm thấy hơi rát, nhưng lại mát lạnh,rất dễ chịu.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vang lên đằng xa: "Cô đang làm gì đó?" Giọng điệu đầy tức giận, như thể Tống Tuyết Kiều đang làm điều gì trời không dung đất không tha vậy.

Tống Tuyết Kiều vừa quay đầu liền thấy nam chủ mặt lạnh đi tới. Khi đọc tiểu thuyết, cô cảm thấy nam chủ lạnh lùng này vừa đẹp trai vừa nam tính, nhưng thực tế bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy quả thực là một áp lực lớn, cả đầu ong ong, không dám cử động.

Đây chắc là khí tràng của nhân vật chính, quá đáng sợ rồi. Cô vội vàng cất mỡ trăn, không nói một lời đứng dậy bỏ đi.

Rõ ràng còn chưa chuẩn bị gì đã gặp mặt, cô cần phải suy nghĩ xem phải làm thế nào.

Nhưng lại nghe thấy Hoắc Hương Hương nói với Hoắc Chấn Đình ở phía sau: "Anh ơi, chị đang bôi thuốc cho em."

"Sau này tránh xa cô ta ra một chút." Bỗng nhiên đối xử tốt với một đứa trẻ, đứa trẻ này còn là em gái mình, không biết cô ta đang toan tính điều gì.

Nhưng Tống Tuyết Kiều lại cảm thấy tủi thân, cô còn chưa nói gì đã bị nghĩ oan rồi, cô cũng rất buồn đó được không? Nghĩ đến đây, cô cũng không đi nữa, đột nhiên quay người lại nói với nam chủ: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ thấy mặt cô bé bị nứt da nên bôi cho chút mỡ trăn thôi. Đừng tưởng đàn ông nhà các anh ai gặp cũng thích, bổn cô nương không thèm đâu, hứ." Nói xong lập tức thở phì phìquay người bỏ đi.

Tượng đất cũng còn có ba phần nóng nảy đấy, ở bên kia bị người ta bắt nạt, đến đây để giải tỏa tâm trạng còn bị nam chủ châm chọc mỉa mai, cô cũng có tính tình chứ, rất hung dữ đó.

"Chị dì nhỏ tức giận rồi, anh chọc chị dì nhỏ giận bỏ đi rồi……” Hoắc Hương Hương hất tay anh trai thúi ra, anh vừa về đã xụ mặt với mình, chẳng tốt như chị dì nhỏ chút nào, vừa cho kẹo vừa bôi mỡ trăn cho bé.

Hoắc Chấn Đình không hiểu tự nhiên sao lại chọc hai cô gái tức giận, anh vò đầu bứt tóc. Đột nhiên nhận ra, cái gì mà cưới vợ là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, phụ nữ phiền phức như vậy, cưới về nhà không phải lật cả trời luôn sao.

Nhìn đi, trước đây còn chạy theo sau mông gọi anh ơi anh à, ngoảnh mặt một cái đã kêu không thèm. Một người khác thì vừa mới gọi anh ơi anh à, chớp mắt đã giận anh, anh có chọc ai đâu?

Vẫn là lính trong quân đội tốt hơn, không phục thì đánh vài cái, không phục nữa thì đánh thêm vài cái, đánh nhiều thì sẽ phục thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Sách] Nữ Phụ Vừa Kiều Vừa Mềm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook