[Xuyên Sách] Nữ Phụ Vừa Kiều Vừa Mềm
Chương 4: Sợ Anh Ta
Dạ Tử Vũ
25/03/2024
"Cảm ơn dì Trương ạ." Tống Tuyết Kiều là một đứa bé ngoan, đương nhiên phải nói lời cảm ơn đàng hoàng rồi.
Nhưng ở vùng quê rộng lớn này, giọng điệu lễ phép như này khiến Trương chủ nhiệm hơi sững người một chút. Mấy thanh niên trí thức kia đều gọi bà là Trương chủ nhiệm, thỉnh thoảng được gọi là dì cũng được rồi, tuy tác phong của cô bé này chút vấn đề nhưng miệng thì lại rất ngọt đấy!
Phất phất tay, bà ôm lúa tiếp tục cắt, nhưng trong lòng vẫn khá thoải mái.
Nhưng chưa được bao lâu, bà lại nghe thấy cô bé kia ‘á’ lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô đang ngồi chồm hổm ôm chân khóc?
Bà cảm thấy đầu mình hơi nhức nhức.
Tống Tuyết Kiều mang găng tay cắm đầu vào làm việc cũng cảm thấy rất uể oải nha, không ngờ mới cắt một lúc mà lại thật sự cắt trúng chân rồi. Cái tên lúc nãy đúng là miệng quạ đen mà, độc mồm thật.
May mà không sâu lắm, nhưng mà chảy máu rồi.
Cô òa lên khóc ra tiếng, cái vụ xuyên sách này thật là xui xẻo. Biết trước như vậy, lúc trước đọc mấy tiểu thuyết niên đại làm gì, thà đọc mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài có phải tốt hơn không, ít nhất có xuyên thì cũng xuyên tới hiện đại nha. Lúc đó nông nghiệp được cơ giới hóa, không cần phế vật như cô phải động tay cắt lúa gì nữa.
Trương chủ nhiệm đi đến nhìn một lượt, cau mày nói: "Đồng chí Tống Tuyết Kiều, cô có cần khóc dữ vậy không? Về xử lý vết thương một chút rồi nghỉ ngơi đi." Đừng đến đây gây rối thêm nữa.
"Tôi, tôi nghĩ tôi vẫn có thể làm thêm một lúc nữa." Cô lấy khăn tay băng bó miệng vết thương, sau đó còn muốn cầm liềm tiếp tục chiến đấu. Một là vì chuyện hình tượng của nữ phụ, hai là tính cố chấp của cô nổi lên. Cô không tin là mình không thể cắt được lúa.
Không ngờ, cô bé này nhìn vậy mà còn khá bướng bỉnh đấy.
Trương chủ nhiệm nhìn Tống Tuyết Kiều vừa cắt lúa vừa rơi nước mắt, trong lòng thầm nghĩ cô bé này cũng không đến nỗi nào, chỉ là có hơi nũng nịu một chút, có lẽ còn có thể cứu vãn một chút nhỉ?
Tống Tuyết Kiều cứ thế hự hự cặm cụi cắt lúa, dần dần cũng tìm được chút mánh lới, không còn vụng về như lúc đầu nữa.
Đến khi cắt được một nửa thì đã đến trưa, những người khác thì đã cắt sắp xong hết cả rồi.
Các nam thanh niên đi đến, giúp cô cắt nốt để đi ăn cơm cho ngon.
Hoắc Chấn Đình là người đến đầu tiên, liếc mắt nhìn người ở phía sau rồi cúi xuống gộp hai bó lại mà cắt.
Cứ thế, anh xoát xoát xoát cắt lúa đến trước mặt nữ đồng chí, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi dựng đứng cả tóc gáy. Siết chặt chiếc liềm trên tay, anh quay người bỏ đi, trước đây suýt chút nữa bị cô tính kế, là đàn ông, lần đầu tiên anh cảm thấy phụ nữ cũng rất đáng sợ.
Tống Tuyết Kiều trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy nam chủ giống như nhìn thấy cứu tinh, thật ngầu, nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, cô run rẩy nói: "Đồng, đồng chí. Cứu mạng..." Sợ chết khiếp rồi, không biết từ lúc nào trên chân cô lại có một con rắn nhỏ, nhớp nháp, cô không ngất đi đơn giản là vì nhìn thấy có người đến.
Hoắc Chấn Đình vô cùng bực bội, anh đã bị cô gái này lừa nhiều lần nên trong lòng đã có bóng ma từ lâu.
"Cô lại muốn làm gì?"
"Tôi... trên chân tôi có rắn, hu hu..." Tống Tuyết Kiều đúng thật là bị doạ khóc nức nở, nhưng lại không dám cử động dù chỉ là một động tác nhỏ.
Là một quân nhân, Hoắc Chấn Đình không thể khoanh tay đứng nhìn khi có người cầu cứu. Anh quay lại, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống.
Lúc này mặt mày của cô gái nhỏ bị doạ trắng bệch không giống như đang giả vờ chút nào, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má trắng nõn, trông vô cùng yếu đuối, đáng thương.
Là một người đàn ông, anh vội vàng che giấu chút rung động vụt qua, nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên nhìn thấy trên chiếc quần màu xanh nước biển có một con rắn cỏ quấn lên, không có độc. Đồng thời, trên đó còn buộc một chiếc khăn tay dính máu. Cô bị thương mà không về nhà, vẫn cố làm việc? Thật hiếm khi thấy cô mạnh mẽ như vậy.
Tuy nhiên, đây cũng có thể là giả vờ, tuyệt đối không thể lơ là mất cảnh giác trước kẻ địch được.
"Đừng cử động." Anh nhẹ nhàng khom người, sau đó ra tay nhanh như chớp tóm lấy con rắn cỏ, ném nó vào bụi cây để thả nó đi.
Tống Tuyết Kiều thấy nguy hiểm đã qua liền ngã quỵ xuống đất, vẫn không quên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, suýt chút nữa dọa chết tôi rồi."
"..." Hoắc Chấn Đình cảm thấy xuống núi làm việc mà đột nhiên xuất hiện rắn cỏ gì đó là chuyện bình thường. Một số phụ nữ có chút hung hãn trong làng thậm chí còn bắt chúng về ăn, cô gái nhỏ này vẫn hơi quá yếu đuối rồi.
Anh không thích mấy người quá yếu đuối. Trong quân đội, nếu mà có tên nhóc nào dám như vậy, anh sẽ trực tiếp tống cổ ra khỏi quân ngũ luôn rồi.
Yếu đuối ẻo lả, vậy còn gọi là lính gì nữa?
Nhưng trước mắt, người ta là một cô gái, cũng không phải binh lính của mình, nên chỉ biết nhịn, không ý kiến gì được, chỉ có thể quay người bỏ đi.
"Đợi một chút."
"Lại có chuyện gì nữa?" Anh có chút không kiên nhẫn.
"Có thể kéo tôi dậy được không? Chân tôi mềm nhũn rồi, không đứng dậy nổi." Có vẻ như việc thay đổi ấn tượng của nam chủ về mình có hơi khó khăn. Nghe giọng điệu này không khác đang mất kiên nhẫn là bao. Cho dù cô chưa từng yêu đương thì cũng biết rằng nếu tiếp tục tiến tới chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Hay là, lấy lùi làm tiến?
Hoắc Chấn Đình cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, đưa tay ra, nửa chữ cũng không thèm nói.
Nhưng khi bàn tay nhỏ bé nắm lấy lòng bàn tay anh, anh vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì vậy sau khi người ta đứng dậy liền lập tức rút tay lại rồi bước đi, cứ như sợ cô lại gọi anh lại nữa vậy.
Tống Tuyết Kiều nhìn bóng lưng của nam chủ, rùng mình một cái. Người này cũng đáng sợ quá đi? Mặc dù đúng là cô thích đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, nhưng người trước mặt này mọi chỉ tiêu hình như đều có hơi vượt mức rồi. Nuốt nước bọt, hay là thôi đừng tự chuốc lấy khổ?
Nghĩ đến đây, cả người cô như bị điện giật mất hết cảm giác.
Muốn khóc không ra nước mắt, ý này là dù có chịu tội cỡ nào cũng phải chịu đựng sao?
Hoắc Chấn Đình đi rất nhanh, tai cũng thính. Đi được một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, anh vô thức quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Sau đó anh nhìn thấy cô gái kia ngơ ngác đứng một chỗ, nước mắt lăn dài trên má nhưng lại không rơi xuống, cả người run rẩy như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Chỉ có đôi mắt cô là nhìn chằm chằm anh, ánh mắt vô cùng ấm ức.
Đúng vậy, là ấm ức.
Mình có làm gì cô ta đâu chứ, Hoắc Chấn Đình cau mày, định bỏ mặc.
Nhưng lúc này, đối phương lại dời ánh mắt khỏi người anh, rồi hơi run rẩy tập tễnh nhích từng bước. Bước chân rất nhỏ, nhưng cơ thể lại lảo đảo suýt ngã. Còn may là cô chỉ loạng choạng một chút rồi đứng vững lại được.
Chẳng lẽ bị dọa đến mức không đi nổi?
Hoắc Chấn Đình lạnh mặt, bỏ đi.
Tống Tuyết Kiều cũng không mong nam chủ đến đỡ, nếu anh đến, ngược lại cô sẽ càng khẩn trương và sợ hãi.
Cuối cùng cũng vượt qua được giai đoạn tê liệt, cô tập tễnh đi đến trang trại ngũ cốc lớn ở ngoài làng theo dòng người, chỗ ăn cơm được bố trí ở đây. Lúc này, Tống Tuyết Thuần nhìn thấy cô, vội vàng đi đến hỏi: "Em gái, sao em lại đến đây? Có bị thương không?"
"Ừm." Tống Tuyết Kiều ngoan ngoãn gật đầu, được dìu đến ngồi dưới gốc cây bên cạnh để hóng mát. Mà nữ chủ thì lại đi múc cơm cho cô, sau đó ngồi bên cạnh ăn cùng.
Một chiếc bánh bao nhân đậu cỡ lớn đậm vị Đông Bắc, còn có vài cọng dưa muối nữa, nhưng mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Tuy trước đây cô cũng đã từng ăn rồi, nhưng kích thước chỉ nhỏ hơn gấp đôi so với cái này. Cô cau mày nhưng vẫn kẹp một miếng ăn thử. Vị cũng không tệ, chỉ là dưa muối có hơi mặn.
Nhưng ở vùng quê rộng lớn này, giọng điệu lễ phép như này khiến Trương chủ nhiệm hơi sững người một chút. Mấy thanh niên trí thức kia đều gọi bà là Trương chủ nhiệm, thỉnh thoảng được gọi là dì cũng được rồi, tuy tác phong của cô bé này chút vấn đề nhưng miệng thì lại rất ngọt đấy!
Phất phất tay, bà ôm lúa tiếp tục cắt, nhưng trong lòng vẫn khá thoải mái.
Nhưng chưa được bao lâu, bà lại nghe thấy cô bé kia ‘á’ lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô đang ngồi chồm hổm ôm chân khóc?
Bà cảm thấy đầu mình hơi nhức nhức.
Tống Tuyết Kiều mang găng tay cắm đầu vào làm việc cũng cảm thấy rất uể oải nha, không ngờ mới cắt một lúc mà lại thật sự cắt trúng chân rồi. Cái tên lúc nãy đúng là miệng quạ đen mà, độc mồm thật.
May mà không sâu lắm, nhưng mà chảy máu rồi.
Cô òa lên khóc ra tiếng, cái vụ xuyên sách này thật là xui xẻo. Biết trước như vậy, lúc trước đọc mấy tiểu thuyết niên đại làm gì, thà đọc mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài có phải tốt hơn không, ít nhất có xuyên thì cũng xuyên tới hiện đại nha. Lúc đó nông nghiệp được cơ giới hóa, không cần phế vật như cô phải động tay cắt lúa gì nữa.
Trương chủ nhiệm đi đến nhìn một lượt, cau mày nói: "Đồng chí Tống Tuyết Kiều, cô có cần khóc dữ vậy không? Về xử lý vết thương một chút rồi nghỉ ngơi đi." Đừng đến đây gây rối thêm nữa.
"Tôi, tôi nghĩ tôi vẫn có thể làm thêm một lúc nữa." Cô lấy khăn tay băng bó miệng vết thương, sau đó còn muốn cầm liềm tiếp tục chiến đấu. Một là vì chuyện hình tượng của nữ phụ, hai là tính cố chấp của cô nổi lên. Cô không tin là mình không thể cắt được lúa.
Không ngờ, cô bé này nhìn vậy mà còn khá bướng bỉnh đấy.
Trương chủ nhiệm nhìn Tống Tuyết Kiều vừa cắt lúa vừa rơi nước mắt, trong lòng thầm nghĩ cô bé này cũng không đến nỗi nào, chỉ là có hơi nũng nịu một chút, có lẽ còn có thể cứu vãn một chút nhỉ?
Tống Tuyết Kiều cứ thế hự hự cặm cụi cắt lúa, dần dần cũng tìm được chút mánh lới, không còn vụng về như lúc đầu nữa.
Đến khi cắt được một nửa thì đã đến trưa, những người khác thì đã cắt sắp xong hết cả rồi.
Các nam thanh niên đi đến, giúp cô cắt nốt để đi ăn cơm cho ngon.
Hoắc Chấn Đình là người đến đầu tiên, liếc mắt nhìn người ở phía sau rồi cúi xuống gộp hai bó lại mà cắt.
Cứ thế, anh xoát xoát xoát cắt lúa đến trước mặt nữ đồng chí, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi dựng đứng cả tóc gáy. Siết chặt chiếc liềm trên tay, anh quay người bỏ đi, trước đây suýt chút nữa bị cô tính kế, là đàn ông, lần đầu tiên anh cảm thấy phụ nữ cũng rất đáng sợ.
Tống Tuyết Kiều trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy nam chủ giống như nhìn thấy cứu tinh, thật ngầu, nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, cô run rẩy nói: "Đồng, đồng chí. Cứu mạng..." Sợ chết khiếp rồi, không biết từ lúc nào trên chân cô lại có một con rắn nhỏ, nhớp nháp, cô không ngất đi đơn giản là vì nhìn thấy có người đến.
Hoắc Chấn Đình vô cùng bực bội, anh đã bị cô gái này lừa nhiều lần nên trong lòng đã có bóng ma từ lâu.
"Cô lại muốn làm gì?"
"Tôi... trên chân tôi có rắn, hu hu..." Tống Tuyết Kiều đúng thật là bị doạ khóc nức nở, nhưng lại không dám cử động dù chỉ là một động tác nhỏ.
Là một quân nhân, Hoắc Chấn Đình không thể khoanh tay đứng nhìn khi có người cầu cứu. Anh quay lại, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống.
Lúc này mặt mày của cô gái nhỏ bị doạ trắng bệch không giống như đang giả vờ chút nào, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má trắng nõn, trông vô cùng yếu đuối, đáng thương.
Là một người đàn ông, anh vội vàng che giấu chút rung động vụt qua, nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên nhìn thấy trên chiếc quần màu xanh nước biển có một con rắn cỏ quấn lên, không có độc. Đồng thời, trên đó còn buộc một chiếc khăn tay dính máu. Cô bị thương mà không về nhà, vẫn cố làm việc? Thật hiếm khi thấy cô mạnh mẽ như vậy.
Tuy nhiên, đây cũng có thể là giả vờ, tuyệt đối không thể lơ là mất cảnh giác trước kẻ địch được.
"Đừng cử động." Anh nhẹ nhàng khom người, sau đó ra tay nhanh như chớp tóm lấy con rắn cỏ, ném nó vào bụi cây để thả nó đi.
Tống Tuyết Kiều thấy nguy hiểm đã qua liền ngã quỵ xuống đất, vẫn không quên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, suýt chút nữa dọa chết tôi rồi."
"..." Hoắc Chấn Đình cảm thấy xuống núi làm việc mà đột nhiên xuất hiện rắn cỏ gì đó là chuyện bình thường. Một số phụ nữ có chút hung hãn trong làng thậm chí còn bắt chúng về ăn, cô gái nhỏ này vẫn hơi quá yếu đuối rồi.
Anh không thích mấy người quá yếu đuối. Trong quân đội, nếu mà có tên nhóc nào dám như vậy, anh sẽ trực tiếp tống cổ ra khỏi quân ngũ luôn rồi.
Yếu đuối ẻo lả, vậy còn gọi là lính gì nữa?
Nhưng trước mắt, người ta là một cô gái, cũng không phải binh lính của mình, nên chỉ biết nhịn, không ý kiến gì được, chỉ có thể quay người bỏ đi.
"Đợi một chút."
"Lại có chuyện gì nữa?" Anh có chút không kiên nhẫn.
"Có thể kéo tôi dậy được không? Chân tôi mềm nhũn rồi, không đứng dậy nổi." Có vẻ như việc thay đổi ấn tượng của nam chủ về mình có hơi khó khăn. Nghe giọng điệu này không khác đang mất kiên nhẫn là bao. Cho dù cô chưa từng yêu đương thì cũng biết rằng nếu tiếp tục tiến tới chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Hay là, lấy lùi làm tiến?
Hoắc Chấn Đình cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, đưa tay ra, nửa chữ cũng không thèm nói.
Nhưng khi bàn tay nhỏ bé nắm lấy lòng bàn tay anh, anh vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì vậy sau khi người ta đứng dậy liền lập tức rút tay lại rồi bước đi, cứ như sợ cô lại gọi anh lại nữa vậy.
Tống Tuyết Kiều nhìn bóng lưng của nam chủ, rùng mình một cái. Người này cũng đáng sợ quá đi? Mặc dù đúng là cô thích đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, nhưng người trước mặt này mọi chỉ tiêu hình như đều có hơi vượt mức rồi. Nuốt nước bọt, hay là thôi đừng tự chuốc lấy khổ?
Nghĩ đến đây, cả người cô như bị điện giật mất hết cảm giác.
Muốn khóc không ra nước mắt, ý này là dù có chịu tội cỡ nào cũng phải chịu đựng sao?
Hoắc Chấn Đình đi rất nhanh, tai cũng thính. Đi được một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, anh vô thức quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Sau đó anh nhìn thấy cô gái kia ngơ ngác đứng một chỗ, nước mắt lăn dài trên má nhưng lại không rơi xuống, cả người run rẩy như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Chỉ có đôi mắt cô là nhìn chằm chằm anh, ánh mắt vô cùng ấm ức.
Đúng vậy, là ấm ức.
Mình có làm gì cô ta đâu chứ, Hoắc Chấn Đình cau mày, định bỏ mặc.
Nhưng lúc này, đối phương lại dời ánh mắt khỏi người anh, rồi hơi run rẩy tập tễnh nhích từng bước. Bước chân rất nhỏ, nhưng cơ thể lại lảo đảo suýt ngã. Còn may là cô chỉ loạng choạng một chút rồi đứng vững lại được.
Chẳng lẽ bị dọa đến mức không đi nổi?
Hoắc Chấn Đình lạnh mặt, bỏ đi.
Tống Tuyết Kiều cũng không mong nam chủ đến đỡ, nếu anh đến, ngược lại cô sẽ càng khẩn trương và sợ hãi.
Cuối cùng cũng vượt qua được giai đoạn tê liệt, cô tập tễnh đi đến trang trại ngũ cốc lớn ở ngoài làng theo dòng người, chỗ ăn cơm được bố trí ở đây. Lúc này, Tống Tuyết Thuần nhìn thấy cô, vội vàng đi đến hỏi: "Em gái, sao em lại đến đây? Có bị thương không?"
"Ừm." Tống Tuyết Kiều ngoan ngoãn gật đầu, được dìu đến ngồi dưới gốc cây bên cạnh để hóng mát. Mà nữ chủ thì lại đi múc cơm cho cô, sau đó ngồi bên cạnh ăn cùng.
Một chiếc bánh bao nhân đậu cỡ lớn đậm vị Đông Bắc, còn có vài cọng dưa muối nữa, nhưng mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Tuy trước đây cô cũng đã từng ăn rồi, nhưng kích thước chỉ nhỏ hơn gấp đôi so với cái này. Cô cau mày nhưng vẫn kẹp một miếng ăn thử. Vị cũng không tệ, chỉ là dưa muối có hơi mặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.