[Xuyên Sách] Nữ Phụ Vừa Kiều Vừa Mềm
Chương 2: Xuyên Sách Rồi (2)
Dạ Tử Vũ
20/03/2024
Nữ phụ này muốn thay đổi cuộc sống nên nghĩ đến việc gả chồng, mà còn phải gả cho một người chồng có năng lực, như vậy mới có thể giúp cô vứt bỏ được số phận phải làm lụng này. Bản thân cô sinh ra đã xinh đẹp, da lại trắng, ngực to mông vểnh, còn có một đôi chân dài. Sự kết hợp này vốn dĩ cũng đã làm cho đám nam sinh ở thôn đỏ mắt, thường có người lén đưa cho cô cái trứng gà hay kẹo viên gì đó.
Nữ phụ cũng biết ưu thế của mình, vì thế dã tâm của cô cũng càng lúc càng lớn. Cho nên mục tiêu thứ nhất của cô là chú của nam chủ, tên Hoắc Đức Văn, đại đội trưởng đội sản xuất trong thôn, một người goá vợ gần 30 tuổi.
Nữ phụ Tống Tuyết Kiều ánh mắt vẫn là rất cao, đừng nhìn Hoắc Đức Văn có một đứa con gái, nhưng điều kiện trong nhà rất tốt, trông cũng dễ nhìn so với những người đàn ông khác. Nhưng cũng bởi vì cô còn quá trẻ nên cái gì cũng không hiểu, sau khi bạo gan đuổi theo vài lần đều bị Hoắc Đức Văn từ chối, người sáng suốt đều nhìn ra cô gái này không có ý tốt.
Hoắc Đức Văn muốn tái hôn cũng có xem xét qua một chút, thứ nhất là cô còn nhỏ tuổi, thứ hai không muốn tìm cho con gái mình một người mẹ kế mưu mô. Cho nên mới từ chối cô, hơn nữa có thể trốn được thì trốn rất xa.
Tống Tuyết Kiều đã dùng hết mọi cách, cuối cùng cả thôn cũng coi như biết ánh mắt của cô ấy ra sao, đã không theo đuổi được mà danh tiếng cũng thúi luôn.
Nữ chính Tống Tuyết Thuần dạy dỗ cho cô mấy câu, cô tự nhiên không phục. Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình lại một chút rồi lại tiếp tục đi câu dẫn đàn ông khác.
Hoặc là nói, may là người ở đây chất phác nên cô mới không chịu thiệt, chứ cái này mà đặt ở hiện đại thì chắc cô cũng có vài đứa con rồi.
Ngay lúc này thì nam chủ đã trở lại, nam chính Hoắc Chấn Đình là anh hùng chiến đấu, binh vương đầu tiên của đại hội thi đấu toàn quốc, tuổi còn trẻ đã lên làm đoàn trưởng, nhân vật siêu cấp trâu bò gào thét luôn. Tóm lại tác giả lúc viết về anh cái gì cũng tô điểm rất là đẹp, có vẻ như không có khuyết điểm, ai biểu người ta là nam chủ chứ!
Đương nhiên điểm hấp dẫn nhất của nam chủ là người rất có trách nhiệm, là một người đàn ông tiêu chuẩn, rất là đàn ông. Cha mẹ anh mất sớm, trong nhà chỉ có chú và hai đứa cháu gái. Anh trở về là để thăm bọn họ, đồng thời lãnh đạo cũng đồng ý cho anh nghỉ dài hạn để anh xử lý một số việc cá nhân.
Nhưng mà hai người đàn ông thì biết xử lý như thế nào? Chỉ có thể là tìm bà mai khắp nơi thôi.
Sau khi Tống Tuyết Kiều biết chuyện này, cảm thấy cơ hội của mình tới rồi, chỉ cần lên làm quân tẩu thì về sau, mỗi tháng anh đều sẽ gửi tiền trợ cấp cùng tem phiếu về, mà cô cũng không cần đi làm việc quái gì nữa. Hơn nữa còn có đại đội trưởng chăm sóc, cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Vì thế Tống Tuyết Kiều ích kỷ bắt đầu hành động, đủ loại vô tình gặp gỡ với Hoắc Chấn Đình, to gan lớn mật xán vô người ta.
Nhưng mà từ nhỏ Hoắc Chấn Đình đã tiếp thu các loại ám chỉ của chú nhỏ nên đã sớm đoán ra được ánh mắt của cô là như thế nào, cho nên trốn tránh tùm lum.
Vì thế mà ba ngày trước, lúc Tống Tuyết Kiều đang cắt lúa mạch thì gặp nam chủ, nên định xán lại hiến thân. Cô cảm thấy mình trẻ tuổi xinh đẹp, nếu mà cởi thật thì tên đàn ông nào chịu cho nổi? Dù muốn nhịn xuống, nhưng nhìn thấy thân thể cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà lá gan của cô ấy đúng là quá lớn, vừa chồm tới vừa cởi, thế mà nam chủ lại lập tức quay người bỏ đi, cũng không chiếm chút tiện nghi nào của cô ấy.
Dưới tình thế cấp bách cô liền lột quần áo người ta, kết quả bị bị một cánh tay của người đàn ông tham gia quân ngũ vứt ra xa mấy mét, sau đó Tống Tuyết Thuần xui xẻo liền tới nơi này, lập tức sửa lại tên gọi là Tống Tuyết Kiều.
Má nó, cái thiết lập chóa má gì thế này.
Cô trùm mền lại, sau đó nghe một giọng nói ôn hòa : “Kiều Kiều nè, chị để cháo ở chỗ đầu giường, thấy người đỡ hơn thì dậy ăn nha.”
“Ừm.” Nữ chủ chính là nữ chủ, thanh âm này thật là dịu dàng, lại còn rất quan tâm cô nữa chứ. Bất quá, tâm cơ cũng rất sâu, ít nhất rất biết làm người. Lúc danh tiếng của em gái không ra gì cô ấy chỉ khuyên nhủ, người khác có nói xấu cũng chỉ tránh ở một bên nghe rồi thở dài.
Nghĩ lại thì em gái đã quậy cho danh tiếng tanh bành như vậy, cô ấy lại là người phụ nữ trong mộng của toàn thể đàn ông trong đại đội, chênh lệch này thật sự không cần quá lớn như vậy chứ? Lúc trước, thời điểm đọc sách cô cảm thấy nữ chủ làm như vậy không có gì là không đúng, cô ấy chỉ muốn tự bảo hộ mình mà thôi,bây giờ xuyên qua lại cảm thấy, ha hả…… Một lời khó nói hết.
“Còn giả bộ tiểu thư cái gì, người khác đều làm việc còn cô lại nằm ở đây, làm như là bị thương nặng lắm. Còn không phải chỉ là té một cái thôi sao, còn bắt Hoắc đoàn trưởng người ta đưa về, ai biết có phải giả bộ bị té hay không.”
“Tôi thấy chắc là chờ người ta tới thăm đây.”
“Tưởng bở.”
“Mấy người đừng nói nữa, tuổi em tôi còn nhỏ mà.” Tống Tuyết Thuần thật cẩn thận nói xong, sau đó nói: “Em ấy còn sống, thì tôi chịu trách nhiệm cho em ấy là được.”
Tống Tuyết Kiều che đầu lại chờ đến các cô ấy rời đi mới đưa đầu ra, sau đó nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy, không nghĩ tới lại xuyên qua làm nữ phụ mà cô ghét. Nhưng dù sao cũng phải sống thôi, hình như xuyên qua là chỉ một chiều, rất ít người có thể trở về.
Ngồi dậy uống một chút cháo sơn tra lớn cho ấm bụng, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thật ra tình hình hiện tại bây giờ cũng không tệ lắm, ít nhất là chưa mắc lỗi vi phạm nguyên tắc. Chỉ cần tránh xa nam nữ chủ, lại chờ sang năm thi đại học thử một hồi, nói không chừng là có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại rồi.
Rời khỏi nơi này, cô liền tự do.
Nào biết, vừa nghĩ đến đây cô liền như bị điện giật, rớt nguyên con từ trên giường đất xuống nền nhà, làm cô té thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Nữ phụ cũng biết ưu thế của mình, vì thế dã tâm của cô cũng càng lúc càng lớn. Cho nên mục tiêu thứ nhất của cô là chú của nam chủ, tên Hoắc Đức Văn, đại đội trưởng đội sản xuất trong thôn, một người goá vợ gần 30 tuổi.
Nữ phụ Tống Tuyết Kiều ánh mắt vẫn là rất cao, đừng nhìn Hoắc Đức Văn có một đứa con gái, nhưng điều kiện trong nhà rất tốt, trông cũng dễ nhìn so với những người đàn ông khác. Nhưng cũng bởi vì cô còn quá trẻ nên cái gì cũng không hiểu, sau khi bạo gan đuổi theo vài lần đều bị Hoắc Đức Văn từ chối, người sáng suốt đều nhìn ra cô gái này không có ý tốt.
Hoắc Đức Văn muốn tái hôn cũng có xem xét qua một chút, thứ nhất là cô còn nhỏ tuổi, thứ hai không muốn tìm cho con gái mình một người mẹ kế mưu mô. Cho nên mới từ chối cô, hơn nữa có thể trốn được thì trốn rất xa.
Tống Tuyết Kiều đã dùng hết mọi cách, cuối cùng cả thôn cũng coi như biết ánh mắt của cô ấy ra sao, đã không theo đuổi được mà danh tiếng cũng thúi luôn.
Nữ chính Tống Tuyết Thuần dạy dỗ cho cô mấy câu, cô tự nhiên không phục. Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình lại một chút rồi lại tiếp tục đi câu dẫn đàn ông khác.
Hoặc là nói, may là người ở đây chất phác nên cô mới không chịu thiệt, chứ cái này mà đặt ở hiện đại thì chắc cô cũng có vài đứa con rồi.
Ngay lúc này thì nam chủ đã trở lại, nam chính Hoắc Chấn Đình là anh hùng chiến đấu, binh vương đầu tiên của đại hội thi đấu toàn quốc, tuổi còn trẻ đã lên làm đoàn trưởng, nhân vật siêu cấp trâu bò gào thét luôn. Tóm lại tác giả lúc viết về anh cái gì cũng tô điểm rất là đẹp, có vẻ như không có khuyết điểm, ai biểu người ta là nam chủ chứ!
Đương nhiên điểm hấp dẫn nhất của nam chủ là người rất có trách nhiệm, là một người đàn ông tiêu chuẩn, rất là đàn ông. Cha mẹ anh mất sớm, trong nhà chỉ có chú và hai đứa cháu gái. Anh trở về là để thăm bọn họ, đồng thời lãnh đạo cũng đồng ý cho anh nghỉ dài hạn để anh xử lý một số việc cá nhân.
Nhưng mà hai người đàn ông thì biết xử lý như thế nào? Chỉ có thể là tìm bà mai khắp nơi thôi.
Sau khi Tống Tuyết Kiều biết chuyện này, cảm thấy cơ hội của mình tới rồi, chỉ cần lên làm quân tẩu thì về sau, mỗi tháng anh đều sẽ gửi tiền trợ cấp cùng tem phiếu về, mà cô cũng không cần đi làm việc quái gì nữa. Hơn nữa còn có đại đội trưởng chăm sóc, cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Vì thế Tống Tuyết Kiều ích kỷ bắt đầu hành động, đủ loại vô tình gặp gỡ với Hoắc Chấn Đình, to gan lớn mật xán vô người ta.
Nhưng mà từ nhỏ Hoắc Chấn Đình đã tiếp thu các loại ám chỉ của chú nhỏ nên đã sớm đoán ra được ánh mắt của cô là như thế nào, cho nên trốn tránh tùm lum.
Vì thế mà ba ngày trước, lúc Tống Tuyết Kiều đang cắt lúa mạch thì gặp nam chủ, nên định xán lại hiến thân. Cô cảm thấy mình trẻ tuổi xinh đẹp, nếu mà cởi thật thì tên đàn ông nào chịu cho nổi? Dù muốn nhịn xuống, nhưng nhìn thấy thân thể cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà lá gan của cô ấy đúng là quá lớn, vừa chồm tới vừa cởi, thế mà nam chủ lại lập tức quay người bỏ đi, cũng không chiếm chút tiện nghi nào của cô ấy.
Dưới tình thế cấp bách cô liền lột quần áo người ta, kết quả bị bị một cánh tay của người đàn ông tham gia quân ngũ vứt ra xa mấy mét, sau đó Tống Tuyết Thuần xui xẻo liền tới nơi này, lập tức sửa lại tên gọi là Tống Tuyết Kiều.
Má nó, cái thiết lập chóa má gì thế này.
Cô trùm mền lại, sau đó nghe một giọng nói ôn hòa : “Kiều Kiều nè, chị để cháo ở chỗ đầu giường, thấy người đỡ hơn thì dậy ăn nha.”
“Ừm.” Nữ chủ chính là nữ chủ, thanh âm này thật là dịu dàng, lại còn rất quan tâm cô nữa chứ. Bất quá, tâm cơ cũng rất sâu, ít nhất rất biết làm người. Lúc danh tiếng của em gái không ra gì cô ấy chỉ khuyên nhủ, người khác có nói xấu cũng chỉ tránh ở một bên nghe rồi thở dài.
Nghĩ lại thì em gái đã quậy cho danh tiếng tanh bành như vậy, cô ấy lại là người phụ nữ trong mộng của toàn thể đàn ông trong đại đội, chênh lệch này thật sự không cần quá lớn như vậy chứ? Lúc trước, thời điểm đọc sách cô cảm thấy nữ chủ làm như vậy không có gì là không đúng, cô ấy chỉ muốn tự bảo hộ mình mà thôi,bây giờ xuyên qua lại cảm thấy, ha hả…… Một lời khó nói hết.
“Còn giả bộ tiểu thư cái gì, người khác đều làm việc còn cô lại nằm ở đây, làm như là bị thương nặng lắm. Còn không phải chỉ là té một cái thôi sao, còn bắt Hoắc đoàn trưởng người ta đưa về, ai biết có phải giả bộ bị té hay không.”
“Tôi thấy chắc là chờ người ta tới thăm đây.”
“Tưởng bở.”
“Mấy người đừng nói nữa, tuổi em tôi còn nhỏ mà.” Tống Tuyết Thuần thật cẩn thận nói xong, sau đó nói: “Em ấy còn sống, thì tôi chịu trách nhiệm cho em ấy là được.”
Tống Tuyết Kiều che đầu lại chờ đến các cô ấy rời đi mới đưa đầu ra, sau đó nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy, không nghĩ tới lại xuyên qua làm nữ phụ mà cô ghét. Nhưng dù sao cũng phải sống thôi, hình như xuyên qua là chỉ một chiều, rất ít người có thể trở về.
Ngồi dậy uống một chút cháo sơn tra lớn cho ấm bụng, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thật ra tình hình hiện tại bây giờ cũng không tệ lắm, ít nhất là chưa mắc lỗi vi phạm nguyên tắc. Chỉ cần tránh xa nam nữ chủ, lại chờ sang năm thi đại học thử một hồi, nói không chừng là có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại rồi.
Rời khỏi nơi này, cô liền tự do.
Nào biết, vừa nghĩ đến đây cô liền như bị điện giật, rớt nguyên con từ trên giường đất xuống nền nhà, làm cô té thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.