[Xuyên Sách] Nữ Phụ Vừa Kiều Vừa Mềm
Chương 3: Cốt Truyện Con Cái Không Thể Bỏ
Dạ Tử Vũ
24/03/2024
Trong đầu không theo điều khiển mà vang lên một giọng nói máy móc không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Con cưng của trời ở thế giới này là một cặp con trai do Tống Tuyết Kiều sinh ra. Mọi thứ đều có thể bỏ, nhưng chỉ riêng tuyến nhiệm vụ chính này bắt buộc phải được giữ nguyên. Nếu không, cô sẽ không thể quay trở lại thế giới ban đầu.”
Chết tiệt! Tống Tuyết Kiều suýt chút nữa đã chửi thề. Cái này còn cho người ta làm nữ phụ tự cường tự lập kiểu gì nữa, quá đáng quá mà!
Nhưng ít ra cũng có bất ngờ, đó là có thể quay về được nha!
Không phải là vé một chiều là được rồi, cô suýt chút nữa đã nhảy lên vì vui mừng rồi.
Tiếc là còn có nhiệm vụ, cái này có chút hố cha nha.
Không phải chỉ là sinh hai đứa trẻ thôi sao, coi như luyện tập trước, không sao cả.
Chỉ là, đột nhiên cô nghĩ đến quá trình sinh hai đứa trẻ, thế thì không quá tốt lắm đâu.
Vì hai đứa con này là của nam chủ.
Lý do là, nửa tháng sau, nam chủ đi săn đêm uống say, còn uống thêm một ít rượu thuốc tráng dương nữa, vì vậy đã vô tình làm cái đó với nữ phụ.
Lúc đầu nữ phụ cũng tình nguyện, dù sao nam chủ là quân nhân, cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, chỉ cần đã làm cái đó thì chắc chắn sau đó sẽ chịu trách nhiệm nha.
Nhưng không ngờ xảy ra ngoài dự đoán, nữ phụ vô cùng sợ đau, cộng thêm nam chủ sau hai mươi năm kiêng khem uống say thực sự là đủ loại thô bạo tăng hết công suất, cuối cùng làm nữ phụ đến ngất xỉu luôn.
Sau khi tỉnh dậy, nữ phụ không những bị đưa đến bệnh viện mà còn bị rách, cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nói gì cũng không chịu gả cho nam chủ. Phải biết nữ phụ vốn là trăm phương ngàn kế muốn gả cho nam chủ, chỉ vì chuyện đó mà không muốn gả nữa. Rõ ràng có thể thấy cái kia của nam chủ là phiên bản cao cấp, vô cùng lợi hại, lợi hại đến mức làm phụ nữ sợ hãi. Nghĩ đến đây, cô rùng mình, vậy mà lạin giao cho cô nhiệm vụ như vậy, đây là việc người làm ra sao?
Được thôi, ném cô vào đây rõ ràng không phải là việc mà con người có thể làm.
Trợn mắt nhìn trời, dù đau đến mấy thì vẫn phải làm, đúng không?
Mãi đến nửa ngày sau, Tống Tuyết Kiều mới hồi thần. Cô lồm cồm bò dậy, xoa xoa thắt lưng của mình. Không thể quay về nếu không sinh con, vậy thì chỉ còn cách sinh thôi.
Với ai?
Tất nhiên là với nam chủ rồi.
Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn phải mặt dày đi theo đuổi nam chủ, cố gắng để hai người lên giường một cách hoà bình, như vậy mình sẽ không phải chịu tội nữa.
Còn sau này cốt truyện sẽ phát triển như thế nào, đi một bước tính một bước thôi.
Cùng lắm thì sau này đứa bé theo cốt truyện, ném cho chị gái nữ chủ kia để họ thành đôi, còn cô cầm tiền đi thi đại học như cũ. Đúng là có chút cặn bã, nhưng ít ra có thể về nhà nha.
Tính toán ổn thoả xong, cô đi gấp chăn lại, sau đó dùng chậu sứ múc nước đi rửa mặt. Sau đó cầm nửa mảnh gương ra soi, cô ngạc nhiên phát ra nữ phụ thật xinh đẹp, khó trách lại có tự tin lớn như vậy.
Chỉ mới mười bảy tuổi, tết hai bím tóc nhỏ dài ngang vai, đầu buộc dây buộc tóc màu đỏ. Trang điểm hầu như là kiểu đơn giản nhất, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt thanh thuần, đáng yêu kia, đúng là trẻ, quá yêu kiều mềm mại.
Trừ cái này thì, thân hình cũng khá đẹp, vòng một đầy đặn khó có thể ôm trọn trong một bàn tay, còn vòng eo thon gọn một tay là có thể ôm trọn, đúng là tạo hình dụ hoặc của nữ phụ mà.
Như vậy mà còn dụ dỗ ai là thất bại người đó, đàn ông ở đây đều mù hết rồi à?
Chắc chắn là do tác giả viết như vậy, nếu vậy thì trước tiên có cần thiết phải nghĩ cách thay đổi hình tượng của mình trong mắt mọi người nhỉ?
Cái này, có vẻ hơi khó.
Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, cô ngồi sắp xếp lại mạch truyện. Cô cảm thấy bây giờ chính là lúc thu hoạch lúa, vẻ phải cô phải lên núi cắt lúa để kiếm công điểm. Nếu không làm việc sẽ không có công điểm, không có công điểm thì sẽ không nhận đượclương thực chia cuối năm, tóm lại là sẽ chết đói đúng không?
Hơn nữa, bây giờ đều ăn uống tập thể. Nếu trưa không đi, có thể cả cơm cũng phải nhờ chị nữ chủ để dành lại mang đến cho cô.
Trước đây, nữ phụ đương nhiên rất hưởng thụ, nhưng cô thì không thích, nữ chủ và cô không phải là chị em ruột nha, cũng hơi ngại chút.
Nhưng khi bước chân ra khỏi khu nhà tập thể của thanh niên trí thức, cô lại bối rối. Nói là đi cắt lúa nhưng không có viết chi tiết nha, cô nên đi đâu lấy liềm, đi đâu cắt lúa đây?
Ngay lúc này, cô nghe thấy một giọng nói sau lưng: "Cô thanh niên trí thức đằng trước, cô đang làm gì vậy?"
Tống Tuyết Kiều quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi dẫn theo hai người đàn ông đẩy một xe đẩy chở đầy... phân bón, băng qua giữa đường. Người đàn ông trẻ tuổi kia trông rất dễ gần, nhưng khi nhìn cô thì lại cau mày.
Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ vô cùng bất đắc dĩ và khinh thường, nhưng không thể phủ nhận còn có một tia kinh ngạc.
Không chỉ anh ta, ánh mắt của cả ba người đàn ông này đều nhận ra nữ phụ.
Tống Tuyết Kiều lập tức đoán ra người kia là ai, ngay cả khi không đoán ra, trong đầu cũng lờ mờ biết rồi.
Người này là nam phụ số một trong tiểu thuyết, là đội trưởng đội sản xuất Hoắc Đức Văn, chú út của nam chủ, là người đàn ông đầu tiên nữ phụ dũng cảm theo đuổi nhưng không thành công.
“Tôi… tôi muốn đi cắt lúa, quên mất hôm nay là làm đến thửa nào rồi.” Cô bị ánh mắt của Hoắc Đức Văn nhìn chằm chằm đến mức vô cùng ngột ngạt, lén lút vặn vẹo vạt áo, lí nhí nói. Cô đã trêu ai chọc ai chứ, mới ra khỏi cửa đã gặp người đàn ông đầu tiên mà nguyên chủ từng đắc tội rồi, thật xui xẻo.
Còn may, Hoắc Đức Văn là đội trưởng, tác phong vô cùng chính trực, nhìn thấy cô gái nhỏ này không vẫy đuôi chạy về phía mình, ông thở phào nhẹ nhõm, nói với anh chàng bên cạnh: “Cậu đi dẫn nữ đồng chí này lấy liềm, xong rồi thì dẫn cô ấy ra đồng làm việc đi.”
“Ừm.” Một anh chàng đáp lời, bước tới trước, nhưng nhìn chung thì cậu ta cũng có vẻ rất ghét nữ phụ, thậm chí không thèm nhìn cô lấy một lần.
Danh tiếng là một thứ tốt đẹp nha, đáng tiếc là cô không có.
Tống Tuyết Kiều cũng không làm ồn ào, nếu mà là nguyên chủ, cô ta đã đánh lật trời với người khinh thường mình từ lâu rồi, dù sao cô ta cũng không phải kiểu người ngoan hiền gì.
Nhưng cô nhát nha, vốn nhìn cảnh tượng xa lạ ở đây đã hơi chột dạ rồi. Không hề có chút cảm giác ưu tú do biết trước cốt truyện gì gì đó , chỉ cảm thấy sợ teo.
Đợi họ đi rồi, Hoắc Đức Văn thở nhẹ ra, thầm lau mồ hôi không hề tồn tại. Không cần ứng phó với cô gái nhỏ này đúng là quá tốt. Tuy nhiên, hôm nay trông cô có vẻ yếu đuối, mềm mại, có chuyện gì ủy khuất hay sao?
Lại nói tiếp, Tống Tuyết Kiều miễn cưỡng theo chân anh chàng kia đến kho lấy liềm, sau đó lại yên lặngtheo anh ta ra đồng.
Người nọ vừa đi vừa chế nhạo: "Hôm nay đại tiểu thư hiếm khi chịu khó ra đồng làm việc nha. Cẩn thận coi chừng cắt trúng chân, lúc đó lại phải nghỉ ngơi nhiều ngày."
"..." Cậu là ác quỷ đó hả?
Tống Tuyết Kiều ở phía sau trừng anh ta một cái, cái gì cũng không nói, chỉ nghịch cái liềm trong tay. Cô nghĩ, nếu chém người trước mặt một nhát thì sẽ thế nào nhỉ?
Sau khi tới cánh đồng, họ tìm chủ nhiệm hội phụ nữ. Hiện tại, đàn ông và phụ nữ làm việc tách riêng ra, điều này hoàn toàn hợp lý.
Chủ nhiệm hội phụ nữ nhìn Tống Tuyết Kiều từ trên xuống dưới hai lượt, sau đó giao cho cô hai luống lúa mì.
"Cẩn thận an toàn." Tuy lời của chủ nhiệm phụ nữkhông khó nghe như anh chàng kia, nhưng ý nghĩa cũng tương tự.
Tống Tuyết Kiều cũng thực sự không biết làm việc này. Thực tế thì đến tận hôm xuyên tới thế giới này, cô mới biết lúa mì trông như thế nào.
Đúng là không thể nào không cắt trúng tay, vừa cắt một nhát, cô đã hét lên. Sau đó nhìn vào vết cắt nhỏ, không chảy máu nhưng cũng rất đau. Sao lại quên mang găng tay chứ? Mình đúng là đần mà.
Còn may, lúc này chủ nhiệm hội phụ nữ đi qua ném cho cô một đôi găng tay, nói: "Cô cầm lấy dùng đi." Đừng để tay bị cắt rồi lại khóc lóc chạy về là được. Đối mặt với cô tiểu thư nũng nịu này, bà cũng chẳng biết làm sao. Nhưng cũng không thể không nói, nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, ngay cả bà cũng cảm thấy đau lòng đấy.
“Con cưng của trời ở thế giới này là một cặp con trai do Tống Tuyết Kiều sinh ra. Mọi thứ đều có thể bỏ, nhưng chỉ riêng tuyến nhiệm vụ chính này bắt buộc phải được giữ nguyên. Nếu không, cô sẽ không thể quay trở lại thế giới ban đầu.”
Chết tiệt! Tống Tuyết Kiều suýt chút nữa đã chửi thề. Cái này còn cho người ta làm nữ phụ tự cường tự lập kiểu gì nữa, quá đáng quá mà!
Nhưng ít ra cũng có bất ngờ, đó là có thể quay về được nha!
Không phải là vé một chiều là được rồi, cô suýt chút nữa đã nhảy lên vì vui mừng rồi.
Tiếc là còn có nhiệm vụ, cái này có chút hố cha nha.
Không phải chỉ là sinh hai đứa trẻ thôi sao, coi như luyện tập trước, không sao cả.
Chỉ là, đột nhiên cô nghĩ đến quá trình sinh hai đứa trẻ, thế thì không quá tốt lắm đâu.
Vì hai đứa con này là của nam chủ.
Lý do là, nửa tháng sau, nam chủ đi săn đêm uống say, còn uống thêm một ít rượu thuốc tráng dương nữa, vì vậy đã vô tình làm cái đó với nữ phụ.
Lúc đầu nữ phụ cũng tình nguyện, dù sao nam chủ là quân nhân, cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, chỉ cần đã làm cái đó thì chắc chắn sau đó sẽ chịu trách nhiệm nha.
Nhưng không ngờ xảy ra ngoài dự đoán, nữ phụ vô cùng sợ đau, cộng thêm nam chủ sau hai mươi năm kiêng khem uống say thực sự là đủ loại thô bạo tăng hết công suất, cuối cùng làm nữ phụ đến ngất xỉu luôn.
Sau khi tỉnh dậy, nữ phụ không những bị đưa đến bệnh viện mà còn bị rách, cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nói gì cũng không chịu gả cho nam chủ. Phải biết nữ phụ vốn là trăm phương ngàn kế muốn gả cho nam chủ, chỉ vì chuyện đó mà không muốn gả nữa. Rõ ràng có thể thấy cái kia của nam chủ là phiên bản cao cấp, vô cùng lợi hại, lợi hại đến mức làm phụ nữ sợ hãi. Nghĩ đến đây, cô rùng mình, vậy mà lạin giao cho cô nhiệm vụ như vậy, đây là việc người làm ra sao?
Được thôi, ném cô vào đây rõ ràng không phải là việc mà con người có thể làm.
Trợn mắt nhìn trời, dù đau đến mấy thì vẫn phải làm, đúng không?
Mãi đến nửa ngày sau, Tống Tuyết Kiều mới hồi thần. Cô lồm cồm bò dậy, xoa xoa thắt lưng của mình. Không thể quay về nếu không sinh con, vậy thì chỉ còn cách sinh thôi.
Với ai?
Tất nhiên là với nam chủ rồi.
Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn phải mặt dày đi theo đuổi nam chủ, cố gắng để hai người lên giường một cách hoà bình, như vậy mình sẽ không phải chịu tội nữa.
Còn sau này cốt truyện sẽ phát triển như thế nào, đi một bước tính một bước thôi.
Cùng lắm thì sau này đứa bé theo cốt truyện, ném cho chị gái nữ chủ kia để họ thành đôi, còn cô cầm tiền đi thi đại học như cũ. Đúng là có chút cặn bã, nhưng ít ra có thể về nhà nha.
Tính toán ổn thoả xong, cô đi gấp chăn lại, sau đó dùng chậu sứ múc nước đi rửa mặt. Sau đó cầm nửa mảnh gương ra soi, cô ngạc nhiên phát ra nữ phụ thật xinh đẹp, khó trách lại có tự tin lớn như vậy.
Chỉ mới mười bảy tuổi, tết hai bím tóc nhỏ dài ngang vai, đầu buộc dây buộc tóc màu đỏ. Trang điểm hầu như là kiểu đơn giản nhất, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt thanh thuần, đáng yêu kia, đúng là trẻ, quá yêu kiều mềm mại.
Trừ cái này thì, thân hình cũng khá đẹp, vòng một đầy đặn khó có thể ôm trọn trong một bàn tay, còn vòng eo thon gọn một tay là có thể ôm trọn, đúng là tạo hình dụ hoặc của nữ phụ mà.
Như vậy mà còn dụ dỗ ai là thất bại người đó, đàn ông ở đây đều mù hết rồi à?
Chắc chắn là do tác giả viết như vậy, nếu vậy thì trước tiên có cần thiết phải nghĩ cách thay đổi hình tượng của mình trong mắt mọi người nhỉ?
Cái này, có vẻ hơi khó.
Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, cô ngồi sắp xếp lại mạch truyện. Cô cảm thấy bây giờ chính là lúc thu hoạch lúa, vẻ phải cô phải lên núi cắt lúa để kiếm công điểm. Nếu không làm việc sẽ không có công điểm, không có công điểm thì sẽ không nhận đượclương thực chia cuối năm, tóm lại là sẽ chết đói đúng không?
Hơn nữa, bây giờ đều ăn uống tập thể. Nếu trưa không đi, có thể cả cơm cũng phải nhờ chị nữ chủ để dành lại mang đến cho cô.
Trước đây, nữ phụ đương nhiên rất hưởng thụ, nhưng cô thì không thích, nữ chủ và cô không phải là chị em ruột nha, cũng hơi ngại chút.
Nhưng khi bước chân ra khỏi khu nhà tập thể của thanh niên trí thức, cô lại bối rối. Nói là đi cắt lúa nhưng không có viết chi tiết nha, cô nên đi đâu lấy liềm, đi đâu cắt lúa đây?
Ngay lúc này, cô nghe thấy một giọng nói sau lưng: "Cô thanh niên trí thức đằng trước, cô đang làm gì vậy?"
Tống Tuyết Kiều quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi dẫn theo hai người đàn ông đẩy một xe đẩy chở đầy... phân bón, băng qua giữa đường. Người đàn ông trẻ tuổi kia trông rất dễ gần, nhưng khi nhìn cô thì lại cau mày.
Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ vô cùng bất đắc dĩ và khinh thường, nhưng không thể phủ nhận còn có một tia kinh ngạc.
Không chỉ anh ta, ánh mắt của cả ba người đàn ông này đều nhận ra nữ phụ.
Tống Tuyết Kiều lập tức đoán ra người kia là ai, ngay cả khi không đoán ra, trong đầu cũng lờ mờ biết rồi.
Người này là nam phụ số một trong tiểu thuyết, là đội trưởng đội sản xuất Hoắc Đức Văn, chú út của nam chủ, là người đàn ông đầu tiên nữ phụ dũng cảm theo đuổi nhưng không thành công.
“Tôi… tôi muốn đi cắt lúa, quên mất hôm nay là làm đến thửa nào rồi.” Cô bị ánh mắt của Hoắc Đức Văn nhìn chằm chằm đến mức vô cùng ngột ngạt, lén lút vặn vẹo vạt áo, lí nhí nói. Cô đã trêu ai chọc ai chứ, mới ra khỏi cửa đã gặp người đàn ông đầu tiên mà nguyên chủ từng đắc tội rồi, thật xui xẻo.
Còn may, Hoắc Đức Văn là đội trưởng, tác phong vô cùng chính trực, nhìn thấy cô gái nhỏ này không vẫy đuôi chạy về phía mình, ông thở phào nhẹ nhõm, nói với anh chàng bên cạnh: “Cậu đi dẫn nữ đồng chí này lấy liềm, xong rồi thì dẫn cô ấy ra đồng làm việc đi.”
“Ừm.” Một anh chàng đáp lời, bước tới trước, nhưng nhìn chung thì cậu ta cũng có vẻ rất ghét nữ phụ, thậm chí không thèm nhìn cô lấy một lần.
Danh tiếng là một thứ tốt đẹp nha, đáng tiếc là cô không có.
Tống Tuyết Kiều cũng không làm ồn ào, nếu mà là nguyên chủ, cô ta đã đánh lật trời với người khinh thường mình từ lâu rồi, dù sao cô ta cũng không phải kiểu người ngoan hiền gì.
Nhưng cô nhát nha, vốn nhìn cảnh tượng xa lạ ở đây đã hơi chột dạ rồi. Không hề có chút cảm giác ưu tú do biết trước cốt truyện gì gì đó , chỉ cảm thấy sợ teo.
Đợi họ đi rồi, Hoắc Đức Văn thở nhẹ ra, thầm lau mồ hôi không hề tồn tại. Không cần ứng phó với cô gái nhỏ này đúng là quá tốt. Tuy nhiên, hôm nay trông cô có vẻ yếu đuối, mềm mại, có chuyện gì ủy khuất hay sao?
Lại nói tiếp, Tống Tuyết Kiều miễn cưỡng theo chân anh chàng kia đến kho lấy liềm, sau đó lại yên lặngtheo anh ta ra đồng.
Người nọ vừa đi vừa chế nhạo: "Hôm nay đại tiểu thư hiếm khi chịu khó ra đồng làm việc nha. Cẩn thận coi chừng cắt trúng chân, lúc đó lại phải nghỉ ngơi nhiều ngày."
"..." Cậu là ác quỷ đó hả?
Tống Tuyết Kiều ở phía sau trừng anh ta một cái, cái gì cũng không nói, chỉ nghịch cái liềm trong tay. Cô nghĩ, nếu chém người trước mặt một nhát thì sẽ thế nào nhỉ?
Sau khi tới cánh đồng, họ tìm chủ nhiệm hội phụ nữ. Hiện tại, đàn ông và phụ nữ làm việc tách riêng ra, điều này hoàn toàn hợp lý.
Chủ nhiệm hội phụ nữ nhìn Tống Tuyết Kiều từ trên xuống dưới hai lượt, sau đó giao cho cô hai luống lúa mì.
"Cẩn thận an toàn." Tuy lời của chủ nhiệm phụ nữkhông khó nghe như anh chàng kia, nhưng ý nghĩa cũng tương tự.
Tống Tuyết Kiều cũng thực sự không biết làm việc này. Thực tế thì đến tận hôm xuyên tới thế giới này, cô mới biết lúa mì trông như thế nào.
Đúng là không thể nào không cắt trúng tay, vừa cắt một nhát, cô đã hét lên. Sau đó nhìn vào vết cắt nhỏ, không chảy máu nhưng cũng rất đau. Sao lại quên mang găng tay chứ? Mình đúng là đần mà.
Còn may, lúc này chủ nhiệm hội phụ nữ đi qua ném cho cô một đôi găng tay, nói: "Cô cầm lấy dùng đi." Đừng để tay bị cắt rồi lại khóc lóc chạy về là được. Đối mặt với cô tiểu thư nũng nịu này, bà cũng chẳng biết làm sao. Nhưng cũng không thể không nói, nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, ngay cả bà cũng cảm thấy đau lòng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.