Chương 12: Tôi chẳng làm gì cả
KK Cố Hương
04/04/2024
“Không dẫn theo cô gái này đúng không?”
Lục Vân Phong sắp phát điên rồi: “Tôi chẳng làm gì cả, cũng không tính là làm việc xấu, nhân vật chính đến đây làm gì? Viết sách không có não à? Nhân vật phản diện không làm việc xấu, nam chính đến gây sự cái gì?”
Hệ thống: [Ồ ð, rất xin lỗi, ngài không định làm chút gì đó với Lãnh Thanh Thu à?]
“Hàng lỗi có trị giá hơn sáu trăm triệu còn đang đợi ta đi tiêu hủy trong đêm, ta làm gì với cô ấy chứ? Ta đâu có rảnh?”
Hệ thống: [Ồ ồ, bên kia là... Tôi xem xem... là Từ Tuyết Kiều đang ở bên kia... Nói vậy là ngài định ra tay cùng lúc với hai nữ chính. Ữm ừm, hiểu rồi. Ngài muốn tăng thêm độ khó cứu viện của nam chính Long Ngạo Thiên. Đã tiếp thu, tiện thể nhắc nhở, mưu kế này hay đấy ]
“Mi tiếp thu cái rắm. Ta không định ra tay với bất kỳ ai, mà ta chỉ đi tiêu hủy dược liệu. Dược liệu. Là dược liệu hàng lỗi”
Hệ thống: [Thế à? Tình tiết này không hay cho lắm. Bên chúng tôi vẫn hi vọng ngài có thể tích cực hơn, có thêm động cơ bất chính với nữ chính. Như vậy tình tiết bên nam chính mới khởi động tốt hơn.]
“Mi hãy nghe kỹ cho ta” Lục Vân Phong cố gắng duy trì sự tỉnh táo, định nói lý lẽ với hệ thống: “Long Ngạo Thiên có thích khởi động hay không thì ông đây sống chết cũng không muốn khởi động nữa. Ta không có hứng thú với nữ chính, bất kỳ nữ chính nào cũng thế. Ngày mai ta sẽ giải quyết bọn họ, tuyệt đối không dây dưa”
[Giải quyết? Ngài đã nhắc đến từ “giải quyết” này thì tôi hiểu rồi. Nói vậy là ngài định ngày mai sẽ tiếp tục ra tay với hai nữ chính, hơn nữa còn là kiểu phát rồ, tội ác tày trời, tán tận lương tâm, mất hết nhân tính đúng không?]
Lục Vân Phong sắp bật khóc rồi: “Chị hai à, tha cho ta đi mà. Ta đã chết sáu lần rồi, lần nào cũng thê thảm. Mi để cho ta sống tạm bợ một lần, có được không? Ta sẽ không chạm vào hai cô gái này, vì thế mi có thể nói bọn họ đừng xoay quanh ta mãi được không? Ta không phải nhân vật chính. Chẳng phải khi rảnh rỗi bọn họ nên ở bên cạnh nam chính Long Ngạo Thiên à... Chính là... đủ kiểu mờ ám... liếc mắt đưa tình đó. Suy cho cùng bây giờ từ ngày đầu tiên tỉnh tiết đã sụp đổ thành thế này. Các mí có trách nhiệm trực. tiếp, được không hả?”
[Ký chủ hiếu lầm rồi. Trên thực tế, mọi người và sự vật ở đây đều thật sự phát sinh. Chúng tôi chỉ tồn tại từ góc độ giám sát và quan sát. Điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm là thúc đẩy tình tiết của ngài, nâng cao năng lực và hạn chế giao tiếp bên ngoài. Còn nam nữ chính làm gì, đi đâu, thân mật với ai, chúng tôi đều không kiểm soát được, cũng không có hứng thú để kiểm soát]
Lục Vân Phong bồng bình tĩnh lại, bắt đâu phân tích
“Sự thật? Đều là sự thật sao? Nói cách khác... chắc chắn ta đã làm gì đó... khiến bọn họ cố ý bám lấy ta... Không đúng, ta chẳng làm gì cả.”
“Ta muốn hủy hôn với Lãnh Thanh Thu, nhưng cô ấy. không chịu. Buổi tối cũng là cô ấy đến tìm ta.”
“Từ Tuyết Kiều... Từ Tuyết Kiều. Long Ngạo Thiên muốn ném đá giấu tay ngăn cản ta, chẳng lẽ cô ấy đã biết gì rồi? Không đúng, lẽ ra cô ấy không biết mới đúng. Hình như trong nhà máy dược... cô ấy rất chắc chắn ta sẽ tiêu hủy sản phẩm thuốc không đạt tiêu chuẩn.”
Hệ thống cắt ngang: [Tiện thể nhắc nhở ngài, nếu ngày đầu tiên thành công sế nhận được phần quà hậu hĩnh.]
[Phần quà hậu hĩnh cho ngày đầu tiên sẽ có rất nhiều món đồ hữu dụng, trợ giúp ngài trên con đường tìm chết, để ngài thỏa thích phát triển tình tiết đối đầu với nam chính. Trước khi bị đánh chết, được thoải mái trải nghiệm một cách hưởng thụ, không mang theo oán hận, mỉm cười đi xuống suối vàng ]
Lục Vân Phong lắc đầu: “Mi sống chó thật”
Trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho Lãnh Thanh Thụ, để cô nằm ngủ trong một căn phòng ngủ sạch sẽ, còn mình thì gọi Triệu Cương mau chóng chạy đến nhà máy dược
Chết thì chết thôi
Diêm Vương muốn mình chết canh ba, chắc chắn hệ thống sẽ không đế mình sống đến canh năm.
Nhưng nếu dựa theo lời nhắc nhở của hệ thống, vậy thì ở đây chỉ có một... thế giới thực.
Hệ thống là nhóm sinh vật có trí thông minh cao vượt qua thế giới này. Bọn họ sẽ không can thiệp, hoặc cưỡng ép thay đổi logic và vận hành của thế giới này, là ý này đúng không?
Mặc kệ thế nào, qua ngày hôm nay hãng nói. Quảng cáo về phần quà hậu hĩnh ngày đầu tiên rất hay, hắn nghe mà: nhiệt huyết sôi trào. Mặc dù có chút ý trông mong hẳn chết, nhưng chỉ có khi lấy được mới có tư cách sống tiếp.
Long Ngạo Thiên, ông đây chơi với anh.
Anh muốn đánh chết tôi sao?
Tôi không tin đấy, ông đây chẳng hề làm chuyện xấu, nhìn thấy anh đã quỳ xuống, thế mà anh lại không biết xấu hổ đánh chết tôi
Quá trình rất suôn sẻ. Dưới sự giám sát của các bên, từ lô thuốc pha chế đổ vào máy nghiền, biển thành phế phẩm, do bên thứ ba thu gom như phế liệu
Cả quá trình, Lục Vân Phong luôn đứng giám sát
Từ Tuyết Kiều cũng thức đêm, giám sát cả quá trình.
Lục Vân Phong sắp phát điên rồi: “Tôi chẳng làm gì cả, cũng không tính là làm việc xấu, nhân vật chính đến đây làm gì? Viết sách không có não à? Nhân vật phản diện không làm việc xấu, nam chính đến gây sự cái gì?”
Hệ thống: [Ồ ð, rất xin lỗi, ngài không định làm chút gì đó với Lãnh Thanh Thu à?]
“Hàng lỗi có trị giá hơn sáu trăm triệu còn đang đợi ta đi tiêu hủy trong đêm, ta làm gì với cô ấy chứ? Ta đâu có rảnh?”
Hệ thống: [Ồ ồ, bên kia là... Tôi xem xem... là Từ Tuyết Kiều đang ở bên kia... Nói vậy là ngài định ra tay cùng lúc với hai nữ chính. Ữm ừm, hiểu rồi. Ngài muốn tăng thêm độ khó cứu viện của nam chính Long Ngạo Thiên. Đã tiếp thu, tiện thể nhắc nhở, mưu kế này hay đấy ]
“Mi tiếp thu cái rắm. Ta không định ra tay với bất kỳ ai, mà ta chỉ đi tiêu hủy dược liệu. Dược liệu. Là dược liệu hàng lỗi”
Hệ thống: [Thế à? Tình tiết này không hay cho lắm. Bên chúng tôi vẫn hi vọng ngài có thể tích cực hơn, có thêm động cơ bất chính với nữ chính. Như vậy tình tiết bên nam chính mới khởi động tốt hơn.]
“Mi hãy nghe kỹ cho ta” Lục Vân Phong cố gắng duy trì sự tỉnh táo, định nói lý lẽ với hệ thống: “Long Ngạo Thiên có thích khởi động hay không thì ông đây sống chết cũng không muốn khởi động nữa. Ta không có hứng thú với nữ chính, bất kỳ nữ chính nào cũng thế. Ngày mai ta sẽ giải quyết bọn họ, tuyệt đối không dây dưa”
[Giải quyết? Ngài đã nhắc đến từ “giải quyết” này thì tôi hiểu rồi. Nói vậy là ngài định ngày mai sẽ tiếp tục ra tay với hai nữ chính, hơn nữa còn là kiểu phát rồ, tội ác tày trời, tán tận lương tâm, mất hết nhân tính đúng không?]
Lục Vân Phong sắp bật khóc rồi: “Chị hai à, tha cho ta đi mà. Ta đã chết sáu lần rồi, lần nào cũng thê thảm. Mi để cho ta sống tạm bợ một lần, có được không? Ta sẽ không chạm vào hai cô gái này, vì thế mi có thể nói bọn họ đừng xoay quanh ta mãi được không? Ta không phải nhân vật chính. Chẳng phải khi rảnh rỗi bọn họ nên ở bên cạnh nam chính Long Ngạo Thiên à... Chính là... đủ kiểu mờ ám... liếc mắt đưa tình đó. Suy cho cùng bây giờ từ ngày đầu tiên tỉnh tiết đã sụp đổ thành thế này. Các mí có trách nhiệm trực. tiếp, được không hả?”
[Ký chủ hiếu lầm rồi. Trên thực tế, mọi người và sự vật ở đây đều thật sự phát sinh. Chúng tôi chỉ tồn tại từ góc độ giám sát và quan sát. Điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm là thúc đẩy tình tiết của ngài, nâng cao năng lực và hạn chế giao tiếp bên ngoài. Còn nam nữ chính làm gì, đi đâu, thân mật với ai, chúng tôi đều không kiểm soát được, cũng không có hứng thú để kiểm soát]
Lục Vân Phong bồng bình tĩnh lại, bắt đâu phân tích
“Sự thật? Đều là sự thật sao? Nói cách khác... chắc chắn ta đã làm gì đó... khiến bọn họ cố ý bám lấy ta... Không đúng, ta chẳng làm gì cả.”
“Ta muốn hủy hôn với Lãnh Thanh Thu, nhưng cô ấy. không chịu. Buổi tối cũng là cô ấy đến tìm ta.”
“Từ Tuyết Kiều... Từ Tuyết Kiều. Long Ngạo Thiên muốn ném đá giấu tay ngăn cản ta, chẳng lẽ cô ấy đã biết gì rồi? Không đúng, lẽ ra cô ấy không biết mới đúng. Hình như trong nhà máy dược... cô ấy rất chắc chắn ta sẽ tiêu hủy sản phẩm thuốc không đạt tiêu chuẩn.”
Hệ thống cắt ngang: [Tiện thể nhắc nhở ngài, nếu ngày đầu tiên thành công sế nhận được phần quà hậu hĩnh.]
[Phần quà hậu hĩnh cho ngày đầu tiên sẽ có rất nhiều món đồ hữu dụng, trợ giúp ngài trên con đường tìm chết, để ngài thỏa thích phát triển tình tiết đối đầu với nam chính. Trước khi bị đánh chết, được thoải mái trải nghiệm một cách hưởng thụ, không mang theo oán hận, mỉm cười đi xuống suối vàng ]
Lục Vân Phong lắc đầu: “Mi sống chó thật”
Trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho Lãnh Thanh Thụ, để cô nằm ngủ trong một căn phòng ngủ sạch sẽ, còn mình thì gọi Triệu Cương mau chóng chạy đến nhà máy dược
Chết thì chết thôi
Diêm Vương muốn mình chết canh ba, chắc chắn hệ thống sẽ không đế mình sống đến canh năm.
Nhưng nếu dựa theo lời nhắc nhở của hệ thống, vậy thì ở đây chỉ có một... thế giới thực.
Hệ thống là nhóm sinh vật có trí thông minh cao vượt qua thế giới này. Bọn họ sẽ không can thiệp, hoặc cưỡng ép thay đổi logic và vận hành của thế giới này, là ý này đúng không?
Mặc kệ thế nào, qua ngày hôm nay hãng nói. Quảng cáo về phần quà hậu hĩnh ngày đầu tiên rất hay, hắn nghe mà: nhiệt huyết sôi trào. Mặc dù có chút ý trông mong hẳn chết, nhưng chỉ có khi lấy được mới có tư cách sống tiếp.
Long Ngạo Thiên, ông đây chơi với anh.
Anh muốn đánh chết tôi sao?
Tôi không tin đấy, ông đây chẳng hề làm chuyện xấu, nhìn thấy anh đã quỳ xuống, thế mà anh lại không biết xấu hổ đánh chết tôi
Quá trình rất suôn sẻ. Dưới sự giám sát của các bên, từ lô thuốc pha chế đổ vào máy nghiền, biển thành phế phẩm, do bên thứ ba thu gom như phế liệu
Cả quá trình, Lục Vân Phong luôn đứng giám sát
Từ Tuyết Kiều cũng thức đêm, giám sát cả quá trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.