Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 12:

Tinh Kỳ

02/11/2024

Bạch Chỉ kinh ngạc đưa tay nhéo má mình, bóng thiếu nữ trong dòng nước cũng làm theo.

Nàng làm một biểu cảm quái dị xấu xí, nhưng bóng hình trong nước lại trông vẫn đáng yêu vô cùng, chẳng hề xấu xí chút nào.

Bạch Chỉ… bị chính mình dọa cho ngẩn ngơ. Cuối cùng nàng mới nhớ ra trên đầu lẽ ra còn có hai chiếc sừng La Sát, nhưng trên mặt nước lại hoàn toàn không thấy gì, nàng liền vội vàng đưa tay sờ thử —

Ồ, sừng vẫn còn. Chỉ là dường như đã nhỏ lại nhiều so với trước, nhỏ đến mức khó mà nhận ra, tựa như những mầm tre non vừa nhú khỏi mặt đất.

Nhìn kỹ lại, tóc, y phục, vóc dáng của nàng không hề đổi khác, có thay đổi chỉ là tứ chi và khuôn mặt mà thôi.

Nói cách khác… nàng vẫn là một La Sát? Nhưng chỉ sau một giấc ngủ, nàng đột nhiên có diện mạo của nhân loại?

Bạch Chỉ lại đưa tay chạm vào bụng, giờ đây mới nhận ra cảm giác đói cồn cào trong dạ dày dường như cũng đã giảm đi rất nhiều, tựa như vừa có bữa ăn no nê vậy.

Bạch Chỉ lẩm bẩm nhìn bóng mình dưới mặt nước, thì thầm, “Ta tiến hóa rồi sao…”

“Xin hỏi — ”

Bạch Chỉ vẫn đắm chìm trong niềm vui to lớn, chẳng hề để tâm tiếng gọi sau lưng.

“Xin hỏi — ngươi không sao chứ?” Một bàn tay đột ngột đặt lên vai nàng, Bạch Chỉ giật mình muốn tránh, nhưng cơ thể không còn chút sức lực, chân liền mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất —

“Cẩn thận!” Người phía sau nhanh tay đỡ lấy eo nàng, nâng nàng đứng dậy.

Bạch Chỉ thầm rủa mình sơ suất, sau đó từ từ xoay người, làm ra vẻ thẹn thùng, cúi đầu cảm tạ, “Đa tạ… đại ca… huynh?”

Trước mắt nàng là một đôi tay trắng muốt mịn màng, nhìn thế nào cũng không giống tay nam nhân. Thế nhưng, người ấy rõ ràng mặc nam phục…

Bạch Chỉ bỗng hiểu ra, lập tức kinh hãi ngẩng đầu lên — đứng trước mặt nàng, chính là một cô nương xinh đẹp trong trang phục nam nhân.



Bạch Chỉ nhớ rất rõ, trong thế giới này, người duy nhất nữ giả nam trang chính là công chúa Tô Mộc Dao của Yên Quốc — thiếu nữ được vạn người yêu thương, là nữ nhân tôn quý nhất trong triều đại đương thời, đồng thời là nữ chính của câu chuyện này.

Dù mặc nam phục, nhưng làn da mịn màng, eo thon mềm mại, đôi môi đỏ hồng của nàng… như đang lớn tiếng khẳng định với tất cả mọi người: “Ta là nữ giả nam! Ta là con gái!”

Thế nhưng điều kỳ lạ là, tất cả nam nhân trong truyện đều không nhận ra giới tính thật của nàng ấy.

Mù chọn lọc sao chứ! Thiếu nữ xinh đẹp thế này bày ra trước mặt, các ngươi lại cùng nàng ấy xưng huynh gọi đệ, còn cùng giường mà ngủ?! Chẳng lẽ các ngươi không thấy nàng ấy không hề có yết hầu sao!

Bạch Chỉ nhìn mỹ nhân thanh tú trước mặt, trong lòng không khỏi muốn chết đi cho xong.

Vận xui gì thế này, chỉ là đi soi gương thôi mà cũng gặp ngay đoàn nhân vật chính, chẳng lẽ ông trời muốn diệt nàng sao?

May mắn là giờ đây nàng có hình dáng giống hệt nhân loại, chỉ cần giấu kỹ sừng nhỏ trong tóc, ắt có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

“Ngươi không sao chứ?” Tô Mộc Dao ân cần hỏi han.

“Đa tạ, ta không sao.” Bạch Chỉ khẽ lắc đầu, hàng mi chớp nhẹ, lặng lẽ liếc nhìn xung quanh.

Đứng trước nàng là ba người, ngoài Tô Mộc Dao còn có hai nam nhân trẻ tuổi.

Một người vận áo đen, khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ ngạo nghễ và lãnh đạm. Người còn lại mặc áo xanh, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ráo, thần sắc nghiêm nghị, đang nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.

“Ngươi là ai, đêm khuya dám một mình lên núi lang thang?” Nam nhân áo xanh tiến một bước, thanh kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ, đầu kiếm sắc bén chỉ thẳng vào ngực Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ sợ hãi lùi lại, nhưng sau lưng là dòng suối, may mà Tô Mộc Dao nhanh tay giữ nàng lại, tránh được tai nạn.

Khỉ thật, tên này bị dọa giật mình hay sao? Muốn làm nàng chết đứng hay gì đây?



Bạch Chỉ giận dữ đến mức suýt trợn trắng mắt, nhưng vì nam nữ chính đang ở bên cạnh, nàng đành nén giận.

“Công… công tử, cô nương này dám một mình lang thang trên núi, nhất định không phải kẻ tầm thường, ngài không cần lo lắng cho sự an nguy của nàng.” Nam nhân đề phòng kéo Tô Mộc Dao về sau, đầu kiếm lại hướng về phía Bạch Chỉ.

Có phải quá đáng rồi không?!

Nhìn hành động của hắn, Bạch Chỉ lập tức nhận ra nam nhân áo xanh chính là ai. Hắn là Đường Ánh, thanh mai trúc mã kiêm thị vệ trung thành của Tô Mộc Dao, cả đời lấy công chúa làm trung tâm, mọi hành động đều vì công chúa, là một nam phụ cố chấp và trung thành.

Nhưng vừa xuất hiện đã rút kiếm dí vào mặt nàng, thật là bất lịch sự quá!

Bạch Chỉ hậm hực đẩy thanh kiếm ra, bực tức nói, “Đại ca, ta đi săn cùng cha mẹ, ngươi dựa vào đâu mà nói ta đi một mình?”

Đường Ánh nhíu mày: “Ngươi đi săn cùng cha mẹ? Vậy bọn họ đâu?”

“Họ đi săn heo rừng, dặn ta ở đây đợi, sẽ sớm quay lại thôi.” Bạch Chỉ thuận miệng bịa chuyện.

Vậy nên đừng nhiều chuyện nữa, đi đi cho rồi!

Ba người nghe vậy liếc nhìn nhau, ánh mắt càng thêm khác lạ. Tô Mộc Dao nhìn về phía nam nhân áo đen, hỏi, “Giang huynh, huynh nghĩ sao?”

Nam nhân áo đen khẽ nhíu mày, thấp giọng đáp, “Chỉ e đã gặp chuyện chẳng lành.”

Nói xong hắn quay sang nhìn Bạch Chỉ, thấy vậy nàng liền cúi đầu né tránh ánh mắt.

Tô Mộc Dao gọi hắn là “Giang huynh,” vậy thì hắn hẳn là Giang Tán Tuyết, nam chính trong truyện. Giang Tán Tuyết là người cô độc, kiếm pháp siêu quần, là bậc kỳ tài phong vân hiếm có.

Từ lời sư phụ, hắn biết được nơi có tên “Ẩn Kiến Thôn” có một loại thảo dược kỳ lạ, có thể khắc chế La Sát, thế là hắn lên đường tìm kiếm. Trên đường, hắn gặp Tô Mộc Dao, khi ấy nàng bị đám La Sát bao vây, Giang Tán Tuyết xuất thủ cứu nàng, rồi ba người cùng đồng hành, qua núi Lộc Nguyên, nhận nhiệm vụ từ dân làng dưới chân núi, và bắt đầu hành trình tiêu diệt La Sát.

“Cô nương này, không giấu gì ngươi, bọn ta đã lục soát khắp núi Lộc Nguyên, nhưng không thấy cha mẹ ngươi.” Tô Mộc Dao nhẹ nhàng nói, mặt thoáng vẻ thương xót, “Chỉ e rằng cha mẹ ngươi đã…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook