Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 11:
Tinh Kỳ
02/11/2024
‘Đại ca, ta vẫn muốn sống cơ mà.’
Bạch Chỉ quay đi, thầm lẩm bẩm trong lòng.
Dẫu hiện tại Quý Nguyệt tỏ ra khá tốt với nàng, nhưng tương lai ai mà biết được thế nào. Hơn nữa, nhờ cậy vào sức mạnh của kẻ khác không thể nào khiến nàng yên tâm bằng chính mình có sức mạnh.
Giá mà có thể gặp được Vân Âm Thiên Sư thì tốt biết bao. Người này là Thiên Sư đứng đầu của Yên Quốc, nghe đồn có thuật pháp cao cường, thấu tỏ vạn vật. Dĩ nhiên Bạch Chỉ chẳng tin mấy lời ấy, nàng chỉ thèm mấy viên đan dược của hắn.
Nếu nhớ không nhầm, hắn có loại đan dược giúp tăng cường thể chất, trước kia nam chính bị trọng thương, chính là nhờ đan dược này mới qua khỏi. Nếu Bạch Chỉ cũng có một đợt chữa trị như vậy, chắc hẳn nàng sẽ mạnh mẽ hơn chút đỉnh.
Chỉ là với thân phận hiện tại, liệu nàng có khả năng gặp được vị Thiên Sư thần côn ấy không…
Đang mải nghĩ miên man, Bạch Chỉ bất ngờ bị Quý Nguyệt khiển trách: “Ngươi còn trách ta, vậy sao chính ngươi lại rời khỏi sơn động?”
Bạch Chỉ lập tức ưỡn cổ, đáp đầy lý lẽ: “Dĩ nhiên vì ngươi đột nhiên mất tích, ta phải ra ngoài tìm ngươi chứ.”
Quý Nguyệt hơi nhướng mày, có vẻ không hiểu được ý nàng.
“Tìm ta? Tại sao phải tìm ta?”
“Vì… chẳng phải chúng ta là bạn đồng hành nương tựa lẫn nhau sao?” Bạch Chỉ len lén liếc nhìn hắn, đáp lời đầy thận trọng.
Quý Nguyệt im lặng, trong sơn động nhất thời chỉ còn lại tiếng tí tách của than cháy.
Bạch Chỉ giữ nguyên động tác cứng ngắc, chẳng dám nhúc nhích.
Nói gì đi chứ đại ca! Ngươi nói gì đi chứ! Ngươi làm thế này khiến ta rất khó xử đó! Nể mặt ta chút đi, xin đấy!
“…Bạn đồng hành?” Đúng lúc Bạch Chỉ sắp không chịu nổi bầu không khí ấy nữa, Quý Nguyệt rốt cuộc cũng mở miệng, “Là gì? Có ăn được không?”
Vẻ mặt hắn ngây ngô khó hiểu, mang chút ngây thơ như trẻ nhỏ, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lùng, phảng phất nét hung ác khát máu.
Bạch Chỉ: “Không ăn được!”
Quý Nguyệt nhướng mày, lộ ra chút thất vọng.
Bạch Chỉ bất lực thở dài một hơi.
Thôi vậy thôi vậy, có vẻ Quý Nguyệt không hiểu lắm khái niệm “bạn đồng hành”, sau này từ từ giải thích cho hắn vậy. Bạch Chỉ lắc lắc đầu, khó nhọc ngả người nằm xuống. Đối với nàng hiện tại, chỉ ngồi thôi cũng đủ tiêu hao sức lực, nàng cần thêm thời gian nghỉ ngơi và chất dinh dưỡng để dần hồi phục.
“Dù sao đi nữa, ta sẽ không bỏ rơi ngươi. Tương tự, ngươi cũng không được bỏ rơi ta.” Bạch Chỉ đưa một ngón tay nhỏ lên, giơ về phía Quý Nguyệt, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Nàng cần một lời hứa và một lời ước định, để có thể an lòng chìm vào giấc ngủ.
Quý Nguyệt chăm chú nhìn ngón tay đó, bỗng lộ vẻ ngộ ra điều gì, rồi hắn cũng đưa ngón tay nhỏ của mình đến trước miệng Bạch Chỉ.
“Thì ra ngươi muốn ăn ngón tay của ta.” Hắn cũng ngoắc ngoắc ngón tay, “Được thôi, ăn đi.”
Bạch Chỉ: “……”
Thôi, nàng chết cho xong!
Vết thương trên người bỗng chốc đau nhức như lửa đốt, cơ thể yếu ớt của Bạch Chỉ run lên, miệng há ra rồi cuối cùng không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Nàng thật sự sẽ bị Quý Nguyệt làm cho tức chết mất thôi.
Quý Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu nữ La Sát trước mắt đột ngột ngất đi, hắn lại cúi đầu nhìn ngón tay mình, hoàn toàn chẳng hiểu nổi hành động của Bạch Chỉ, cũng không hiểu vì sao hắn “không thể bỏ rơi nàng.”
Nhưng không thể phủ nhận, nàng là La Sát kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp. Cũng là sinh vật đầu tiên đảo lộn nhận thức của hắn, khơi gợi sự tò mò và chờ mong trong lòng hắn.
Quý Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Bạch Chỉ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nàng. Ngoài sự yếu ớt ra, hắn không thấy nàng khác biệt gì so với những La Sát khác. Hắn nhìn một lúc, rồi cúi đầu lắng nghe nhịp tim yếu ớt của nàng.
Âm thanh yếu đến mức dường như có thể ngừng lại bất kỳ lúc nào.
Quý Nguyệt suy nghĩ một lát, giơ tay trái lên, rạch một đường trên lòng bàn tay, rồi đưa tay đến bên miệng Bạch Chỉ.
Đôi môi của thiếu nữ La Sát nhợt nhạt, không một chút huyết sắc, tựa hai cánh hoa tàn úa, lặng lẽ khát khao ngọt ngào của dòng suối mát.
Quý Nguyệt hơi cúi người, tay phải giữ lấy cằm Bạch Chỉ, khiến nàng hé mở miệng. Sau đó, hắn khẽ siết tay trái, từng giọt máu từ lòng bàn tay chầm chậm rơi vào miệng nàng.
***
Khi Bạch Chỉ tỉnh lại lần nữa, trời đã về chiều hôm sau.
Nàng dụi đôi mắt lờ đờ, từ từ ngồi dậy. Điều lạ là, chuỗi động tác ấy chỉ khiến nàng thấy uể oải, nhưng lại không đau chút nào.
Không thể nào! Đêm qua nàng bị thương đến thế, mà giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn? Phải chăng khả năng tự chữa lành của nàng đã ngang ngửa với Quý Nguyệt rồi sao?
Bạch Chỉ kinh ngạc đảo mắt khắp nơi, định bụng chia sẻ niềm vui này với Quý Nguyệt, nhưng nhận ra xung quanh chẳng có bóng người, chỉ có hai con thỏ mập mạp thản nhiên gặm cỏ.
Ủa? Quý Nguyệt đâu rồi? Có phải hắn ra ngoài bắt gà rừng không?
Bạch Chỉ chầm chậm đứng dậy, định bước ra cửa động xem thử, bỗng phát hiện ra điều lạ ở bàn tay mình.
Đây… là tay của nàng sao…?
Nàng nghi hoặc giơ hai tay lên, chăm chú nhìn. Đập vào mắt nàng là đôi bàn tay tuyệt đẹp của thiếu nữ, thon dài trắng muốt, từng ngón tay thanh tú tựa ngọc, dù đầu ngón vẫn còn chút máu khô, nhưng chẳng làm suy giảm vẻ mỹ miều mềm mại ấy.
Sao lại thế này? Lẽ ra nàng phải có móng vuốt mới phải, sao lại là tay người?
Bạch Chỉ sững sờ, vừa dụi mắt vừa véo đùi, sau khi chắc chắn không nhìn nhầm, nàng lập tức lao ra khỏi sơn động, chạy thẳng đến con suối nhỏ nơi nàng thường lấy nước.
Dòng suối lặng lẽ trôi, nước trong veo thấy tận đáy, thi thoảng vài chú cá nhỏ bơi lướt qua. Bạch Chỉ cúi mình bên bờ, hồi hộp ghé sát xuống, nhìn từng chút một vào hình ảnh phản chiếu trong nước.
Trong suối phản chiếu khuôn mặt của một thiếu nữ. Tóc đen da trắng, răng ngà mày liễu, đuôi mắt hơi xếch, đôi mắt đen láy long lanh như ngọc, trong trẻo tựa nước, dung nhan vô cùng mỹ lệ.
Lúc này, đôi môi thiếu nữ hé mở, đôi mắt long lanh ngập tràn vẻ kinh ngạc và ngây dại.
Khoan đã… Đây, đây là nàng sao?! Sao nàng lại biến thành người rồi?!
Bạch Chỉ quay đi, thầm lẩm bẩm trong lòng.
Dẫu hiện tại Quý Nguyệt tỏ ra khá tốt với nàng, nhưng tương lai ai mà biết được thế nào. Hơn nữa, nhờ cậy vào sức mạnh của kẻ khác không thể nào khiến nàng yên tâm bằng chính mình có sức mạnh.
Giá mà có thể gặp được Vân Âm Thiên Sư thì tốt biết bao. Người này là Thiên Sư đứng đầu của Yên Quốc, nghe đồn có thuật pháp cao cường, thấu tỏ vạn vật. Dĩ nhiên Bạch Chỉ chẳng tin mấy lời ấy, nàng chỉ thèm mấy viên đan dược của hắn.
Nếu nhớ không nhầm, hắn có loại đan dược giúp tăng cường thể chất, trước kia nam chính bị trọng thương, chính là nhờ đan dược này mới qua khỏi. Nếu Bạch Chỉ cũng có một đợt chữa trị như vậy, chắc hẳn nàng sẽ mạnh mẽ hơn chút đỉnh.
Chỉ là với thân phận hiện tại, liệu nàng có khả năng gặp được vị Thiên Sư thần côn ấy không…
Đang mải nghĩ miên man, Bạch Chỉ bất ngờ bị Quý Nguyệt khiển trách: “Ngươi còn trách ta, vậy sao chính ngươi lại rời khỏi sơn động?”
Bạch Chỉ lập tức ưỡn cổ, đáp đầy lý lẽ: “Dĩ nhiên vì ngươi đột nhiên mất tích, ta phải ra ngoài tìm ngươi chứ.”
Quý Nguyệt hơi nhướng mày, có vẻ không hiểu được ý nàng.
“Tìm ta? Tại sao phải tìm ta?”
“Vì… chẳng phải chúng ta là bạn đồng hành nương tựa lẫn nhau sao?” Bạch Chỉ len lén liếc nhìn hắn, đáp lời đầy thận trọng.
Quý Nguyệt im lặng, trong sơn động nhất thời chỉ còn lại tiếng tí tách của than cháy.
Bạch Chỉ giữ nguyên động tác cứng ngắc, chẳng dám nhúc nhích.
Nói gì đi chứ đại ca! Ngươi nói gì đi chứ! Ngươi làm thế này khiến ta rất khó xử đó! Nể mặt ta chút đi, xin đấy!
“…Bạn đồng hành?” Đúng lúc Bạch Chỉ sắp không chịu nổi bầu không khí ấy nữa, Quý Nguyệt rốt cuộc cũng mở miệng, “Là gì? Có ăn được không?”
Vẻ mặt hắn ngây ngô khó hiểu, mang chút ngây thơ như trẻ nhỏ, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lùng, phảng phất nét hung ác khát máu.
Bạch Chỉ: “Không ăn được!”
Quý Nguyệt nhướng mày, lộ ra chút thất vọng.
Bạch Chỉ bất lực thở dài một hơi.
Thôi vậy thôi vậy, có vẻ Quý Nguyệt không hiểu lắm khái niệm “bạn đồng hành”, sau này từ từ giải thích cho hắn vậy. Bạch Chỉ lắc lắc đầu, khó nhọc ngả người nằm xuống. Đối với nàng hiện tại, chỉ ngồi thôi cũng đủ tiêu hao sức lực, nàng cần thêm thời gian nghỉ ngơi và chất dinh dưỡng để dần hồi phục.
“Dù sao đi nữa, ta sẽ không bỏ rơi ngươi. Tương tự, ngươi cũng không được bỏ rơi ta.” Bạch Chỉ đưa một ngón tay nhỏ lên, giơ về phía Quý Nguyệt, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Nàng cần một lời hứa và một lời ước định, để có thể an lòng chìm vào giấc ngủ.
Quý Nguyệt chăm chú nhìn ngón tay đó, bỗng lộ vẻ ngộ ra điều gì, rồi hắn cũng đưa ngón tay nhỏ của mình đến trước miệng Bạch Chỉ.
“Thì ra ngươi muốn ăn ngón tay của ta.” Hắn cũng ngoắc ngoắc ngón tay, “Được thôi, ăn đi.”
Bạch Chỉ: “……”
Thôi, nàng chết cho xong!
Vết thương trên người bỗng chốc đau nhức như lửa đốt, cơ thể yếu ớt của Bạch Chỉ run lên, miệng há ra rồi cuối cùng không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Nàng thật sự sẽ bị Quý Nguyệt làm cho tức chết mất thôi.
Quý Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu nữ La Sát trước mắt đột ngột ngất đi, hắn lại cúi đầu nhìn ngón tay mình, hoàn toàn chẳng hiểu nổi hành động của Bạch Chỉ, cũng không hiểu vì sao hắn “không thể bỏ rơi nàng.”
Nhưng không thể phủ nhận, nàng là La Sát kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp. Cũng là sinh vật đầu tiên đảo lộn nhận thức của hắn, khơi gợi sự tò mò và chờ mong trong lòng hắn.
Quý Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Bạch Chỉ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nàng. Ngoài sự yếu ớt ra, hắn không thấy nàng khác biệt gì so với những La Sát khác. Hắn nhìn một lúc, rồi cúi đầu lắng nghe nhịp tim yếu ớt của nàng.
Âm thanh yếu đến mức dường như có thể ngừng lại bất kỳ lúc nào.
Quý Nguyệt suy nghĩ một lát, giơ tay trái lên, rạch một đường trên lòng bàn tay, rồi đưa tay đến bên miệng Bạch Chỉ.
Đôi môi của thiếu nữ La Sát nhợt nhạt, không một chút huyết sắc, tựa hai cánh hoa tàn úa, lặng lẽ khát khao ngọt ngào của dòng suối mát.
Quý Nguyệt hơi cúi người, tay phải giữ lấy cằm Bạch Chỉ, khiến nàng hé mở miệng. Sau đó, hắn khẽ siết tay trái, từng giọt máu từ lòng bàn tay chầm chậm rơi vào miệng nàng.
***
Khi Bạch Chỉ tỉnh lại lần nữa, trời đã về chiều hôm sau.
Nàng dụi đôi mắt lờ đờ, từ từ ngồi dậy. Điều lạ là, chuỗi động tác ấy chỉ khiến nàng thấy uể oải, nhưng lại không đau chút nào.
Không thể nào! Đêm qua nàng bị thương đến thế, mà giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn? Phải chăng khả năng tự chữa lành của nàng đã ngang ngửa với Quý Nguyệt rồi sao?
Bạch Chỉ kinh ngạc đảo mắt khắp nơi, định bụng chia sẻ niềm vui này với Quý Nguyệt, nhưng nhận ra xung quanh chẳng có bóng người, chỉ có hai con thỏ mập mạp thản nhiên gặm cỏ.
Ủa? Quý Nguyệt đâu rồi? Có phải hắn ra ngoài bắt gà rừng không?
Bạch Chỉ chầm chậm đứng dậy, định bước ra cửa động xem thử, bỗng phát hiện ra điều lạ ở bàn tay mình.
Đây… là tay của nàng sao…?
Nàng nghi hoặc giơ hai tay lên, chăm chú nhìn. Đập vào mắt nàng là đôi bàn tay tuyệt đẹp của thiếu nữ, thon dài trắng muốt, từng ngón tay thanh tú tựa ngọc, dù đầu ngón vẫn còn chút máu khô, nhưng chẳng làm suy giảm vẻ mỹ miều mềm mại ấy.
Sao lại thế này? Lẽ ra nàng phải có móng vuốt mới phải, sao lại là tay người?
Bạch Chỉ sững sờ, vừa dụi mắt vừa véo đùi, sau khi chắc chắn không nhìn nhầm, nàng lập tức lao ra khỏi sơn động, chạy thẳng đến con suối nhỏ nơi nàng thường lấy nước.
Dòng suối lặng lẽ trôi, nước trong veo thấy tận đáy, thi thoảng vài chú cá nhỏ bơi lướt qua. Bạch Chỉ cúi mình bên bờ, hồi hộp ghé sát xuống, nhìn từng chút một vào hình ảnh phản chiếu trong nước.
Trong suối phản chiếu khuôn mặt của một thiếu nữ. Tóc đen da trắng, răng ngà mày liễu, đuôi mắt hơi xếch, đôi mắt đen láy long lanh như ngọc, trong trẻo tựa nước, dung nhan vô cùng mỹ lệ.
Lúc này, đôi môi thiếu nữ hé mở, đôi mắt long lanh ngập tràn vẻ kinh ngạc và ngây dại.
Khoan đã… Đây, đây là nàng sao?! Sao nàng lại biến thành người rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.