Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 27:
Tinh Kỳ
02/11/2024
"Ngươi muốn gì?" Đường Ánh lạnh lùng quay đầu nhìn nàng.
Bạch Chỉ chỉ tay vào dòng chữ trên giấy:【Đi sắc thuốc đi.】
Đường Ánh: "Ta không đi."
【Vậy ta sẽ nói với công tử nhà ngươi.】
Đường Ánh: "…"
Hắn mặt mày tối sầm, xách gói thuốc rời khỏi phòng, để lại Bạch Chỉ một mình cười thầm trong im lặng.
Không được, đại phu dặn nàng uống nhiều nước nóng, nàng phải uống ngay bây giờ.
Bạch Chỉ vội rót cho mình một chén trà nóng, vừa uống hai ngụm, thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy ngoài cửa là một bóng dáng uyển chuyển yêu kiều.
"Cô nương, ngươi có ở trong đó không?" Tiếng nói bên ngoài dịu dàng mềm mại như gió xuân, khiến người nghe không khỏi say mê.
Là mỹ nhân tỷ tỷ lúc nãy!
Bạch Chỉ phấn khích ngồi bật dậy, chạy nhanh ra cửa.
Vừa mở cửa, quả nhiên thấy mỹ nhân đứng đó, đang mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
… Tim nàng như tan chảy.
Mỹ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, lấy ra một chiếc lọ sứ trắng tinh xảo: "Khi nãy thấy trán ngươi đỏ lên, chắc là bị ta va phải. Vừa hay ta có mang theo thuốc giảm sưng, nghĩ ngươi có thể cần."
Bạch Chỉ vui mừng khôn xiết, viết vội vài chữ:【Đa tạ tỷ tỷ!】
Mỹ nhân ngạc nhiên: "Ngươi không nói được sao?"
Bạch Chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
"…Tội nghiệp quá." Mỹ nhân dịu dàng xoa đầu nàng, kéo nàng vào phòng, "Trong phòng này cũng không có gương, để ta giúp ngươi bôi thuốc nhé?"
Bạch Chỉ vui sướng đến mức suýt khóc. Được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy bôi thuốc giúp, đời này còn gì nuối tiếc nữa!
Nàng định gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ đến hai chiếc sừng nhỏ trên đầu mình, liền lắc đầu lia lịa.
【Không cần phiền tỷ tỷ, để ta tự làm là được!】
Mỹ nhân khẽ nhướng mày, không chắc chắn hỏi: "Nhưng ngươi không soi gương, liệu có bôi được không?"
【Ta làm được mà!】Bạch Chỉ quả quyết đáp.
"Vậy được, để ta xem ngươi bôi."
Mỹ nhân thấy nàng kiên quyết, cũng không ép nữa. Nàng ta mở lọ sứ, lấy thuốc ra và nhẹ giọng trò chuyện cùng Bạch Chỉ.
"Phải rồi, cô nương, ngươi tên là gì?"
【Ta tên Bạch Chỉ, còn tỷ thì sao?】
Mỹ nhân đưa thuốc vào đầu ngón tay nàng: "Ta là Ân Niệm Dung, ngươi cứ gọi ta là Niệm Dung là được."
Thế sao được, thật thất lễ quá.
Bạch Chỉ không đồng tình, bĩu môi, rồi chấm thuốc lên trán, bôi loạn xạ như trẻ con.
Ân Niệm Dung thấy nàng ngộ nghĩnh, liền bật cười khẽ. Nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Chỉ, hướng dẫn nàng bôi thuốc, sau đó lặng lẽ ngắm nhìn.
"Bạch Chỉ muội muội, ngươi thật đáng yêu. Ngày mai ta có thể đến tìm ngươi nữa không? Một mình ta ở đây buồn quá."
Ân Niệm Dung hơi nhíu mày buồn bã, Bạch Chỉ lập tức gật đầu.
【Được, tỷ muốn đến lúc nào cũng được.】
Ân Niệm Dung cười, khẽ véo mũi nàng, dịu dàng nói: "Vậy chúng ta hẹn thế nhé."
Mùi hương hoa lan thoang thoảng trên người nàng quấn quanh cánh mũi Bạch Chỉ, khiến lòng nàng cảm thấy an yên, dễ chịu.
Niệm Dung tỷ tỷ thật thơm quá, chắc hẳn ăn cũng ngon lắm nhỉ?
Bạch Chỉ mơ màng, lúc này cánh cửa phòng đột ngột bị mở toang.
"Thuốc sắc xong rồi, mau ra uống đi…" Đường Ánh bước vào, nhìn thấy nữ tử trong phòng, cau mày, "Ngươi là ai?"
Ân Niệm Dung đứng dậy, cúi người chào hắn một cách thanh nhã, rồi quay lại nhìn Bạch Chỉ mỉm cười, "Ta đi trước đây, mai ta lại đến thăm ngươi."
Nói xong, nàng ta lướt qua Đường Ánh, đi ra khỏi phòng.
Đường Ánh lạnh lùng nhìn theo, mãi cho đến khi bóng dáng Ân Niệm Dung khuất hẳn, hắn mới đóng cửa lại, nặng nề đặt ấm thuốc lên bàn.
"Cầm lấy, uống đi."
Bạch Chỉ mở nắp ấm ngửi thử, mặt nhăn lại.
Đắng quá!
"Khi nãy nữ nhân đó là ai?" Đường Ánh ngồi xuống bên cạnh, giọng lạnh nhạt hỏi.
Bạch Chỉ bịt mũi, uống một ngụm nhỏ, rồi nhăn nhó viết.
【Là vị tỷ tỷ khi nãy va phải ta, đặc biệt đến đưa thuốc trị sưng cho ta.】
Đường Ánh thấy vầng trán nàng bóng loáng: "Ngươi đã bôi rồi?"
【Đúng vậy, sao thế?】
Đường Ánh cười khẩy: "Ngươi không sợ nàng ta có ý đồ xấu à?"
Bạch Chỉ ngạc nhiên:【Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.】
Đường Ánh ngẫm lại, thấy cũng phải. Dù nữ tử kia có ác ý với Bạch Chỉ thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, nghĩ nhiều làm gì cho rách việc.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không buồn nói thêm.
Đường Ánh im lặng, Bạch Chỉ càng cảm thấy thoải mái. Nàng vừa uống trà, vừa hồi tưởng lần chạm trán với La Sát hôm trước, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.
La Sát đó khiến nàng nhớ đến Quý Nguyệt.
Dù bề ngoài và giọng nói khác nhau, nhưng ánh mắt ngây thơ pha lẫn sự xảo quyệt lại giống Quý Nguyệt y đúc.
Hắn có thể là Quý Nguyệt không? Nếu thật sự là hắn, chẳng phải nàng suýt nữa chết trong tay hắn sao?
Trái tim Bạch Chỉ thắt lại, vô thức siết chặt chén trà trong tay.
Đường Ánh để ý thấy phản ứng của nàng, nhớ lại dáng vẻ run rẩy của nàng đêm qua, bỗng dưng hỏi: "Đói rồi à?"
Bạch Chỉ lập tức nhìn hắn như thể nhìn quỷ.
Đường Ánh: "…"
Hắn tự hỏi liệu bị hút mất máu có khiến hắn ngớ ngẩn đi không.
Hai người trong bầu không khí kỳ lạ ngồi cả buổi chiều, đến khi hoàng hôn buông xuống, Tô Mộc Dao và Giang Tán Tuyết mới trở về khách điếm.
"Thu hoạch lớn!" Tô Mộc Dao hào hứng tuyên bố ngay khi bước vào cửa.
Thu hoạch lớn? Lẽ nào nàng đã tìm ra nơi ẩn giấu của thôn Ẩn Kiến?
Bạch Chỉ và Đường Ánh đều quay sang nhìn Tô Mộc Dao.
"Nghe nói hai ngày tới sẽ có một hội hoa đăng lớn, người khắp thành đều sẽ tham gia!" Đôi mắt Tô Mộc Dao sáng rực, “Thật may mắn, ta chưa từng đi hội hoa đăng bao giờ, lần này nhất định không thể bỏ qua…”
Bạch Chỉ chỉ tay vào dòng chữ trên giấy:【Đi sắc thuốc đi.】
Đường Ánh: "Ta không đi."
【Vậy ta sẽ nói với công tử nhà ngươi.】
Đường Ánh: "…"
Hắn mặt mày tối sầm, xách gói thuốc rời khỏi phòng, để lại Bạch Chỉ một mình cười thầm trong im lặng.
Không được, đại phu dặn nàng uống nhiều nước nóng, nàng phải uống ngay bây giờ.
Bạch Chỉ vội rót cho mình một chén trà nóng, vừa uống hai ngụm, thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy ngoài cửa là một bóng dáng uyển chuyển yêu kiều.
"Cô nương, ngươi có ở trong đó không?" Tiếng nói bên ngoài dịu dàng mềm mại như gió xuân, khiến người nghe không khỏi say mê.
Là mỹ nhân tỷ tỷ lúc nãy!
Bạch Chỉ phấn khích ngồi bật dậy, chạy nhanh ra cửa.
Vừa mở cửa, quả nhiên thấy mỹ nhân đứng đó, đang mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
… Tim nàng như tan chảy.
Mỹ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, lấy ra một chiếc lọ sứ trắng tinh xảo: "Khi nãy thấy trán ngươi đỏ lên, chắc là bị ta va phải. Vừa hay ta có mang theo thuốc giảm sưng, nghĩ ngươi có thể cần."
Bạch Chỉ vui mừng khôn xiết, viết vội vài chữ:【Đa tạ tỷ tỷ!】
Mỹ nhân ngạc nhiên: "Ngươi không nói được sao?"
Bạch Chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
"…Tội nghiệp quá." Mỹ nhân dịu dàng xoa đầu nàng, kéo nàng vào phòng, "Trong phòng này cũng không có gương, để ta giúp ngươi bôi thuốc nhé?"
Bạch Chỉ vui sướng đến mức suýt khóc. Được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy bôi thuốc giúp, đời này còn gì nuối tiếc nữa!
Nàng định gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ đến hai chiếc sừng nhỏ trên đầu mình, liền lắc đầu lia lịa.
【Không cần phiền tỷ tỷ, để ta tự làm là được!】
Mỹ nhân khẽ nhướng mày, không chắc chắn hỏi: "Nhưng ngươi không soi gương, liệu có bôi được không?"
【Ta làm được mà!】Bạch Chỉ quả quyết đáp.
"Vậy được, để ta xem ngươi bôi."
Mỹ nhân thấy nàng kiên quyết, cũng không ép nữa. Nàng ta mở lọ sứ, lấy thuốc ra và nhẹ giọng trò chuyện cùng Bạch Chỉ.
"Phải rồi, cô nương, ngươi tên là gì?"
【Ta tên Bạch Chỉ, còn tỷ thì sao?】
Mỹ nhân đưa thuốc vào đầu ngón tay nàng: "Ta là Ân Niệm Dung, ngươi cứ gọi ta là Niệm Dung là được."
Thế sao được, thật thất lễ quá.
Bạch Chỉ không đồng tình, bĩu môi, rồi chấm thuốc lên trán, bôi loạn xạ như trẻ con.
Ân Niệm Dung thấy nàng ngộ nghĩnh, liền bật cười khẽ. Nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Chỉ, hướng dẫn nàng bôi thuốc, sau đó lặng lẽ ngắm nhìn.
"Bạch Chỉ muội muội, ngươi thật đáng yêu. Ngày mai ta có thể đến tìm ngươi nữa không? Một mình ta ở đây buồn quá."
Ân Niệm Dung hơi nhíu mày buồn bã, Bạch Chỉ lập tức gật đầu.
【Được, tỷ muốn đến lúc nào cũng được.】
Ân Niệm Dung cười, khẽ véo mũi nàng, dịu dàng nói: "Vậy chúng ta hẹn thế nhé."
Mùi hương hoa lan thoang thoảng trên người nàng quấn quanh cánh mũi Bạch Chỉ, khiến lòng nàng cảm thấy an yên, dễ chịu.
Niệm Dung tỷ tỷ thật thơm quá, chắc hẳn ăn cũng ngon lắm nhỉ?
Bạch Chỉ mơ màng, lúc này cánh cửa phòng đột ngột bị mở toang.
"Thuốc sắc xong rồi, mau ra uống đi…" Đường Ánh bước vào, nhìn thấy nữ tử trong phòng, cau mày, "Ngươi là ai?"
Ân Niệm Dung đứng dậy, cúi người chào hắn một cách thanh nhã, rồi quay lại nhìn Bạch Chỉ mỉm cười, "Ta đi trước đây, mai ta lại đến thăm ngươi."
Nói xong, nàng ta lướt qua Đường Ánh, đi ra khỏi phòng.
Đường Ánh lạnh lùng nhìn theo, mãi cho đến khi bóng dáng Ân Niệm Dung khuất hẳn, hắn mới đóng cửa lại, nặng nề đặt ấm thuốc lên bàn.
"Cầm lấy, uống đi."
Bạch Chỉ mở nắp ấm ngửi thử, mặt nhăn lại.
Đắng quá!
"Khi nãy nữ nhân đó là ai?" Đường Ánh ngồi xuống bên cạnh, giọng lạnh nhạt hỏi.
Bạch Chỉ bịt mũi, uống một ngụm nhỏ, rồi nhăn nhó viết.
【Là vị tỷ tỷ khi nãy va phải ta, đặc biệt đến đưa thuốc trị sưng cho ta.】
Đường Ánh thấy vầng trán nàng bóng loáng: "Ngươi đã bôi rồi?"
【Đúng vậy, sao thế?】
Đường Ánh cười khẩy: "Ngươi không sợ nàng ta có ý đồ xấu à?"
Bạch Chỉ ngạc nhiên:【Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.】
Đường Ánh ngẫm lại, thấy cũng phải. Dù nữ tử kia có ác ý với Bạch Chỉ thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, nghĩ nhiều làm gì cho rách việc.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không buồn nói thêm.
Đường Ánh im lặng, Bạch Chỉ càng cảm thấy thoải mái. Nàng vừa uống trà, vừa hồi tưởng lần chạm trán với La Sát hôm trước, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.
La Sát đó khiến nàng nhớ đến Quý Nguyệt.
Dù bề ngoài và giọng nói khác nhau, nhưng ánh mắt ngây thơ pha lẫn sự xảo quyệt lại giống Quý Nguyệt y đúc.
Hắn có thể là Quý Nguyệt không? Nếu thật sự là hắn, chẳng phải nàng suýt nữa chết trong tay hắn sao?
Trái tim Bạch Chỉ thắt lại, vô thức siết chặt chén trà trong tay.
Đường Ánh để ý thấy phản ứng của nàng, nhớ lại dáng vẻ run rẩy của nàng đêm qua, bỗng dưng hỏi: "Đói rồi à?"
Bạch Chỉ lập tức nhìn hắn như thể nhìn quỷ.
Đường Ánh: "…"
Hắn tự hỏi liệu bị hút mất máu có khiến hắn ngớ ngẩn đi không.
Hai người trong bầu không khí kỳ lạ ngồi cả buổi chiều, đến khi hoàng hôn buông xuống, Tô Mộc Dao và Giang Tán Tuyết mới trở về khách điếm.
"Thu hoạch lớn!" Tô Mộc Dao hào hứng tuyên bố ngay khi bước vào cửa.
Thu hoạch lớn? Lẽ nào nàng đã tìm ra nơi ẩn giấu của thôn Ẩn Kiến?
Bạch Chỉ và Đường Ánh đều quay sang nhìn Tô Mộc Dao.
"Nghe nói hai ngày tới sẽ có một hội hoa đăng lớn, người khắp thành đều sẽ tham gia!" Đôi mắt Tô Mộc Dao sáng rực, “Thật may mắn, ta chưa từng đi hội hoa đăng bao giờ, lần này nhất định không thể bỏ qua…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.