Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 28:
Tinh Kỳ
02/11/2024
Bạch Chỉ: “……”
Lỗi là ở nàng, nàng vốn không nên kỳ vọng vào thái độ làm việc của Tô Mộc Dao.
"Tiểu Bạch, chúng ta cũng tham gia đi!" Tô Mộc Dao phấn khích kéo tay Bạch Chỉ, “Nghe nói có nhiều hoạt động rất thú vị!”
Bạch Chỉ không mấy hứng thú.
Tô Mộc Dao: “Nghe nói còn có rất nhiều món ngon nữa!”
Ngòi bút của Bạch Chỉ múa lượn:【Ta đi!】
Đường Ánh và Giang Tán Tuyết: “……”
***
Trong hai ngày tiếp theo, Bạch Chỉ rất ngoan ngoãn. Nàng ngày ba bữa đều đặn uống thuốc do lão đại phu kê, ngoài ra lúc nào cũng uống nước, quả thật như lời đại phu, rất nhanh nàng đã có thể phát ra âm thanh.
Chỉ là giọng nói còn rất khàn, tạm thời chỉ có thể nói nhỏ, khiến người khác phải tiến lại gần mới nghe rõ.
Bạch Chỉ rất ghét điều này, vì vậy có thể không nói thì nàng không nói, chỉ khi Ân Niệm Dung đến thăm nàng mới vui vẻ hoạt bát hơn.
Bởi Ân Niệm Dung đối với nàng quá đỗi dịu dàng, nàng thực sự không muốn lạnh nhạt với mỹ nhân tỷ tỷ.
Tô Mộc Dao cùng hai người kia vẫn luân phiên đi tìm tung tích thôn Ẩn Kiến, nhưng mãi không có tiến triển gì. Dẫu vậy, Tô Mộc Dao vẫn rất hào hứng, bởi nàng vô cùng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài hoàng cung.
Đêm ấy, lễ hội đèn lồng mà Tô Mộc Dao mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng bắt đầu.
Dưới màn đêm, cả Kim Đô đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ. Dọc theo con phố dài mười dặm, ánh đèn treo cao sáng bừng tựa ngọc, người qua lại tấp nập, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Tô Mộc Dao kéo tay Bạch Chỉ chen qua các gian hàng, từ chiếc đèn này đến chiếc đèn khác, xem không biết chán. Bạch Chỉ vốn chẳng thích những thứ hoa mỹ này, nhăn mặt lộ vẻ không hài lòng.
Giang Tán Tuyết nhìn ra Bạch Chỉ đang lơ đễnh, bèn cởi túi tiền của mình, lặng lẽ đưa cho nàng.
Bạch Chỉ kinh ngạc: “Giang đại ca, huynh làm gì vậy…?”
Giang Tán Tuyết bình thản nhìn nàng: “Cầm lấy dùng đi, ta không cần.”
“Ta…ta cũng đâu cần…” Dù trong lòng rất muốn, nhưng dù sao đây cũng không phải tiền của nàng, nên cũng phải giữ chút thể diện.
Giang Tán Tuyết: “Ngươi có thể lấy để mua đồ ăn, sau lễ hội trả lại cho ta là được.”
Vậy thì ngại quá…
Thấy Giang Tán Tuyết kiên trì, Bạch Chỉ không khách sáo nữa, đón lấy túi tiền, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn Giang đại ca.”
Giang Tán Tuyết nhìn Bạch Chỉ vui vẻ cất túi tiền, không khỏi khẽ mỉm cười: “Cẩn thận một chút, đừng để lạc mất.”
“Vâng!” Bạch Chỉ phấn khởi gật đầu, ngước lên bỗng thấy nụ cười thoáng qua trên môi Giang Tán Tuyết, đôi mắt nàng bất giác mở to ngạc nhiên.
Vừa rồi… hắn cười sao?
Đang định nhìn kỹ thêm chút nữa, ánh mắt nàng đã bị một sạp kẹo gần đó thu hút. Nàng liếc nhìn ba người kia vẫn đang chọn đèn lồng, nhanh như con lươn luồn vào đám đông, thoắt cái đã mất dạng.
Nàng đâu cần phải cùng Tô Mộc Dao ngắm đèn lồng cả đêm, đoán đố cả tối, chán chết!
…
Nửa canh giờ sau, Bạch Chỉ ôm đầy tay kẹo và bánh, chậm rãi dạo bước trên phố.
Các loại kẹo không nhiều lắm, nhưng hương vị rất tuyệt. Nàng ăn rất hài lòng, bèn bắt đầu quan sát những sạp hàng xung quanh.
Tô Mộc Dao nói không sai, lễ hội này thực sự rất lớn, hai bên đường bày la liệt các gian hàng, hàng hóa phong phú, nhiều món lạ chưa từng thấy.
Ồ, sạp này bán cá vàng nhỏ? Còn đây là đồ trang sức, trông cũng khá tinh xảo… Ôi, còn có mặt nạ, nhiều kiểu quá…
Bạch Chỉ đang tò mò quan sát thì chợt cảm thấy ai đó vỗ nhẹ lên vai mình. Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói trong trẻo khàn khàn vang lên từ phía sau.
“Này, nhóc con.”
Đang gọi mình sao?
Bạch Chỉ thầm nghĩ rồi quay người lại.
Giữa ánh đèn lấp lánh, một thiếu niên đeo mặt nạ ác quỷ đang lặng lẽ đứng trước mặt nàng.
Thiếu niên dáng người cao ráo, khiến Bạch Chỉ nhớ đến Quý Nguyệt. Nhưng giọng nói của họ hoàn toàn khác nhau, cảm giác cũng không giống.
Nàng chắc là mình hoa mắt rồi, Quý Nguyệt sao có thể xuất hiện ở chốn này, giờ này hắn chắc đang trên đường ám sát Vân Âm Thiên Sư mới phải.
Bạch Chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang gọi ta?”
Thiếu niên đeo mặt nạ gật đầu, chiếc chuông treo trên mặt nạ theo động tác của hắn khẽ rung lên, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.
“Ta bị lạc với đồng đội, ngươi có thể giúp ta tìm hắn không?”
Bạch Chỉ lơ mơ vì giọng nói của thiếu niên.
Giọng của hắn rất đặc biệt.
Rõ ràng trong trẻo, nhưng lại có chút khàn khàn, như tiếng nói thì thầm xa gần trong mơ, kỳ ảo mà dễ nghe.
Giọng nói rất ôn hòa, nhưng lại có vẻ kiêu ngạo của bậc thượng nhân, Bạch Chỉ còn có thể tưởng tượng rằng nếu không đeo mặt nạ, hẳn hắn sẽ cúi nhìn nàng bằng ánh mắt kiêu hãnh.
Chắc là tiểu thiếu gia nhà nào đó… Nhưng nàng đâu phải quan sai, tìm người lại đi tìm nàng sao?
Bạch Chỉ khéo léo từ chối: “Xin lỗi, ta cũng đang lạc bạn bè, cũng đang tìm họ đây.”
Tốt nhất đừng dính vào người lạ, nàng đâu có phải Tô Mộc Dao thích giúp người đâu.
Do giọng còn khàn nên Bạch Chỉ nói nhỏ, nghe như tiếng mèo kêu, thiếu niên đeo mặt nạ dường như muốn nghe rõ hơn nên cúi sát xuống.
“Vậy càng tốt.” Hắn đáp với giọng như thể chuyện đương nhiên, “Chúng ta cùng đi tìm.”
Cái gì mà tốt chứ??
Bạch Chỉ ngẩn ra. Thiếu niên vẫn giữ tư thế cúi người, chiếc chuông treo trên mặt nạ chạm nhẹ vào má nàng, mát lạnh, cảm giác thật dễ chịu.
Bạch Chỉ chớp mắt, đưa một ngón tay gạt chiếc chuông ra: “Nhưng chúng ta tìm người khác nhau mà.”
Thiếu niên đeo mặt nạ: “Nhưng hai người tìm sẽ nhanh hơn mà? Với lại ta đang rất đói, nếu ngươi không giúp, đêm nay ta sẽ chết đói ở đây mất.”
Lỗi là ở nàng, nàng vốn không nên kỳ vọng vào thái độ làm việc của Tô Mộc Dao.
"Tiểu Bạch, chúng ta cũng tham gia đi!" Tô Mộc Dao phấn khích kéo tay Bạch Chỉ, “Nghe nói có nhiều hoạt động rất thú vị!”
Bạch Chỉ không mấy hứng thú.
Tô Mộc Dao: “Nghe nói còn có rất nhiều món ngon nữa!”
Ngòi bút của Bạch Chỉ múa lượn:【Ta đi!】
Đường Ánh và Giang Tán Tuyết: “……”
***
Trong hai ngày tiếp theo, Bạch Chỉ rất ngoan ngoãn. Nàng ngày ba bữa đều đặn uống thuốc do lão đại phu kê, ngoài ra lúc nào cũng uống nước, quả thật như lời đại phu, rất nhanh nàng đã có thể phát ra âm thanh.
Chỉ là giọng nói còn rất khàn, tạm thời chỉ có thể nói nhỏ, khiến người khác phải tiến lại gần mới nghe rõ.
Bạch Chỉ rất ghét điều này, vì vậy có thể không nói thì nàng không nói, chỉ khi Ân Niệm Dung đến thăm nàng mới vui vẻ hoạt bát hơn.
Bởi Ân Niệm Dung đối với nàng quá đỗi dịu dàng, nàng thực sự không muốn lạnh nhạt với mỹ nhân tỷ tỷ.
Tô Mộc Dao cùng hai người kia vẫn luân phiên đi tìm tung tích thôn Ẩn Kiến, nhưng mãi không có tiến triển gì. Dẫu vậy, Tô Mộc Dao vẫn rất hào hứng, bởi nàng vô cùng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài hoàng cung.
Đêm ấy, lễ hội đèn lồng mà Tô Mộc Dao mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng bắt đầu.
Dưới màn đêm, cả Kim Đô đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ. Dọc theo con phố dài mười dặm, ánh đèn treo cao sáng bừng tựa ngọc, người qua lại tấp nập, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Tô Mộc Dao kéo tay Bạch Chỉ chen qua các gian hàng, từ chiếc đèn này đến chiếc đèn khác, xem không biết chán. Bạch Chỉ vốn chẳng thích những thứ hoa mỹ này, nhăn mặt lộ vẻ không hài lòng.
Giang Tán Tuyết nhìn ra Bạch Chỉ đang lơ đễnh, bèn cởi túi tiền của mình, lặng lẽ đưa cho nàng.
Bạch Chỉ kinh ngạc: “Giang đại ca, huynh làm gì vậy…?”
Giang Tán Tuyết bình thản nhìn nàng: “Cầm lấy dùng đi, ta không cần.”
“Ta…ta cũng đâu cần…” Dù trong lòng rất muốn, nhưng dù sao đây cũng không phải tiền của nàng, nên cũng phải giữ chút thể diện.
Giang Tán Tuyết: “Ngươi có thể lấy để mua đồ ăn, sau lễ hội trả lại cho ta là được.”
Vậy thì ngại quá…
Thấy Giang Tán Tuyết kiên trì, Bạch Chỉ không khách sáo nữa, đón lấy túi tiền, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn Giang đại ca.”
Giang Tán Tuyết nhìn Bạch Chỉ vui vẻ cất túi tiền, không khỏi khẽ mỉm cười: “Cẩn thận một chút, đừng để lạc mất.”
“Vâng!” Bạch Chỉ phấn khởi gật đầu, ngước lên bỗng thấy nụ cười thoáng qua trên môi Giang Tán Tuyết, đôi mắt nàng bất giác mở to ngạc nhiên.
Vừa rồi… hắn cười sao?
Đang định nhìn kỹ thêm chút nữa, ánh mắt nàng đã bị một sạp kẹo gần đó thu hút. Nàng liếc nhìn ba người kia vẫn đang chọn đèn lồng, nhanh như con lươn luồn vào đám đông, thoắt cái đã mất dạng.
Nàng đâu cần phải cùng Tô Mộc Dao ngắm đèn lồng cả đêm, đoán đố cả tối, chán chết!
…
Nửa canh giờ sau, Bạch Chỉ ôm đầy tay kẹo và bánh, chậm rãi dạo bước trên phố.
Các loại kẹo không nhiều lắm, nhưng hương vị rất tuyệt. Nàng ăn rất hài lòng, bèn bắt đầu quan sát những sạp hàng xung quanh.
Tô Mộc Dao nói không sai, lễ hội này thực sự rất lớn, hai bên đường bày la liệt các gian hàng, hàng hóa phong phú, nhiều món lạ chưa từng thấy.
Ồ, sạp này bán cá vàng nhỏ? Còn đây là đồ trang sức, trông cũng khá tinh xảo… Ôi, còn có mặt nạ, nhiều kiểu quá…
Bạch Chỉ đang tò mò quan sát thì chợt cảm thấy ai đó vỗ nhẹ lên vai mình. Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói trong trẻo khàn khàn vang lên từ phía sau.
“Này, nhóc con.”
Đang gọi mình sao?
Bạch Chỉ thầm nghĩ rồi quay người lại.
Giữa ánh đèn lấp lánh, một thiếu niên đeo mặt nạ ác quỷ đang lặng lẽ đứng trước mặt nàng.
Thiếu niên dáng người cao ráo, khiến Bạch Chỉ nhớ đến Quý Nguyệt. Nhưng giọng nói của họ hoàn toàn khác nhau, cảm giác cũng không giống.
Nàng chắc là mình hoa mắt rồi, Quý Nguyệt sao có thể xuất hiện ở chốn này, giờ này hắn chắc đang trên đường ám sát Vân Âm Thiên Sư mới phải.
Bạch Chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang gọi ta?”
Thiếu niên đeo mặt nạ gật đầu, chiếc chuông treo trên mặt nạ theo động tác của hắn khẽ rung lên, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.
“Ta bị lạc với đồng đội, ngươi có thể giúp ta tìm hắn không?”
Bạch Chỉ lơ mơ vì giọng nói của thiếu niên.
Giọng của hắn rất đặc biệt.
Rõ ràng trong trẻo, nhưng lại có chút khàn khàn, như tiếng nói thì thầm xa gần trong mơ, kỳ ảo mà dễ nghe.
Giọng nói rất ôn hòa, nhưng lại có vẻ kiêu ngạo của bậc thượng nhân, Bạch Chỉ còn có thể tưởng tượng rằng nếu không đeo mặt nạ, hẳn hắn sẽ cúi nhìn nàng bằng ánh mắt kiêu hãnh.
Chắc là tiểu thiếu gia nhà nào đó… Nhưng nàng đâu phải quan sai, tìm người lại đi tìm nàng sao?
Bạch Chỉ khéo léo từ chối: “Xin lỗi, ta cũng đang lạc bạn bè, cũng đang tìm họ đây.”
Tốt nhất đừng dính vào người lạ, nàng đâu có phải Tô Mộc Dao thích giúp người đâu.
Do giọng còn khàn nên Bạch Chỉ nói nhỏ, nghe như tiếng mèo kêu, thiếu niên đeo mặt nạ dường như muốn nghe rõ hơn nên cúi sát xuống.
“Vậy càng tốt.” Hắn đáp với giọng như thể chuyện đương nhiên, “Chúng ta cùng đi tìm.”
Cái gì mà tốt chứ??
Bạch Chỉ ngẩn ra. Thiếu niên vẫn giữ tư thế cúi người, chiếc chuông treo trên mặt nạ chạm nhẹ vào má nàng, mát lạnh, cảm giác thật dễ chịu.
Bạch Chỉ chớp mắt, đưa một ngón tay gạt chiếc chuông ra: “Nhưng chúng ta tìm người khác nhau mà.”
Thiếu niên đeo mặt nạ: “Nhưng hai người tìm sẽ nhanh hơn mà? Với lại ta đang rất đói, nếu ngươi không giúp, đêm nay ta sẽ chết đói ở đây mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.