Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 29:
Tinh Kỳ
02/11/2024
Bạch Chỉ: Ngươi chết đói thì liên quan gì đến ta chứ? Ngươi nói chuyện có thể có chút logic được không!
Nàng chưa bao giờ gặp kẻ nào vừa ngang ngược vừa không biết xấu hổ như thế, nhất thời không biết phải từ chối ra sao. Thiếu niên thấy nàng nhíu mày im lặng, cũng không tiếp tục làm phiền, chỉ đưa tay xoa bụng, khe khẽ lẩm bẩm.
"Đói quá."
Bạch Chỉ lúc này mới nhớ trong tay mình còn một bọc kẹo và bánh ngọt, vốn định mang về cho Giang Tán Tuyết và Tô Mộc Dao. Nhưng thấy hắn đói như vậy, nàng đành cho hắn ăn lót dạ trước.
Nghĩ thế, nàng bốc một nắm kẹo đưa tới trước mặt thiếu niên: “Ngươi ăn tạm đi.”
Thiếu niên ngạc nhiên nghiêng đầu: “Đây là gì?”
Bạch Chỉ sững sờ. Thế gian này mà còn có người không biết kẹo sao? Cuộc sống của hắn hẳn nghèo túng lắm nhỉ?
Không nén được, nàng bỗng thấy thương cảm cho hắn, nhét kẹo vào tay đối phương, rồi lấy ra túi tiền mà Giang Tán Tuyết đưa nàng.
“Ngươi rất đói à?”
Thiếu niên thật thà gật đầu.
Bạch Chỉ cầm túi tiền, bí ẩn chớp mắt: “Vậy ta dẫn ngươi đi ăn nhé?”
Thiếu niên cười khẽ: “Được.”
Hắn trả lời thật dứt khoát, như một con thú nhỏ bị thức ăn dụ dỗ, khiến người ta không kìm được muốn xoa đầu hắn. Bạch Chỉ chợt cảm thấy mình như một bà cô gian ác đi lừa gạt thiếu niên ngây thơ, hớn hở dúi bọc bánh kẹo vào tay hắn, rồi kéo hắn đi vào dòng người.
Nào, đi ăn thôi!
Hai người chậm rãi dạo qua từng sạp hàng bên đường. Lúc này là lúc hội đèn náo nhiệt nhất, tiếng rao vang lên liên tục, trẻ nhỏ và các cô nương tham ăn đều đứng quanh quầy hàng không nỡ rời đi.
Mỗi quầy đều treo những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, ánh sáng dịu nhẹ như phủ thêm lớp màu hấp dẫn lên các món ăn, trông ngon miệng vô cùng.
"Thịt gà đất sét đây! Gà đất sét vừa ra lò đây!" Một người bán hàng buộc khăn đầu đang hăng hái rao.
“Cái này cái này, gà đất sét! Ngươi có thích không?” Bạch Chỉ vui vẻ chạy đến, chỉ vào món gà nóng hổi hỏi.
Thiếu niên đeo mặt nạ chẳng buồn nhìn, lắc đầu: “Không thích.”
Bạch Chỉ lại chỉ sang bên kia: “Vậy cái kia thì sao? Gà lá sen!”
Hắn vẫn lắc đầu: “Không thích.”
Bạch Chỉ: “Gà nướng!”
“Không thích.”
……
Này, ngươi rốt cuộc thích cái gì? Giỡn mặt ta hả?
Bạch Chỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn, định đuổi như đuổi gà, bỗng nhận ra kẹo và bánh trong túi giấy của mình đã hết sạch. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy tên đeo mặt nạ đang bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong mặt nạ.
… Ăn nhanh quá chừng.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Ngươi thích đồ ngọt sao?”
Thiếu niên dừng lại một chút, rồi tiếp tục ăn bánh. Hắn kéo mặt nạ lên một chút, từ góc nhìn của Bạch Chỉ có thể thấy đường viền cằm thon gọn thanh tú, đường nét đẹp mắt.
Vài giây sau, hắn đã ăn xong miếng bánh cuối cùng. Hắn nhìn chiếc túi trống rỗng, rồi ngẩng đầu hướng ánh mắt về phía túi tiền của nàng.
“Ta muốn ăn thêm.” Hắn thản nhiên nói.
Bạch Chỉ: “…” Ta biết rồi.
Không ngờ hắn lại mê đồ ngọt đến vậy, Bạch Chỉ cầm túi tiền lên, quyết định trước tiên cứ cho tên ham ăn này no bụng đã.
Cả hai quay lại sạp kẹo, bà bán hàng thấy nàng quay lại với túi giấy trống không, lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Cô nương ăn hết rồi sao? Muốn mua gì nữa nào, để ta lấy cho!”
Bạch Chỉ nhìn vào các loại kẹo và bánh ngọt đa dạng, rồi quay sang hỏi thiếu niên: “Ngươi muốn ăn gì? Tự chọn đi.”
Thiếu niên bước tới, chăm chú quan sát. Bà bán hàng thấy hắn yên lặng, dung mạo thanh thoát, không nén nổi lời khen ngợi.
“Ôi chao, đây chắc là công tử nhà quyền quý, đẹp trai tuấn tú quá, phong thái tao nhã…”
Bạch Chỉ nghe không nổi nữa: “Bà ơi, bà chưa thấy mặt hắn, sao đã khen tuấn tú, phong độ bất phàm rồi?”
“Cô nương, ngươi không hiểu rồi.” Bà bán hàng cười nói, “Ta nhìn người chuẩn lắm, chỉ cần nhìn tư thái và khí chất công tử đây thôi cũng đủ biết rồi, thường dân sao sinh ra được người như vậy…”
“Câm miệng.” Thiếu niên đeo mặt nạ đột nhiên lên tiếng. Hắn đứng bất động, ánh mắt vẫn dán vào kẹo, “Ngươi nói nhiều quá.”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng mang một tia lạnh lẽo khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Bà bán hàng thoáng khựng lại, lập tức im bặt.
Bạch Chỉ bỗng thấy đối xử với nàng như vậy cũng không đến nỗi tệ.
Nàng khoanh tay sau lưng, ngó nghiêng: “Chọn được chưa? Ngươi muốn ăn gì?”
Thiếu niên: “Tất cả.”
Bạch Chỉ: “…Không được!”
Hắn đúng là mở miệng quá lớn, chút cũng không khách sáo. Hắn có biết đây là tiền của ai không hả!
Nghe vậy, thiếu niên hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao không được?”
Làm gì mà nhiều vì sao thế, không được là không được chứ sao!
Bạch Chỉ định nói vậy, chợt nhớ đến Quý Nguyệt. Nghĩ đến Quý Nguyệt, nàng cũng thấy giống như đứa trẻ tò mò, hay hỏi “vì sao” khiến nàng vừa giận vừa buồn cười.
Nàng ngẩng lên nhìn thiếu niên.
Càng nhìn, càng thấy hắn giống Quý Nguyệt…
Bạch Chỉ lén liếc hắn, rồi mở túi tiền đếm bạc. Trông cũng khá nhiều, chắc đủ dùng. Dù có phung phí thế này cũng thấy có lỗi với Giang Tán Tuyết…
Thôi kệ, cùng lắm nàng làm vài công việc để trả lại.
Bạch Chỉ hạ quyết tâm, bèn rộng lượng vung tay: “Vậy mua hết đi!”
Mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ nhìn nàng, còn bà bán hàng thì cười toe toét.
“Ôi, cô nương thật hào phóng! Ta biết ngay mà, nhìn cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn là tiểu thư gia đình quyền quý, dung mạo thế này dân thường đâu sinh ra được…”
Nàng chưa bao giờ gặp kẻ nào vừa ngang ngược vừa không biết xấu hổ như thế, nhất thời không biết phải từ chối ra sao. Thiếu niên thấy nàng nhíu mày im lặng, cũng không tiếp tục làm phiền, chỉ đưa tay xoa bụng, khe khẽ lẩm bẩm.
"Đói quá."
Bạch Chỉ lúc này mới nhớ trong tay mình còn một bọc kẹo và bánh ngọt, vốn định mang về cho Giang Tán Tuyết và Tô Mộc Dao. Nhưng thấy hắn đói như vậy, nàng đành cho hắn ăn lót dạ trước.
Nghĩ thế, nàng bốc một nắm kẹo đưa tới trước mặt thiếu niên: “Ngươi ăn tạm đi.”
Thiếu niên ngạc nhiên nghiêng đầu: “Đây là gì?”
Bạch Chỉ sững sờ. Thế gian này mà còn có người không biết kẹo sao? Cuộc sống của hắn hẳn nghèo túng lắm nhỉ?
Không nén được, nàng bỗng thấy thương cảm cho hắn, nhét kẹo vào tay đối phương, rồi lấy ra túi tiền mà Giang Tán Tuyết đưa nàng.
“Ngươi rất đói à?”
Thiếu niên thật thà gật đầu.
Bạch Chỉ cầm túi tiền, bí ẩn chớp mắt: “Vậy ta dẫn ngươi đi ăn nhé?”
Thiếu niên cười khẽ: “Được.”
Hắn trả lời thật dứt khoát, như một con thú nhỏ bị thức ăn dụ dỗ, khiến người ta không kìm được muốn xoa đầu hắn. Bạch Chỉ chợt cảm thấy mình như một bà cô gian ác đi lừa gạt thiếu niên ngây thơ, hớn hở dúi bọc bánh kẹo vào tay hắn, rồi kéo hắn đi vào dòng người.
Nào, đi ăn thôi!
Hai người chậm rãi dạo qua từng sạp hàng bên đường. Lúc này là lúc hội đèn náo nhiệt nhất, tiếng rao vang lên liên tục, trẻ nhỏ và các cô nương tham ăn đều đứng quanh quầy hàng không nỡ rời đi.
Mỗi quầy đều treo những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, ánh sáng dịu nhẹ như phủ thêm lớp màu hấp dẫn lên các món ăn, trông ngon miệng vô cùng.
"Thịt gà đất sét đây! Gà đất sét vừa ra lò đây!" Một người bán hàng buộc khăn đầu đang hăng hái rao.
“Cái này cái này, gà đất sét! Ngươi có thích không?” Bạch Chỉ vui vẻ chạy đến, chỉ vào món gà nóng hổi hỏi.
Thiếu niên đeo mặt nạ chẳng buồn nhìn, lắc đầu: “Không thích.”
Bạch Chỉ lại chỉ sang bên kia: “Vậy cái kia thì sao? Gà lá sen!”
Hắn vẫn lắc đầu: “Không thích.”
Bạch Chỉ: “Gà nướng!”
“Không thích.”
……
Này, ngươi rốt cuộc thích cái gì? Giỡn mặt ta hả?
Bạch Chỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn, định đuổi như đuổi gà, bỗng nhận ra kẹo và bánh trong túi giấy của mình đã hết sạch. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy tên đeo mặt nạ đang bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong mặt nạ.
… Ăn nhanh quá chừng.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Ngươi thích đồ ngọt sao?”
Thiếu niên dừng lại một chút, rồi tiếp tục ăn bánh. Hắn kéo mặt nạ lên một chút, từ góc nhìn của Bạch Chỉ có thể thấy đường viền cằm thon gọn thanh tú, đường nét đẹp mắt.
Vài giây sau, hắn đã ăn xong miếng bánh cuối cùng. Hắn nhìn chiếc túi trống rỗng, rồi ngẩng đầu hướng ánh mắt về phía túi tiền của nàng.
“Ta muốn ăn thêm.” Hắn thản nhiên nói.
Bạch Chỉ: “…” Ta biết rồi.
Không ngờ hắn lại mê đồ ngọt đến vậy, Bạch Chỉ cầm túi tiền lên, quyết định trước tiên cứ cho tên ham ăn này no bụng đã.
Cả hai quay lại sạp kẹo, bà bán hàng thấy nàng quay lại với túi giấy trống không, lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Cô nương ăn hết rồi sao? Muốn mua gì nữa nào, để ta lấy cho!”
Bạch Chỉ nhìn vào các loại kẹo và bánh ngọt đa dạng, rồi quay sang hỏi thiếu niên: “Ngươi muốn ăn gì? Tự chọn đi.”
Thiếu niên bước tới, chăm chú quan sát. Bà bán hàng thấy hắn yên lặng, dung mạo thanh thoát, không nén nổi lời khen ngợi.
“Ôi chao, đây chắc là công tử nhà quyền quý, đẹp trai tuấn tú quá, phong thái tao nhã…”
Bạch Chỉ nghe không nổi nữa: “Bà ơi, bà chưa thấy mặt hắn, sao đã khen tuấn tú, phong độ bất phàm rồi?”
“Cô nương, ngươi không hiểu rồi.” Bà bán hàng cười nói, “Ta nhìn người chuẩn lắm, chỉ cần nhìn tư thái và khí chất công tử đây thôi cũng đủ biết rồi, thường dân sao sinh ra được người như vậy…”
“Câm miệng.” Thiếu niên đeo mặt nạ đột nhiên lên tiếng. Hắn đứng bất động, ánh mắt vẫn dán vào kẹo, “Ngươi nói nhiều quá.”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng mang một tia lạnh lẽo khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Bà bán hàng thoáng khựng lại, lập tức im bặt.
Bạch Chỉ bỗng thấy đối xử với nàng như vậy cũng không đến nỗi tệ.
Nàng khoanh tay sau lưng, ngó nghiêng: “Chọn được chưa? Ngươi muốn ăn gì?”
Thiếu niên: “Tất cả.”
Bạch Chỉ: “…Không được!”
Hắn đúng là mở miệng quá lớn, chút cũng không khách sáo. Hắn có biết đây là tiền của ai không hả!
Nghe vậy, thiếu niên hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao không được?”
Làm gì mà nhiều vì sao thế, không được là không được chứ sao!
Bạch Chỉ định nói vậy, chợt nhớ đến Quý Nguyệt. Nghĩ đến Quý Nguyệt, nàng cũng thấy giống như đứa trẻ tò mò, hay hỏi “vì sao” khiến nàng vừa giận vừa buồn cười.
Nàng ngẩng lên nhìn thiếu niên.
Càng nhìn, càng thấy hắn giống Quý Nguyệt…
Bạch Chỉ lén liếc hắn, rồi mở túi tiền đếm bạc. Trông cũng khá nhiều, chắc đủ dùng. Dù có phung phí thế này cũng thấy có lỗi với Giang Tán Tuyết…
Thôi kệ, cùng lắm nàng làm vài công việc để trả lại.
Bạch Chỉ hạ quyết tâm, bèn rộng lượng vung tay: “Vậy mua hết đi!”
Mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ nhìn nàng, còn bà bán hàng thì cười toe toét.
“Ôi, cô nương thật hào phóng! Ta biết ngay mà, nhìn cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn là tiểu thư gia đình quyền quý, dung mạo thế này dân thường đâu sinh ra được…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.