Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 32:

Tinh Kỳ

02/11/2024

Đều là do hình dáng hiện tại của nàng. Nhìn phản ứng của Quý Nguyệt, rõ ràng là hắn chưa từng thấy nàng trong hình hài con người, trong tình huống này, cho dù có nói mình là Bạch Chỉ, chỉ e Quý Nguyệt cũng chẳng tin.

Dù sao chính nàng cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên hóa thành người.

Bạch Chỉ phân vân chưa biết nên mở lời thế nào, thì đột nhiên Quý Nguyệt vươn tay, bóp chặt cằm nàng.

“Sao không lên tiếng? Lại câm rồi à?”

Hắn dùng chữ “lại”.

Bạch Chỉ cảm nhận được sức mạnh và vết máu nóng ấm từ ngón tay hắn, giống hệt với khi nàng chạm trán La Sát kia đêm ấy. Câu trả lời đã quá rõ ràng, nàng sững sờ ngẩng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Quý Nguyệt.

Thì ra hình dạng La Sát của Quý Nguyệt là như vậy… Trông hắn trưởng thành, hung hãn hơn nhiều so với khi ở hình người…

Không được, không được, lúc này nàng nên giận mới phải! Tên nhóc này dám đối xử với ân nhân cứu mạng mình thế này, suýt chút nữa còn giết nàng, đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa!

Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ bỗng cảm thấy tự tin hơn, nàng mạnh dạn hất tay hắn ra, lý lẽ đanh thép nói: “Ngươi bóp chặt cằm ta thế, sao ta nói được? Chẳng lẽ phải kêu chít chít như chuột sao?”

Quý Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng, còn nàng thì chẳng hề nao núng, thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn.

“Ta đã giết ngươi.” Quý Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo thoáng chút nghi hoặc, “Sao ngươi lại không chết?”

Ban đầu hắn không nhớ mình đã từng giết một cô gái như thế này. Hắn đã giết rất nhiều, trong ký ức của hắn, mọi thứ đều là những hình ảnh nhòe nhoẹt. Thực tế, tất cả những sinh vật sống hay đã chết với hắn đều mờ nhạt và xa xăm, ngoại trừ một kẻ La Sát tên là A Chỉ.

Nhưng rồi nàng lại xuất hiện tại lễ hội đèn lồng.

Một tiểu cô nương đáng lẽ đã chết lại vui vẻ xuất hiện trong đám đông, trông vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn trò chuyện khe khẽ với người khác.

Trong tâm trí Quý Nguyệt hiện lên cảnh tượng lần đầu chạm mắt với nàng, ký ức như một mặt hồ phẳng lặng bị khuấy động.

Ánh mắt và biểu cảm của nàng gợi cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến hắn nhớ đến A Chỉ.

Vậy nên hắn muốn xem xét rõ ràng, xem nàng có phải là A Chỉ không. Nếu không phải, hắn sẽ giết nàng. Còn nếu nàng đúng là A Chỉ…



Hắn sẽ không để nàng thoát khỏi tay mình lần nữa.

Bạch Chỉ không biết rằng Quý Nguyệt đang chìm trong những suy nghĩ rất nghiêm túc, sự chú ý của nàng hoàn toàn bị câu “Ta đã giết ngươi” thu hút.

Được lắm, quả nhiên là ngươi! Lửa giận của Bạch Chỉ bùng lên. Tên này còn dám hỏi tại sao nàng không chết! Nếu nàng không phải là La Sát, giờ đây cỏ đã mọc xanh trên mộ rồi!

Ban đầu, nàng vốn định nói ra thân phận thật của mình, rằng giờ nàng cũng có hình hài con người như hắn, còn muốn chia sẻ niềm vui đặc biệt và duy nhất này với hắn… nhưng giờ thì, hừ, đi mà mơ!

Nàng làm ra vẻ kinh ngạc, đưa tay che miệng: “Ngươi từng giết ta? Chẳng lẽ ngươi là con La Sát đêm đó?!”

Quý Nguyệt nheo mắt: “Trả lời câu hỏi của ta trước.”

Bạch Chỉ bực dọc quay mặt đi, không thèm đáp. Quý Nguyệt chẳng giận, chỉ như tự nói với chính mình: “Thôi vậy, giết thêm một lần nữa cũng được, giữ lại chẳng có ích gì.”

Gì cơ?!

Bạch Chỉ sợ hãi kêu lên: “Không phải ngươi muốn ta giúp ngươi tìm người sao? Chưa gì đã định giết ta rồi?”

Quý Nguyệt nói tỉnh bơ: “Vì ngươi trông rất ngốc, chẳng giúp được gì.”

Bạch Chỉ: “Ngươi dám coi thường ta!”

Vì muốn giữ mạng, nàng quyết định dùng chút mưu trí. Bạch Chỉ cởi bỏ dải lụa trên cổ tay, xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị siết chặt, phấn chấn nói với Quý Nguyệt, “Nói đi, ngươi đang tìm ai? Ta sẽ đưa ngươi lục tung cả phủ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với ngươi tự tìm!”

Nếu nhớ không lầm, trong nguyên tác lúc này Quý Nguyệt đang tìm Vân Âm thiên sư, chắc hắn cũng có ý định đó.

Nhưng Vân Âm thiên sư không thể có mặt ở một phủ viên ngoại nhỏ bé thế này, không hiểu Quý Nguyệt nghĩ gì mà lại tìm đến nơi này.

Bạch Chỉ thầm mắng Quý Nguyệt là tên ngốc, thấy hắn chớp mắt khẽ cười rồi đáp với ẩn ý.

“Là một người tên là A Chỉ.”

“...A?” Bạch Chỉ sững sờ.

“Không đúng.” Quý Nguyệt nghĩ ngợi, rồi bổ sung, “A Chỉ không phải người, là La Sát.”



Cơn giận của Bạch Chỉ lập tức tan biến, như được mưa ngọt tưới xuống, không những không giận nữa mà còn thấy ngọt ngào. Thì ra người mà Quý Nguyệt muốn tìm không phải là Vân Âm thiên sư, mà là nàng…

Xem ra Quý Nguyệt vẫn rất coi trọng nàng.

“Thì ra người ngươi tìm tên là A Chỉ.”

Trong lòng Bạch Chỉ vừa vui vừa tự hào. Nàng ngước lên, bắt gặp đôi mắt trong trẻo của Quý Nguyệt, liền nở một nụ cười ngọt ngào: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra nàng ấy.”

Quý Nguyệt ngạc nhiên: “Ngươi quen nàng sao? Ta hỏi rất nhiều người, không ai biết cả, thật là phiền phức.”

Bạch Chỉ định đùa thêm một chút để xem phản ứng của Quý Nguyệt: “Ta không…”

Nàng chưa nói hết câu thì một mũi tên lạnh lùng lao tới. Bạch Chỉ nhanh nhẹn cúi người né, ngước lên thì thấy một nhóm vệ binh đang xông tới.

Mưa tên bay tới tấp, Quý Nguyệt ung dung giơ tay đón, chặn hết loạt tên bay đến.

“Đúng lúc, ta vừa hối hận vì không hỏi đám người lúc nãy.”

Giọng Quý Nguyệt vẫn bình thản, hắn vứt bỏ mấy mũi tên trong tay, quay sang cười với Bạch Chỉ.

“Để ta hỏi bọn họ vậy.”

---

Lần này Quý Nguyệt xử lý đám vệ binh chậm hơn hẳn lần trước.

Bạch Chỉ thấy mỗi lần đến trước một vệ binh, hắn đều khống chế đối phương rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có quen ai tên là A Chỉ không?”

Vệ binh ngơ ngác: “A Chỉ gì đó là ai, ta không biết!”

Giữa lúc tử chiến mà tên này lại bỗng dưng hỏi người khác như vậy?!

Vệ binh lộ vẻ hung hãn, toan vung đao chém xuống, thì bỗng nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook