Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 33:
Tinh Kỳ
02/11/2024
"Haizz, ta biết ngay mà."
Âm thanh của lưỡi dao cắm vào da thịt vừa nặng nề vừa rùng rợn, máu tươi từ vết thương trào ra. Tên vệ binh trợn mắt rồi ngã vật xuống.
Bạch Chỉ nhìn đến sững người.
Giờ đây nàng mới hiểu vì sao mẹ con Triệu thẩm lại chết. Hẳn là họ cũng giống như đám vệ binh này, không trả lời được câu hỏi của Quý Nguyệt nên bị hắn giết.
Một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên trong lòng nàng. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên thanh tú đang bước tới gần, cảm giác khó chịu này lại biến mất kỳ lạ.
“Kỳ quái thật, chẳng ai biết A Chỉ ở đâu.” Quý Nguyệt khẽ nhíu mày. “Rốt cuộc A Chỉ đã đi đâu chứ?”
Vẻ mặt bối rối của hắn không giống giả vờ, khiến Bạch Chỉ không khỏi nhớ lại quãng thời gian cả hai cùng ở trong sơn động.
“...Có khi nào nàng ấy chưa từng tới nơi này không?” Bạch Chỉ dè dặt đề nghị.
Quý Nguyệt: “Nhưng có nhiều người bảo với ta rằng nhà họ Tôn bắt được một con La Sát giam trong phủ. Ngoài A Chỉ, còn La Sát nào yếu ớt đến mức bị con người bắt được chứ?”
Bạch Chỉ: “...”
Ý gì chứ, nàng cũng đâu có yếu!
Không được, phải chỉnh lại cái suy nghĩ lệch lạc này của hắn mới được.
Để khiến Quý Nguyệt từ bỏ ý định tìm ở Tôn phủ, Bạch Chỉ giả vờ ra vẻ nghĩ ngợi rồi đáp: “Ngươi nói có lý đấy. Hay là để ta cùng ngươi vào đó, kiểm tra xem con La Sát kia có phải là A Chỉ không?”
“Ý hay đấy.” Quý Nguyệt liền vươn tay, vỗ vỗ đầu nàng như khích lệ.
Bạch Chỉ thấy hơi ngượng, nàng né tránh ánh mắt hắn, không nhận ra nét cười thâm trầm thoáng qua trong đôi mắt Quý Nguyệt.
Lúc này, trong phủ không một bóng người, cả căn phòng cũng tĩnh mịch đến đáng sợ. Hai người đi lại khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được căn phòng giam con La Sát.
Căn phòng chẳng khó tìm, chỉ là cửa bị khóa bằng một ổ khóa nặng trịch. Bạch Chỉ quay lại nhìn Quý Nguyệt, thấy hắn chẳng biết từ đâu rút ra một thanh đao sắc bén. Chỉ một nhát đao, chiếc khóa lớn liền rơi xuống đất.
Tên này đúng là vũ khí sống.
Bạch Chỉ nuốt nước bọt, từ từ đẩy cửa phòng. Tiếng gào thét khàn khàn từ bên trong vọng ra cùng với tiếng va đập mạnh, nghe đến rợn người.
Bạch Chỉ giật thót lùi về sau một bước, quay lại thấy Quý Nguyệt vẫn đứng im phía sau.
Hắn cúi mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng, trông có gì đó rất kỳ lạ.
Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không định vào xem à?”
Quý Nguyệt liếc nhìn nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến Bạch Chỉ bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
Nàng bỗng thấy Quý Nguyệt chẳng còn dễ mến như trước, có lẽ vì hiện tại nàng đang mang dáng vẻ con người. Nghĩ vậy, Bạch Chỉ đành than thầm, đẩy cửa phòng ra, để lộ toàn cảnh bên trong.
Một con La Sát mình đầy thương tích bị giam trong chiếc lồng sắt lớn.
Bốn chân hắn đều bị xiềng xích nặng nề khóa chặt, trên người toàn là vết thương. Có lẽ trước đó đã gào đến mệt, giờ mắt hắn chỉ mở he hé, tròng mắt lờ đờ nhuốm màu máu khô, trông vừa thê thảm vừa đáng sợ.
Bạch Chỉ ngập ngừng rồi quay lại hỏi Quý Nguyệt: “Có phải là người ngươi tìm không?”
Quý Nguyệt khẽ đáp: “Không phải là A Chỉ.”
Giọng của hắn nhẹ bẫng, nhẹ tựa sương mù. Bạch Chỉ đang định hỏi xem hắn có gì không ổn, thì đột nhiên hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen của thiếu niên thoáng ánh lên sắc đỏ u ám, lạnh lùng và sắc bén. Hắn nhìn chằm chằm con La Sát trong lồng, như thể đang nhìn xuyên qua hắn tới một nơi nào đó xa xôi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ cảm thấy Quý Nguyệt đáng sợ đến vậy.
Chỉ thấy hắn từ từ giơ cao thanh đao dài, tiến đến lồng sắt. Ánh mắt dán chặt vào con La Sát, như thể tử thần giơ lưỡi hái đoạt mệnh.
“Phập” một tiếng, mũi đao đâm thẳng vào tim con La Sát. Máu tươi bắn lên mặt Quý Nguyệt, như một đóa hoa đỏ thắm bung nở.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Bạch Chỉ bất giác cảm thấy nghẹn lại trong lòng.
---
Quý Nguyệt và Bạch Chỉ rời khỏi Tôn phủ.
Trời đã tối, Bạch Chỉ không nhìn rõ sắc mặt Quý Nguyệt, chỉ thấy hắn như tỏa ra khí lạnh âm u, bao bọc bởi sát khí, khiến ai cũng phải tránh xa.
Bạch Chỉ cảm thấy cần nói gì đó để phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Này… Ngươi có đói không?” Nàng lắc lắc túi tiền, đồng bạc bên trong kêu lên lanh lảnh. “Hay là chúng ta đi ăn thêm chút gì nhé? Ta còn chưa no mà…”
“Ngươi quen biết A Chỉ sao?” Quý Nguyệt đột nhiên ngắt lời nàng.
Bạch Chỉ ngẩn ra: “Hả?”
Quý Nguyệt hỏi lại: “Ngươi có quen biết A Chỉ không?”
Bạch Chỉ chần chừ: “Không quen…”
Quý Nguyệt: “Vậy để ta giết ngươi.”
Bạch Chỉ: “Quen quen quen! Ta có thể đưa ngươi đi tìm nàng!”
Quý Nguyệt ngạc nhiên: “Ngươi biết A Chỉ ở đâu?”
Trên mặt hắn cuối cùng cũng hiện ra chút biểu cảm, không còn khó gần như trước.
Bạch Chỉ nghĩ thầm, tất nhiên là ta biết, nàng ấy đang đứng ngay trước mặt ngươi đây, đồ ngốc.
Nhưng lúc này nàng không dám nói thật, đành gật bừa.
Với hình dạng hiện tại, nếu nàng vừa thú nhận mình là A Chỉ, có lẽ Quý Nguyệt sẽ chỉ cười lạnh một tiếng rồi bóp gãy cổ nàng ngay lập tức.
Trời ơi, rủi ro này lớn quá.
Chi bằng cứ đi cùng Quý Nguyệt, đợi khi nào nàng biến lại thành La Sát rồi xuất hiện trước mặt hắn, biểu diễn màn biến hóa cho hắn thấy rõ. Như vậy chẳng phải là dễ hiểu hơn sao?
Bạch Chỉ thấy kế hoạch này hoàn hảo, bèn bắt đầu phát huy tài ba bịa chuyện của mình.
Âm thanh của lưỡi dao cắm vào da thịt vừa nặng nề vừa rùng rợn, máu tươi từ vết thương trào ra. Tên vệ binh trợn mắt rồi ngã vật xuống.
Bạch Chỉ nhìn đến sững người.
Giờ đây nàng mới hiểu vì sao mẹ con Triệu thẩm lại chết. Hẳn là họ cũng giống như đám vệ binh này, không trả lời được câu hỏi của Quý Nguyệt nên bị hắn giết.
Một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên trong lòng nàng. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên thanh tú đang bước tới gần, cảm giác khó chịu này lại biến mất kỳ lạ.
“Kỳ quái thật, chẳng ai biết A Chỉ ở đâu.” Quý Nguyệt khẽ nhíu mày. “Rốt cuộc A Chỉ đã đi đâu chứ?”
Vẻ mặt bối rối của hắn không giống giả vờ, khiến Bạch Chỉ không khỏi nhớ lại quãng thời gian cả hai cùng ở trong sơn động.
“...Có khi nào nàng ấy chưa từng tới nơi này không?” Bạch Chỉ dè dặt đề nghị.
Quý Nguyệt: “Nhưng có nhiều người bảo với ta rằng nhà họ Tôn bắt được một con La Sát giam trong phủ. Ngoài A Chỉ, còn La Sát nào yếu ớt đến mức bị con người bắt được chứ?”
Bạch Chỉ: “...”
Ý gì chứ, nàng cũng đâu có yếu!
Không được, phải chỉnh lại cái suy nghĩ lệch lạc này của hắn mới được.
Để khiến Quý Nguyệt từ bỏ ý định tìm ở Tôn phủ, Bạch Chỉ giả vờ ra vẻ nghĩ ngợi rồi đáp: “Ngươi nói có lý đấy. Hay là để ta cùng ngươi vào đó, kiểm tra xem con La Sát kia có phải là A Chỉ không?”
“Ý hay đấy.” Quý Nguyệt liền vươn tay, vỗ vỗ đầu nàng như khích lệ.
Bạch Chỉ thấy hơi ngượng, nàng né tránh ánh mắt hắn, không nhận ra nét cười thâm trầm thoáng qua trong đôi mắt Quý Nguyệt.
Lúc này, trong phủ không một bóng người, cả căn phòng cũng tĩnh mịch đến đáng sợ. Hai người đi lại khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được căn phòng giam con La Sát.
Căn phòng chẳng khó tìm, chỉ là cửa bị khóa bằng một ổ khóa nặng trịch. Bạch Chỉ quay lại nhìn Quý Nguyệt, thấy hắn chẳng biết từ đâu rút ra một thanh đao sắc bén. Chỉ một nhát đao, chiếc khóa lớn liền rơi xuống đất.
Tên này đúng là vũ khí sống.
Bạch Chỉ nuốt nước bọt, từ từ đẩy cửa phòng. Tiếng gào thét khàn khàn từ bên trong vọng ra cùng với tiếng va đập mạnh, nghe đến rợn người.
Bạch Chỉ giật thót lùi về sau một bước, quay lại thấy Quý Nguyệt vẫn đứng im phía sau.
Hắn cúi mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng, trông có gì đó rất kỳ lạ.
Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không định vào xem à?”
Quý Nguyệt liếc nhìn nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến Bạch Chỉ bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
Nàng bỗng thấy Quý Nguyệt chẳng còn dễ mến như trước, có lẽ vì hiện tại nàng đang mang dáng vẻ con người. Nghĩ vậy, Bạch Chỉ đành than thầm, đẩy cửa phòng ra, để lộ toàn cảnh bên trong.
Một con La Sát mình đầy thương tích bị giam trong chiếc lồng sắt lớn.
Bốn chân hắn đều bị xiềng xích nặng nề khóa chặt, trên người toàn là vết thương. Có lẽ trước đó đã gào đến mệt, giờ mắt hắn chỉ mở he hé, tròng mắt lờ đờ nhuốm màu máu khô, trông vừa thê thảm vừa đáng sợ.
Bạch Chỉ ngập ngừng rồi quay lại hỏi Quý Nguyệt: “Có phải là người ngươi tìm không?”
Quý Nguyệt khẽ đáp: “Không phải là A Chỉ.”
Giọng của hắn nhẹ bẫng, nhẹ tựa sương mù. Bạch Chỉ đang định hỏi xem hắn có gì không ổn, thì đột nhiên hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen của thiếu niên thoáng ánh lên sắc đỏ u ám, lạnh lùng và sắc bén. Hắn nhìn chằm chằm con La Sát trong lồng, như thể đang nhìn xuyên qua hắn tới một nơi nào đó xa xôi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ cảm thấy Quý Nguyệt đáng sợ đến vậy.
Chỉ thấy hắn từ từ giơ cao thanh đao dài, tiến đến lồng sắt. Ánh mắt dán chặt vào con La Sát, như thể tử thần giơ lưỡi hái đoạt mệnh.
“Phập” một tiếng, mũi đao đâm thẳng vào tim con La Sát. Máu tươi bắn lên mặt Quý Nguyệt, như một đóa hoa đỏ thắm bung nở.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Bạch Chỉ bất giác cảm thấy nghẹn lại trong lòng.
---
Quý Nguyệt và Bạch Chỉ rời khỏi Tôn phủ.
Trời đã tối, Bạch Chỉ không nhìn rõ sắc mặt Quý Nguyệt, chỉ thấy hắn như tỏa ra khí lạnh âm u, bao bọc bởi sát khí, khiến ai cũng phải tránh xa.
Bạch Chỉ cảm thấy cần nói gì đó để phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Này… Ngươi có đói không?” Nàng lắc lắc túi tiền, đồng bạc bên trong kêu lên lanh lảnh. “Hay là chúng ta đi ăn thêm chút gì nhé? Ta còn chưa no mà…”
“Ngươi quen biết A Chỉ sao?” Quý Nguyệt đột nhiên ngắt lời nàng.
Bạch Chỉ ngẩn ra: “Hả?”
Quý Nguyệt hỏi lại: “Ngươi có quen biết A Chỉ không?”
Bạch Chỉ chần chừ: “Không quen…”
Quý Nguyệt: “Vậy để ta giết ngươi.”
Bạch Chỉ: “Quen quen quen! Ta có thể đưa ngươi đi tìm nàng!”
Quý Nguyệt ngạc nhiên: “Ngươi biết A Chỉ ở đâu?”
Trên mặt hắn cuối cùng cũng hiện ra chút biểu cảm, không còn khó gần như trước.
Bạch Chỉ nghĩ thầm, tất nhiên là ta biết, nàng ấy đang đứng ngay trước mặt ngươi đây, đồ ngốc.
Nhưng lúc này nàng không dám nói thật, đành gật bừa.
Với hình dạng hiện tại, nếu nàng vừa thú nhận mình là A Chỉ, có lẽ Quý Nguyệt sẽ chỉ cười lạnh một tiếng rồi bóp gãy cổ nàng ngay lập tức.
Trời ơi, rủi ro này lớn quá.
Chi bằng cứ đi cùng Quý Nguyệt, đợi khi nào nàng biến lại thành La Sát rồi xuất hiện trước mặt hắn, biểu diễn màn biến hóa cho hắn thấy rõ. Như vậy chẳng phải là dễ hiểu hơn sao?
Bạch Chỉ thấy kế hoạch này hoàn hảo, bèn bắt đầu phát huy tài ba bịa chuyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.