Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 37:

Tinh Kỳ

02/11/2024

Đường Ánh đè nén vẻ bối rối, nhanh chóng kéo Tô Mộc Dao rời đi. Giang Tán Tuyết đứng tại chỗ một hồi, sau đó cũng lặng lẽ quay người rời khỏi. Bóng lưng thanh nhã mà cô độc, phảng phất nét tiêu điều.

Hắn thậm chí còn bỏ quên cả túi bạc.

***

Bạch Chỉ và Quý Nguyệt ngồi cạnh nhau trên giường, im lặng mà chăm chú nhìn về phía trước.

Ngọn đèn trong phòng đã tắt từ khi Bạch Chỉ khép cửa, bị làn gió thoảng qua dập tắt. Giờ đây cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, lấp lánh như bạc rải đầy sàn.

Nhưng điều này không gây chút khó khăn nào cho cả hai. Cả Bạch Chỉ và Quý Nguyệt đều là La Sát, bóng đêm không cản trở mà ngược lại còn khiến cảm quan của họ nhạy bén hơn. Nhất cử nhất động, thậm chí từng hơi thở của đối phương, đều cảm nhận rõ ràng.

Lúc này đây, Bạch Chỉ có thể cảm nhận nhịp thở đều đặn của Quý Nguyệt, và cả tiếng tim đập thình thịch bất an của chính mình.

Chắc chắn là vì sợ nên mới như thế!

“Ta… ta ngủ dưới đất là được rồi…” Bạch Chỉ nôn nóng đứng dậy, đưa tay định lấy chiếc chăn.

Thế nhưng, tay nàng vừa duỗi ra đã bị Quý Nguyệt giữ chặt.

“Ngươi muốn trốn sao?” Giọng hắn âm trầm.

Bạch Chỉ sợ đến nỗi run lên: “Ta không dám!”

“Vậy lại đây.” Quý Nguyệt vỗ nhẹ xuống giường, trong bóng tối, nụ cười của hắn càng thêm đáng sợ, “Lại đây nằm vào phía trong.”

Bạch Chỉ bất giác rùng mình.

Đúng là tính toán chu toàn. Bắt nàng nằm phía trong, như thế nàng sẽ không thể lén lút chuồn đi trong đêm. Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh Quý Nguyệt giết người lạnh lùng, ai còn dám giở trò trước mặt hắn chứ?

Dĩ nhiên là Bạch Chỉ cũng không dám.

Cụp mắt xuống, nàng lí nhí hỏi: “Ngươi sẽ không ăn ta chứ?”

“Ngươi là A Chỉ sao?” Quý Nguyệt hỏi ngược lại.

Bạch Chỉ lắp bắp: “Không, không phải…”

“Nếu vậy, sao ta lại ăn ngươi?” Ánh mắt hắn di chuyển chậm rãi, giọng điệu thản nhiên, “Ta chỉ ăn thức ăn dự trữ của mình.”

“Cảm… cảm ơn.” Nhưng chẳng vui chút nào…



Lòng đầy ngổn ngang, Bạch Chỉ từ từ trèo lên giường. Dưới ánh mắt dõi theo của Quý Nguyệt, nàng rón rén dịch vào bên trong, vẻ mặt đầy vẻ cam chịu.

Quý Nguyệt bình thản nhìn nàng: “Ngươi sợ ta đến thế sao?”

Bạch Chỉ cúi đầu, mặt mày méo xệch: “Có… chút chút…”

Từng đốm sáng mờ ảo rơi khắp căn phòng, tạo thành bầu không khí tĩnh lặng, mơ hồ.

Quý Nguyệt khẽ nói: “A Chỉ sẽ không sợ ta.”

Bạch Chỉ cắn chặt môi, không dám nói gì thêm.

Quý Nguyệt lạnh nhạt nhắc nhở: “Ngủ đi, không thì ta sẽ ăn ngươi đấy.”

Bạch Chỉ ngoan ngoãn chui vào chăn, thân mình nhỏ nhắn nằm thẳng đơ.

Nàng nghe thấy tiếng chàng nằm xuống, cách nàng khoảng một cánh tay.

Cảm giác căng thẳng, không thể nào ngủ nổi.

Bạch Chỉ cố gắng đếm cừu trong lòng, đếm đến mức những chú cừu như chất thành núi mà vẫn chưa chợp mắt được.

Ai bảo đếm cừu sẽ giúp ngủ nhanh chứ? Hoàn toàn không có tác dụng gì cả!

Khi nàng đang chán nản, bỗng nhiên một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng.

Lạnh lẽo nhưng mềm mại, giống như một chú mèo đang rón rén tới gần.

Bạch Chỉ sững người, từ từ cúi xuống nhìn.

Là Quý Nguyệt. Đôi mắt hắn khép hờ, hàng mi dài hơi rung động, thân hình lặng lẽ dựa vào nàng, y hệt lúc còn ở sơn động.

Một điều kỳ lạ xảy ra, Bạch Chỉ bỗng thấy yên lòng.

---

Lâu lắm rồi, Bạch Chỉ mới có một giấc ngủ yên bình đến vậy, thậm chí còn mơ một giấc mộng nhẹ nhàng.

Trong mơ, nàng và Quý Nguyệt vẫn đang ẩn náu trong sơn động tối tăm, hai con thỏ được nuôi dưỡng đến béo tròn. Quý Nguyệt bảo đã đến lúc, “xoẹt” một tiếng, hắn lột da thỏ…

Khoan đã, đây đâu phải giấc mơ nhẹ nhàng, chẳng phải là ác mộng ư!

Bạch Chỉ giật mình tỉnh giấc, phát hiện trời đã sáng rõ.



Ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, những chú chim sẻ ngoài cửa ríu rít, ồn ào không thôi.

Không trách được, trong mơ khi Quý Nguyệt lột da thỏ, nàng cảm thấy có thứ gì đó châm chích trên da thịt mình, hóa ra là ánh sáng đang chiếu thẳng vào trong phòng…

Bạch Chỉ lùi vào bên trong, cánh tay đang ôm lấy eo nàng cũng tuột xuống.

Chợt nhớ ra mình đang nằm cùng giường với Quý Nguyệt, nàng quay lại nhìn gương mặt điềm tĩnh của hắn mà lòng không khỏi bối rối.

Không ngờ Quý Nguyệt vẫn chưa tỉnh, vậy nàng phải làm sao đây, cứ nằm im thế này đợi hắn dậy sao?

Nàng thử tưởng tượng cảnh đó, mặt dần nghiêm lại.

…Thôi bỏ đi, nhỡ đâu hắn dậy mà đói, coi nàng như bữa sáng thì nguy mất!

Trước mắt hiện lên cảnh máu tanh, Bạch Chỉ sợ hãi rùng mình. Không dám nghĩ thêm, nàng liền cẩn thận rời khỏi giường.

“Đừng động.”

Giọng nói của hắn khẽ khàng vang lên, Bạch Chỉ lập tức đông cứng tại chỗ.

“Lại muốn trốn đi sao?” Giọng Quý Nguyệt có chút lười nhác, hắn mở mắt, đôi mắt đen láy như hồ nước mùa đông, nhìn thẳng vào Bạch Chỉ.

Nàng vội vàng cười gượng: “Ta chỉ muốn… đóng cửa sổ lại…”

Quý Nguyệt nhìn thoáng ra sau: “Cửa sổ vẫn đóng mà.”

Cửa sổ được đóng chặt, không cần nàng phải bận tâm.

Bạch Chỉ lắp bắp: “Ý ta là… là rèm… ánh nắng chói quá…”

Quý Nguyệt nhíu mày: “Rèm ư?”

Thời đại này vốn không có thứ gọi là rèm cửa, nhưng Quý Nguyệt chợt hiểu ý nàng. Có lẽ nàng đang ám chỉ vật nào đó có thể chắn nắng, mặc dù với Quý Nguyệt thì ánh nắng sớm này chẳng đáng gì.

Ánh sáng nhạt xuyên qua giấy dán cửa sổ, yếu ớt vô cùng, ngoài La Sát ra, chẳng ai để tâm tới.

Hắn khẽ liếc nàng, thấy nàng đưa tay che trước trán như tránh né ánh sáng, hắn bất chợt đứng dậy, kéo tấm bình phong chắn trước cửa sổ.

Ánh sáng trong phòng lập tức dịu lại, Bạch Chỉ buông tay xuống, nhìn hắn ngơ ngác: “Đa tạ…”

Quý Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, quay đi không đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook