Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 36:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Gọi nàng là Tiểu Bạch là được rồi!” Tô Mộc Dao nhanh chóng phá vỡ bầu không khí nặng nề, tò mò nhìn sang Quý Nguyệt mà hỏi, “Vị công tử đây là bằng hữu của Tiểu Bạch ư? Xin hỏi quý danh là gì?”
“Quý Nguyệt,” Quý Nguyệt lãnh đạm thốt ra hai chữ, không hề liếc mắt đến người hỏi.
Bạch Chỉ sững người.
Quả nhiên nguyên tác không dối! Quý Nguyệt đích thực là kẻ duy nhất không bị sức hút của Tô Mộc Dao làm dao động. Chưa gặp bao lâu mà thái độ đã xa cách, Tô Mộc Dao không tức giận tại chỗ cũng là độ lượng lắm rồi.
Song, việc Tô Mộc Dao nhẫn nhịn không có nghĩa là người hầu trung thành của nàng cũng vậy. Thấy Đường Ánh đã sầm mặt, Bạch Chỉ vội đỡ lời, “Quý Nguyệt là bằng hữu mới gặp của ta, tuy tài nghệ cao cường nhưng rất nghèo khó. Ta cho rằng hắn có thể cùng chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ, nên dẫn về đây.”
Quý Nguyệt không có phản ứng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Bạch Chỉ, khiến nàng không khỏi có chút rùng mình.
Ánh mắt đó là gì vậy? Là ánh mắt nhìn thức ăn dự trữ hay nhìn con mồi đây?
“Tài nghệ cao cường? Cao cường đến mức nào?” Tô Mộc Dao nghe vậy liền hứng thú hẳn lên, nhìn chằm chằm Quý Nguyệt, tựa hồ như muốn so tài ngay lập tức. “Hay là biểu diễn một chút cho chúng ta xem thử?”
Quý Nguyệt hiển nhiên không thèm đếm xỉa, chỉ nhếch nhẹ khóe môi, phảng phất như đang giễu cợt sự ngây thơ của Tô Mộc Dao.
“Công tử nhà ta đang nói chuyện, ngươi lại tỏ thái độ vô lễ như vậy!” Đường Ánh không nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát và lao tới định dạy dỗ Quý Nguyệt. Nhưng vừa động thủ, Quý Nguyệt nhẹ nhàng nhấc tay, lập tức khống chế được cánh tay của Đường Ánh khiến hắn không tài nào nhúc nhích được.
Tô Mộc Dao mắt sáng như sao, thốt lên: “Quả là thân thủ bất phàm!”
Bạch Chỉ thầm nghĩ: Người bị đánh là tùy tùng của ngươi mà, sao ngươi còn tán dương?
Thấy Tô Mộc Dao không có ý định can ngăn, Bạch Chỉ đành tự mình ra tay. Nàng vừa định bước tới can thiệp thì chợt thấy ánh sáng thanh kiếm lấp lóe. Ngẩng đầu lên, nàng thấy Giang Tán Tuyết đã đứng giữa hai người với thanh kiếm trong tay.
“Tất cả dừng tay, đừng làm phiền đến giấc ngủ của người khác,” Giang Tán Tuyết lạnh nhạt nói.
Quả nhiên, vị nam nhân này đủ sức làm nhân vật chính không phải ngẫu nhiên.
Bạch Chỉ cẩn trọng hạ thanh kiếm xuống, kéo Quý Nguyệt đến một góc an toàn rồi nở nụ cười nhẹ nhàng với ba người trước mặt, “Quý Nguyệt tuy tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng thật ra là người đáng tin cậy. Ta thấy nên để hắn đi cùng chúng ta?”
Nói đến đây, ánh mắt nàng long lanh, giọng nói dịu dàng như đang làm nũng. Giang Tán Tuyết thoáng chần chừ rồi thu kiếm về.
“... Cũng không phải là không được.”
Tô Mộc Dao cũng đồng tình, “Bằng hữu có thực lực, chúng ta đều hoan nghênh.”
Bạch Chỉ thầm nghĩ: Không, ngươi chỉ là thích náo nhiệt mà thôi.
Cả hai chủ chốt đều đồng ý, chỉ còn Đường Ánh là giận đến xanh mặt. Nhìn chủ tử của mình bị một yêu quái nữ mê hoặc, giờ lại thêm một thiếu niên kỳ quái. Mà ý kiến của hắn lại không được ai coi trọng.
“Ta không đồng ý!” Đường Ánh lớn tiếng phản đối.
Bạch Chỉ liếc mắt nhìn y: “Ngươi có phần sao?”
Đường Ánh: “Ta cũng là người trong nhóm, lẽ nào không cần hỏi ý kiến ta?”
Bạch Chỉ: “Vậy thì bỏ phiếu. Ba chống một, ngươi thua rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Đường Ánh: “...”
Hắn thề rằng sẽ có ngày trừ khử được yêu nữ này!
Không quan tâm đến ánh mắt giận dữ của Đường Ánh, Bạch Chỉ ngáp dài, cơn buồn ngủ ùa đến. Tô Mộc Dao cũng mệt mỏi sau đêm dài, xoa mắt ngái ngủ, “Cũng khuya rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi thôi, mai còn phải thu thập tin tức nữa.”
Ngoại trừ Đường Ánh, ai nấy đều tán đồng. Giang Tán Tuyết quay sang nhìn Quý Nguyệt, nhàn nhạt nói, “Đêm nay ngươi ở tạm phòng chúng ta, mai sẽ sắp xếp phòng riêng cho ngươi.”
Quý Nguyệt mặt lạnh chỉ tay về phía Bạch Chỉ: “Ta muốn ở cùng phòng với nàng.”
Tô Mộc Dao và Đường Ánh cùng thốt lên: “Hả?!”
Mặt Bạch Chỉ lập tức đỏ ửng.
Tuy từng ngủ chung trong sơn động, nhưng đó là hoàn cảnh đặc biệt, giờ đã có phòng rộng rãi, đâu cần thiết phải như thế?
Thiếu nữ e lệ, khuôn mặt trắng hồng ửng đỏ, giọng nói ngập ngừng: “Quý Nguyệt, ta là nữ tử, còn ngươi là nam nhân…”
“Vậy thì sao?” Quý Nguyệt nhếch môi cười, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
Bạch Chỉ nhỏ giọng đáp: “Nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Ngươi yên tâm khi để ta ở chỗ khác sao?” Quý Nguyệt nhìn thẳng nàng, ánh mắt sắc bén đầy hàm ý.
Hắn không chỉ nhắc nhở mà còn ngầm uy hiếp.
“... Đương nhiên là không yên tâm!”
Lập tức hiểu ý, Bạch Chỉ cầm tay Quý Nguyệt, kiên quyết nhìn ba người còn lại, “Để Quý Nguyệt ở chung với ta đi, hắn ngủ ngáy, có thể làm phiền các ngươi.”
Tô Mộc Dao và Đường Ánh: “???”
Mới quen mà sao nàng biết cả chuyện hắn ngáy ngủ?
Quý Nguyệt ngủ đương nhiên không ngáy, hắn yên tĩnh vô cùng, đây chỉ là lời Bạch Chỉ bịa ra.
Giang Tán Tuyết cũng lộ chút kinh ngạc, chớp mắt ngỡ ngàng, dường như chưa thể chấp nhận lý do này. “Nhưng…”
“Thôi nào, không có gì đâu, mau nghỉ ngơi đi, chúc mọi người ngủ ngon!” Không để họ kịp phản ứng, Bạch Chỉ nhanh tay kéo Quý Nguyệt vào phòng, đóng cửa “phịch” một cái.
Giang Tán Tuyết: “...”
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch kéo hắn vào phòng rồi…” Tô Mộc Dao thảng thốt.
“Công tử, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta cũng nên nghỉ sớm.” Đường Ánh kéo Tô Mộc Dao đi.
Giờ đây, Đường Ánh chẳng còn quan tâm đến gã thiếu niên kia nữa. Chỉ cần hắn không chung phòng với công tử là được. Ai biết được, có khi Bạch Chỉ định chờ lúc hắn ngủ mà nuốt hắn cũng nên, nên mới phối hợp đến vậy.
Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
“Quý Nguyệt,” Quý Nguyệt lãnh đạm thốt ra hai chữ, không hề liếc mắt đến người hỏi.
Bạch Chỉ sững người.
Quả nhiên nguyên tác không dối! Quý Nguyệt đích thực là kẻ duy nhất không bị sức hút của Tô Mộc Dao làm dao động. Chưa gặp bao lâu mà thái độ đã xa cách, Tô Mộc Dao không tức giận tại chỗ cũng là độ lượng lắm rồi.
Song, việc Tô Mộc Dao nhẫn nhịn không có nghĩa là người hầu trung thành của nàng cũng vậy. Thấy Đường Ánh đã sầm mặt, Bạch Chỉ vội đỡ lời, “Quý Nguyệt là bằng hữu mới gặp của ta, tuy tài nghệ cao cường nhưng rất nghèo khó. Ta cho rằng hắn có thể cùng chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ, nên dẫn về đây.”
Quý Nguyệt không có phản ứng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Bạch Chỉ, khiến nàng không khỏi có chút rùng mình.
Ánh mắt đó là gì vậy? Là ánh mắt nhìn thức ăn dự trữ hay nhìn con mồi đây?
“Tài nghệ cao cường? Cao cường đến mức nào?” Tô Mộc Dao nghe vậy liền hứng thú hẳn lên, nhìn chằm chằm Quý Nguyệt, tựa hồ như muốn so tài ngay lập tức. “Hay là biểu diễn một chút cho chúng ta xem thử?”
Quý Nguyệt hiển nhiên không thèm đếm xỉa, chỉ nhếch nhẹ khóe môi, phảng phất như đang giễu cợt sự ngây thơ của Tô Mộc Dao.
“Công tử nhà ta đang nói chuyện, ngươi lại tỏ thái độ vô lễ như vậy!” Đường Ánh không nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát và lao tới định dạy dỗ Quý Nguyệt. Nhưng vừa động thủ, Quý Nguyệt nhẹ nhàng nhấc tay, lập tức khống chế được cánh tay của Đường Ánh khiến hắn không tài nào nhúc nhích được.
Tô Mộc Dao mắt sáng như sao, thốt lên: “Quả là thân thủ bất phàm!”
Bạch Chỉ thầm nghĩ: Người bị đánh là tùy tùng của ngươi mà, sao ngươi còn tán dương?
Thấy Tô Mộc Dao không có ý định can ngăn, Bạch Chỉ đành tự mình ra tay. Nàng vừa định bước tới can thiệp thì chợt thấy ánh sáng thanh kiếm lấp lóe. Ngẩng đầu lên, nàng thấy Giang Tán Tuyết đã đứng giữa hai người với thanh kiếm trong tay.
“Tất cả dừng tay, đừng làm phiền đến giấc ngủ của người khác,” Giang Tán Tuyết lạnh nhạt nói.
Quả nhiên, vị nam nhân này đủ sức làm nhân vật chính không phải ngẫu nhiên.
Bạch Chỉ cẩn trọng hạ thanh kiếm xuống, kéo Quý Nguyệt đến một góc an toàn rồi nở nụ cười nhẹ nhàng với ba người trước mặt, “Quý Nguyệt tuy tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng thật ra là người đáng tin cậy. Ta thấy nên để hắn đi cùng chúng ta?”
Nói đến đây, ánh mắt nàng long lanh, giọng nói dịu dàng như đang làm nũng. Giang Tán Tuyết thoáng chần chừ rồi thu kiếm về.
“... Cũng không phải là không được.”
Tô Mộc Dao cũng đồng tình, “Bằng hữu có thực lực, chúng ta đều hoan nghênh.”
Bạch Chỉ thầm nghĩ: Không, ngươi chỉ là thích náo nhiệt mà thôi.
Cả hai chủ chốt đều đồng ý, chỉ còn Đường Ánh là giận đến xanh mặt. Nhìn chủ tử của mình bị một yêu quái nữ mê hoặc, giờ lại thêm một thiếu niên kỳ quái. Mà ý kiến của hắn lại không được ai coi trọng.
“Ta không đồng ý!” Đường Ánh lớn tiếng phản đối.
Bạch Chỉ liếc mắt nhìn y: “Ngươi có phần sao?”
Đường Ánh: “Ta cũng là người trong nhóm, lẽ nào không cần hỏi ý kiến ta?”
Bạch Chỉ: “Vậy thì bỏ phiếu. Ba chống một, ngươi thua rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Đường Ánh: “...”
Hắn thề rằng sẽ có ngày trừ khử được yêu nữ này!
Không quan tâm đến ánh mắt giận dữ của Đường Ánh, Bạch Chỉ ngáp dài, cơn buồn ngủ ùa đến. Tô Mộc Dao cũng mệt mỏi sau đêm dài, xoa mắt ngái ngủ, “Cũng khuya rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi thôi, mai còn phải thu thập tin tức nữa.”
Ngoại trừ Đường Ánh, ai nấy đều tán đồng. Giang Tán Tuyết quay sang nhìn Quý Nguyệt, nhàn nhạt nói, “Đêm nay ngươi ở tạm phòng chúng ta, mai sẽ sắp xếp phòng riêng cho ngươi.”
Quý Nguyệt mặt lạnh chỉ tay về phía Bạch Chỉ: “Ta muốn ở cùng phòng với nàng.”
Tô Mộc Dao và Đường Ánh cùng thốt lên: “Hả?!”
Mặt Bạch Chỉ lập tức đỏ ửng.
Tuy từng ngủ chung trong sơn động, nhưng đó là hoàn cảnh đặc biệt, giờ đã có phòng rộng rãi, đâu cần thiết phải như thế?
Thiếu nữ e lệ, khuôn mặt trắng hồng ửng đỏ, giọng nói ngập ngừng: “Quý Nguyệt, ta là nữ tử, còn ngươi là nam nhân…”
“Vậy thì sao?” Quý Nguyệt nhếch môi cười, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
Bạch Chỉ nhỏ giọng đáp: “Nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Ngươi yên tâm khi để ta ở chỗ khác sao?” Quý Nguyệt nhìn thẳng nàng, ánh mắt sắc bén đầy hàm ý.
Hắn không chỉ nhắc nhở mà còn ngầm uy hiếp.
“... Đương nhiên là không yên tâm!”
Lập tức hiểu ý, Bạch Chỉ cầm tay Quý Nguyệt, kiên quyết nhìn ba người còn lại, “Để Quý Nguyệt ở chung với ta đi, hắn ngủ ngáy, có thể làm phiền các ngươi.”
Tô Mộc Dao và Đường Ánh: “???”
Mới quen mà sao nàng biết cả chuyện hắn ngáy ngủ?
Quý Nguyệt ngủ đương nhiên không ngáy, hắn yên tĩnh vô cùng, đây chỉ là lời Bạch Chỉ bịa ra.
Giang Tán Tuyết cũng lộ chút kinh ngạc, chớp mắt ngỡ ngàng, dường như chưa thể chấp nhận lý do này. “Nhưng…”
“Thôi nào, không có gì đâu, mau nghỉ ngơi đi, chúc mọi người ngủ ngon!” Không để họ kịp phản ứng, Bạch Chỉ nhanh tay kéo Quý Nguyệt vào phòng, đóng cửa “phịch” một cái.
Giang Tán Tuyết: “...”
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch kéo hắn vào phòng rồi…” Tô Mộc Dao thảng thốt.
“Công tử, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta cũng nên nghỉ sớm.” Đường Ánh kéo Tô Mộc Dao đi.
Giờ đây, Đường Ánh chẳng còn quan tâm đến gã thiếu niên kia nữa. Chỉ cần hắn không chung phòng với công tử là được. Ai biết được, có khi Bạch Chỉ định chờ lúc hắn ngủ mà nuốt hắn cũng nên, nên mới phối hợp đến vậy.
Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.