Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 41:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Hóa ra là vì lo lắng cho ta.”
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vô tư mang vẻ trong sáng và can trường của tuổi trẻ.
“Niệm Dung tỷ tỷ không cần lo lắng cho bọn muội đâu. Tối qua muội và Quý Nguyệt rất an toàn, hoàn toàn không gặp phải kẻ khả nghi nào cả.”
“Thật sao?” Niệm Dung nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Thế thì ta cũng yên tâm rồi…”
Ánh mắt nàng ta dịu dàng mà trầm lắng, đôi mắt dài khẽ hạ xuống, như đang đắm chìm trong suy nghĩ nào đó.
Nhân lúc ấy, Bạch Chỉ lại khẽ tiến lại gần, lén ngửi thử mùi hương trên người Niệm Dung, vẫn không ngửi thấy chút mùi máu nào như Quý Nguyệt nói, chỉ còn mùi lan thoang thoảng, nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến người ta như lạc vào mộng.
“Đói rồi.”
Tiếng Quý Nguyệt vang bên tai khiến Bạch Chỉ chớp mắt ngơ ngác, chợt nhớ ra vẫn chưa lo cho bữa ăn của hắn.
Thật lạ lùng là hắn có thể ngoan ngoãn nhịn đến giờ này, khiến Bạch Chỉ không khỏi ngạc nhiên.
Sao hắn hôm nay lại ngoan vậy nhỉ... Không lẽ chưa tỉnh ngủ, hay là ban ngày kém hoạt bát?
Dù sao thì, Quý Nguyệt quả thực đã im lặng nhịn đói đến lúc này. Nhìn vào đôi mắt trong veo như mặt nước của hắn, Bạch Chỉ cũng thấy áy náy.
“Niệm Dung tỷ tỷ, thứ lỗi cho muội thất lễ một chút. Để muội xuống bếp bảo người làm chút đồ ăn đem lên…” Vừa định đứng dậy, Bạch Chỉ liền bị Niệm Dung ngăn lại.
“Hà tất phải phiền đến đầu bếp khách điếm này? Đồ họ nấu đâu có ngon.” Niệm Dung cười duyên dáng, có nét nghịch ngợm của một tiểu thư trẻ trung.
Ôi, thì ra Niệm Dung tỷ tỷ cũng có mặt đáng yêu đến vậy, mỹ nhân quả thật cười thế nào cũng đẹp… Không đúng, nàng đang nghĩ linh tinh gì vậy!
Bạch Chỉ vội lắc đầu, xua tan những suy nghĩ mơ màng trong đầu, rồi ngước lên nhìn Niệm Dung với vẻ nghi hoặc.
Niệm Dung thật cao lớn, dù so với nam tử cũng chẳng kém. Trên cổ nàng ta còn buộc một dải lụa màu nhạt, càng khiến nàng ta thêm phần quyến rũ và thanh tao.
“Ý của tỷ là… gọi thức ăn bên ngoài ư?”
“Muội ngốc quá, tỷ tỷ biết nấu mà.” Niệm Dung khẽ chạm ngón tay vào trán Bạch Chỉ, “Món ăn tỷ nấu còn ngon hơn đầu bếp ở đây nhiều, điểm tâm cũng không kém phần đâu!”
Nụ cười của nàng ta tự tin, trông không phải là lời tự mãn.
Bạch Chỉ mừng rỡ nói: “Tỷ tỷ thật sự sẽ vào bếp sao?”
“Gì mà thật sự, có gì to tát đâu. Mấy ngày nay tỷ cũng thường mượn bếp ở đây mà.”
Niệm Dung cũng đứng lên, vén nhẹ tóc dài bên tai, “Vậy để ta xuống làm vài món, chúng ta cùng nhau thưởng thức.”
Quả thật là quá tốt bụng và dịu dàng!
Bạch Chỉ hoàn toàn bị vẻ ôn nhu của Niệm Dung làm cho xiêu lòng, chỉ muốn lập tức được gả cho nàng.
“Cảm tạ Niệm Dung tỷ tỷ, tỷ thật là tuyệt vời…”
“Chỉ có muội là khéo miệng.” Niệm Dung che miệng cười duyên, rồi vừa bước ra cửa vừa dặn Bạch Chỉ, “Ta nấu ăn hơi lâu, hai đứa phải ngoan ngoãn đợi ta ở đây nhé.”
“Vâng ạ!” Bạch Chỉ trả lời một cách trong trẻo.
Niệm Dung mỉm cười, dịu dàng bước đi.
***
Bạch Chỉ trở lại ngồi bên cạnh Quý Nguyệt, đầy mong đợi nói: “Niệm Dung tỷ tỷ tự tay nấu đấy, người đẹp như thế chắc chắn nấu ăn cũng sẽ rất ngon.”
“Chưa hẳn đâu.” Quý Nguyệt chống một tay, nghiêng mặt nhìn nàng, “A Chỉ nấu gà rất dở.”
Bạch Chỉ: "..."
Sao lại đột nhiên chê nàng thế này! Đang định phản bác, nàng chợt dừng lại, nhận ra hàm ý trong lời nói của Quý Nguyệt.
Hắn muốn nói là… A Chỉ cũng rất đẹp, nhưng món nàng nấu lại chẳng ngon sao?
Bạch Chỉ suy nghĩ một thoáng, liền hỏi: “Vậy cái người A Chỉ đó… cũng rất đẹp phải không?”
Quý Nguyệt lắc đầu: “Không, nàng ấy xấu lắm.”
"…"
Bạch Chỉ: Ta có thể không phải là người thật, nhưng ngươi đích thực là đồ cẩu nhân.
Bạch Chỉ tức giận định xắn tay áo lên đánh hắn, thì Quý Nguyệt bỗng nhiên bổ sung thêm một câu.
“Nhưng nàng là người đặc biệt nhất.”
Thiếu niên nghiêng mặt, dung mạo trầm lắng mà tuyệt mỹ, giọng nói nhẹ nhàng như mây thoảng, “Đặc biệt hơn tất cả La Sát và loài người.”
Bạch Chỉ thoáng ngẩn người, cơn tức giận bất chợt nguôi đi.
Sao lại có một người như thế chứ.
Vừa nói nàng là kẻ đặc biệt, vừa nóng lòng muốn giết nàng.
“Thật là đáng thương cho nàng.” Bạch Chỉ ngồi trên ghế, co mình lại, lẩm bẩm khẽ.
Ánh mắt Quý Nguyệt chợt trở nên lạnh lùng: “Ngươi vừa nói gì?”
Tên này có vấn đề sao, trở mặt còn nhanh hơn trở sách!
Bạch Chỉ lập tức hoảng sợ: “Ta nói… a đúng rồi, thật là đáng thương, không được nếm thử món ngon của Niệm Dung tỷ tỷ.”
Quý Nguyệt cười nhạt: “Đừng quên nhiệm vụ của ngươi. Nếu không, ngươi cũng sẽ mất luôn cơ hội này.”
Bạch Chỉ rùng mình, không dám hé môi thêm nữa.
***
Quả thực, Niệm Dung không hề quá lời, bữa ăn này nàng ta đã chuẩn bị rất lâu. Mãi đến khi trời đã ngả tối, ánh trăng dần ló dạng qua tầng mây, nàng ta mới trở lại phòng của Bạch Chỉ.
Lúc này, Bạch Chỉ đã mơ màng buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống như gà mổ thóc. Quý Nguyệt thì tựa người bên cạnh, thích thú nhìn nàng, thỉnh thoảng còn đưa tay chọc vào má nàng, song nàng mệt đến mức không còn sức mà để ý đến “trêu chọc” của hắn.
“Ồ, Bạch Chỉ muội muội ngủ mất rồi sao?” Niệm Dung mỉm cười.
Quý Nguyệt lạnh lùng liếc nàng ta, lộ rõ vẻ thù địch.
Thấy vậy, Niệm Dung thoáng ngừng lại, ánh mắt càng thêm vẻ thích thú.
“...Hửm?” Bạch Chỉ nghe thấy tiếng động, liền tỉnh dậy, dụi mắt nhìn người trước mặt, mơ màng nói, “Niệm Dung tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, muội sắp đói chết rồi…”
“Thật xin lỗi, để hai đứa phải đợi lâu.” Niệm Dung mỉm cười áy náy, sau đó vỗ nhẹ hai tay, gọi tiểu nhị mang thức ăn vào phòng.
Bạch Chỉ nhìn bàn ăn dần dần đầy lên trước mắt, nước miếng suýt rơi xuống.
Niệm Dung quả thật không quá lời, tài nghệ nấu nướng của nàng ta rất cao minh. Dù chỉ mới nhìn, nhưng sắc hương vị đều tuyệt hảo, thanh đạm mà không nhạt nhẽo, đậm đà mà không ngấy, hương thơm lan tỏa khiến người ta không kiềm được mà thèm thuồng.
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vô tư mang vẻ trong sáng và can trường của tuổi trẻ.
“Niệm Dung tỷ tỷ không cần lo lắng cho bọn muội đâu. Tối qua muội và Quý Nguyệt rất an toàn, hoàn toàn không gặp phải kẻ khả nghi nào cả.”
“Thật sao?” Niệm Dung nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Thế thì ta cũng yên tâm rồi…”
Ánh mắt nàng ta dịu dàng mà trầm lắng, đôi mắt dài khẽ hạ xuống, như đang đắm chìm trong suy nghĩ nào đó.
Nhân lúc ấy, Bạch Chỉ lại khẽ tiến lại gần, lén ngửi thử mùi hương trên người Niệm Dung, vẫn không ngửi thấy chút mùi máu nào như Quý Nguyệt nói, chỉ còn mùi lan thoang thoảng, nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến người ta như lạc vào mộng.
“Đói rồi.”
Tiếng Quý Nguyệt vang bên tai khiến Bạch Chỉ chớp mắt ngơ ngác, chợt nhớ ra vẫn chưa lo cho bữa ăn của hắn.
Thật lạ lùng là hắn có thể ngoan ngoãn nhịn đến giờ này, khiến Bạch Chỉ không khỏi ngạc nhiên.
Sao hắn hôm nay lại ngoan vậy nhỉ... Không lẽ chưa tỉnh ngủ, hay là ban ngày kém hoạt bát?
Dù sao thì, Quý Nguyệt quả thực đã im lặng nhịn đói đến lúc này. Nhìn vào đôi mắt trong veo như mặt nước của hắn, Bạch Chỉ cũng thấy áy náy.
“Niệm Dung tỷ tỷ, thứ lỗi cho muội thất lễ một chút. Để muội xuống bếp bảo người làm chút đồ ăn đem lên…” Vừa định đứng dậy, Bạch Chỉ liền bị Niệm Dung ngăn lại.
“Hà tất phải phiền đến đầu bếp khách điếm này? Đồ họ nấu đâu có ngon.” Niệm Dung cười duyên dáng, có nét nghịch ngợm của một tiểu thư trẻ trung.
Ôi, thì ra Niệm Dung tỷ tỷ cũng có mặt đáng yêu đến vậy, mỹ nhân quả thật cười thế nào cũng đẹp… Không đúng, nàng đang nghĩ linh tinh gì vậy!
Bạch Chỉ vội lắc đầu, xua tan những suy nghĩ mơ màng trong đầu, rồi ngước lên nhìn Niệm Dung với vẻ nghi hoặc.
Niệm Dung thật cao lớn, dù so với nam tử cũng chẳng kém. Trên cổ nàng ta còn buộc một dải lụa màu nhạt, càng khiến nàng ta thêm phần quyến rũ và thanh tao.
“Ý của tỷ là… gọi thức ăn bên ngoài ư?”
“Muội ngốc quá, tỷ tỷ biết nấu mà.” Niệm Dung khẽ chạm ngón tay vào trán Bạch Chỉ, “Món ăn tỷ nấu còn ngon hơn đầu bếp ở đây nhiều, điểm tâm cũng không kém phần đâu!”
Nụ cười của nàng ta tự tin, trông không phải là lời tự mãn.
Bạch Chỉ mừng rỡ nói: “Tỷ tỷ thật sự sẽ vào bếp sao?”
“Gì mà thật sự, có gì to tát đâu. Mấy ngày nay tỷ cũng thường mượn bếp ở đây mà.”
Niệm Dung cũng đứng lên, vén nhẹ tóc dài bên tai, “Vậy để ta xuống làm vài món, chúng ta cùng nhau thưởng thức.”
Quả thật là quá tốt bụng và dịu dàng!
Bạch Chỉ hoàn toàn bị vẻ ôn nhu của Niệm Dung làm cho xiêu lòng, chỉ muốn lập tức được gả cho nàng.
“Cảm tạ Niệm Dung tỷ tỷ, tỷ thật là tuyệt vời…”
“Chỉ có muội là khéo miệng.” Niệm Dung che miệng cười duyên, rồi vừa bước ra cửa vừa dặn Bạch Chỉ, “Ta nấu ăn hơi lâu, hai đứa phải ngoan ngoãn đợi ta ở đây nhé.”
“Vâng ạ!” Bạch Chỉ trả lời một cách trong trẻo.
Niệm Dung mỉm cười, dịu dàng bước đi.
***
Bạch Chỉ trở lại ngồi bên cạnh Quý Nguyệt, đầy mong đợi nói: “Niệm Dung tỷ tỷ tự tay nấu đấy, người đẹp như thế chắc chắn nấu ăn cũng sẽ rất ngon.”
“Chưa hẳn đâu.” Quý Nguyệt chống một tay, nghiêng mặt nhìn nàng, “A Chỉ nấu gà rất dở.”
Bạch Chỉ: "..."
Sao lại đột nhiên chê nàng thế này! Đang định phản bác, nàng chợt dừng lại, nhận ra hàm ý trong lời nói của Quý Nguyệt.
Hắn muốn nói là… A Chỉ cũng rất đẹp, nhưng món nàng nấu lại chẳng ngon sao?
Bạch Chỉ suy nghĩ một thoáng, liền hỏi: “Vậy cái người A Chỉ đó… cũng rất đẹp phải không?”
Quý Nguyệt lắc đầu: “Không, nàng ấy xấu lắm.”
"…"
Bạch Chỉ: Ta có thể không phải là người thật, nhưng ngươi đích thực là đồ cẩu nhân.
Bạch Chỉ tức giận định xắn tay áo lên đánh hắn, thì Quý Nguyệt bỗng nhiên bổ sung thêm một câu.
“Nhưng nàng là người đặc biệt nhất.”
Thiếu niên nghiêng mặt, dung mạo trầm lắng mà tuyệt mỹ, giọng nói nhẹ nhàng như mây thoảng, “Đặc biệt hơn tất cả La Sát và loài người.”
Bạch Chỉ thoáng ngẩn người, cơn tức giận bất chợt nguôi đi.
Sao lại có một người như thế chứ.
Vừa nói nàng là kẻ đặc biệt, vừa nóng lòng muốn giết nàng.
“Thật là đáng thương cho nàng.” Bạch Chỉ ngồi trên ghế, co mình lại, lẩm bẩm khẽ.
Ánh mắt Quý Nguyệt chợt trở nên lạnh lùng: “Ngươi vừa nói gì?”
Tên này có vấn đề sao, trở mặt còn nhanh hơn trở sách!
Bạch Chỉ lập tức hoảng sợ: “Ta nói… a đúng rồi, thật là đáng thương, không được nếm thử món ngon của Niệm Dung tỷ tỷ.”
Quý Nguyệt cười nhạt: “Đừng quên nhiệm vụ của ngươi. Nếu không, ngươi cũng sẽ mất luôn cơ hội này.”
Bạch Chỉ rùng mình, không dám hé môi thêm nữa.
***
Quả thực, Niệm Dung không hề quá lời, bữa ăn này nàng ta đã chuẩn bị rất lâu. Mãi đến khi trời đã ngả tối, ánh trăng dần ló dạng qua tầng mây, nàng ta mới trở lại phòng của Bạch Chỉ.
Lúc này, Bạch Chỉ đã mơ màng buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống như gà mổ thóc. Quý Nguyệt thì tựa người bên cạnh, thích thú nhìn nàng, thỉnh thoảng còn đưa tay chọc vào má nàng, song nàng mệt đến mức không còn sức mà để ý đến “trêu chọc” của hắn.
“Ồ, Bạch Chỉ muội muội ngủ mất rồi sao?” Niệm Dung mỉm cười.
Quý Nguyệt lạnh lùng liếc nàng ta, lộ rõ vẻ thù địch.
Thấy vậy, Niệm Dung thoáng ngừng lại, ánh mắt càng thêm vẻ thích thú.
“...Hửm?” Bạch Chỉ nghe thấy tiếng động, liền tỉnh dậy, dụi mắt nhìn người trước mặt, mơ màng nói, “Niệm Dung tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, muội sắp đói chết rồi…”
“Thật xin lỗi, để hai đứa phải đợi lâu.” Niệm Dung mỉm cười áy náy, sau đó vỗ nhẹ hai tay, gọi tiểu nhị mang thức ăn vào phòng.
Bạch Chỉ nhìn bàn ăn dần dần đầy lên trước mắt, nước miếng suýt rơi xuống.
Niệm Dung quả thật không quá lời, tài nghệ nấu nướng của nàng ta rất cao minh. Dù chỉ mới nhìn, nhưng sắc hương vị đều tuyệt hảo, thanh đạm mà không nhạt nhẽo, đậm đà mà không ngấy, hương thơm lan tỏa khiến người ta không kiềm được mà thèm thuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.