Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 42:

Tinh Kỳ

02/11/2024

"Ôi chao, Niệm Dung tỷ tỷ quả thật lợi hại!" Bạch Chỉ lập tức tỉnh hẳn, nhìn một bàn đầy ắp món ngon mà thèm thuồng, ánh mắt long lanh.

Kìa, món cá trông mềm mại thế kia! Thịt thơm phưng phức! Cả bánh đậu đỏ cũng có vẻ giòn tan và ngọt ngào...

Ôi chao, chờ đợi lâu như vậy thật đáng giá mà!

"Tất nhiên rồi, nấu ăn chính là sở trường của ta." Niệm Dung mỉm cười, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Bạch Chỉ và Quý Nguyệt.

"Trước tiên nếm thử món ta tâm đắc nhất, canh sánh thịt nai và khoai."

Nàng ta lấy từ trong bát canh sánh mịn hai miếng thịt, đặt vào bát của Bạch Chỉ và Quý Nguyệt, đôi mắt chờ đợi.

Quý Nguyệt nhìn nàng bằng vẻ mặt chán ghét, rõ ràng không muốn ăn thức ăn do Niệm Dung gắp cho.

Bạch Chỉ: "..."

Tên này làm sao thế, món Niệm Dung tỷ tỷ nấu vừa nhìn đã thấy ngon miệng, vậy mà hắn lại làm bộ chê bai? Chẳng phải hắn làm Niệm Dung tỷ tỷ khó xử sao?

Quả nhiên, nét mặt Niệm Dung thoáng chút thất vọng, đôi mày liễu thanh tú khẽ cụp xuống, khiến ai thấy cũng sinh lòng thương xót. Bạch Chỉ thấy vậy liền nháy mắt ra hiệu cho Quý Nguyệt, ngầm thúc giục hắn.

"Chẳng phải ngươi vừa kêu đói sao? Sao, đói đến không nhấc nổi tay rồi à? Có cần ta đút cho không?"

Quý Nguyệt lười nhác liếc nàng một cái: "Cần."

Bạch Chỉ: "..." Cái tên không biết xấu hổ này!

Niệm Dung vẫn đang nhìn với ánh mắt buồn bã, Bạch Chỉ đành phải gắp miếng thịt trong bát đưa đến trước miệng Quý Nguyệt, "… Há miệng ra."

Quý Nguyệt nghe lời, há miệng cắn lấy miếng thịt nai non mềm.

"Mùi vị thế nào? Ngon chứ?" Bạch Chỉ hào hứng hỏi.

Quý Nguyệt im lặng trong giây lát, đột nhiên sắc mặt tái đi, nhổ phắt miếng thịt ra ngoài.

Bạch Chỉ hoảng hốt: "Sao vậy? Thịt bị hỏng ư?"

Quý Nguyệt không trả lời.



Hắn đạp mạnh lật tung cả bàn ăn, món ăn rơi tung tóe, bát đĩa vỡ vụn thành từng mảnh. Những mảnh vỡ sắc nhọn văng trúng mặt và tay hắn, cắt xước làn da, nhưng hắn không hề bận tâm. Quý Nguyệt gục xuống, đôi tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, cào sâu xuống sàn.

"Quý Nguyệt! Ngươi làm sao vậy?" Bạch Chỉ hoảng sợ, vội cúi xuống nâng mặt hắn lên.

Quý Nguyệt cau mày đau đớn, khuôn mặt trắng bệch, trên làn da hiện lên những mạch máu xanh đen quỷ dị, vẻ mặt trông vừa đáng sợ vừa nhăn nhó.

Bạch Chỉ chợt sững lại… Lẽ nào hắn đang biến thành La Sát?

Cơn giận dâng lên trong lòng nàng, Bạch Chỉ đứng phắt dậy nhìn chằm chằm Niệm Dung: "Ngươi đã cho chúng ta ăn thứ gì?"

Niệm Dung khẽ cười, vẻ mặt chẳng chút sợ hãi.

"Đừng lo lắng... chỉ là một chút thịt người thôi mà."

Thịt người.

Bạch Chỉ không thể tin nổi vào tai mình.

Không ngờ Niệm Dung lại dùng thịt người giả làm thịt nai để cho nàng và Quý Nguyệt ăn… Đáng sợ hơn nữa là cả nàng và Quý Nguyệt đều không nhận ra. Có thể thản nhiên làm điều này, rõ ràng đây không phải lần đầu nàng ta ra tay.

Ra nàng ta chẳng phải là tỷ tỷ ôn nhu gì, mà là mỹ nhân rắn rết.

Sắc mặt Bạch Chỉ lạnh lùng: "Ngươi lừa bọn ta ăn thịt người, rốt cuộc là có mục đích gì?"

Niệm Dung khẽ nhún vai: "Tất nhiên là để xem có La Sát ẩn náu trong các ngươi không."

Đôi mắt Bạch Chỉ lập tức mở lớn.

Niệm Dung này vậy mà dám dùng thủ đoạn đáng sợ như vậy để thử nghiệm, thật đúng là kẻ điên.

"Không ngờ lại thực sự có một kẻ bị phát hiện..." Niệm Dung ngẩng cao đầu, ánh mắt soi mói nhìn xuống Quý Nguyệt, "Nhưng ngươi lại nhổ thịt người ra, thực khiến ta bất ngờ."

"Ta còn tưởng ngươi sẽ vì cơn đói mà xông lên ăn cả ta chứ."

Quý Nguyệt vẫn nằm quằn quại trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, đôi tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, trên trán lộ ra một cặp sừng đen bóng không biết từ khi nào. Ngoài cửa sổ, chim chóc như bị một sức mạnh vô hình làm kinh hãi, đồng loạt vỗ cánh bay lên, lông xám rơi rụng khắp nơi.

"Ô? Sát khí thật mãnh liệt." Niệm Dung thản nhiên mỉm cười, "Rất muốn giết ta sao? Ngươi đúng là một con quái vật xấu xí."

Quý Nguyệt chợt ngẩng đầu, đôi mắt ánh kim sắc đỏ hung bạo nhìn chằm chằm nàng ta.



"Nhưng ngươi biết đấy, hiện tại ngươi chẳng còn sức đâu, đúng không?"

Niệm Dung cười khẩy, vẻ đẹp của nàng ta như hòa với nét xảo trá, "Vì ta đã bỏ độc vào món thịt ấy rồi."

"Cái gì?!"

Bạch Chỉ kinh hãi, vội cúi xuống xem tình trạng của Quý Nguyệt.

Quý Nguyệt đã hoàn toàn biến thành hình dạng của La Sát. Đôi mắt vàng kim tỏa ra ánh sáng đầy bạo tàn, giống như ánh sáng ấy có thể thiêu đốt cả người khác. Bạch Chỉ nhìn vào mắt hắn không thấy chút lý trí nào, chỉ có sát ý mãnh liệt.

Cảnh tượng này gợi nàng nhớ đến khi nhìn thấy La Sát trong lồng sắt ở Tôn phủ, nhưng còn đáng sợ hơn nhiều.

Thì ra hắn thật sự không ăn thịt người, hắn không hề lừa nàng.

Bạch Chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Quý Nguyệt, rồi đứng dậy, nhìn Niệm Dung bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Đưa giải dược đây, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ."

"Dựa vào ngươi sao?"

Niệm Dung khẽ nhếch mép, trong ánh mắt hiện lên vẻ yêu kiều tàn nhẫn, "Bạch Chỉ muội muội, ngươi cũng quá xem trọng bản thân rồi đấy..."

Chưa nói dứt lời, bóng dáng Bạch Chỉ đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt nàng ta, bàn tay mềm mại nắm lại thành trảo, lao thẳng đến cổ Niệm Dung!

Niệm Dung lập tức híp mắt, nhanh chóng lui lại. Nhưng vẫn không kịp, dải lụa trên cổ nàng ta bị Bạch Chỉ xé xuống, để lộ yết hầu nhô lên.

—Khoan đã, yết hầu?

Bạch Chỉ chợt nhớ đến bộ ngực phẳng lỳ của Niệm Dung, bàn tay khựng lại.

Nàng kinh ngạc: "Ngươi là nam nhân sao?!"

"Ồ, bị ngươi phát hiện rồi."

Niệm Dung cười lạnh, giọng nói từ dịu dàng đột nhiên trở nên trầm khàn, "Vậy thì ngươi nhất định phải chết."

Bạch Chỉ: Ta khinh, ta còn tưởng ngươi là tỷ tỷ tri kỷ, hóa ra ngươi lại lừa ta bao lâu nay, để ta tiễn ngươi đi trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook