Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 44:
Tinh Kỳ
02/11/2024
Im ắng quá.
Quá mức im ắng.
Rõ ràng tiếng gió vẫn rít bên tai, lá cây vẫn xào xạc cuốn theo cơn gió lạnh tứ phía, nhưng hắn chỉ cảm thấy xung quanh như phủ đầy tử khí.
Cái chết tĩnh lặng ấy lấy Bạch Chỉ làm trung tâm, dần dần lan tỏa ra bốn phía, tựa như nàng đã bóp nghẹt hơi thở của vạn vật sinh linh.
Đôi mắt của quái vật nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Niệm Dung dần cảm thấy ngạt thở.
Phải giết nàng ngay tại đây!
Mắt trái vẫn còn đau nhói, Niệm Dung vung xích sắt, như rắn dài lao về phía Bạch Chỉ. Nàng nghiêng người thoắt cái tránh được, thân hình nhẹ tựa như hư không, rồi dùng móng vuốt nắm lấy sợi xích.
Niệm Dung thấy tình thế bất lợi, liền định buông tay, nhưng Bạch Chỉ còn nhanh hơn. Trong nháy mắt, hắn chỉ thấy bóng nàng lướt tới, móng vuốt sắc lẹm đã cắm sâu vào bả vai hắn.
“Ưm…” Niệm Dung hừ khẽ, dùng tay kẹp chặt lấy nàng, tay còn lại vung xích sắt, lần nữa quất mạnh vào lưng Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ bị kẹp chặt, không cách nào nhúc nhích, xích sắt quất lên lưng nàng, để lại một vết thương chảy máu đầm đìa.
"Xem ra độc dược bắt đầu phát tác rồi." Niệm Dung nhẫn đau khẽ cười, giọng trầm thấp.
Bạch Chỉ khựng lại. Như thể để xác thực lời hắn, một cơn đau dày đặc đột ngột lan khắp cơ thể nàng, khiến hai chân nàng mềm nhũn, khuỵu xuống.
“Hừ…” Niệm Dung khẽ lau giọt máu trên mí mắt trái, cúi xuống nhìn Bạch Chỉ, “Không ngờ ngươi cũng là La Sát, suýt chút nữa ta đã trúng kế của ngươi.”
“Nhưng mà, ngươi vẫn còn non lắm.”
Xích sắt của hắn đã được tẩm độc, một khi chạm vào vết thương, chất độc sẽ lan nhanh trong cơ thể. Bạch Chỉ có thể chịu đựng tới bây giờ cũng đã là kỳ tích, nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi.
Hắn định giết con quái vật này ngay tại đây.
Niệm Dung rút một lưỡi dao ngắn từ bên hông, toan ngồi xuống thì chợt nghe tiếng chim thú hoảng loạn vọng đến từ trong rừng.
Khác với khi Bạch Chỉ hóa La Sát. Lần này, một luồng sát khí ngùn ngụt, hung hãn, cuồng nộ tựa cơn bão càn quét, lan tràn khắp khu rừng nhỏ.
...Không ổn rồi!
Niệm Dung lập tức cảm thấy nỗi sợ hãi bản năng dâng lên. Hắn biết rất rõ, nếu không rời khỏi ngay, chắc chắn hắn sẽ bỏ mạng.
Ánh mắt hắn lướt qua Bạch Chỉ đầy tiếc nuối, rồi lập tức quay người, tung người vài cái, biến mất trong bóng đêm u tối của rừng sâu.
Hắn sẽ trở lại tìm nàng.
***
Bạch Chỉ yếu ớt nằm trên mặt đất, cảm nhận được luồng sát khí cuộn trào mãnh liệt đang tiến gần.
Là ai… đang từng bước đến gần nàng?
Nàng chầm chậm chớp mắt, nhìn về phía bóng người đang đến.
Dưới ánh trăng, bóng dáng một thiếu niên thanh tú hiện ra.
Trên khuôn mặt hắn, những đường gân máu xanh thẫm vẫn còn chưa biến mất, phát ra ánh sáng xanh biếc trong bóng đêm.
Quý Nguyệt từng bước tiến lại gần Bạch Chỉ, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn nàng.
“A Chỉ.” Hắn khẽ gọi.
Mi mắt Bạch Chỉ khẽ rung lên, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi tột cùng.
Xong rồi… Hắn đã thấy tất cả.
Liệu hắn sẽ ăn nàng chăng? Hay là giết nàng trước rồi mới ăn?
Nỗi đau trên thân thể dường như tan biến, trong đầu Bạch Chỉ bỗng quay cuồng nghĩ kế, hy vọng có thể nghĩ ra cách nào thoát thân. Nhưng nàng chỉ có thể đành bất lực nhận ra—
Lần này, thực sự không thể giả ngây thoát được rồi.
Bóng đêm đặc quánh vây quanh cả hai, ánh sao li ti như đang chiếu rọi họ.
Bạch Chỉ tuyệt vọng nhìn vào mắt Quý Nguyệt, đợi hắn dùng đôi móng vuốt sắc lẹm xé toạc thân thể mình.
Nhưng rồi, nàng thấy Quý Nguyệt từ từ cúi xuống.
Hắn đưa tay… ôm lấy nàng.
Bạch Chỉ ngây người.
Cái gì đây?
Quý Nguyệt làm sao tìm được đến đây? Hắn chẳng phải đã trúng độc sao? Sao lại quay lại hình dạng con người?
Điều quan trọng nhất là… tại sao hắn lại ôm nàng?
Lòng Bạch Chỉ rối bời, đến mức không biết là vì chất độc phát tác hay vì nhịp tim loạn nhịp của chính mình.
Nàng do dự đưa tay lên, ngập ngừng dừng giữa không trung, không biết nên đẩy hắn ra hay ôm lấy hắn.
“Quý, Quý Nguyệt? Sao ngươi ở đây?”
Cuối cùng Bạch Chỉ quyết định giả ngây, nàng giả vờ vui mừng, cố ý thốt lên.
Dù nghe hơi giả tạo… nhưng không đến phút cuối, nhất quyết không thể từ bỏ hy vọng sống còn.
“Ta theo mùi máu tìm đến.” Quý Nguyệt vẫn ôm chặt lấy nàng, Bạch Chỉ có thể cảm nhận được hắn đang khẽ hít hít nơi cổ nàng, giống như chú chó nhỏ đang dò xét mùi hương.
Hắn đang kiểm tra khí tức của nàng sao? Đúng là chiếc mũi nhạy bén… Không đúng, quả là La Sát lợi hại nhất.
Bạch Chỉ cười gượng: “Thật là khéo quá, không ngờ ở đây cũng gặp ngươi, vậy đỡ cho ta khỏi đi tìm…”
“Tìm ta?” Quý Nguyệt thoáng ngạc nhiên, như thể không hiểu nàng nói gì.
Có cơ hội rồi!
Bạch Chỉ thấy hắn hơi ngốc nghếch, nghĩ mình nên cố gắng thêm chút nữa: “Phải đó, chẳng phải trước đó chúng ta lạc nhau sao? Sau đó ta luôn tìm ngươi, đến mức người cũng gầy đi không ít…”
Lời nói đang dở chừng thì nàng im bặt, vì nhận ra Quý Nguyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Bạch Chỉ: “…”
Thôi vậy, không nên nói lố quá, lời nói dối này ngay cả bản thân nàng cũng không tin nổi.
Nàng vừa im lặng, Quý Nguyệt cũng chẳng nói gì, hai người cứ thế lặng thinh, Bạch Chỉ không dám cựa quậy, đành duy trì tư thế để hắn ôm, hai mắt chằm chằm nhìn hắn dưới ánh trăng.
Hắn đang nghĩ nên ăn nàng thế nào đây? Là ăn sống hay nướng lên? Nàng nghĩ nướng thì sẽ ngon hơn, còn phải rắc thêm chút thìa là và ớt bột…
Nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Quý Nguyệt, đầu óc Bạch Chỉ trống rỗng, thậm chí bắt đầu nghĩ đến cách chế biến món ăn của chính mình.
Có lẽ độc của Niệm Dung đã ngấm vào não nàng rồi.
Quý Nguyệt lặng yên nhìn nàng hồi lâu, dường như cuối cùng đã xác nhận rằng kẻ ngốc này đúng là A Chỉ của hắn, hắn lại ôm chặt lấy nàng, tựa cằm lên vai nàng.
Bạch Chỉ nhớ lại lúc ở trong sơn động, khi hắn vừa tỉnh dậy cũng dựa vào nàng như vậy.
Giống như một chú mèo nhỏ, thật đáng yêu.
Quá mức im ắng.
Rõ ràng tiếng gió vẫn rít bên tai, lá cây vẫn xào xạc cuốn theo cơn gió lạnh tứ phía, nhưng hắn chỉ cảm thấy xung quanh như phủ đầy tử khí.
Cái chết tĩnh lặng ấy lấy Bạch Chỉ làm trung tâm, dần dần lan tỏa ra bốn phía, tựa như nàng đã bóp nghẹt hơi thở của vạn vật sinh linh.
Đôi mắt của quái vật nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Niệm Dung dần cảm thấy ngạt thở.
Phải giết nàng ngay tại đây!
Mắt trái vẫn còn đau nhói, Niệm Dung vung xích sắt, như rắn dài lao về phía Bạch Chỉ. Nàng nghiêng người thoắt cái tránh được, thân hình nhẹ tựa như hư không, rồi dùng móng vuốt nắm lấy sợi xích.
Niệm Dung thấy tình thế bất lợi, liền định buông tay, nhưng Bạch Chỉ còn nhanh hơn. Trong nháy mắt, hắn chỉ thấy bóng nàng lướt tới, móng vuốt sắc lẹm đã cắm sâu vào bả vai hắn.
“Ưm…” Niệm Dung hừ khẽ, dùng tay kẹp chặt lấy nàng, tay còn lại vung xích sắt, lần nữa quất mạnh vào lưng Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ bị kẹp chặt, không cách nào nhúc nhích, xích sắt quất lên lưng nàng, để lại một vết thương chảy máu đầm đìa.
"Xem ra độc dược bắt đầu phát tác rồi." Niệm Dung nhẫn đau khẽ cười, giọng trầm thấp.
Bạch Chỉ khựng lại. Như thể để xác thực lời hắn, một cơn đau dày đặc đột ngột lan khắp cơ thể nàng, khiến hai chân nàng mềm nhũn, khuỵu xuống.
“Hừ…” Niệm Dung khẽ lau giọt máu trên mí mắt trái, cúi xuống nhìn Bạch Chỉ, “Không ngờ ngươi cũng là La Sát, suýt chút nữa ta đã trúng kế của ngươi.”
“Nhưng mà, ngươi vẫn còn non lắm.”
Xích sắt của hắn đã được tẩm độc, một khi chạm vào vết thương, chất độc sẽ lan nhanh trong cơ thể. Bạch Chỉ có thể chịu đựng tới bây giờ cũng đã là kỳ tích, nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi.
Hắn định giết con quái vật này ngay tại đây.
Niệm Dung rút một lưỡi dao ngắn từ bên hông, toan ngồi xuống thì chợt nghe tiếng chim thú hoảng loạn vọng đến từ trong rừng.
Khác với khi Bạch Chỉ hóa La Sát. Lần này, một luồng sát khí ngùn ngụt, hung hãn, cuồng nộ tựa cơn bão càn quét, lan tràn khắp khu rừng nhỏ.
...Không ổn rồi!
Niệm Dung lập tức cảm thấy nỗi sợ hãi bản năng dâng lên. Hắn biết rất rõ, nếu không rời khỏi ngay, chắc chắn hắn sẽ bỏ mạng.
Ánh mắt hắn lướt qua Bạch Chỉ đầy tiếc nuối, rồi lập tức quay người, tung người vài cái, biến mất trong bóng đêm u tối của rừng sâu.
Hắn sẽ trở lại tìm nàng.
***
Bạch Chỉ yếu ớt nằm trên mặt đất, cảm nhận được luồng sát khí cuộn trào mãnh liệt đang tiến gần.
Là ai… đang từng bước đến gần nàng?
Nàng chầm chậm chớp mắt, nhìn về phía bóng người đang đến.
Dưới ánh trăng, bóng dáng một thiếu niên thanh tú hiện ra.
Trên khuôn mặt hắn, những đường gân máu xanh thẫm vẫn còn chưa biến mất, phát ra ánh sáng xanh biếc trong bóng đêm.
Quý Nguyệt từng bước tiến lại gần Bạch Chỉ, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn nàng.
“A Chỉ.” Hắn khẽ gọi.
Mi mắt Bạch Chỉ khẽ rung lên, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi tột cùng.
Xong rồi… Hắn đã thấy tất cả.
Liệu hắn sẽ ăn nàng chăng? Hay là giết nàng trước rồi mới ăn?
Nỗi đau trên thân thể dường như tan biến, trong đầu Bạch Chỉ bỗng quay cuồng nghĩ kế, hy vọng có thể nghĩ ra cách nào thoát thân. Nhưng nàng chỉ có thể đành bất lực nhận ra—
Lần này, thực sự không thể giả ngây thoát được rồi.
Bóng đêm đặc quánh vây quanh cả hai, ánh sao li ti như đang chiếu rọi họ.
Bạch Chỉ tuyệt vọng nhìn vào mắt Quý Nguyệt, đợi hắn dùng đôi móng vuốt sắc lẹm xé toạc thân thể mình.
Nhưng rồi, nàng thấy Quý Nguyệt từ từ cúi xuống.
Hắn đưa tay… ôm lấy nàng.
Bạch Chỉ ngây người.
Cái gì đây?
Quý Nguyệt làm sao tìm được đến đây? Hắn chẳng phải đã trúng độc sao? Sao lại quay lại hình dạng con người?
Điều quan trọng nhất là… tại sao hắn lại ôm nàng?
Lòng Bạch Chỉ rối bời, đến mức không biết là vì chất độc phát tác hay vì nhịp tim loạn nhịp của chính mình.
Nàng do dự đưa tay lên, ngập ngừng dừng giữa không trung, không biết nên đẩy hắn ra hay ôm lấy hắn.
“Quý, Quý Nguyệt? Sao ngươi ở đây?”
Cuối cùng Bạch Chỉ quyết định giả ngây, nàng giả vờ vui mừng, cố ý thốt lên.
Dù nghe hơi giả tạo… nhưng không đến phút cuối, nhất quyết không thể từ bỏ hy vọng sống còn.
“Ta theo mùi máu tìm đến.” Quý Nguyệt vẫn ôm chặt lấy nàng, Bạch Chỉ có thể cảm nhận được hắn đang khẽ hít hít nơi cổ nàng, giống như chú chó nhỏ đang dò xét mùi hương.
Hắn đang kiểm tra khí tức của nàng sao? Đúng là chiếc mũi nhạy bén… Không đúng, quả là La Sát lợi hại nhất.
Bạch Chỉ cười gượng: “Thật là khéo quá, không ngờ ở đây cũng gặp ngươi, vậy đỡ cho ta khỏi đi tìm…”
“Tìm ta?” Quý Nguyệt thoáng ngạc nhiên, như thể không hiểu nàng nói gì.
Có cơ hội rồi!
Bạch Chỉ thấy hắn hơi ngốc nghếch, nghĩ mình nên cố gắng thêm chút nữa: “Phải đó, chẳng phải trước đó chúng ta lạc nhau sao? Sau đó ta luôn tìm ngươi, đến mức người cũng gầy đi không ít…”
Lời nói đang dở chừng thì nàng im bặt, vì nhận ra Quý Nguyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Bạch Chỉ: “…”
Thôi vậy, không nên nói lố quá, lời nói dối này ngay cả bản thân nàng cũng không tin nổi.
Nàng vừa im lặng, Quý Nguyệt cũng chẳng nói gì, hai người cứ thế lặng thinh, Bạch Chỉ không dám cựa quậy, đành duy trì tư thế để hắn ôm, hai mắt chằm chằm nhìn hắn dưới ánh trăng.
Hắn đang nghĩ nên ăn nàng thế nào đây? Là ăn sống hay nướng lên? Nàng nghĩ nướng thì sẽ ngon hơn, còn phải rắc thêm chút thìa là và ớt bột…
Nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Quý Nguyệt, đầu óc Bạch Chỉ trống rỗng, thậm chí bắt đầu nghĩ đến cách chế biến món ăn của chính mình.
Có lẽ độc của Niệm Dung đã ngấm vào não nàng rồi.
Quý Nguyệt lặng yên nhìn nàng hồi lâu, dường như cuối cùng đã xác nhận rằng kẻ ngốc này đúng là A Chỉ của hắn, hắn lại ôm chặt lấy nàng, tựa cằm lên vai nàng.
Bạch Chỉ nhớ lại lúc ở trong sơn động, khi hắn vừa tỉnh dậy cũng dựa vào nàng như vậy.
Giống như một chú mèo nhỏ, thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.