Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 43:

Tinh Kỳ

02/11/2024

Đôi mắt Bạch Chỉ ánh lên vẻ điên cuồng, không chút do dự mà tiếp tục lao đến. Niệm Dung thoáng nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, bèn tung người nhảy qua cửa sổ, toan chạy thoát.

Tên khốn này muốn chạy ư! Bạch Chỉ liền định đuổi theo, nhưng nhớ tới việc Quý Nguyệt vẫn đang trúng độc, nàng vội quay lại bên hắn.

Hắn đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ.

Lúc này, hình dạng La Sát hiện rõ, lại thêm chất độc trong người, nếu để Tô Mộc Dao cùng nhóm kia quay về nhìn thấy, hắn tuyệt đối không có sức kháng cự.

May thay, Tô Mộc Dao và những người khác thường về khá muộn, chỉ cần nàng tìm ra giải dược kịp lúc, rồi để hắn uống chút huyết nhân loại, hắn sẽ an toàn.

Nghĩ vậy, Bạch Chỉ ôm lấy Quý Nguyệt, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Quý Nguyệt, ta sẽ đi lấy giải dược cho ngươi, ngươi hãy cố nhẫn nhịn, đừng ra ngoài giết người nhé?"

Mi mắt của Quý Nguyệt khẽ rung, nhưng không đáp lời.

Bạch Chỉ cũng đoán trước phản ứng của hắn, hắn chắc chắn nghĩ thầm rằng con người thật nực cười, lại dám ra lệnh cho hắn?

Dẫu vậy, với tình trạng hiện tại, ngay cả đi lại hắn cũng khó khăn, huống chi là ra ngoài sát nhân.

Bạch Chỉ không biết nên mừng hay nên giận, cảm nhận hơi lạnh từ cơ thể hắn, nàng khẽ thở dài: “Ta sẽ mau chóng trở về.”

Nói xong, nàng đứng lên khóa chặt cửa phòng, rồi nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ.

***

Trong màn đêm, bóng dáng của Niệm Dung ẩn hiện giữa dòng người. Hắn dường như cố ý chờ Bạch Chỉ đuổi kịp, tốc độ không nhanh, chỉ nhắm hướng ngoại ô mà chạy.

Bạch Chỉ nhận ra Niệm Dung muốn dẫn nàng đến nơi vắng vẻ bên ngoài thành để dễ bề ra tay đối phó.

Tên này, rốt cuộc là người hay quỷ? Mục đích của hắn là gì?

Bạch Chỉ không ngừng bám theo, chẳng mấy chốc đã cùng Niệm Dung rời xa khu dân cư, tiến vào một khu rừng bên ngoài thành.

Trong rừng tối đen như mực, ánh trăng nhạt nhoà soi bóng cây lờ mờ, tựa như vô số oan hồn đang lặng lẽ lảng vảng.

Niệm Dung dừng lại tại một khoảng trống.

“Không ngờ ngươi có thể đuổi đến đây.” Hắn khẽ cười, “Bạch Chỉ muội muội, ngươi quả thật khiến ta bất ngờ.”



“Đưa giải dược đây.” Bạch Chỉ lạnh lùng bước lên một bước, không muốn phí lời.

“Đừng vội, chúng ta hãy nói chuyện về người bằng hữu của ngươi trước đã.”

Bóng dáng của Niệm Dung nửa chìm nửa hiện trong bóng tối, gương mặt tuyệt mỹ lại pha chút lạnh lẽo.

“Nói thực, ban đầu ta cũng chỉ hơi nghi ngờ thôi, bởi lẽ chưa từng thấy La Sát nào có thể giả dạng làm người.”

Hắn từ tốn nói, giọng bình thản như dòng suối êm đềm.

“Nhưng ta đã giết nhiều La Sát đến mức quá quen thuộc với khí tức của chúng rồi.” Hắn ngẩng đầu, nhìn Bạch Chỉ sâu sắc, “Và trên người ngươi cũng có loại khí tức đó.”

Thì ra từ đầu tiếp cận nàng là vì có ý đồ.

Sắc mặt Bạch Chỉ lạnh lẽo, thân hình chợt vụt tới như một mũi tên.

Nàng không có vũ khí, chỉ có một nhánh cây nhặt tạm trên đường. Nhưng trong mắt Niệm Dung, nhánh cây ấy lại như thanh kiếm sắc bén, bao bọc sát khí kinh người lao tới!

“Quả thật lợi hại...” Hắn nghiêng người tránh đòn, ánh mắt thoáng vẻ tán thưởng, “Nhưng muốn làm ta bị thương, còn xa lắm.”

Vừa dứt lời, một tia sáng bạc từ tay áo Niệm Dung đột ngột bay ra. Ánh mắt Bạch Chỉ chợt sắc lại, lập tức nghiêng mình né tránh, nhưng tia bạc ấy lại như rắn linh động, uốn lượn rồi quấn chặt lấy eo nàng.

Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, nàng đã bị xích sắt quấn chặt, không thể cử động.

“Ngươi không nghĩ rằng ta ngốc đến mức như ngươi, đi tay không mà không mang theo binh khí chứ?”

Niệm Dung giật mạnh dây xích, kéo Bạch Chỉ về phía mình.

“Bạch Chỉ muội muội à, ngươi đúng là dễ thương, cũng rất thú vị.” Hắn bóp cằm nàng, buộc nàng ngước lên đối diện với mình, “Nhưng ngươi lại đi cùng với La Sát.”

Bạch Chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

“Ta vốn nghĩ ngươi bị La Sát ép buộc, không ngờ ngươi lại tự nguyện.”

Niệm Dung nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: “Những kẻ trong Tôn phủ, có phải do các ngươi giết không?”



Bạch Chỉ cười khẩy: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Tất nhiên là có liên quan.” Niệm Dung cười nhạt, dung mạo tựa hoa nguyệt dưới ánh trăng càng thêm quyến rũ, “Ta chính là người được thuê để truy bắt các ngươi.”

Thì ra người được Tôn phủ thuê chính là hắn.

Xích sắt lại thít chặt hơn, Bạch Chỉ cảm thấy đau nhói nơi hông, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.

Là máu của nàng.

Bạch Chỉ đau đến nhếch mép, giễu cợt: “Không ngờ ngươi nghĩ ra cách dùng thịt người để thử bọn ta, ngươi cũng thật cố gắng. Ta tự hỏi kẻ xui xẻo nào đã bị ngươi làm thành món đặc sản ấy?”

Niệm Dung mỉm cười nhạt: “Chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần đến mà thôi, có thể trở thành công cụ của ta, cũng là may mắn của nó rồi.”

Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hắn hoàn toàn chẳng hề thấy mình sai.

Nếu không vì xích sắt siết chặt khiến nàng khó thở, Bạch Chỉ thật muốn nhổ vào mặt hắn.

“Ngươi sắp phải chết ở đây rồi, có gì muốn nói trước khi ta tiễn ngươi không?” Niệm Dung nhẹ nhàng vén mớ tóc bên má nàng, “Nể tình chúng ta từng là tỷ muội, ta sẽ đợi ngươi nói xong rồi mới giết.”

Đôi môi Bạch Chỉ khẽ mấp máy, sắc mặt tái nhợt.

Niệm Dung hơi cúi xuống, ghé sát nàng: “Ngươi nói gì?”

“…Ta nói, cút đi, thứ tỷ muội chó chết gì đó.”

Đôi móng vuốt sắc bén lướt qua trước mắt Niệm Dung, bộ móng sắc tựa đao xẹt qua mắt trái hắn, để lại một vết cắt sâu hoắm đầy máu.

Cơn đau thấu xương ở mắt trái khiến Niệm Dung giật mình thối lui ngay lập tức, dây xích liền nới lỏng ra. Bạch Chỉ chậm rãi đứng dậy.

Không, có lẽ nàng không còn là “thiếu nữ” nữa.

—Đó là một con quái vật thực sự.

Không biết từ lúc nào trăng đã lên cao, Bạch Chỉ đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt vàng kim sắc bén phát ra ánh sáng khiến kẻ khác rùng mình.

Niệm Dung bất giác ngây người, một cảm giác rợn người bỗng như thủy triều dâng trào trong lòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook