Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 8:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Quý Nguyệt…” Bạch Chỉ sợ hãi co rúm người lại, hồi lâu sau mới run rẩy nói, “Hay là về sau đừng bắt người nữa được không? Bắt về chúng ta cũng chẳng ăn, thật phí phạm…”
Quý Nguyệt: “Phí phạm?”
“Đúng vậy, chẳng phải ngươi nói đưa người đi… ‘xử lý’ sao?” Bạch Chỉ vừa nói vừa đưa tay làm động tác cắt ngang cổ, gương mặt đầy vẻ khiếp đảm.
“Đúng vậy, xử lý rồi.” Quý Nguyệt chớp chớp mắt, “Ta thả hắn xuống núi rồi.”
…
Bạch Chỉ: “Ồ.”
***
Lại là một đêm yên tĩnh.
Sau khi ăn hết số hoa quả Quý Nguyệt mang về, Bạch Chỉ liền ngẫm xem bản thân đang ở vào thời điểm nào trong cốt truyện. Theo như nguyên tác, nhóm nhân vật chính sẽ nhận ủy thác của dân làng dưới chân núi, từ đó lên đường lên núi. Nhưng đã một thời gian kể từ khi nàng đặt chân vào thế giới này, vẫn chưa thấy bóng dáng bọn họ.
Bạch Chỉ không khỏi suy đoán, chẳng lẽ bọn họ đã đến rồi đi mất? Hay ngày họ lên núi vẫn còn xa? Thật mong họ đã đi rồi…
Nàng vừa suy nghĩ lan man vừa chơi đùa với chú thỏ con mập mạp một lát, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Trong lúc đó, Quý Nguyệt vẫn bận rộn tắm cho con thỏ còn lại, xong xuôi liền đặt nó lên bếp lửa sấy khô dần.
Hắn giờ đây đã thành thục đến mức có thể hong khô mà không làm cháy lông thỏ. Thật đáng chúc mừng.
Đêm dần khuya, ngọn lửa trong động cũng dần tắt ngấm. Bạch Chỉ đang say giấc bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, mơ màng mở mắt muốn tìm chút nước uống. Nàng dụi mắt, đưa mắt quan sát khắp sơn động, rồi bất giác tỉnh táo hẳn.
Quý Nguyệt… sao không thấy đâu?
“Quý Nguyệt?” Bạch Chỉ bò dậy, cẩn thận bước đến cửa động, thò đầu ra ngoài gọi lớn: “Quý Nguyệt? Ngươi đi đâu rồi?”
Không có hồi đáp. Đêm khuya nơi núi Lộc Nguyên tĩnh mịch đến ghê người, ngoài tiếng lá cây xào xạc chỉ còn âm thanh gió lạnh gào rú, vang vọng khắp núi rừng vắng vẻ, tựa như tiếng quỷ dữ gào khóc, khiến người ta sởn gai ốc.
Quý Nguyệt rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽ bỏ nàng lại một mình mà trốn đi mất? Thật đáng hận, nàng còn chưa đợi được hắn báo đáp đâu, lẽ nào hắn không đợi báo đáp mà bỏ đi luôn sao!
Ý nghĩ đó làm Bạch Chỉ kinh hãi, vội chạy ra khỏi sơn động đi tìm Quý Nguyệt. La Sát có năng lực nhìn đêm rất tốt, ngay cả trong bóng tối cũng thấy rõ như ban ngày. Nàng lần theo dấu chân trên đất, càng đi càng xa, cuối cùng dừng lại trước một vũng máu tươi đỏ sẫm.
Đôi mắt vàng nhạt của nàng giãn ra, cổ họng khô rát như thiêu đốt.
Máu, rất nhiều máu… Đây là máu của ai? Sao lại chồng lên dấu chân của Quý Nguyệt?
Không thể nào. Quý Nguyệt là La Sát mạnh nhất, ngoài nam chính ra không ai có thể làm hắn bị thương. Nhưng nếu đúng là nam chính đã đến…
Bạch Chỉ không dám nghĩ thêm nữa, nàng cảm thấy khóe mắt nóng bừng. Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, mùi tanh tưởi nồng nặc tản ra xung quanh nàng.
“Là mùi của con mồi…”
“Là La Sát. Thân xác yếu ớt chẳng khác gì nhân loại, không biết ăn vào có vị như thế không nhỉ?”
Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên bên tai, Bạch Chỉ từ từ ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Không biết tự lúc nào, nàng đã bị năm con La Sát bao vây. Thân thể chúng lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, sừng đen trên đầu vừa to vừa dài, bất kỳ con nào cũng mạnh hơn và đáng sợ hơn Bạch Chỉ rất nhiều. Giờ đây, chúng đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt lóe lên ánh sáng tà ác.
Đêm đen đã buông xuống.
Trái tim Bạch Chỉ lập tức thắt lại. Nàng biết rõ với tình trạng hiện tại của mình, dù đối mặt với một con La Sát cũng đã là thập tử nhất sinh, huống hồ đây lại là năm con.
Nếu Quý Nguyệt có ở đây có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng hiện giờ Quý Nguyệt cũng không rõ sống chết thế nào…
Nghĩ đến vũng máu đỏ thẫm khi nãy, con ngươi Bạch Chỉ liền thu lại, chỉ còn lại một đường mảnh như vết cào sắc bén, trông thật lạnh lùng trong đêm tối.
“Sợ rồi sao? Hay đã hóa ngây ra rồi ha ha ha ha!”
“Phản ứng này quả thực rất giống đám nhân loại, chỉ mong mùi vị cũng giống vậy…”
Bọn La Sát cười nhạo thân hình gầy yếu của Bạch Chỉ, vừa nói vừa ác ý bước đến gần. Bạch Chỉ khẽ khom lưng, mắt không rời khỏi những bước chân của chúng, toàn thân căng cứng, lông tơ dựng đứng.
Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, nàng trông thấy những La Sát khác ngoài Quý Nguyệt. Quả nhiên đúng như tiểu thuyết miêu tả, mỗi con đều là những quái vật hung ác đáng sợ.
Phải làm sao đây? Giờ nàng có thể làm gì? Chẳng lẽ phải phó mặc bản thân để những con quái vật này chia nhau xâu xé sao?
Nghĩ đến bản thân đã nhịn đói bao ngày qua, đến một bữa ăn ngon cũng chưa được thấy, thứ ngon nhất từng ăn vẫn là trái dâu rừng Quý Nguyệt hái, nàng lại chợt thấy cay cay trong lòng.
Không… tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy! Nàng không cam lòng!
Ngực nàng bỗng bừng lên ngọn lửa dữ dội, Bạch Chỉ nghiến răng, cẩn trọng đưa mắt liếc nhẹ về phía sau lưng đám La Sát, ra vẻ như vô tình.
“Ơ?” Động tác nhỏ này của nàng không lọt khỏi mắt bọn La Sát, chúng nghi ngờ quay đầu, cùng nhìn ra phía sau.
–– Chính là lúc này!
Bạch Chỉ nhân cơ hội quay người, dùng hết sức bình sinh mà co giò chạy. Cơn gió lạnh cắt qua tai nàng thành những tiếng rít, gò má cũng bị gió lạnh quất đến đau rát, nhưng lúc này làm sao còn để ý, đầu óc nàng chỉ còn duy nhất một ý niệm ––
Chạy! Càng xa càng tốt!
“Khốn kiếp! Để con nhãi ranh này lừa!”
“Mau đuổi theo!”
Bọn La Sát nghe thấy tiếng động xào xạc, lúc này mới nhận ra mình đã bị lừa, chúng phẫn nộ gào rú, như thú dữ lao lên truy đuổi sát gót!
Bạch Chỉ cắm đầu chạy không dám ngoái lại, nghe tiếng truy đuổi ngày một gần sau lưng, nàng sợ đến mức suýt thốt lên lời chửi thề.
Khốn nạn, tốc độ của bọn chúng nhanh quá! Kiểu này trốn không thoát mất!
Bạch Chỉ cảm giác đôi chân mình sắp rã rời, nhưng chẳng mấy chốc, vài tên La Sát đã đuổi kịp.
“Nhóc con, không ngờ ngươi chạy giỏi đấy nhỉ!”
Con La Sát đuổi gần nhất vươn tay tóm lấy gáy Bạch Chỉ, giống như nhấc một con gà con lên.
Quý Nguyệt: “Phí phạm?”
“Đúng vậy, chẳng phải ngươi nói đưa người đi… ‘xử lý’ sao?” Bạch Chỉ vừa nói vừa đưa tay làm động tác cắt ngang cổ, gương mặt đầy vẻ khiếp đảm.
“Đúng vậy, xử lý rồi.” Quý Nguyệt chớp chớp mắt, “Ta thả hắn xuống núi rồi.”
…
Bạch Chỉ: “Ồ.”
***
Lại là một đêm yên tĩnh.
Sau khi ăn hết số hoa quả Quý Nguyệt mang về, Bạch Chỉ liền ngẫm xem bản thân đang ở vào thời điểm nào trong cốt truyện. Theo như nguyên tác, nhóm nhân vật chính sẽ nhận ủy thác của dân làng dưới chân núi, từ đó lên đường lên núi. Nhưng đã một thời gian kể từ khi nàng đặt chân vào thế giới này, vẫn chưa thấy bóng dáng bọn họ.
Bạch Chỉ không khỏi suy đoán, chẳng lẽ bọn họ đã đến rồi đi mất? Hay ngày họ lên núi vẫn còn xa? Thật mong họ đã đi rồi…
Nàng vừa suy nghĩ lan man vừa chơi đùa với chú thỏ con mập mạp một lát, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Trong lúc đó, Quý Nguyệt vẫn bận rộn tắm cho con thỏ còn lại, xong xuôi liền đặt nó lên bếp lửa sấy khô dần.
Hắn giờ đây đã thành thục đến mức có thể hong khô mà không làm cháy lông thỏ. Thật đáng chúc mừng.
Đêm dần khuya, ngọn lửa trong động cũng dần tắt ngấm. Bạch Chỉ đang say giấc bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, mơ màng mở mắt muốn tìm chút nước uống. Nàng dụi mắt, đưa mắt quan sát khắp sơn động, rồi bất giác tỉnh táo hẳn.
Quý Nguyệt… sao không thấy đâu?
“Quý Nguyệt?” Bạch Chỉ bò dậy, cẩn thận bước đến cửa động, thò đầu ra ngoài gọi lớn: “Quý Nguyệt? Ngươi đi đâu rồi?”
Không có hồi đáp. Đêm khuya nơi núi Lộc Nguyên tĩnh mịch đến ghê người, ngoài tiếng lá cây xào xạc chỉ còn âm thanh gió lạnh gào rú, vang vọng khắp núi rừng vắng vẻ, tựa như tiếng quỷ dữ gào khóc, khiến người ta sởn gai ốc.
Quý Nguyệt rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽ bỏ nàng lại một mình mà trốn đi mất? Thật đáng hận, nàng còn chưa đợi được hắn báo đáp đâu, lẽ nào hắn không đợi báo đáp mà bỏ đi luôn sao!
Ý nghĩ đó làm Bạch Chỉ kinh hãi, vội chạy ra khỏi sơn động đi tìm Quý Nguyệt. La Sát có năng lực nhìn đêm rất tốt, ngay cả trong bóng tối cũng thấy rõ như ban ngày. Nàng lần theo dấu chân trên đất, càng đi càng xa, cuối cùng dừng lại trước một vũng máu tươi đỏ sẫm.
Đôi mắt vàng nhạt của nàng giãn ra, cổ họng khô rát như thiêu đốt.
Máu, rất nhiều máu… Đây là máu của ai? Sao lại chồng lên dấu chân của Quý Nguyệt?
Không thể nào. Quý Nguyệt là La Sát mạnh nhất, ngoài nam chính ra không ai có thể làm hắn bị thương. Nhưng nếu đúng là nam chính đã đến…
Bạch Chỉ không dám nghĩ thêm nữa, nàng cảm thấy khóe mắt nóng bừng. Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, mùi tanh tưởi nồng nặc tản ra xung quanh nàng.
“Là mùi của con mồi…”
“Là La Sát. Thân xác yếu ớt chẳng khác gì nhân loại, không biết ăn vào có vị như thế không nhỉ?”
Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên bên tai, Bạch Chỉ từ từ ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Không biết tự lúc nào, nàng đã bị năm con La Sát bao vây. Thân thể chúng lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, sừng đen trên đầu vừa to vừa dài, bất kỳ con nào cũng mạnh hơn và đáng sợ hơn Bạch Chỉ rất nhiều. Giờ đây, chúng đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt lóe lên ánh sáng tà ác.
Đêm đen đã buông xuống.
Trái tim Bạch Chỉ lập tức thắt lại. Nàng biết rõ với tình trạng hiện tại của mình, dù đối mặt với một con La Sát cũng đã là thập tử nhất sinh, huống hồ đây lại là năm con.
Nếu Quý Nguyệt có ở đây có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng hiện giờ Quý Nguyệt cũng không rõ sống chết thế nào…
Nghĩ đến vũng máu đỏ thẫm khi nãy, con ngươi Bạch Chỉ liền thu lại, chỉ còn lại một đường mảnh như vết cào sắc bén, trông thật lạnh lùng trong đêm tối.
“Sợ rồi sao? Hay đã hóa ngây ra rồi ha ha ha ha!”
“Phản ứng này quả thực rất giống đám nhân loại, chỉ mong mùi vị cũng giống vậy…”
Bọn La Sát cười nhạo thân hình gầy yếu của Bạch Chỉ, vừa nói vừa ác ý bước đến gần. Bạch Chỉ khẽ khom lưng, mắt không rời khỏi những bước chân của chúng, toàn thân căng cứng, lông tơ dựng đứng.
Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, nàng trông thấy những La Sát khác ngoài Quý Nguyệt. Quả nhiên đúng như tiểu thuyết miêu tả, mỗi con đều là những quái vật hung ác đáng sợ.
Phải làm sao đây? Giờ nàng có thể làm gì? Chẳng lẽ phải phó mặc bản thân để những con quái vật này chia nhau xâu xé sao?
Nghĩ đến bản thân đã nhịn đói bao ngày qua, đến một bữa ăn ngon cũng chưa được thấy, thứ ngon nhất từng ăn vẫn là trái dâu rừng Quý Nguyệt hái, nàng lại chợt thấy cay cay trong lòng.
Không… tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy! Nàng không cam lòng!
Ngực nàng bỗng bừng lên ngọn lửa dữ dội, Bạch Chỉ nghiến răng, cẩn trọng đưa mắt liếc nhẹ về phía sau lưng đám La Sát, ra vẻ như vô tình.
“Ơ?” Động tác nhỏ này của nàng không lọt khỏi mắt bọn La Sát, chúng nghi ngờ quay đầu, cùng nhìn ra phía sau.
–– Chính là lúc này!
Bạch Chỉ nhân cơ hội quay người, dùng hết sức bình sinh mà co giò chạy. Cơn gió lạnh cắt qua tai nàng thành những tiếng rít, gò má cũng bị gió lạnh quất đến đau rát, nhưng lúc này làm sao còn để ý, đầu óc nàng chỉ còn duy nhất một ý niệm ––
Chạy! Càng xa càng tốt!
“Khốn kiếp! Để con nhãi ranh này lừa!”
“Mau đuổi theo!”
Bọn La Sát nghe thấy tiếng động xào xạc, lúc này mới nhận ra mình đã bị lừa, chúng phẫn nộ gào rú, như thú dữ lao lên truy đuổi sát gót!
Bạch Chỉ cắm đầu chạy không dám ngoái lại, nghe tiếng truy đuổi ngày một gần sau lưng, nàng sợ đến mức suýt thốt lên lời chửi thề.
Khốn nạn, tốc độ của bọn chúng nhanh quá! Kiểu này trốn không thoát mất!
Bạch Chỉ cảm giác đôi chân mình sắp rã rời, nhưng chẳng mấy chốc, vài tên La Sát đã đuổi kịp.
“Nhóc con, không ngờ ngươi chạy giỏi đấy nhỉ!”
Con La Sát đuổi gần nhất vươn tay tóm lấy gáy Bạch Chỉ, giống như nhấc một con gà con lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.