Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 9:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Thế cũng tốt, đỡ phải tranh giành với kẻ khác…” Hắn đưa cổ về phía trước, từ dưới ngước lên nhìn Bạch Chỉ, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng sắc như chông nhọn.
“…Để ta một mình hưởng thụ ngươi đi!”
Chiếc miệng hôi tanh lập tức mở to, hướng thẳng vào vai Bạch Chỉ mà cắn xuống. Bạch Chỉ cắn chặt môi, tung một cước đạp thẳng vào mũi tên La Sát!
“Á——!”
Máu bắn ra ào ạt, La Sát rú lên đau đớn, buông tay khỏi nàng. Thừa cơ, Bạch Chỉ lại tung thêm một cước vào hạ bộ hắn, La Sát lần này gào thét dữ dội hơn, ngã lăn ra đất, vừa rủa vừa lăn lộn trong bụi cỏ.
“Thật kinh tởm!” Bạch Chỉ nhổ toẹt một tiếng, xoay người định bỏ chạy, nhưng các tên La Sát khác đã nhanh chóng ùa tới. Chúng thấy tên đồng bọn nằm kêu la trên đất thì ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, rồi liền chia ra bao vây nàng.
“Lần này xem ngươi còn chạy đâu cho thoát…” Lũ La Sát bao vây xung quanh Bạch Chỉ, thân hình to lớn che phủ lên nàng từng tầng bóng đen nặng nề, đôi mắt to như chuông đồng của chúng lấp lánh ánh sáng quỷ dị trong màn đêm.
Không còn đường lui nữa.
Bạch Chỉ gần như tuyệt vọng quét ánh mắt khắp xung quanh.
Trong đêm tối tại núi Lộc Nguyên, ngoài La Sát ra sẽ không có bóng người nào khác. Trừ nàng ra, chẳng còn ai có thể cứu nàng.
Như thể đã hiểu ra điều gì, Bạch Chỉ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Lũ La Sát tưởng nàng đã chấp nhận buông xuôi, bèn hăng hái lao tới, hàng loạt móng vuốt chực chờ cào xé. Ngay lúc đó, Bạch Chỉ đột ngột hạ người xuống, hai tay cong thành vuốt sắc, như chớp giật cào mạnh vào hai cánh tay gân guốc trước mặt.
Lớp da mỏng xanh tái bị xé toạc trong chớp mắt, lũ La Sát thét gào đầy giận dữ. Chúng điên cuồng vươn tay túm lấy nàng, nhưng nàng càng trở nên linh hoạt hơn, nhờ lợi thế thân hình nhỏ nhắn mà tránh né và phản công. Đám La Sát vây quanh bốn phía, đã loạn nay càng loạn, mỗi tên đều bị nàng cào cấu ít nhiều, mỗi kẻ đều dính vài vết thương.
Tuy nhiên, sức nàng vẫn không đủ để chống lại chúng. Sự chênh lệch về thể lực và sức mạnh quá lớn, thêm vào đó số lượng đông áp đảo, chẳng mấy chốc, động tác của Bạch Chỉ dần chậm lại, khắp người thương tích đầy mình, máu chảy loang đỏ cả đám cỏ dưới chân.
Không ổn rồi, không trụ được nữa… Có lẽ hôm nay nàng thật sự phải bỏ mạng tại nơi này…
Chết rồi, liệu nàng có thể quay lại thế giới của mình không?
Tầm mắt Bạch Chỉ dần dần nhòa đi, nàng đau đến mức gần như tê liệt, chỉ lờ mờ thấy những cánh tay thô cằn như khúc gỗ đang chầm chậm đưa về phía mình.
Chúng chuẩn bị ăn thịt nàng rồi… Chúng sẽ xé nàng thành từng mảnh sao?
Bạch Chỉ nghĩ trong cơn mê man, đôi mắt khép hờ, bỗng nghe “bịch” một tiếng vang trầm, trong màn đêm yên ắng nơi bụi cỏ, âm thanh ấy đặc biệt rõ ràng.
Là tiếng gì vậy?
Chưa kịp suy nghĩ, nàng lại nghe thêm một tiếng vang trầm khác, kèm theo đó là tiếng nước nhỏ giọt và tiếng rên rỉ đau đớn, như hơi thở cuối cùng của kẻ đang cận kề cái chết.
Đó là… tiếng của La Sát!
Bạch Chỉ lập tức mở to mắt, chỉ thấy mấy tên La Sát xung quanh đã lần lượt ngã xuống, còn tên cuối cùng trợn trừng mắt, ánh nhìn dại đi, từ sau lưng hắn một bàn tay trắng muốt xuyên qua lồng ngực, máu đặc sệt nhỏ xuống theo từng ngón tay.
“Không ngờ ở đây lại có mấy con, tìm mãi mới thấy chúng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng La Sát, khi tên cuối cùng gục xuống, một thiếu niên với dáng vẻ thanh thoát, tuấn tú hiện ra trong màn đêm.
Tươi sáng như gió thu, phong hoa vô song.
“Ngươi đã làm rất tốt, thực sự đã cố gắng.” Hắn khẽ cười, tay nắm chặt một quả tim vẫn còn đập.
“Quý… Nguyệt.”
Bạch Chỉ mấp máy môi, thân hình lảo đảo rồi kiệt sức ngã xuống.
***
Bên tai nàng là tiếng gió vù vù, cơ thể nhẹ bẫng như không. Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, một dòng nước ngọt mát chảy xuống cổ họng, Bạch Chỉ vô thức nuốt xuống, cơn khát lập tức được xoa dịu phần nào.
“Đói không? Muốn ăn chút gì không?” Giọng nói của Quý Nguyệt vang bên tai, nhẹ nhàng, tựa như mọi việc kinh hãi vừa qua chỉ là ảo giác của nàng.
“Đói…” Bạch Chỉ cố mở mắt, khẽ nhếch khóe môi rạn nứt, “Có gì ăn được không?”
“Cái này.”
Trước mắt nàng hiện ra một quả tim to lớn, dù đã ngừng đập nhưng vẫn còn tươi nguyên.
“—Á!” Bạch Chỉ kinh hãi hét toáng lên, lập tức vung móng vuốt hất quả tim bay ra xa.
“Ngươi không thích sao?” Quý Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn quả tim bị văng ra, giây sau lại ra chiều như chợt hiểu, “Hay là ngươi thấy khó ăn? Đây là tim La Sát, tuy hương vị không quá ngon nhưng có thể giúp ngươi hồi phục nhanh hơn…”
“Không cần đâu!” Bạch Chỉ vội vàng xua tay, “Ta không ăn thịt đồng loại!”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, ánh mắt Quý Nguyệt đầy thú vị, vài giây sau hắn bất chợt nheo mắt, phì cười.
Bạch Chỉ: “?”
“Ha ha ha… ha ha ha ha ha!” Hắn cúi người cười vui vẻ, “Ngốc à, ta lừa ngươi đấy! Đó đâu phải tim La Sát, là tim heo rừng thôi ha ha ha!”
Bạch Chỉ: “…”
Nàng suýt chết đến nơi, vậy mà tên này còn đùa cợt nàng, quá đáng lắm rồi!
Bạch Chỉ tức đến đỏ bừng mặt, không nhịn được tung chân đạp một cái, nhưng bị hắn dễ dàng nắm lấy cổ chân.
“Dù không phải là tim La Sát, nhưng nếu ngươi muốn, ta cũng có thể tìm về cho ngươi.”
Nụ cười hắn dịu dàng lạ lùng trong ánh lửa bập bùng, “Ngươi muốn không, A Chỉ?”
Bạch Chỉ sững người trong thoáng chốc, nhưng cơn đau từ vết thương kéo nàng về hiện thực. Nàng cắn răng từ từ ngồi dậy, giọng nói yếu ớt tựa như sợi chỉ mảnh sắp đứt.
“Ta không muốn. Bất kể là người hay La Sát, ta đều không ăn.”
“Ồ… vậy sao?” Quý Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng ý cười, đưa tay chọc vào đống củi trước mặt, “Thật đáng tiếc.”
“…Để ta một mình hưởng thụ ngươi đi!”
Chiếc miệng hôi tanh lập tức mở to, hướng thẳng vào vai Bạch Chỉ mà cắn xuống. Bạch Chỉ cắn chặt môi, tung một cước đạp thẳng vào mũi tên La Sát!
“Á——!”
Máu bắn ra ào ạt, La Sát rú lên đau đớn, buông tay khỏi nàng. Thừa cơ, Bạch Chỉ lại tung thêm một cước vào hạ bộ hắn, La Sát lần này gào thét dữ dội hơn, ngã lăn ra đất, vừa rủa vừa lăn lộn trong bụi cỏ.
“Thật kinh tởm!” Bạch Chỉ nhổ toẹt một tiếng, xoay người định bỏ chạy, nhưng các tên La Sát khác đã nhanh chóng ùa tới. Chúng thấy tên đồng bọn nằm kêu la trên đất thì ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, rồi liền chia ra bao vây nàng.
“Lần này xem ngươi còn chạy đâu cho thoát…” Lũ La Sát bao vây xung quanh Bạch Chỉ, thân hình to lớn che phủ lên nàng từng tầng bóng đen nặng nề, đôi mắt to như chuông đồng của chúng lấp lánh ánh sáng quỷ dị trong màn đêm.
Không còn đường lui nữa.
Bạch Chỉ gần như tuyệt vọng quét ánh mắt khắp xung quanh.
Trong đêm tối tại núi Lộc Nguyên, ngoài La Sát ra sẽ không có bóng người nào khác. Trừ nàng ra, chẳng còn ai có thể cứu nàng.
Như thể đã hiểu ra điều gì, Bạch Chỉ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Lũ La Sát tưởng nàng đã chấp nhận buông xuôi, bèn hăng hái lao tới, hàng loạt móng vuốt chực chờ cào xé. Ngay lúc đó, Bạch Chỉ đột ngột hạ người xuống, hai tay cong thành vuốt sắc, như chớp giật cào mạnh vào hai cánh tay gân guốc trước mặt.
Lớp da mỏng xanh tái bị xé toạc trong chớp mắt, lũ La Sát thét gào đầy giận dữ. Chúng điên cuồng vươn tay túm lấy nàng, nhưng nàng càng trở nên linh hoạt hơn, nhờ lợi thế thân hình nhỏ nhắn mà tránh né và phản công. Đám La Sát vây quanh bốn phía, đã loạn nay càng loạn, mỗi tên đều bị nàng cào cấu ít nhiều, mỗi kẻ đều dính vài vết thương.
Tuy nhiên, sức nàng vẫn không đủ để chống lại chúng. Sự chênh lệch về thể lực và sức mạnh quá lớn, thêm vào đó số lượng đông áp đảo, chẳng mấy chốc, động tác của Bạch Chỉ dần chậm lại, khắp người thương tích đầy mình, máu chảy loang đỏ cả đám cỏ dưới chân.
Không ổn rồi, không trụ được nữa… Có lẽ hôm nay nàng thật sự phải bỏ mạng tại nơi này…
Chết rồi, liệu nàng có thể quay lại thế giới của mình không?
Tầm mắt Bạch Chỉ dần dần nhòa đi, nàng đau đến mức gần như tê liệt, chỉ lờ mờ thấy những cánh tay thô cằn như khúc gỗ đang chầm chậm đưa về phía mình.
Chúng chuẩn bị ăn thịt nàng rồi… Chúng sẽ xé nàng thành từng mảnh sao?
Bạch Chỉ nghĩ trong cơn mê man, đôi mắt khép hờ, bỗng nghe “bịch” một tiếng vang trầm, trong màn đêm yên ắng nơi bụi cỏ, âm thanh ấy đặc biệt rõ ràng.
Là tiếng gì vậy?
Chưa kịp suy nghĩ, nàng lại nghe thêm một tiếng vang trầm khác, kèm theo đó là tiếng nước nhỏ giọt và tiếng rên rỉ đau đớn, như hơi thở cuối cùng của kẻ đang cận kề cái chết.
Đó là… tiếng của La Sát!
Bạch Chỉ lập tức mở to mắt, chỉ thấy mấy tên La Sát xung quanh đã lần lượt ngã xuống, còn tên cuối cùng trợn trừng mắt, ánh nhìn dại đi, từ sau lưng hắn một bàn tay trắng muốt xuyên qua lồng ngực, máu đặc sệt nhỏ xuống theo từng ngón tay.
“Không ngờ ở đây lại có mấy con, tìm mãi mới thấy chúng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng La Sát, khi tên cuối cùng gục xuống, một thiếu niên với dáng vẻ thanh thoát, tuấn tú hiện ra trong màn đêm.
Tươi sáng như gió thu, phong hoa vô song.
“Ngươi đã làm rất tốt, thực sự đã cố gắng.” Hắn khẽ cười, tay nắm chặt một quả tim vẫn còn đập.
“Quý… Nguyệt.”
Bạch Chỉ mấp máy môi, thân hình lảo đảo rồi kiệt sức ngã xuống.
***
Bên tai nàng là tiếng gió vù vù, cơ thể nhẹ bẫng như không. Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, một dòng nước ngọt mát chảy xuống cổ họng, Bạch Chỉ vô thức nuốt xuống, cơn khát lập tức được xoa dịu phần nào.
“Đói không? Muốn ăn chút gì không?” Giọng nói của Quý Nguyệt vang bên tai, nhẹ nhàng, tựa như mọi việc kinh hãi vừa qua chỉ là ảo giác của nàng.
“Đói…” Bạch Chỉ cố mở mắt, khẽ nhếch khóe môi rạn nứt, “Có gì ăn được không?”
“Cái này.”
Trước mắt nàng hiện ra một quả tim to lớn, dù đã ngừng đập nhưng vẫn còn tươi nguyên.
“—Á!” Bạch Chỉ kinh hãi hét toáng lên, lập tức vung móng vuốt hất quả tim bay ra xa.
“Ngươi không thích sao?” Quý Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn quả tim bị văng ra, giây sau lại ra chiều như chợt hiểu, “Hay là ngươi thấy khó ăn? Đây là tim La Sát, tuy hương vị không quá ngon nhưng có thể giúp ngươi hồi phục nhanh hơn…”
“Không cần đâu!” Bạch Chỉ vội vàng xua tay, “Ta không ăn thịt đồng loại!”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, ánh mắt Quý Nguyệt đầy thú vị, vài giây sau hắn bất chợt nheo mắt, phì cười.
Bạch Chỉ: “?”
“Ha ha ha… ha ha ha ha ha!” Hắn cúi người cười vui vẻ, “Ngốc à, ta lừa ngươi đấy! Đó đâu phải tim La Sát, là tim heo rừng thôi ha ha ha!”
Bạch Chỉ: “…”
Nàng suýt chết đến nơi, vậy mà tên này còn đùa cợt nàng, quá đáng lắm rồi!
Bạch Chỉ tức đến đỏ bừng mặt, không nhịn được tung chân đạp một cái, nhưng bị hắn dễ dàng nắm lấy cổ chân.
“Dù không phải là tim La Sát, nhưng nếu ngươi muốn, ta cũng có thể tìm về cho ngươi.”
Nụ cười hắn dịu dàng lạ lùng trong ánh lửa bập bùng, “Ngươi muốn không, A Chỉ?”
Bạch Chỉ sững người trong thoáng chốc, nhưng cơn đau từ vết thương kéo nàng về hiện thực. Nàng cắn răng từ từ ngồi dậy, giọng nói yếu ớt tựa như sợi chỉ mảnh sắp đứt.
“Ta không muốn. Bất kể là người hay La Sát, ta đều không ăn.”
“Ồ… vậy sao?” Quý Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng ý cười, đưa tay chọc vào đống củi trước mặt, “Thật đáng tiếc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.