Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 18:
Pudding Li Li
18/10/2024
Trong hai bộ phim cô từng quay, bộ diễn cùng Giang Vân Cẩm, cô là bình hoa di động đúng nghĩa. Bộ thứ hai thuộc đề tài thanh xuân vườn trường, chẳng cần kỹ năng diễn xuất gì, hình tượng nhân vật được xây dựng rất đơn giản, cũng gần như nửa bình hoa di động. Nên Ôn Du cùng lắm được coi như diễn viên chập chững vào nghề.
Mãi tới khi bị giáo viên bắt luyện tập kỹ năng diễn xuất, Ôn Du mới cảm nhận được ý nghĩa thực sự của nó. Diễn viên quả thực là một nghề nghiệp cực kỳ thú vị, cô hơi thích thích rồi đó. Nhưng tất nhiên, cô vẫn thích đầu tư nhất. Có điều bộ phim này cô không góp vốn sản xuất được.
Ôn Du hãy còn tiếc nuối thì nhân viên quản lý trường quay lớn tiếng gọi: “Cô Ôn ơi, đạo diễn gọi cô!”
Ôn Du đứng bật dậy, chạy qua chỗ đạo diễn.
Khởi quay ba ngày mới tới cảnh quay đầu tiên của Ôn Du. Cô đã chuẩn bị tạo hình xong xuôi, đợi ở trường quay, mong chờ cảnh quay của bản thân để xem mình đã ‘tu luyện’ tới ‘cảnh giới’ nào.
Ôn Du tới tìm đạo diễn, đạo diễn thấy cô thì nhíu mày, dường như không vui lắm.
Ôn Du cười nói: “Đạo diễn Tần, tôi đây.”
Đạo diễn Tần nhíu mày quan sát cô một lượt, nữ phụ yếu đuối - là vai diễn duy nhất không biết võ công trong phim võ hiệp, điểm nhấn là trí thông minh hơn người.
Tạo hình của Ôn Du không có vấn đề gì, váy áo màu vàng nhạt, trang phục trong phim cổ trang cũng khác với Hán phục truyền thống. Tà váy của Ôn Du trong bộ phim này khá bồng bềnh nhẹ nhàng, gồm nhiều lớp váy xếp tầng lên nhau.
Đúng lúc có ai đó đi ngang qua, tạo thành cơn gió nhẹ, gió thổi bay hai lớp vải mỏng trên cùng của tà váy, kết hợp với gương mặt xinh đẹp không khuyết điểm khiến Ôn Du thoạt trông như tiên nữ. Cơ mà chẳng thấy gương mặt này thông minh chỗ nào hết!
Nhưng bên đầu tư phim khăng khăng chọn Ôn Du, vả lại chỉ là vai nữ phụ số bốn nên đạo diễn Tần cũng không quá phản đối. Thực ra ngay từ đầu ông ấy đã nhắm vai này cho một nữ nghệ sĩ dưới trướng công ty ông ấy!
Nữ nghệ sĩ đó mới có nét sắc sảo mà vai diễn cần. Dù cô ấy không xinh bằng Ôn Du, thế lại càng có sức thuyết phục, khiến khán giả tin rằng cô ấy yêu mù quáng, nhưng vẫn có thể xoay mấy vai chính xoay như chong chóng.
Thôi vậy. Đạo diễn Tần hít sâu, tự nhủ: ít ra cũng được cái nhan sắc, vẫn tốt hơn chẳng được nước gì, mọi chuyện trên đời đâu thể hoàn hảo trăm phần trăm được? Không thì ông ấy đã chẳng đi làm đạo diễn!
Đạo diễn Tần nói: “Lát nữa cô sẽ xuất hiện trong cảnh quay này, cô cố gắng tỏ ra rụt rè, không bộc lộ bản thân, đợi nam chính nói…”
Để đạt được hiệu quả tốt nhất trong cảnh quay, đạo diễn Tần dặn dò Ôn Du cần chú ý những chi tiết nhỏ nào. Còn hiểu được bao nhiêu, thể hiện được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu vậy.
Nói xong, đạo diễn Tần nhìn cô gái ra chiều nghiêm túc lắng nghe trước mặt, đôi mắt to tròn vẫn đang chăm chú nhìn ông ấy, như đang hỏi: Sao không nói tiếp nữa?
Cơn giận của đạo diễn Tần bỗng chốc tiêu tan, chẳng trách công ty giải trí Giang Thượng hết sức nâng đỡ Ôn Du. Gương mặt cô rất dễ gây thiện cảm, nghe nói chẳng có tác phẩm nổi tiếng gì mà Weibo có tận tám triệu fans.
Đạo diễn Tần bất lực: “Nói xong rồi, cảnh này chỉ bấy nhiêu thôi, đi chuẩn bị đi.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.” Ôn Du cười đáp.
Chốc lát sau, đạo cụ đã chuẩn bị xong, ánh sáng cũng đã điều chỉnh xong. Cảnh quay bắt đầu, tốp diễn viên chính xuất hiện trong cơn mưa rền gió dữ, chạy ào vào ngôi đình hóng gió trong cơn mưa rào.
Bấy giờ, phản diện cũng đang điều tra xem ai là người phá hoại âm mưu của gã, vừa lần ra chút manh mối thì hai bên chạm mặt nhau.
Vai nữ phụ số bốn do Ôn Du thủ vai là vợ của phản diện, cũng là một tiểu thư đài các. Lúc này nàng đang gảy đàn tỳ bà trong ngôi đình giữa cơn mưa, phản diện bên cạnh cũng rất ra dáng quân tử tuấn tú. Họ tình chàng ý thiếp ngọt ngào, mưa to gió lớn bên ngoài chẳng mảy may ảnh hưởng tới tâm trạng hai người.
Còn nhóm nhân vật chính thì ngược lại, họ trốn chạy sự truy đuổi của bên phản diện khác, chạy vào đình nghỉ mát với vẻ chật vật không kể xiết. Không gian ngôi đình thoáng chốc trở nên chật chội.
Cũng chính lúc đó, nam chính kinh ngạc nhìn thấy người thương thuở xưa giờ đã là vợ người ta. Trông ‘nàng’ ngọt ngào hạnh phúc bên người ta, nam chính không thể tin nổi, sắc mặt cũng trở nên khác thường.
Đạo diễn Tần nhìn hình ảnh trong ống kính, Ôn Du xuất hiện, nét non nớt, ngây thơ ban đầu đã vơi bớt, thay vào đó là vẻ dịu dàng, dung nhan nàng tựa tranh vẽ, rung động lòng người.
Ôn Du gảy đàn tỳ bà, đầu hơi cúi, nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu lên thoáng nhìn một chốc, rồi cúi đầu tiếp tục như không thấy gì.
Mãi tới khi khúc nhạc kết thúc, phản diện mới quan sát ba người trẻ tuổi vừa xông vào, hơi nheo mắt.
Nam chính lập tức chắp tay xin lỗi, tỏ ý muốn nhờ chỗ trú mưa.
Phản diện tất nhiên không từ chối, nhưng gã cực kỳ đa nghi, lập tức lên tiếng thăm dò đám nhân vật chính. Bấy giờ ba nhân vật chính non nớt chưa phải là đối thủ của gã. Lúc bọn họ sắp lộ tẩy, phu nhân gã phản diện do Ôn Du thủ vai bỗng nhíu mày như đang không khỏe.
Phản diện thấy thế, lập tức chú ý tới phu nhân, tỏ ý đưa nàng rời khỏi đó.
Ôn Du mỉm cười gật đầu, đoạn được phản diện dìu khỏi đó. Lúc xoay người, ánh mắt nàng vô tình lướt qua chàng thiếu niên đang thẫn thờ nhìn mình, nét mặt mới thoáng chút dao động.
Tuyệt vời!
Không tới mức quá ngây thơ như đạo diễn Tần vẫn nghĩ, thậm chí ánh mắt cuối cùng của Ôn Du khiến người xem lập tức nhận ra giữa họ có vấn đề!
Kỹ năng diễn xuất này ổn hơn mấy đoạn phim như bình hoa di động lúc trước ông ấy xem rất nhiều!
…
“Cắt!” Đạo diễn hô lên, mưa ngừng rơi, Ôn Du nhìn ông ấy với đôi mắt mong chờ.
Đạo diễn Tần mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm, cảnh này đạt rồi, ánh mắt lúc cuối của Ôn Du rất tuyệt. Hơi tiếc vì vừa rồi không bố trí quay cận cảnh, cô diễn lại ánh mắt ấy được chứ?”
Ôn Du cười tươi, gật đầu cái rụp: “Được ạ!”
Đạo diễn Tần càng hài lòng hơn, sau đó nhắc nhở ba nhân vật chính những chi tiết cần chú ý, chẳng mấy chốc, họ đã bắt tay vào cảnh quay kế tiếp.
Có điều quá trình quay sau đó không suôn sẻ lắm, lúc thì đạo cụ có vấn đề, lúc thì diễn viên diễn chưa tới. Phải quay mười lần mới xong hết các phần cận cảnh và cả cảnh quay từ xa.
Quay xong, diễn viên thủ vai nữ chính - Diêu Hề giơ ngón cái với Ôn Du: “Kỹ năng diễn xuất của cô Ôn rất ổn đó chứ? Tốt hơn đánh giá trên mạng nhiều.”
Tính cách Diêu Hề thẳng thắn, vô tư, từng luyện võ, là nữ chính được đạo diễn Tần chọn mặt gửi vàng. Cô ấy nói chuyện rất thoải mái, cũng không tránh việc nhắc tới đánh giá trên mạng về Ôn Du.
Ôn Du nghe vậy sờ mũi, ho nhẹ, đáp: “Câu nói ‘không gặp ba bữa đã khác hẳn xưa’ dùng để miêu tả tôi đó!”
“Phụt, ha ha.” Diêu Hề cười thành tiếng.
Ôn Du cười hì hì, nhấc tà váy, hớn hở: “Tôi tan làm đây!”
Diêu Hề nghe vậy chẳng cười nổi nữa. Cô ấy là nữ chính, cảnh quay cực nhiều, hôm nay ít nhất phải quay tới mười giờ tối!
Nhưng Ôn Du còn cố tình lẩm bẩm: “Dạo này hơi lạnh, tối nay ăn lẩu hay nướng nhỉ…”
Diêu Hề ngưỡng mộ cô phát khóc.
Ôn Du đã lên kế hoạch ổn thoả, hôm nay ăn thịt nướng, tối mai ăn lẩu, tiện thể cùng trợ lý Tiểu Vu đi thay đồ. Về phòng vừa tẩy trang vừa đợi đồ ăn tới là vừa xinh.
Cảnh quay của Ôn Du khá rải rác, khi nào nhân vật phụ gặp mặt ba nhân vật chính mới có cảnh quay. Gần như ngày nào Ôn Du cũng ở trong đoàn phim, nhưng thời gian khá thảnh thơi. Cô cũng không muốn lãng phí thời gian rảnh rỗi nên phần lớn thời gian đều dành cho việc ăn uống. Cô còn tranh thủ học chút võ thuật từ thầy chỉ đạo võ thuật để chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Nói ra cũng buồn cười, trong bộ phim đề tài võ hiệp mà gần như nhân vật nào cũng biết võ công đang quay, Ôn Du thủ vai một mỹ nhân yếu ớt. Tới bộ phim cổ trang thần tượng tiếp theo, cô lại hoá thân thành đại tiểu thư con nhà võ, ngoại hình dịu dàng, nhưng nếu đánh nhau thật thì nam chính cũng phải bại dưới tay cô.
Có điều, đây cũng là chuyện tốt, luyện võ giúp rèn luyện sức khỏe, hơi mệt nhưng thú vị ra phết! Ôn Du say sưa luyện võ, đạo diễn Tần thấy vậy bèn thêm hai cảnh hành động võ thuật bị động cho cô.
Nghĩa là cảnh người ta đánh nhau, cô được người khác bảo vệ, bay tới bay lui, nói chung là phải dùng dây cáp treo kéo lên. Quay xong một cảnh, eo cô tím bầm cả.
Ôn Du được thả xuống đất, Tiểu Vu vọt lên, tháo dây cáp treo trên người cô ra: “Ôi trời, sếp ơi, nãy chị bay vèo vèo trông đẹp dã man tàn bạo!”
Ôn Du ê ẩm cả người, còn đang suýt xoa, nghe vậy, hào hứng hỏi: “Thế em có chụp ảnh không?”
“Có ạ!” Tiểu Vu cười toe, đưa di động cho Ôn Du: “Chị thấy sao ạ?”
Ôn Du xem ảnh, trong ảnh, cô là gánh nặng, được nam chính ôm bằng một tay, nam chính nhún người bay lên, tránh né, thậm chí thỉnh thoảng nhân cơ hội đánh trả những kẻ đang đuổi giết họ.
Trang phục của nam chính khá giản dị, đa phần là vải thô, đồ trên người Ôn Du lại toàn gấm vóc lụa là, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Quá trình đuổi giết khiến tóc cô hơi rối, gò má đỏ ửng, thoạt trông chật vật, nhưng lại toát lên vẻ đẹp rất đỗi tự nhiên.
Kỹ năng chụp ảnh của Tiểu Vu cực giỏi, đó cũng là nguyên nhân chính cô ấy được nhận vào làm.
Tiểu Vu thấy Ôn Du hài lòng, bèn tiện tay đổi một filter khác, Ôn Du trở thành điểm nhấn trong bức ảnh, cả bức ảnh trở nên lung linh hơn nhiều!
Ôn Du khen: “Đẹp lắm, gửi cho chị! Tháng này có thưởng!”
Giờ cô giàu hết biết, thừa điều kiện phát tiền thưởng cho nhân viên.
Trong số mấy đạo diễn đưa liên lạc cho Ôn Du lúc trước, chỉ có kịch bản của một vị đạo diễn khiến cô khá hứng thú. Nhưng cô sợ ông ấy không tìm được diễn viên phù hợp với hình tượng vai diễn, làm hỏng kịch bản tốt nên cô chỉ đầu tư năm triệu tệ, giờ vẫn còn hơn hai mươi triệu tệ đó!
“Em cảm ơn sếp ạ!” Tiểu Vu cười toe toét, nhanh chóng chỉnh sửa mấy tấm ảnh còn lại, rồi gửi hết cho Ôn Du.
Ôn Du cũng chẳng giếm hàng, lưu về xong đăng hết lên trang cá nhân: [Cảnh ‘võ thuật’ đầu tiên [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh]]
Mãi tới khi bị giáo viên bắt luyện tập kỹ năng diễn xuất, Ôn Du mới cảm nhận được ý nghĩa thực sự của nó. Diễn viên quả thực là một nghề nghiệp cực kỳ thú vị, cô hơi thích thích rồi đó. Nhưng tất nhiên, cô vẫn thích đầu tư nhất. Có điều bộ phim này cô không góp vốn sản xuất được.
Ôn Du hãy còn tiếc nuối thì nhân viên quản lý trường quay lớn tiếng gọi: “Cô Ôn ơi, đạo diễn gọi cô!”
Ôn Du đứng bật dậy, chạy qua chỗ đạo diễn.
Khởi quay ba ngày mới tới cảnh quay đầu tiên của Ôn Du. Cô đã chuẩn bị tạo hình xong xuôi, đợi ở trường quay, mong chờ cảnh quay của bản thân để xem mình đã ‘tu luyện’ tới ‘cảnh giới’ nào.
Ôn Du tới tìm đạo diễn, đạo diễn thấy cô thì nhíu mày, dường như không vui lắm.
Ôn Du cười nói: “Đạo diễn Tần, tôi đây.”
Đạo diễn Tần nhíu mày quan sát cô một lượt, nữ phụ yếu đuối - là vai diễn duy nhất không biết võ công trong phim võ hiệp, điểm nhấn là trí thông minh hơn người.
Tạo hình của Ôn Du không có vấn đề gì, váy áo màu vàng nhạt, trang phục trong phim cổ trang cũng khác với Hán phục truyền thống. Tà váy của Ôn Du trong bộ phim này khá bồng bềnh nhẹ nhàng, gồm nhiều lớp váy xếp tầng lên nhau.
Đúng lúc có ai đó đi ngang qua, tạo thành cơn gió nhẹ, gió thổi bay hai lớp vải mỏng trên cùng của tà váy, kết hợp với gương mặt xinh đẹp không khuyết điểm khiến Ôn Du thoạt trông như tiên nữ. Cơ mà chẳng thấy gương mặt này thông minh chỗ nào hết!
Nhưng bên đầu tư phim khăng khăng chọn Ôn Du, vả lại chỉ là vai nữ phụ số bốn nên đạo diễn Tần cũng không quá phản đối. Thực ra ngay từ đầu ông ấy đã nhắm vai này cho một nữ nghệ sĩ dưới trướng công ty ông ấy!
Nữ nghệ sĩ đó mới có nét sắc sảo mà vai diễn cần. Dù cô ấy không xinh bằng Ôn Du, thế lại càng có sức thuyết phục, khiến khán giả tin rằng cô ấy yêu mù quáng, nhưng vẫn có thể xoay mấy vai chính xoay như chong chóng.
Thôi vậy. Đạo diễn Tần hít sâu, tự nhủ: ít ra cũng được cái nhan sắc, vẫn tốt hơn chẳng được nước gì, mọi chuyện trên đời đâu thể hoàn hảo trăm phần trăm được? Không thì ông ấy đã chẳng đi làm đạo diễn!
Đạo diễn Tần nói: “Lát nữa cô sẽ xuất hiện trong cảnh quay này, cô cố gắng tỏ ra rụt rè, không bộc lộ bản thân, đợi nam chính nói…”
Để đạt được hiệu quả tốt nhất trong cảnh quay, đạo diễn Tần dặn dò Ôn Du cần chú ý những chi tiết nhỏ nào. Còn hiểu được bao nhiêu, thể hiện được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu vậy.
Nói xong, đạo diễn Tần nhìn cô gái ra chiều nghiêm túc lắng nghe trước mặt, đôi mắt to tròn vẫn đang chăm chú nhìn ông ấy, như đang hỏi: Sao không nói tiếp nữa?
Cơn giận của đạo diễn Tần bỗng chốc tiêu tan, chẳng trách công ty giải trí Giang Thượng hết sức nâng đỡ Ôn Du. Gương mặt cô rất dễ gây thiện cảm, nghe nói chẳng có tác phẩm nổi tiếng gì mà Weibo có tận tám triệu fans.
Đạo diễn Tần bất lực: “Nói xong rồi, cảnh này chỉ bấy nhiêu thôi, đi chuẩn bị đi.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.” Ôn Du cười đáp.
Chốc lát sau, đạo cụ đã chuẩn bị xong, ánh sáng cũng đã điều chỉnh xong. Cảnh quay bắt đầu, tốp diễn viên chính xuất hiện trong cơn mưa rền gió dữ, chạy ào vào ngôi đình hóng gió trong cơn mưa rào.
Bấy giờ, phản diện cũng đang điều tra xem ai là người phá hoại âm mưu của gã, vừa lần ra chút manh mối thì hai bên chạm mặt nhau.
Vai nữ phụ số bốn do Ôn Du thủ vai là vợ của phản diện, cũng là một tiểu thư đài các. Lúc này nàng đang gảy đàn tỳ bà trong ngôi đình giữa cơn mưa, phản diện bên cạnh cũng rất ra dáng quân tử tuấn tú. Họ tình chàng ý thiếp ngọt ngào, mưa to gió lớn bên ngoài chẳng mảy may ảnh hưởng tới tâm trạng hai người.
Còn nhóm nhân vật chính thì ngược lại, họ trốn chạy sự truy đuổi của bên phản diện khác, chạy vào đình nghỉ mát với vẻ chật vật không kể xiết. Không gian ngôi đình thoáng chốc trở nên chật chội.
Cũng chính lúc đó, nam chính kinh ngạc nhìn thấy người thương thuở xưa giờ đã là vợ người ta. Trông ‘nàng’ ngọt ngào hạnh phúc bên người ta, nam chính không thể tin nổi, sắc mặt cũng trở nên khác thường.
Đạo diễn Tần nhìn hình ảnh trong ống kính, Ôn Du xuất hiện, nét non nớt, ngây thơ ban đầu đã vơi bớt, thay vào đó là vẻ dịu dàng, dung nhan nàng tựa tranh vẽ, rung động lòng người.
Ôn Du gảy đàn tỳ bà, đầu hơi cúi, nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu lên thoáng nhìn một chốc, rồi cúi đầu tiếp tục như không thấy gì.
Mãi tới khi khúc nhạc kết thúc, phản diện mới quan sát ba người trẻ tuổi vừa xông vào, hơi nheo mắt.
Nam chính lập tức chắp tay xin lỗi, tỏ ý muốn nhờ chỗ trú mưa.
Phản diện tất nhiên không từ chối, nhưng gã cực kỳ đa nghi, lập tức lên tiếng thăm dò đám nhân vật chính. Bấy giờ ba nhân vật chính non nớt chưa phải là đối thủ của gã. Lúc bọn họ sắp lộ tẩy, phu nhân gã phản diện do Ôn Du thủ vai bỗng nhíu mày như đang không khỏe.
Phản diện thấy thế, lập tức chú ý tới phu nhân, tỏ ý đưa nàng rời khỏi đó.
Ôn Du mỉm cười gật đầu, đoạn được phản diện dìu khỏi đó. Lúc xoay người, ánh mắt nàng vô tình lướt qua chàng thiếu niên đang thẫn thờ nhìn mình, nét mặt mới thoáng chút dao động.
Tuyệt vời!
Không tới mức quá ngây thơ như đạo diễn Tần vẫn nghĩ, thậm chí ánh mắt cuối cùng của Ôn Du khiến người xem lập tức nhận ra giữa họ có vấn đề!
Kỹ năng diễn xuất này ổn hơn mấy đoạn phim như bình hoa di động lúc trước ông ấy xem rất nhiều!
…
“Cắt!” Đạo diễn hô lên, mưa ngừng rơi, Ôn Du nhìn ông ấy với đôi mắt mong chờ.
Đạo diễn Tần mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm, cảnh này đạt rồi, ánh mắt lúc cuối của Ôn Du rất tuyệt. Hơi tiếc vì vừa rồi không bố trí quay cận cảnh, cô diễn lại ánh mắt ấy được chứ?”
Ôn Du cười tươi, gật đầu cái rụp: “Được ạ!”
Đạo diễn Tần càng hài lòng hơn, sau đó nhắc nhở ba nhân vật chính những chi tiết cần chú ý, chẳng mấy chốc, họ đã bắt tay vào cảnh quay kế tiếp.
Có điều quá trình quay sau đó không suôn sẻ lắm, lúc thì đạo cụ có vấn đề, lúc thì diễn viên diễn chưa tới. Phải quay mười lần mới xong hết các phần cận cảnh và cả cảnh quay từ xa.
Quay xong, diễn viên thủ vai nữ chính - Diêu Hề giơ ngón cái với Ôn Du: “Kỹ năng diễn xuất của cô Ôn rất ổn đó chứ? Tốt hơn đánh giá trên mạng nhiều.”
Tính cách Diêu Hề thẳng thắn, vô tư, từng luyện võ, là nữ chính được đạo diễn Tần chọn mặt gửi vàng. Cô ấy nói chuyện rất thoải mái, cũng không tránh việc nhắc tới đánh giá trên mạng về Ôn Du.
Ôn Du nghe vậy sờ mũi, ho nhẹ, đáp: “Câu nói ‘không gặp ba bữa đã khác hẳn xưa’ dùng để miêu tả tôi đó!”
“Phụt, ha ha.” Diêu Hề cười thành tiếng.
Ôn Du cười hì hì, nhấc tà váy, hớn hở: “Tôi tan làm đây!”
Diêu Hề nghe vậy chẳng cười nổi nữa. Cô ấy là nữ chính, cảnh quay cực nhiều, hôm nay ít nhất phải quay tới mười giờ tối!
Nhưng Ôn Du còn cố tình lẩm bẩm: “Dạo này hơi lạnh, tối nay ăn lẩu hay nướng nhỉ…”
Diêu Hề ngưỡng mộ cô phát khóc.
Ôn Du đã lên kế hoạch ổn thoả, hôm nay ăn thịt nướng, tối mai ăn lẩu, tiện thể cùng trợ lý Tiểu Vu đi thay đồ. Về phòng vừa tẩy trang vừa đợi đồ ăn tới là vừa xinh.
Cảnh quay của Ôn Du khá rải rác, khi nào nhân vật phụ gặp mặt ba nhân vật chính mới có cảnh quay. Gần như ngày nào Ôn Du cũng ở trong đoàn phim, nhưng thời gian khá thảnh thơi. Cô cũng không muốn lãng phí thời gian rảnh rỗi nên phần lớn thời gian đều dành cho việc ăn uống. Cô còn tranh thủ học chút võ thuật từ thầy chỉ đạo võ thuật để chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Nói ra cũng buồn cười, trong bộ phim đề tài võ hiệp mà gần như nhân vật nào cũng biết võ công đang quay, Ôn Du thủ vai một mỹ nhân yếu ớt. Tới bộ phim cổ trang thần tượng tiếp theo, cô lại hoá thân thành đại tiểu thư con nhà võ, ngoại hình dịu dàng, nhưng nếu đánh nhau thật thì nam chính cũng phải bại dưới tay cô.
Có điều, đây cũng là chuyện tốt, luyện võ giúp rèn luyện sức khỏe, hơi mệt nhưng thú vị ra phết! Ôn Du say sưa luyện võ, đạo diễn Tần thấy vậy bèn thêm hai cảnh hành động võ thuật bị động cho cô.
Nghĩa là cảnh người ta đánh nhau, cô được người khác bảo vệ, bay tới bay lui, nói chung là phải dùng dây cáp treo kéo lên. Quay xong một cảnh, eo cô tím bầm cả.
Ôn Du được thả xuống đất, Tiểu Vu vọt lên, tháo dây cáp treo trên người cô ra: “Ôi trời, sếp ơi, nãy chị bay vèo vèo trông đẹp dã man tàn bạo!”
Ôn Du ê ẩm cả người, còn đang suýt xoa, nghe vậy, hào hứng hỏi: “Thế em có chụp ảnh không?”
“Có ạ!” Tiểu Vu cười toe, đưa di động cho Ôn Du: “Chị thấy sao ạ?”
Ôn Du xem ảnh, trong ảnh, cô là gánh nặng, được nam chính ôm bằng một tay, nam chính nhún người bay lên, tránh né, thậm chí thỉnh thoảng nhân cơ hội đánh trả những kẻ đang đuổi giết họ.
Trang phục của nam chính khá giản dị, đa phần là vải thô, đồ trên người Ôn Du lại toàn gấm vóc lụa là, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Quá trình đuổi giết khiến tóc cô hơi rối, gò má đỏ ửng, thoạt trông chật vật, nhưng lại toát lên vẻ đẹp rất đỗi tự nhiên.
Kỹ năng chụp ảnh của Tiểu Vu cực giỏi, đó cũng là nguyên nhân chính cô ấy được nhận vào làm.
Tiểu Vu thấy Ôn Du hài lòng, bèn tiện tay đổi một filter khác, Ôn Du trở thành điểm nhấn trong bức ảnh, cả bức ảnh trở nên lung linh hơn nhiều!
Ôn Du khen: “Đẹp lắm, gửi cho chị! Tháng này có thưởng!”
Giờ cô giàu hết biết, thừa điều kiện phát tiền thưởng cho nhân viên.
Trong số mấy đạo diễn đưa liên lạc cho Ôn Du lúc trước, chỉ có kịch bản của một vị đạo diễn khiến cô khá hứng thú. Nhưng cô sợ ông ấy không tìm được diễn viên phù hợp với hình tượng vai diễn, làm hỏng kịch bản tốt nên cô chỉ đầu tư năm triệu tệ, giờ vẫn còn hơn hai mươi triệu tệ đó!
“Em cảm ơn sếp ạ!” Tiểu Vu cười toe toét, nhanh chóng chỉnh sửa mấy tấm ảnh còn lại, rồi gửi hết cho Ôn Du.
Ôn Du cũng chẳng giếm hàng, lưu về xong đăng hết lên trang cá nhân: [Cảnh ‘võ thuật’ đầu tiên [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.