Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 30:
Pudding Li Li
18/10/2024
Ôn Du vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng. Cả người cô nóng hầm hập lại có chút ẩm ướt như là đã toát mồ hôi. Không cần đo nhiệt độ cô cũng biết mình bị sốt.
Hơi nghẹt mũi nhưng không nghiêm trọng lắm. Chủ yếu là cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Trên tủ đầu giường có thuốc, Ôn Du nhìn qua hướng dẫn sử dụng rồi uống thuốc. Cô muốn ngủ thêm chút nữa nhưng hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng. Chỉ còn một cảnh nữa nên không tiện xin nghỉ.
Cảnh này chỉ là cảnh nam nữ chính và nam thứ rời khỏi Kinh Đô để đi đến những nơi họ sẽ trấn giữ.
Hứa Chiêu Nguyệt được phong làm tướng quân, một người một ngựa tiến về biên cương. Nam nữ chính thì đi đến sào huyệt của những kẻ phản loạn để chấn chỉnh. Nam thứ trở thành tri phủ của một huyện khác cũng phải đi nhậm chức.
Chỉ là không biết tình trạng hiện tại của cô có thể quay tốt hay không?
Ôn Du đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếng kinh ngạc của Tiểu Vu vang lên: "Tuyết rơi rồi! Tuyết bên ngoài rơi lớn lắm, trắng xóa cả một vùng luôn. Chị mau dậy ngắm tuyết đi."
Ôn Du thở dài: "Chị bị sốt rồi."
Lúc này Tiểu Vu cũng đến bên giường xem tình trạng của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng thường ngày hiện đang đỏ như thoa phấn. Cả người cô ỉu xìu, đôi môi cũng hơi khô. Dưới khuôn mặt đỏ lên vì sốt lại mất đi vẻ hồng hào thường ngày.
"Chết rồi, thật sự bị sốt rồi. Đã uống thuốc chưa?" Tiểu Vu lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi.
Thấy cô nói đã uống thuốc, tay chân lại luống cuống đi đun nước nóng, hỏi: "Em nấu cho chị một ít cháo trắng nhé?"
Ôn Du gật đầu.
Phòng khách sạn rất lớn. Để Ôn Du cảm thấy thoải mái, là trợ lý không chỉ cần pha trà rót nước, Tiểu Vu còn biết nấu ăn. Tuy điều kiện đơn giản không thể làm món gì nặng mùi, nhưng một ít cháo, mì các thứ thì đều có thể làm được.
Thời gian còn sớm, Ôn Du dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vu mới miễn cưỡng tắm qua. Cô thay quần áo dày, ngồi ngẩn người trên ghế sofa chờ cháo chín.
Giữa chừng mới nhớ ra bèn kiểm tra điện thoại, sợ có tin nhắn gì.
Bỗng cô phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ Giang Vân Yến.
Cô nhanh chóng gọi lại nhưng không gọi được, báo không thể kết nối.
Ôn Du lại đặt điện thoại xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Tiểu Vu lập tức ra mở cửa. Khi vào thì mang theo một hộp cơm lớn kiểu hộp đựng thức ăn cổ xưa, trên đó in ba chữ "Nguyệt Hạ Các".
"Trời ơi!" Tiểu Vu theo Ôn Du lâu năm nên đương nhiên biết Nguyệt Hạ Các. Nhưng… nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ rưỡi sáng!
"Giờ này Nguyệt Hạ Các đã mở cửa rồi sao?"
Nguyệt Hạ Các không phải chỉ mở cửa buổi tối sao?! Ôn Du cũng ngẩn người, ngẩng đầu: "Không phải em đặt sao?"
Tiểu Vu lắc đầu: "Không thể nào, chẳng lẽ là chị Liễu?"
Cô ấy định hỏi thì bỗng chợt nghĩ ra: "Chị, là chồng chị đặt phải không?"
Ôn Du ngẩn người, lại nhìn hộp cơm của Nguyệt Hạ Các. Trong số những người cô quen biết, người có thể gọi nhân viên của Nguyệt Hạ Các dậy sớm tăng ca chỉ có thể là Giang Vân Yến.
Cô nhìn điện thoại, dường như nhận ra điều gì, trong lòng thoáng qua một chút vui sướng. Cô mím môi cười: "Thôi, không cần nấu cháo nữa."
Tiểu Vu nghiêm túc: "Không, em nấu cho em ăn. Chị dùng bữa sáng này đi."
Ôn Du: …
Cô lườm Tiểu Vu một cái.
Tiểu Vu cười hì hì không sợ. Cô ấy mở hộp cơm lấy ra đủ loại điểm tâm kiểu Quảng Đông bên trong. Quả nhiên chồng của sếp đoán sếp bệnh nên bữa sáng mang đến toàn món thanh đạm.
Ôn Du vốn không có tinh thần nhưng không ngờ khẩu vị lại tốt thế. Cô ăn một bát cháo thịt nạc rau xanh, một cái há cảo tôm, hai miếng phở cuốn, còn uống một bát canh nhỏ.
Còn lại đều để Tiểu Vu ăn hết.
Ăn xong bữa sáng, tới đoàn phim cũng chỉ hơn tám giờ. Ôn Du lấy khăn ướt lau khuôn mặt đang nóng bừng để hạ nhiệt. Khi cảm thấy tinh thần khá hơn mới xuống xe.
Trên đường dày đặc tuyết, cô mặc nhiều quần áo bước đi cũng chậm chạp.
Bỗng cô cảm thấy cánh tay mình run lên.
Cô nghi hoặc nhìn cánh tay đang được đỡ thì thấy Tiểu Vu cố nhịn cười đến đỏ mặt.
Ôn Du: "Em cười gì vậy?"
Bị phát hiện, Tiểu Vu lập tức nghiêm sắc mặt, nhanh chóng lắc đầu: "Không, không có gì."
Ôn Du: …
Em nghĩ chị tin sao?
Tiểu Vu cắn chặt môi, làm sao đây? Sếp dễ thương quá.
Bây giờ đang là mùa đông, trời rất lạnh. Mọi người đều mặc quần áo rất dày. Đặc biệt hôm nay Ôn Du bị sốt nên Tiểu Vu chuẩn bị cho cô quần áo dày hơn, cả người cô như thành một quả bóng. Ôn Du không có sức, đi đứng cứ lắc lư như một con chim cánh cụt.
Thêm khuôn mặt xinh xắn trắng hồng, dễ thương đến nỗi khiến người ta muốn hét lên.
Trước đây Tiểu Vu luôn cảm thấy chị sếp đầy khoảng cách, không lạnh không nóng với ai, chỉ quan tâm Giang Vân Cẩn. Bây giờ sếp không còn quan tâm Giang Vân Cẩn nữa liền trở nên năng động, siêu cấp dễ thương, chỉ muốn nhéo má cô.
Đương nhiên suy nghĩ "khinh nhờn" cấp trên này không thể để cấp trên biết được, nếu không chắc chắn sẽ mất tiền thưởng. Cô ấy lập tức nghiêm túc: "Thật ra em đang ghen tị. Chị, chồng chị đối xử với chị tốt quá."
Bất ngờ nghe như vậy, mí mắt Ôn Du giật giật, khuôn mặt vốn đỏ hồng lại thêm càng thêm nóng hơn. Cô trừng Tiểu Vu: "Được rồi, nhanh đi thôi."
"Dạ." Tiểu Vu thấy qua được rồi thì yên tâm mà đỡ Ôn Du đi nhanh hơn.
…
Cảnh này là cảnh ngoài thành, đêm qua tuyết rơi suốt đêm. Tuyết tích tụ trên mặt đất, bước lên nghe răng rắc.
Khuôn mặt của Ôn Du thêm vài phần tiếc nuối.
Kiếp trước cô là người miền Nam nên không được nhìn thấy tuyết nhiều. Lần này thấy nhiều tuyết như vậy thì muốn nhảy vào chơi ngay.
Tiếc là cô bị sốt.
Giận!
Vì vậy, Ôn Du càng giẫm mạnh lên tuyết, để lại từng dấu chân đến tận phòng trang điểm.
Viên Đàn đã đến, thấy cô đến liền vẫy tay: "Bên này, bên này." Ôn Du cười híp mắt đi tới: "Dạ."
Đầu tiên thay y phục diễn, rồi mặc áo khoác dày, cuối cùng mới trang điểm. Viên Đàn duỗi lưng đầy mong đợi: "Ôn Du, sắp tới em có việc gì không?"
Ôn Du lắc đầu: "Không, em muốn nghỉ ngơi!"
Cô đã bận rộn suốt nửa năm rồi! Từ khi sống lại, không đúng, ngay cả trước khi sống lại cô đã bận rộn, chỉ là sau này thì việc bận rộn đã có mục đích hơn.
Dù sao kiếp trước cũng có cuối tuần, tuy được nghỉ nhưng cũng thường bị gọi đi làm thêm.
Nhưng kiếp này một khi đã bắt đầu quay phim thì hầu như ngày nào cũng có việc lặt vặt, nhìn không thầy phiền nhưng gộp lại thì cũng khá mệt.
Vì vậy cô quyết định nghỉ ngơi đến năm sau!
Chị Liễu cũng đã đồng ý.
Vì mấy bộ phim của cô sắp lên sóng.
Giờ tài nguyên có được chủ yếu dựa vào Giải trí Giang Thượng và tin đồn của cô. Đợi phim chiếu, dù chỉ là vai phụ nhưng cũng là tác phẩm thật sự có ích đối với công việc sau này của cô.
Bởi vậy có thể tạm nghỉ một thời gian.
Viên Đàn có chút hâm mộ: "Tốt quá.”
Viên Đàn nói xong liền kịp thời ngừng lại, không dám nói quá nhiều.
Bây giờ cô ấy có địa vị khá tốt trong giới giải trí. Lịch trình dày đặc, hầu như không có thời gian riêng tư. Điều này khiến nhiều đồng nghiệp ghen tị. Vì vậy, nếu phàn nàn sẽ khiến người khác cảm thấy cô ấy đang khoe khoang.
Chỉ là trạng thái của Ôn Du thật sự rất thoải mái, cô ấy vẫn nhỏ giọng nói một câu.
Nói ra rồi, Viên Đàn lại lo lắng Ôn Du sẽ cảm thấy khó chịu nên lén nhìn cô.
Nhưng thấy Ôn Du vẫn cười như thường, thậm chí còn thêm vài phần ngây thơ so với thường ngày: "Đúng vậy, em cũng cảm thấy rất tốt."
…
Viên Đàn cũng yên tâm, quả nhiên Ôn Du không để tâm đến chuyện này. Có ông chủ của Giải trí Giang Thượng làm hậu thuẫn, cô muốn thông báo gì mà không được? Chẳng qua là cô không muốn thôi. Nhưng nhìn thấy cô thoải mái như vậy, Viên Đàn không kìm được nảy ra chút ý tưởng xấu mà nhẹ giọng dụ dỗ: "Ôn Du ~ Sau Tết chị sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ, hơi sợ chút. Hay là em đi cùng chị buổi đầu tiên nhé?"
Ôn Du ngạc nhiên: "Em? Sao có thể được!"
Cô vội vàng lắc đầu.
Thực ra trước khi sống lại, cô đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ. Nhưng lúc đó bị khống chế, cứ ngơ ngác si tình mãi đuổi theo Giang Vân Cẩn. Vì thế mà làm hỏng cả quá trình ghi hình, sau khi chương trình phát sóng thì bị mắng chết.
Không nổi tiếng lại còn kiêu ngạo, không tuân thủ quy tắc. Đúng là "phân chuột" của chương trình tạp kỹ.
May mà không nổi tiếng, bị mắng xong thì không còn mấy ai nhớ đến nữa.
Viên Đàn nói ngay lập tức: "Sao lại không được? Chương trình giải trí của chị rất tự do. Hơn nữa chị đã xem qua quy trình ghi hình, vui lắm. Em cứ coi như đi du lịch cùng chị được không?"
"Ôn Du là tốt nhất! Chỉ một buổi đầu thôi!"
Ôn Du: "..."
Cô hơi dao động: "Có thoải mái không?"
Thực ra cô cũng muốn xem thử. Nhân tiện quảng bá cho bộ phim sắp phát sóng sau Tết. Đoàn phim nghèo, việc quảng bá chỉ có thể dựa vào cô!
Viên Đàn: "Thoải mái! Chị đảm bảo!"
Ôn Du nhìn vẻ mặt mong chờ của Viên Đàn, đầu óc không quá nhanh nhạy của cô cũng không nghĩ nhiều. Nếu đã thoải mái lại còn vui, vậy coi như đi quảng bá. Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Được, nhưng trên chương trình chị phải chăm sóc em, em cũng sợ lắm."
"Chắc chắn rồi!" Viên Đàn gật đầu dứt khoát, cười lăn lộn.
Vẫn là cô bé dễ bị dụ dỗ.
Viên Đàn lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho quản lý, bảo anh ta liên hệ với ekip chương trình. Buổi đầu tiên cô ấy muốn mang thêm một cô bé.
Với địa vị hiện tại của cô ấy thì việc tham gia chương trình tạp kỹ mang theo người là việc rất dễ dàng.
Nhưng từ trước đến nay Viên Đàn chưa từng làm vậy. Một là cô ấy rất ít khi tham gia chương trình tạp kỹ. Hai là lãng phí ân tình, đa phần bạn bè cô ấy không cần cô ấy làm vậy.
Chỉ là cô ấy rất muốn trêu chọc Ôn Du.
Những nhân viên làm tóc và trang điểm cho hai người suốt buổi quan sát cuộc trò chuyện. Họ nhìn nhau ghen tị đến mức không chịu nổi.
Phải biết rằng giới giải trí đã nghe phong thanh từ lâu về chương trình tạp kỹ mà Viên Đàn nói, đó là chương trình cấp S! Các suất ghi hình đều phải tranh nhau kịch liệt.
Kết quả là suất khách mời cứ bay đi như vậy!
Mà cô bé được hưởng lợi lại không nhận ra kia thì đang dựa vào ghế, mơ màng ngủ gật.
Hả?
Thầy làm tóc xoa mặt Ôn Du, kinh ngạc: "Sao lại nóng vậy? Cô Ôn, cô bị sốt à?"
Ôn Du lười biếng gật đầu: "Ừm."
Viên Đàn nhíu mày: "Em bị sốt? Sốt đến bao nhiêu độ? Uống thuốc chưa?"
Cô ấy còn tưởng là vừa tỉnh ngủ nên mặt đỏ, hóa ra là sốt nên lập tức có chút hối hận vì không phát hiện ra ngay.
Ôn Du nhẹ giọng nói: "Uống rồi, ba mươi tám độ."
Viên Đàn không yên tâm, trợ lý của Ôn Du cũng còn trẻ nên có lẽ không chăm sóc chu đáo. Cô ấy liền hỏi: "Uống thuốc gì? Uống lúc mấy giờ?"
Ôn Du trình bày mọi việc xong thì Viên Đàn nói: "Uống lâu vậy rồi thì giờ uống thêm viên nữa đi. Chị có miếng dán hạ sốt, để chị lấy cho em dùng."
Nói xong liền bảo trợ lý lấy hộp thuốc nhỏ của cô ấy.
Quả nhiên là tiền bối chuẩn bị rất đầy đủ. Mở hộp thuốc nhỏ ra có đủ các loại thuốc cảm cúm và miếng dán hạ sốt.
Ôn Du uống thuốc xong thì một viên kẹo sữa liền bị nhét vào miệng, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác nhìn cô ấy.
Thuốc này đâu có đắng?
Viên Đàn cười như bà dì: "Ôi ngoan quá." Nói xong thì véo má cô rất tự nhiên.
Dù không nên nhưng đôi má này nóng quá, cảm giác còn thích hơn thì phải làm sao?
Viên Đàn tự cảm thấy tội lỗi liền quyết định sau khi làm xong sẽ chơi cá gỗ mười phút.
Trợ lý Tiểu Vũ nhìn toàn cảnh hận không dám véo: "..."
Tôi sẽ không nói ai đang ghen tị đâu.
…
Uống thuốc xong một lúc, Ôn Du cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều.
Lúc này đạo diễn cũng đã bắt đầu gọi người.
"Chuẩn bị chuẩn bị! Cảnh cuối rồi, cố gắng một lần cho xong!"
Các diễn viên chính đều chạy nhanh tới. Ôn Du vội dậm chân vài cái để mình trông có tinh thần hơn rồi mới theo sau.
Cảnh này là cảnh từ biệt, Ôn Du là nữ số bốn rời đi đầu tiên. Cô mặc chiến giáp, anh dũng oai hùng. Vì không đánh nhau nên mặt không cần bôi bẩn, ngược lại còn rất sạch sẽ.
Xinh đẹp rực rỡ nhưng không thiếu phần anh khí. Chỉ là trên mặt thiếu đi sự tinh nghịch linh động khi mới gặp, thêm vài phần trầm tĩnh kiên định.
Cô chắp tay với đoàn diễn viên chính: "Các vị, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Đoàn diễn viên chính cũng chắp tay.
Ôn Du mỉm cười nhàn nhạt. Cô quay người đi vài bước rồi nhanh nhẹn leo lên ngựa. Vung roi thúc ngựa, chẳng mấy chốc cả người cả ngựa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này, cảnh quay bắt được cận cảnh. Trên màn hình giám sát của đạo diễn xuất hiện khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi mắt to đen láy kiên định nhìn về phía trước mục tiêu rõ ràng. Cô tiến về nơi biên cương mà cô bảo vệ.
Đạo diễn Trương xem xong bèn xoa xoa tay hài lòng nói với người đàn ông bên cạnh: "Sếp Giang, Ôn Du thật sự rất tốt. Nhìn dáng vẻ này sống động như một thiếu niên tướng quân bước ra từ trong sách! Nhà anh nuôi dạy trẻ thế nào vậy? Người khác phải diễn nhiều năm mới theo kịp diễn xuất này!"
Nghe có vẻ chân thành nhưng thực tế là nịnh bợ, rất dễ nhận ra đang cố tình lấy lòng.
Người được nịnh bợ mang vẻ mặt lạnh nhạt, trông không dễ tiếp cận. Nhưng nghe lời thẳng thắn của đạo diễn Trương, trong mắt anh thêm chút tự hào, kiêu ngạo gật đầu: "Cô ấy rất thông minh."
Đạo diễn Trương: "..."
Ông ta lén bĩu môi, quả nhiên phụ huynh nào cũng giống nhau.
Đang định nói thêm vài câu thì đột nhiên thấy trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của đoàn chính. Nam chính Lưu Việt ở ngay gần nữ chính, chiếm không ít diện tích màn hình.
Đạo diễn Trương: !
Ông ta lén nhìn.
Quả nhiên người đàn ông vừa rồi vẻ mặt còn hòa nhã nay đã lập tức trở nên lạnh lùng, còn thêm chút lạnh lẽo: "Đây là nam chính mà ông chọn à? Chẳng có mắt nhìn gì cả.”
Đạo diễn Trương nhanh chóng quỳ gối: “Sếp Giang, cảnh này, cảnh này đã hoàn thành rồi. Chúng ta bỏ qua được không?”
Ông ta thừa nhận rằng ông ta không có mắt nhìn mới bị luồng thông tin và các số liệu do Lưu Việt thể hiện làm cho mê muội. Vả lại trong giới điện ảnh người ta chỉ xem vai nam chính, còn trong giới truyền hình người ta xem vai nữ chính. Viên Đàn vốn là cây cột trụ trong lòng ông ta cho bộ phim này. Mãi cho đến khi gặp phải scandal.
Tuy nhiên, dưới sự quản lý của tổng giám đốc Giang, bộ phim này hiện tại được quay tốt hơn ông ta tưởng tượng. Lưu Việt bên kia phải nuốt cục tức trong lòng mà thể hiện không tồi. Nữ chính Viên Đàn sau buổi họp báo thì như đột phá, các diễn viên khác cũng rất nghiêm túc.
Không có ai dám lơ là.
Dĩ nhiên, chủ yếu có thể là vì trong số họ có người của nhà đầu tư nên sợ bị để mắt đến.
Quay tốt như vậy, ông ta có trực giác rằng số liệu phát sóng của bộ phim này sẽ rất tốt. Đến lúc đó ông ta cũng có thể thăng tiến thêm một bậc, làm sao mà chịu bỏ cả bộ phim chỉ vì một việc như vậy?
Giang Vân Yến liếc ông ta một cái: "Yên tâm, tôi sẽ không để mình bị lỗ đâu."
Đạo diễn Trương suy nghĩ, lời này của anh cũng có nghĩa là ít nhất bộ phim sẽ được phát sóng thuận lợi. Còn vận mệnh của Lưu Việt sau đó thì chẳng quan tâm nữa.
Dù sao nếu tổng giám đốc Giang thật sự muốn làm khó người ta thì sẽ có nhiều cách khiến người ta khổ mà không nói nên lời.
Đạo diễn Trương vội vàng cảm ơn. Đột nhiên thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt trở nên ấm áp, ông ta ngạc nhiên một lúc, vừa nhìn về phía trước thì thấy Ôn Du đã được trợ lý đỡ đến.
Đạo diễn Trương: ... Chậc.
Không phải là anh em chứ?
Đợi đã, Giang Vân Yến, Giang Vân Cẩn, lại thêm một Ôn Du…
Sắc mặt ông ta lập tức trở nên kinh hoàng.
Cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật to lớn.
Nếu điều này lộ ra thì Ôn Du còn giữ được danh tiếng không?
Mặc dù Ôn Du trong buổi họp báo đã gây khó khăn cho ông ta một chút nhưng cũng giúp ông ta chấn chỉnh lại môi trường làm việc không chuyên nghiệp để một đạo diễn như ông ta có được tiếng nói tuyệt đối. Thêm vào đó, cô thật sự diễn rất tốt. Một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng khi diễn cảnh đánh nhau thì thật mạnh mẽ, rõ ràng đã tốn rất nhiều công sức.
Ông ta vẫn rất thích một cô gái như vậy nhưng không thể được…
Tuy nhiên, khi ông ta còn đang lo lắng, vừa ngẩng đầu lên thấy Ôn Du cũng chú ý đến người đứng đây. Cô lập tức mở to mắt như không thể tin được, giây tiếp theo nở một nụ cười rạng rỡ mà chạy thẳng đến.
Nhào vào lòng ư? !
Đạo diễn Trương: !
Hơi nghẹt mũi nhưng không nghiêm trọng lắm. Chủ yếu là cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Trên tủ đầu giường có thuốc, Ôn Du nhìn qua hướng dẫn sử dụng rồi uống thuốc. Cô muốn ngủ thêm chút nữa nhưng hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng. Chỉ còn một cảnh nữa nên không tiện xin nghỉ.
Cảnh này chỉ là cảnh nam nữ chính và nam thứ rời khỏi Kinh Đô để đi đến những nơi họ sẽ trấn giữ.
Hứa Chiêu Nguyệt được phong làm tướng quân, một người một ngựa tiến về biên cương. Nam nữ chính thì đi đến sào huyệt của những kẻ phản loạn để chấn chỉnh. Nam thứ trở thành tri phủ của một huyện khác cũng phải đi nhậm chức.
Chỉ là không biết tình trạng hiện tại của cô có thể quay tốt hay không?
Ôn Du đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếng kinh ngạc của Tiểu Vu vang lên: "Tuyết rơi rồi! Tuyết bên ngoài rơi lớn lắm, trắng xóa cả một vùng luôn. Chị mau dậy ngắm tuyết đi."
Ôn Du thở dài: "Chị bị sốt rồi."
Lúc này Tiểu Vu cũng đến bên giường xem tình trạng của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng thường ngày hiện đang đỏ như thoa phấn. Cả người cô ỉu xìu, đôi môi cũng hơi khô. Dưới khuôn mặt đỏ lên vì sốt lại mất đi vẻ hồng hào thường ngày.
"Chết rồi, thật sự bị sốt rồi. Đã uống thuốc chưa?" Tiểu Vu lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi.
Thấy cô nói đã uống thuốc, tay chân lại luống cuống đi đun nước nóng, hỏi: "Em nấu cho chị một ít cháo trắng nhé?"
Ôn Du gật đầu.
Phòng khách sạn rất lớn. Để Ôn Du cảm thấy thoải mái, là trợ lý không chỉ cần pha trà rót nước, Tiểu Vu còn biết nấu ăn. Tuy điều kiện đơn giản không thể làm món gì nặng mùi, nhưng một ít cháo, mì các thứ thì đều có thể làm được.
Thời gian còn sớm, Ôn Du dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vu mới miễn cưỡng tắm qua. Cô thay quần áo dày, ngồi ngẩn người trên ghế sofa chờ cháo chín.
Giữa chừng mới nhớ ra bèn kiểm tra điện thoại, sợ có tin nhắn gì.
Bỗng cô phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ Giang Vân Yến.
Cô nhanh chóng gọi lại nhưng không gọi được, báo không thể kết nối.
Ôn Du lại đặt điện thoại xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Tiểu Vu lập tức ra mở cửa. Khi vào thì mang theo một hộp cơm lớn kiểu hộp đựng thức ăn cổ xưa, trên đó in ba chữ "Nguyệt Hạ Các".
"Trời ơi!" Tiểu Vu theo Ôn Du lâu năm nên đương nhiên biết Nguyệt Hạ Các. Nhưng… nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ rưỡi sáng!
"Giờ này Nguyệt Hạ Các đã mở cửa rồi sao?"
Nguyệt Hạ Các không phải chỉ mở cửa buổi tối sao?! Ôn Du cũng ngẩn người, ngẩng đầu: "Không phải em đặt sao?"
Tiểu Vu lắc đầu: "Không thể nào, chẳng lẽ là chị Liễu?"
Cô ấy định hỏi thì bỗng chợt nghĩ ra: "Chị, là chồng chị đặt phải không?"
Ôn Du ngẩn người, lại nhìn hộp cơm của Nguyệt Hạ Các. Trong số những người cô quen biết, người có thể gọi nhân viên của Nguyệt Hạ Các dậy sớm tăng ca chỉ có thể là Giang Vân Yến.
Cô nhìn điện thoại, dường như nhận ra điều gì, trong lòng thoáng qua một chút vui sướng. Cô mím môi cười: "Thôi, không cần nấu cháo nữa."
Tiểu Vu nghiêm túc: "Không, em nấu cho em ăn. Chị dùng bữa sáng này đi."
Ôn Du: …
Cô lườm Tiểu Vu một cái.
Tiểu Vu cười hì hì không sợ. Cô ấy mở hộp cơm lấy ra đủ loại điểm tâm kiểu Quảng Đông bên trong. Quả nhiên chồng của sếp đoán sếp bệnh nên bữa sáng mang đến toàn món thanh đạm.
Ôn Du vốn không có tinh thần nhưng không ngờ khẩu vị lại tốt thế. Cô ăn một bát cháo thịt nạc rau xanh, một cái há cảo tôm, hai miếng phở cuốn, còn uống một bát canh nhỏ.
Còn lại đều để Tiểu Vu ăn hết.
Ăn xong bữa sáng, tới đoàn phim cũng chỉ hơn tám giờ. Ôn Du lấy khăn ướt lau khuôn mặt đang nóng bừng để hạ nhiệt. Khi cảm thấy tinh thần khá hơn mới xuống xe.
Trên đường dày đặc tuyết, cô mặc nhiều quần áo bước đi cũng chậm chạp.
Bỗng cô cảm thấy cánh tay mình run lên.
Cô nghi hoặc nhìn cánh tay đang được đỡ thì thấy Tiểu Vu cố nhịn cười đến đỏ mặt.
Ôn Du: "Em cười gì vậy?"
Bị phát hiện, Tiểu Vu lập tức nghiêm sắc mặt, nhanh chóng lắc đầu: "Không, không có gì."
Ôn Du: …
Em nghĩ chị tin sao?
Tiểu Vu cắn chặt môi, làm sao đây? Sếp dễ thương quá.
Bây giờ đang là mùa đông, trời rất lạnh. Mọi người đều mặc quần áo rất dày. Đặc biệt hôm nay Ôn Du bị sốt nên Tiểu Vu chuẩn bị cho cô quần áo dày hơn, cả người cô như thành một quả bóng. Ôn Du không có sức, đi đứng cứ lắc lư như một con chim cánh cụt.
Thêm khuôn mặt xinh xắn trắng hồng, dễ thương đến nỗi khiến người ta muốn hét lên.
Trước đây Tiểu Vu luôn cảm thấy chị sếp đầy khoảng cách, không lạnh không nóng với ai, chỉ quan tâm Giang Vân Cẩn. Bây giờ sếp không còn quan tâm Giang Vân Cẩn nữa liền trở nên năng động, siêu cấp dễ thương, chỉ muốn nhéo má cô.
Đương nhiên suy nghĩ "khinh nhờn" cấp trên này không thể để cấp trên biết được, nếu không chắc chắn sẽ mất tiền thưởng. Cô ấy lập tức nghiêm túc: "Thật ra em đang ghen tị. Chị, chồng chị đối xử với chị tốt quá."
Bất ngờ nghe như vậy, mí mắt Ôn Du giật giật, khuôn mặt vốn đỏ hồng lại thêm càng thêm nóng hơn. Cô trừng Tiểu Vu: "Được rồi, nhanh đi thôi."
"Dạ." Tiểu Vu thấy qua được rồi thì yên tâm mà đỡ Ôn Du đi nhanh hơn.
…
Cảnh này là cảnh ngoài thành, đêm qua tuyết rơi suốt đêm. Tuyết tích tụ trên mặt đất, bước lên nghe răng rắc.
Khuôn mặt của Ôn Du thêm vài phần tiếc nuối.
Kiếp trước cô là người miền Nam nên không được nhìn thấy tuyết nhiều. Lần này thấy nhiều tuyết như vậy thì muốn nhảy vào chơi ngay.
Tiếc là cô bị sốt.
Giận!
Vì vậy, Ôn Du càng giẫm mạnh lên tuyết, để lại từng dấu chân đến tận phòng trang điểm.
Viên Đàn đã đến, thấy cô đến liền vẫy tay: "Bên này, bên này." Ôn Du cười híp mắt đi tới: "Dạ."
Đầu tiên thay y phục diễn, rồi mặc áo khoác dày, cuối cùng mới trang điểm. Viên Đàn duỗi lưng đầy mong đợi: "Ôn Du, sắp tới em có việc gì không?"
Ôn Du lắc đầu: "Không, em muốn nghỉ ngơi!"
Cô đã bận rộn suốt nửa năm rồi! Từ khi sống lại, không đúng, ngay cả trước khi sống lại cô đã bận rộn, chỉ là sau này thì việc bận rộn đã có mục đích hơn.
Dù sao kiếp trước cũng có cuối tuần, tuy được nghỉ nhưng cũng thường bị gọi đi làm thêm.
Nhưng kiếp này một khi đã bắt đầu quay phim thì hầu như ngày nào cũng có việc lặt vặt, nhìn không thầy phiền nhưng gộp lại thì cũng khá mệt.
Vì vậy cô quyết định nghỉ ngơi đến năm sau!
Chị Liễu cũng đã đồng ý.
Vì mấy bộ phim của cô sắp lên sóng.
Giờ tài nguyên có được chủ yếu dựa vào Giải trí Giang Thượng và tin đồn của cô. Đợi phim chiếu, dù chỉ là vai phụ nhưng cũng là tác phẩm thật sự có ích đối với công việc sau này của cô.
Bởi vậy có thể tạm nghỉ một thời gian.
Viên Đàn có chút hâm mộ: "Tốt quá.”
Viên Đàn nói xong liền kịp thời ngừng lại, không dám nói quá nhiều.
Bây giờ cô ấy có địa vị khá tốt trong giới giải trí. Lịch trình dày đặc, hầu như không có thời gian riêng tư. Điều này khiến nhiều đồng nghiệp ghen tị. Vì vậy, nếu phàn nàn sẽ khiến người khác cảm thấy cô ấy đang khoe khoang.
Chỉ là trạng thái của Ôn Du thật sự rất thoải mái, cô ấy vẫn nhỏ giọng nói một câu.
Nói ra rồi, Viên Đàn lại lo lắng Ôn Du sẽ cảm thấy khó chịu nên lén nhìn cô.
Nhưng thấy Ôn Du vẫn cười như thường, thậm chí còn thêm vài phần ngây thơ so với thường ngày: "Đúng vậy, em cũng cảm thấy rất tốt."
…
Viên Đàn cũng yên tâm, quả nhiên Ôn Du không để tâm đến chuyện này. Có ông chủ của Giải trí Giang Thượng làm hậu thuẫn, cô muốn thông báo gì mà không được? Chẳng qua là cô không muốn thôi. Nhưng nhìn thấy cô thoải mái như vậy, Viên Đàn không kìm được nảy ra chút ý tưởng xấu mà nhẹ giọng dụ dỗ: "Ôn Du ~ Sau Tết chị sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ, hơi sợ chút. Hay là em đi cùng chị buổi đầu tiên nhé?"
Ôn Du ngạc nhiên: "Em? Sao có thể được!"
Cô vội vàng lắc đầu.
Thực ra trước khi sống lại, cô đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ. Nhưng lúc đó bị khống chế, cứ ngơ ngác si tình mãi đuổi theo Giang Vân Cẩn. Vì thế mà làm hỏng cả quá trình ghi hình, sau khi chương trình phát sóng thì bị mắng chết.
Không nổi tiếng lại còn kiêu ngạo, không tuân thủ quy tắc. Đúng là "phân chuột" của chương trình tạp kỹ.
May mà không nổi tiếng, bị mắng xong thì không còn mấy ai nhớ đến nữa.
Viên Đàn nói ngay lập tức: "Sao lại không được? Chương trình giải trí của chị rất tự do. Hơn nữa chị đã xem qua quy trình ghi hình, vui lắm. Em cứ coi như đi du lịch cùng chị được không?"
"Ôn Du là tốt nhất! Chỉ một buổi đầu thôi!"
Ôn Du: "..."
Cô hơi dao động: "Có thoải mái không?"
Thực ra cô cũng muốn xem thử. Nhân tiện quảng bá cho bộ phim sắp phát sóng sau Tết. Đoàn phim nghèo, việc quảng bá chỉ có thể dựa vào cô!
Viên Đàn: "Thoải mái! Chị đảm bảo!"
Ôn Du nhìn vẻ mặt mong chờ của Viên Đàn, đầu óc không quá nhanh nhạy của cô cũng không nghĩ nhiều. Nếu đã thoải mái lại còn vui, vậy coi như đi quảng bá. Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Được, nhưng trên chương trình chị phải chăm sóc em, em cũng sợ lắm."
"Chắc chắn rồi!" Viên Đàn gật đầu dứt khoát, cười lăn lộn.
Vẫn là cô bé dễ bị dụ dỗ.
Viên Đàn lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho quản lý, bảo anh ta liên hệ với ekip chương trình. Buổi đầu tiên cô ấy muốn mang thêm một cô bé.
Với địa vị hiện tại của cô ấy thì việc tham gia chương trình tạp kỹ mang theo người là việc rất dễ dàng.
Nhưng từ trước đến nay Viên Đàn chưa từng làm vậy. Một là cô ấy rất ít khi tham gia chương trình tạp kỹ. Hai là lãng phí ân tình, đa phần bạn bè cô ấy không cần cô ấy làm vậy.
Chỉ là cô ấy rất muốn trêu chọc Ôn Du.
Những nhân viên làm tóc và trang điểm cho hai người suốt buổi quan sát cuộc trò chuyện. Họ nhìn nhau ghen tị đến mức không chịu nổi.
Phải biết rằng giới giải trí đã nghe phong thanh từ lâu về chương trình tạp kỹ mà Viên Đàn nói, đó là chương trình cấp S! Các suất ghi hình đều phải tranh nhau kịch liệt.
Kết quả là suất khách mời cứ bay đi như vậy!
Mà cô bé được hưởng lợi lại không nhận ra kia thì đang dựa vào ghế, mơ màng ngủ gật.
Hả?
Thầy làm tóc xoa mặt Ôn Du, kinh ngạc: "Sao lại nóng vậy? Cô Ôn, cô bị sốt à?"
Ôn Du lười biếng gật đầu: "Ừm."
Viên Đàn nhíu mày: "Em bị sốt? Sốt đến bao nhiêu độ? Uống thuốc chưa?"
Cô ấy còn tưởng là vừa tỉnh ngủ nên mặt đỏ, hóa ra là sốt nên lập tức có chút hối hận vì không phát hiện ra ngay.
Ôn Du nhẹ giọng nói: "Uống rồi, ba mươi tám độ."
Viên Đàn không yên tâm, trợ lý của Ôn Du cũng còn trẻ nên có lẽ không chăm sóc chu đáo. Cô ấy liền hỏi: "Uống thuốc gì? Uống lúc mấy giờ?"
Ôn Du trình bày mọi việc xong thì Viên Đàn nói: "Uống lâu vậy rồi thì giờ uống thêm viên nữa đi. Chị có miếng dán hạ sốt, để chị lấy cho em dùng."
Nói xong liền bảo trợ lý lấy hộp thuốc nhỏ của cô ấy.
Quả nhiên là tiền bối chuẩn bị rất đầy đủ. Mở hộp thuốc nhỏ ra có đủ các loại thuốc cảm cúm và miếng dán hạ sốt.
Ôn Du uống thuốc xong thì một viên kẹo sữa liền bị nhét vào miệng, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác nhìn cô ấy.
Thuốc này đâu có đắng?
Viên Đàn cười như bà dì: "Ôi ngoan quá." Nói xong thì véo má cô rất tự nhiên.
Dù không nên nhưng đôi má này nóng quá, cảm giác còn thích hơn thì phải làm sao?
Viên Đàn tự cảm thấy tội lỗi liền quyết định sau khi làm xong sẽ chơi cá gỗ mười phút.
Trợ lý Tiểu Vũ nhìn toàn cảnh hận không dám véo: "..."
Tôi sẽ không nói ai đang ghen tị đâu.
…
Uống thuốc xong một lúc, Ôn Du cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều.
Lúc này đạo diễn cũng đã bắt đầu gọi người.
"Chuẩn bị chuẩn bị! Cảnh cuối rồi, cố gắng một lần cho xong!"
Các diễn viên chính đều chạy nhanh tới. Ôn Du vội dậm chân vài cái để mình trông có tinh thần hơn rồi mới theo sau.
Cảnh này là cảnh từ biệt, Ôn Du là nữ số bốn rời đi đầu tiên. Cô mặc chiến giáp, anh dũng oai hùng. Vì không đánh nhau nên mặt không cần bôi bẩn, ngược lại còn rất sạch sẽ.
Xinh đẹp rực rỡ nhưng không thiếu phần anh khí. Chỉ là trên mặt thiếu đi sự tinh nghịch linh động khi mới gặp, thêm vài phần trầm tĩnh kiên định.
Cô chắp tay với đoàn diễn viên chính: "Các vị, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Đoàn diễn viên chính cũng chắp tay.
Ôn Du mỉm cười nhàn nhạt. Cô quay người đi vài bước rồi nhanh nhẹn leo lên ngựa. Vung roi thúc ngựa, chẳng mấy chốc cả người cả ngựa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này, cảnh quay bắt được cận cảnh. Trên màn hình giám sát của đạo diễn xuất hiện khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi mắt to đen láy kiên định nhìn về phía trước mục tiêu rõ ràng. Cô tiến về nơi biên cương mà cô bảo vệ.
Đạo diễn Trương xem xong bèn xoa xoa tay hài lòng nói với người đàn ông bên cạnh: "Sếp Giang, Ôn Du thật sự rất tốt. Nhìn dáng vẻ này sống động như một thiếu niên tướng quân bước ra từ trong sách! Nhà anh nuôi dạy trẻ thế nào vậy? Người khác phải diễn nhiều năm mới theo kịp diễn xuất này!"
Nghe có vẻ chân thành nhưng thực tế là nịnh bợ, rất dễ nhận ra đang cố tình lấy lòng.
Người được nịnh bợ mang vẻ mặt lạnh nhạt, trông không dễ tiếp cận. Nhưng nghe lời thẳng thắn của đạo diễn Trương, trong mắt anh thêm chút tự hào, kiêu ngạo gật đầu: "Cô ấy rất thông minh."
Đạo diễn Trương: "..."
Ông ta lén bĩu môi, quả nhiên phụ huynh nào cũng giống nhau.
Đang định nói thêm vài câu thì đột nhiên thấy trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của đoàn chính. Nam chính Lưu Việt ở ngay gần nữ chính, chiếm không ít diện tích màn hình.
Đạo diễn Trương: !
Ông ta lén nhìn.
Quả nhiên người đàn ông vừa rồi vẻ mặt còn hòa nhã nay đã lập tức trở nên lạnh lùng, còn thêm chút lạnh lẽo: "Đây là nam chính mà ông chọn à? Chẳng có mắt nhìn gì cả.”
Đạo diễn Trương nhanh chóng quỳ gối: “Sếp Giang, cảnh này, cảnh này đã hoàn thành rồi. Chúng ta bỏ qua được không?”
Ông ta thừa nhận rằng ông ta không có mắt nhìn mới bị luồng thông tin và các số liệu do Lưu Việt thể hiện làm cho mê muội. Vả lại trong giới điện ảnh người ta chỉ xem vai nam chính, còn trong giới truyền hình người ta xem vai nữ chính. Viên Đàn vốn là cây cột trụ trong lòng ông ta cho bộ phim này. Mãi cho đến khi gặp phải scandal.
Tuy nhiên, dưới sự quản lý của tổng giám đốc Giang, bộ phim này hiện tại được quay tốt hơn ông ta tưởng tượng. Lưu Việt bên kia phải nuốt cục tức trong lòng mà thể hiện không tồi. Nữ chính Viên Đàn sau buổi họp báo thì như đột phá, các diễn viên khác cũng rất nghiêm túc.
Không có ai dám lơ là.
Dĩ nhiên, chủ yếu có thể là vì trong số họ có người của nhà đầu tư nên sợ bị để mắt đến.
Quay tốt như vậy, ông ta có trực giác rằng số liệu phát sóng của bộ phim này sẽ rất tốt. Đến lúc đó ông ta cũng có thể thăng tiến thêm một bậc, làm sao mà chịu bỏ cả bộ phim chỉ vì một việc như vậy?
Giang Vân Yến liếc ông ta một cái: "Yên tâm, tôi sẽ không để mình bị lỗ đâu."
Đạo diễn Trương suy nghĩ, lời này của anh cũng có nghĩa là ít nhất bộ phim sẽ được phát sóng thuận lợi. Còn vận mệnh của Lưu Việt sau đó thì chẳng quan tâm nữa.
Dù sao nếu tổng giám đốc Giang thật sự muốn làm khó người ta thì sẽ có nhiều cách khiến người ta khổ mà không nói nên lời.
Đạo diễn Trương vội vàng cảm ơn. Đột nhiên thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt trở nên ấm áp, ông ta ngạc nhiên một lúc, vừa nhìn về phía trước thì thấy Ôn Du đã được trợ lý đỡ đến.
Đạo diễn Trương: ... Chậc.
Không phải là anh em chứ?
Đợi đã, Giang Vân Yến, Giang Vân Cẩn, lại thêm một Ôn Du…
Sắc mặt ông ta lập tức trở nên kinh hoàng.
Cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật to lớn.
Nếu điều này lộ ra thì Ôn Du còn giữ được danh tiếng không?
Mặc dù Ôn Du trong buổi họp báo đã gây khó khăn cho ông ta một chút nhưng cũng giúp ông ta chấn chỉnh lại môi trường làm việc không chuyên nghiệp để một đạo diễn như ông ta có được tiếng nói tuyệt đối. Thêm vào đó, cô thật sự diễn rất tốt. Một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng khi diễn cảnh đánh nhau thì thật mạnh mẽ, rõ ràng đã tốn rất nhiều công sức.
Ông ta vẫn rất thích một cô gái như vậy nhưng không thể được…
Tuy nhiên, khi ông ta còn đang lo lắng, vừa ngẩng đầu lên thấy Ôn Du cũng chú ý đến người đứng đây. Cô lập tức mở to mắt như không thể tin được, giây tiếp theo nở một nụ cười rạng rỡ mà chạy thẳng đến.
Nhào vào lòng ư? !
Đạo diễn Trương: !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.