Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 31:
Pudding Li Li
18/10/2024
Ôn Du không cố ý nhào vào lòng Giang Vân Yến.
Chỉ là vui mừng quá thôi.
Mặc dù trước đó gọi điện thoại không được, nhưng sau khi nhìn thấy bữa sáng của Nguyệt Hạ Các thì cũng đoán được Giang Vân Yến có thể sẽ tới.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán.
Thậm chí cô còn không muốn tin tưởng suy đoán này là thật.
Một kẻ cuồng công việc như Giang Vân Yến, trong cốt truyện gần như có thể coi là một hỗ trợ, chỉ một lòng yêu công việc, bị em trai gây phiền phức làm gián đoạn công việc còn có thể đánh em trai một trận, sao lại đột nhiên vượt nửa đất nước để xuất hiện ở đây.
Bởi vậy khi thực sự nhìn thấy anh, trong lòng cô đột nhiên trào dâng niềm vui to lớn, lại thêm đầu óc còn đang sốt nên không đủ tỉnh táo đã chạy thẳng tới.
Khi sắp đến gần, đột nhiên dưới chân vấp phải dây điện rồi ngã mạnh về phía trước.
Giang Vân Yến đưa tay đỡ lấy cô theo phản xạ, lần này trực tiếp ôm chặt Ôn Du vào lòng.
Dường như cô gái nhỏ không cảm thấy nguy hiểm, vui vẻ kéo áo anh: "Anh cả, anh đến thật ạ, công việc của anh thì sao?"
Giang Vân Yến nhíu mày, bảo cô đứng vững: "Đi đứng cho cẩn thận."
Ôn Du bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng vững.
Đạo diễn Trương đang chăm chú quan sát xung quanh, canh không để ai chụp hình đột nhiên do dự, ừm... Hình ảnh này, sao giống như ông ta với con gái mình vậy?
Chẳng lẽ ông ta đoán sai?
Giang Vân Yến đã làm xong những việc mà 'ba ruột' cần làm, trước tiên sờ trán, cảm thấy không nóng lắm thì hỏi đã uống thuốc gì? Bữa sáng ăn được bao nhiêu? Hỏi xong, câu cuối cùng là: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Ôn Du lắc đầu: "Không có, em khá ổn.”
Cô cười hì hì, trông rất vui vẻ.
Giang Vân Yến nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, thuận tay véo một cái, ừm, ấm áp, cảm giác rất tốt. Khi véo xong thì hàng mày nhíu lại cũng giãn ra, ban đầu anh nghĩ cô bị cảm còn phải bận rộn quay phim, đúng là hồ đồ, không coi trọng sức khỏe của mình.
Nhưng thấy cô rất vui vẻ, đoán chừng thực sự rất thích quay phim nên anh cũng không nói gì thêm: "Vậy thì tốt, mau đi thay đồ rồi về khách sạn trước, bên đó để trợ lý của em thu dọn."
Ôn Du gật đầu mạnh: "Được!"
Chỉ là gật đầu hơi mạnh, đầu óc quay cuồng, cơ thể cô cũng lắc lư theo. Giang Vân Yến nhanh chóng giữ vai cô, đỡ lấy: "Được rồi, dẫn đường đi, phòng thay đồ ở đâu?"
Ôn Du chỉ một chỗ.
Giang Vân Yến đỡ cô qua đó, khi đi nhìn đạo diễn Trương: "Trong đoàn phim phải nhờ đạo diễn Trương xử lý rồi."
Đạo diễn Trương liên tục gật đầu, tiễn hai người đi xa, vẻ mặt khó xử lắc đầu.
Quên đi, ông ta chỉ là một người làm công ăn lương, lo lắng chuyện này làm gì?!
Ôn Du thay lại quần áo của mình, lại nhờ Tiểu Vu giúp tẩy trang, cô chỉ cần ngồi trên ghế đợi.
Tiểu Vu nhìn khóe miệng không ngừng nhếch lên, trêu: "Vui đến vậy sao?"
Ôn Du ngẩn ra: "Có à?"
"Khóe miệng sắp kéo đến tai rồi." Tiểu Vu nhỏ giọng nói.
Ôn Du đột nhiên im lặng.
Tiểu Vu nháy mắt, ngại ngùng hửm? Nhưng nhìn thì cảm thấy không giống lắm, thôi, dù sao cũng không thể không vui vì chuyện này, từ sau khi rời khỏi Giang Vân Cẩn, chị sếp luôn vui vẻ.
Phòng thay đồ chỉ có hai người bọn họ, cả hai không nói gì nên bầu không khí cũng tự khắc trở nên yên tĩnh.
Cũng làm Ôn Du suy nghĩ nhiều hơn.
Cô nghĩ đến kiếp trước.
Ôn Du không hay nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, đặc biệt là về gia đình của cô.
Không phải vì sống quá nghèo, chỉ đơn giản là không thích, cô thích kiếp này, bất kể là lúc nào cô cũng có người thân yêu thương mình.
Trước mười tuổi có cha mẹ ruột, sau mười tuổi có ba mẹ nhà họ Giang.
Bọn họ đều rất yêu thương cô.
Khác xa với cha mẹ kiếp trước.
Kiếp trước, thực ra điều kiện gia đình cô cũng không tệ, không đến mức giàu sang phú quý nhưng cũng không thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là ba mẹ cô đã ly hôn, ly hôn khi cô còn học cấp hai.
Hôn nhân của hai người đều có lỗi, một người ngoại tình, một người bạo hành gia đình, cãi nhau năm năm. Cuối cùng cũng ly hôn khiến Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, không phải đối mặt với một gia đình luôn cãi vã nữa.
Nhưng cô đã yên tâm quá sớm, sau khi ly hôn ba mẹ đều không cần cô nữa.
Bọn họ nhanh chóng được giới thiệu qua người thân, bạn bè rồi tái hôn, còn cô, một đứa con rơi bị cả hai bên từ chối, thậm chí vào dịp Tết cô cũng bị đẩy qua nhà đối phương.
Tiền sinh hoạt không thiếu nhưng trong lòng Ôn Du cảm thấy chẳng hề vui vẻ, cô bắt đầu quậy phá, trốn học và không làm bài tập, mê mẩn Internet, trang điểm, làm cho ba mẹ gặp cô là mắng mỏ.
Tuy nhiên sau khi tách ra vẫn không ai nghĩ đến cô.
Cô bị bệnh, tự mình chịu đựng, thi vào cấp ba rồi lên đại học, tự mình đi xe bus, vào dịp Tết một mình ở nhà nấu sủi cảo đông lạnh làm cơm tất niên.
Thậm chí học đại học cô cũng chọn bừa một trường, chỉ cần có một trường mà điểm số nát nhừ của cô có thể đậu là đủ.
Năm hai đại học, Ôn Du mới đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân không thể tiếp tục như thế nữa, nhưng lúc này đã hơi muộn, cô vào một trường đại học không ra gì, may mắn là khả năng của cô vẫn còn tạm ổn, sau nhiều lần phỏng vấn thì vào được một công ty thiết kế cũng tạm được, chăm chỉ làm việc, cuộc sống coi như bình yên ổn định.
Cô cũng dần quên đi khái niệm gia đình.
Cho đến lần này.
Thực ra trước đây cô bị bệnh, mẹ Giang cũng lo lắng nhất, nhưng khi đó cô bị kịch bản kiểm soát, mỗi động tác đều như con rối, giờ đây thoát khỏi kiểm soát, quay lại nhìn những việc xảy ra ở nhà Giang, cô luôn cảm thấy có một lớp ngăn cách như đang xem cuộc sống của người khác.
Bởi vậy bây giờ cô bị bệnh, việc Giang Vân Yến cố ý đến thăm đối với cô có ý nghĩa khác.
Cô rất vui.
Kiếp này cuối cùng cô cũng có nhiều người thương yêu mình rồi.
Ra khỏi phòng thay đồ thì đã bị Giang Vân Yến đang chờ đưa lên xe.
Đặt vé máy bay, lên đường, lên máy bay, xuống máy bay, toàn bộ hành trình cô không cần lo lắng gì.
Lên xe rồi, thuốc của Viên Đàn dường như phát tác hoàn toàn, Ôn Du ngủ suốt chặng đường.
Khi tỉnh dậy, xe vừa dừng lại.
Cô mơ màng mở mắt, chỉ thấy đường viền cằm cứng cáp của người đàn ông bên cạnh, cô chớp mắt, bộ não chậm chạp phát ra câu hỏi: Sao lại là góc nhìn này?
Chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã được mở ra.
Không khí lạnh bên ngoài tràn vào, Ôn Du rùng mình một cái, tỉnh táo hơn nhiều, nghe thấy giọng mẹ Giang bên ngoài: "Tiểu Ngư về rồi à, nhanh lên nào."
"Ôi trời ạ ~"
Mẹ Giang kêu lên một tiếng, nhìn cảnh tượng trong xe, lấy tay che mặt nhưng vẫn lén nhìn qua kẽ tay.
Bà ấy đã nói là tình cảm hai đứa tốt mà!
Xem kìa, ngủ luôn trên người anh cả.
Không dám nhìn, không dám nhìn nữa.
Ôn Du: "?"
Giang Vân Yến: "..."
Anh từ từ đỡ cô dậy từ trong ngực, vừa nói: "Em bị bệnh, ở đây có người chăm sóc."
Đây là lý do tại sao đưa về nhà ba mẹ.
Lúc này Ôn Du cực kỳ ngây ngô, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nghe vậy thấy anh nói có lý thì ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Cô mới nhận ra có thể khi ngủ, mình cứ dựa vào người Giang Vân Yến, cuối cùng trực tiếp nằm trên đùi anh, nhưng cô nhớ mang máng khi ngủ còn thấy gối rất thoải mái, còn cọ qua cọ lại...
Lập tức mặt càng đỏ hơn.
Giang Vân Yến đỡ cô dậy, thấy khuôn mặt cô càng thêm đỏ thì cau mày, đưa tay sờ trán cô, vẫn còn nóng, không biết có nặng hơn không.
Anh nhìn ra ngoài xe nói với mẹ Giang: "Mẹ, Tiểu Ngư bị sốt."
Mẹ Giang đang lén nhìn hai đứa, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ôi, nhanh vào trong đi."
Mẹ Giang nhường đường, Giang Vân Yến xuống xe, lập tức bế cô ra ngoài, người trong lòng mặc áo khoác dày trông như quả bóng, nhưng anh bế vẫn nhẹ nhàng.
Vào trong nhà cũng không để Ôn Du xuống, mẹ Giang tiện tay giúp cô đổi giày: "Đưa thẳng lên phòng đi, con nói sẽ về nên mẹ đã bật điều hòa sẵn rồi."
"Dạ." Giang Vân Yến gật đầu, nhanh chân đi lên.
Đối diện với dì giúp việc Hạ vừa từ tầng hai xuống, từ sau khi kết hôn thì bà ấy ít gặp hai người này, nhìn thấy cảnh này thì ngây ra.
Ôi trời ơi!
Từ khi nào mà hai đứa này mà thân thiết vậy?!
Vẻ mặt kinh ngạc đó làm Ôn Du không nhịn được quay đầu, chui vào lòng Giang Vân Yến, không thấy tôi không thấy tôi!
Đến khi về đến căn phòng ấm áp, không còn người ngoài, cô mới cảm thấy có thể thở được. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của dì Hạ, lại thấy xấu hổ và bực bội: "Anh cả, thật ra chỉ là sốt bình thường thôi, không cần cẩn thận thế đâu! Em đâu phải trẻ con nữa!"
Mất mặt hết rồi.
Lớn như vậy rồi mà còn để người ta bế vào nhà!
Vẻ mặt Giang Vân Yến lạnh nhạt, động tác nhanh nhẹn cởi áo ngoài của cô, đắp chăn cẩn thận, vừa nghiêm túc vừa có chút qua loa: "Ừ, được rồi, ngủ đi."
Ôn Du: "..."
Biết làm sao bây giờ?
Ôn Du nhắm mắt, cái đầu mệt mỏi sau một ngày dường như cuối cùng đã chạm đất, chưa đến một phút cô đã thở đều, ngủ rồi.
Ánh mắt Giang Vân Yến thoáng hiện nét cười.
Anh nhìn cô gái nhỏ môi nhẹ mím dường như vẫn còn bực bội, ngón tay khẽ động đậy, cuối cùng nghe theo lòng mình, đưa tay chọc nhẹ.
Má mềm mại, chọc một cái lại nảy lên, giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên trong phòng yên tĩnh: "Ừ, không phải trẻ con nữa..."
Một lúc sau, cửa phòng bị gõ nhẹ.
Anh rút tay lại, đầu ngón tay lướt qua đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt tối lại, đứng lên mở cửa.
Thấy mẹ Giang đang dán tai nghe lén bên cửa.
Giang Vân Yến: "..."
Mẹ Giang cười gượng: "Tiểu Ngư đâu? Ngủ rồi à?"
"Dạ."
Mẹ Giang lập tức hạ giọng: "Bác sĩ Tôn, bây giờ khám luôn được không?"
Giang Vân Yến gật đầu: "Khám đi, em ấy uống thuốc rồi, sẽ không tỉnh đâu."
Mẹ Giang lập tức gọi người lên.
Trong giấc ngủ, Ôn Du đột nhiên cảm thấy tay hơi đau, theo phản xạ muốn rút về nhưng lại bị một bàn tay khác giữ chặt.
Cô gái nhỏ tủi thân chu môi, nhưng vẫn không tỉnh.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy mình đã ở trong môi trường an toàn, sẽ không bị tổn thương gì.
Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô thì nhíu mày: "Làm ơn nhẹ tay chút."
Bác sĩ Tôn cười khẽ nhìn người đàn ông trước mặt: "Hay là cháu tự tiêm đi?"
Giang Vân Yến im lặng.
Mẹ Giang che miệng cười, nhỏ giọng: "Lão Tôn, đừng trêu con tôi nữa, làm nhanh lên."
Bác sĩ Tôn cười lắc đầu, ngón tay nhanh nhẹn đẩy kim vào, dán băng y tế, nới lỏng dây thắt cao su: "Giữ chắc, đừng để con bé ngủ quên mà cử động làm lệch kim."
"Vâng." Giang Vân Yến gật đầu.
Mẹ Giang vội tiễn bác sĩ Tôn ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, bác sĩ Tôn lẩm bẩm: "Không ngờ con trai chị cũng biết thương vợ phết."
Nhớ lại khi hai người này kết hôn, ai quen biết cũng ngạc nhiên.
Phải biết cô gái nhỏ Ôn Du luôn thích Giang Vân Cẩn, kết quả Giang Vân Cẩn lại dẫn bạn gái về, trông như muốn kết hôn ngay lập tức.
Lúc đó những người chứng kiến mấy đứa trẻ lớn lên đều thấy tiếc cho Ôn Du.
Kết quả một năm sau lại nhận được thiệp cưới, còn kết hôn trước cả Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt! Quan trọng là lại gả cho Giang Vân Yến.
Trong đám cưới, hai người vốn nên hòa hợp thân mật, thực tế lại lạnh nhạt, nhiều phần trong lễ cưới như hôn nhau đều bỏ qua.
Lúc đó những người lớn tuổi không nói gì, mấy đứa nhỏ đều đùa rằng, Ôn Du không làm vợ người mình yêu thì làm chị dâu anh ấy, sau này ngày ngày vẫn gặp.
Vì thế mọi người đều không lạc quan về hôn nhân của hai người này, cho rằng chỉ là Ôn Du giận dỗi chơi đùa.
Không chịu nổi nhà họ Giang chiều con, muốn gì cũng cho, những người ngoài không thể can thiệp, chỉ có thể thì thầm sau lưng, vợ chồng nhà họ Giang đúng là hồ đồ.
Không ngờ một năm không gặp, hai người thay đổi nhiều vậy!
Mặc dù Ôn Du ngủ say, không nhìn thấy thái độ, nhưng Giang Vân Yến,bình thường luôn nghiêm túc, tuổi còn trẻ đã học được từ ông mình mà sống như người cổ hủ.
Không ngờ gần ba mươi tuổi, lại trở nên trẻ trung hơn.
Vợ vừa bệnh thì lo lắng như thằng nhóc mới lớn, không còn vẻ nghiêm túc nữa.
Làm một người chú như ông ấy cũng thấy ê răng.
Mẹ Giang thì không thấy ê răng, chỉ đầy niềm vui, nghe bác sĩ Tôn trêu đùa thì càng thêm vui mừng: "Đúng vậy? Tôi biết mà, hai đứa này có thể sống tốt, đều là đứa trẻ ngoan, kết hôn rồi thì không thể coi như trò đùa, không phải sao, ở chung một thời gian là có tình cảm."
Nghĩ đến cảnh vừa về nhìn thấy, lòng mẹ Giang như thiếu nữ tràn đầy, trai tài gái sắc, chẳng phải còn đẹp hơn phim truyền hình?
Bác sĩ Tôn: "..."
Ông ấy chỉ nói một câu mà người này đã nghĩ ra nhiều như vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của mẹ Giang, ông ấy cũng cười: "Đó là chuyện tốt, không chừng chị sẽ là người đầu tiên trong số chúng ta bế cháu."
Giờ người trẻ không thích kết hôn, nói hôn nhân là mộ, là thành trì, trong nhóm bạn họ chưa có ai bế cháu, đều âm thầm so sánh.
Mẹ Giang cười đắc ý: "Chắc chắn là tôi!"
Bác sĩ Tôn hừ một tiếng, xách hộp thuốc rời đi.
Khi Ôn Du tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ chiều.
Cô đã ngủ một giấc hơn ba tiếng.
Tay hơi đau, cô giơ tay lên, trên mu bàn tay có một chấm đỏ nhỏ, đã truyền dịch rồi sao?
Thảo nào cảm thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô sờ lên trán, có lẽ tay vẫn còn nóng, trán sờ vào không nóng mà còn mát mẻ.
Chỉ là bụng rất đói.
Bữa trưa ăn ở sân bay, vì không có khẩu vị nên chỉ ăn một chút.
Trong phòng không có ai, Ôn Du ngồi dậy, mới chú ý thấy cái chăn trên người vẫn là loại chăn đỏ rực như lúc kết hôn.
Đúng rồi!
Cô quay đầu lại, Giang Vân Yến đâu?
Anh đưa mình về, hôm nay có vẻ như không đi làm, buổi tối chắc sẽ nghỉ ngơi ở đây chứ?
Cùng giường cùng gối đến một cách bất ngờ như vậy, Ôn Du nhất thời hơi lo lắng, đặc biệt là khi nhìn thấy cái chăn đỏ này lại càng không tự nhiên, vội vàng đứng dậy mặc một chiếc áo nỉ dài dày rồi mới ra ngoài.
Tầng một nhà họ Giang cũng mở hệ thống sưởi, trong nhà rất ấm áp, cô mang đôi dép bông màu hồng vừa ra ngoài đã bị mẹ Giang đang xem TV dưới lầu chú ý, bà đi đến chào đón: "Tiểu Ngư tỉnh rồi à, đói bụng không?"
Ôn Du gật đầu, nhìn vào phòng khách, ngoài mẹ Giang ra thì không có ai khác, cô nhíu mày: "Anh cả đâu mẹ?"
Vừa tỉnh dậy đã tìm anh cả, đôi vợ chồng trẻ này đúng là dính nhau quá, mẹ Giang cười càng thêm rạng rỡ: "Anh cả con đi làm rồi, công ty có việc, nhưng nó đợi con truyền dịch xong mới đi, lúc đi chắc thời gian không còn kịp, vội vã như một cơn gió, lần đầu tiên mẹ thấy nó gấp gáp như vậy."
Con trai bà từ nhỏ đã biết sắp xếp thời gian, rất hợp lý, cũng rất có kế hoạch.
Mỗi ngày cần làm gì nhất định sẽ làm.
Trễ giờ là điều không thể xảy ra.
Nhưng hôm nay lại như vậy, mẹ Giang cảm thấy như mở mang tầm mắt.
Quả nhiên vẫn cần có một cô gái hoạt bát dễ thương mới có thể kiềm chế được nó.
Ôn Du cũng hơi sững sờ, trong lòng dấy lên một chút gợn sóng nhưng rất nhanh liền lắc đầu, cô nghĩ gì vậy chứ.
Giang Vân Yến đối xử tốt với cô, là vì cô là em gái anh ấy.
Trong mắt anh ấy, họ là gia đình.
Vừa hay anh ấy lại là người có trách nhiệm cao.
Bây giờ mình ốm, Giang Vân Yến sẽ chăm sóc kỹ lưỡng, chắc cũng là do tình cảm gia đình và mối quan hệ vợ chồng, người này nhìn có vẻ lạnh lùng, ngay cả em ruột cũng đánh không chút do dự nhưng thực ra lại rất tốt với người thân.
Ôn Du hít một hơi thật sâu, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mẹ Giang, cô cũng phối hợp cười e thẹn: "Mẹ Giang, con đói bụng rồi ~"
Mẹ Giang vỗ tay: "Ôi chao, mẹ Giang đi làm ngay đây, Tiểu Ngư đợi một lát nhé, muốn ăn gì?"
Mắt Ôn Du sáng lên: "Muốn ăn thịt nướng!"
Cô nói rồi liếm môi.
Càng gần đến ngày đóng máy, lượng công việc càng nhiều, cô rất ít khi ra ngoài ăn, thỉnh thoảng có tổ chức thì cũng chủ yếu là lẩu, chủ yếu vì trời đông, món này là ấm áp nhất.
Thịt nướng nhiều dầu mỡ, dễ nổi mụn, diễn viên lo ngại gương mặt, khi quay phim rất ít khi chọn món này.
Kết quả là đã lâu rồi cô không ăn.
Mà hiện giờ cô ốm, miệng không có vị, chỉ muốn ăn món đậm đà một chút.
Thực ra món cô muốn ăn nhất là đồ nướng, thêm nhiều ớt và tiêu, nhưng mẹ Giang chắc chắn không đồng ý.
Tuy nhiên cô nghĩ nhiều rồi, ngay cả thịt nướng mà mẹ Giang cũng không đồng ý: "Bây giờ con đang bệnh, sức đề kháng yếu nên không ăn thịt nướng, họng sẽ đau, ăn món khác nhé?"
Ôn Du lập tức nhào vào lòng mẹ Giang làm nũng: "Muốn thịt nướng! Chỉ một chút thôi, con thèm lắm ~~~"
Mẹ Giang: "..."
Đúng là tội.
Ai mà nỡ từ chối chứ?
Thế là mẹ Giang ôm cô, dịu giọng nói: "Không được!"
Ôn Du: "..."
Cuối cùng Ôn Du dùng đủ mọi cách, ăn được vài miếng thịt ba chỉ chiên giòn bên ngoài mềm bên trong, nhưng trên đó chỉ rắc một chút muối tiêu, với chút thịt ba chỉ đó, cô ăn hết một bát cháo.
Quay về phòng nằm xuống, Ôn Du nhai miệng nhạt nhẽo, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: [Anh cả, khi nào anh về?]
Gửi xong, đầu óc bị thịt nướng chiếm chỗ bỗng nhiên lóe lên.
Không đúng.
Nếu Giang Vân Yến về, chẳng phải sẽ...
Cô nhìn cái giường đỏ này, băn khoăn có nên rút lại tin nhắn hay không.
Thì thấy điện thoại rung lên, có một tin nhắn mới Giang Vân Yến: [Sắp về, muốn ăn gì?]
Ôn Du: ... Chẳng phải anh không thích xem điện thoại sao!
Chỉ là vui mừng quá thôi.
Mặc dù trước đó gọi điện thoại không được, nhưng sau khi nhìn thấy bữa sáng của Nguyệt Hạ Các thì cũng đoán được Giang Vân Yến có thể sẽ tới.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán.
Thậm chí cô còn không muốn tin tưởng suy đoán này là thật.
Một kẻ cuồng công việc như Giang Vân Yến, trong cốt truyện gần như có thể coi là một hỗ trợ, chỉ một lòng yêu công việc, bị em trai gây phiền phức làm gián đoạn công việc còn có thể đánh em trai một trận, sao lại đột nhiên vượt nửa đất nước để xuất hiện ở đây.
Bởi vậy khi thực sự nhìn thấy anh, trong lòng cô đột nhiên trào dâng niềm vui to lớn, lại thêm đầu óc còn đang sốt nên không đủ tỉnh táo đã chạy thẳng tới.
Khi sắp đến gần, đột nhiên dưới chân vấp phải dây điện rồi ngã mạnh về phía trước.
Giang Vân Yến đưa tay đỡ lấy cô theo phản xạ, lần này trực tiếp ôm chặt Ôn Du vào lòng.
Dường như cô gái nhỏ không cảm thấy nguy hiểm, vui vẻ kéo áo anh: "Anh cả, anh đến thật ạ, công việc của anh thì sao?"
Giang Vân Yến nhíu mày, bảo cô đứng vững: "Đi đứng cho cẩn thận."
Ôn Du bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng vững.
Đạo diễn Trương đang chăm chú quan sát xung quanh, canh không để ai chụp hình đột nhiên do dự, ừm... Hình ảnh này, sao giống như ông ta với con gái mình vậy?
Chẳng lẽ ông ta đoán sai?
Giang Vân Yến đã làm xong những việc mà 'ba ruột' cần làm, trước tiên sờ trán, cảm thấy không nóng lắm thì hỏi đã uống thuốc gì? Bữa sáng ăn được bao nhiêu? Hỏi xong, câu cuối cùng là: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Ôn Du lắc đầu: "Không có, em khá ổn.”
Cô cười hì hì, trông rất vui vẻ.
Giang Vân Yến nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, thuận tay véo một cái, ừm, ấm áp, cảm giác rất tốt. Khi véo xong thì hàng mày nhíu lại cũng giãn ra, ban đầu anh nghĩ cô bị cảm còn phải bận rộn quay phim, đúng là hồ đồ, không coi trọng sức khỏe của mình.
Nhưng thấy cô rất vui vẻ, đoán chừng thực sự rất thích quay phim nên anh cũng không nói gì thêm: "Vậy thì tốt, mau đi thay đồ rồi về khách sạn trước, bên đó để trợ lý của em thu dọn."
Ôn Du gật đầu mạnh: "Được!"
Chỉ là gật đầu hơi mạnh, đầu óc quay cuồng, cơ thể cô cũng lắc lư theo. Giang Vân Yến nhanh chóng giữ vai cô, đỡ lấy: "Được rồi, dẫn đường đi, phòng thay đồ ở đâu?"
Ôn Du chỉ một chỗ.
Giang Vân Yến đỡ cô qua đó, khi đi nhìn đạo diễn Trương: "Trong đoàn phim phải nhờ đạo diễn Trương xử lý rồi."
Đạo diễn Trương liên tục gật đầu, tiễn hai người đi xa, vẻ mặt khó xử lắc đầu.
Quên đi, ông ta chỉ là một người làm công ăn lương, lo lắng chuyện này làm gì?!
Ôn Du thay lại quần áo của mình, lại nhờ Tiểu Vu giúp tẩy trang, cô chỉ cần ngồi trên ghế đợi.
Tiểu Vu nhìn khóe miệng không ngừng nhếch lên, trêu: "Vui đến vậy sao?"
Ôn Du ngẩn ra: "Có à?"
"Khóe miệng sắp kéo đến tai rồi." Tiểu Vu nhỏ giọng nói.
Ôn Du đột nhiên im lặng.
Tiểu Vu nháy mắt, ngại ngùng hửm? Nhưng nhìn thì cảm thấy không giống lắm, thôi, dù sao cũng không thể không vui vì chuyện này, từ sau khi rời khỏi Giang Vân Cẩn, chị sếp luôn vui vẻ.
Phòng thay đồ chỉ có hai người bọn họ, cả hai không nói gì nên bầu không khí cũng tự khắc trở nên yên tĩnh.
Cũng làm Ôn Du suy nghĩ nhiều hơn.
Cô nghĩ đến kiếp trước.
Ôn Du không hay nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, đặc biệt là về gia đình của cô.
Không phải vì sống quá nghèo, chỉ đơn giản là không thích, cô thích kiếp này, bất kể là lúc nào cô cũng có người thân yêu thương mình.
Trước mười tuổi có cha mẹ ruột, sau mười tuổi có ba mẹ nhà họ Giang.
Bọn họ đều rất yêu thương cô.
Khác xa với cha mẹ kiếp trước.
Kiếp trước, thực ra điều kiện gia đình cô cũng không tệ, không đến mức giàu sang phú quý nhưng cũng không thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là ba mẹ cô đã ly hôn, ly hôn khi cô còn học cấp hai.
Hôn nhân của hai người đều có lỗi, một người ngoại tình, một người bạo hành gia đình, cãi nhau năm năm. Cuối cùng cũng ly hôn khiến Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, không phải đối mặt với một gia đình luôn cãi vã nữa.
Nhưng cô đã yên tâm quá sớm, sau khi ly hôn ba mẹ đều không cần cô nữa.
Bọn họ nhanh chóng được giới thiệu qua người thân, bạn bè rồi tái hôn, còn cô, một đứa con rơi bị cả hai bên từ chối, thậm chí vào dịp Tết cô cũng bị đẩy qua nhà đối phương.
Tiền sinh hoạt không thiếu nhưng trong lòng Ôn Du cảm thấy chẳng hề vui vẻ, cô bắt đầu quậy phá, trốn học và không làm bài tập, mê mẩn Internet, trang điểm, làm cho ba mẹ gặp cô là mắng mỏ.
Tuy nhiên sau khi tách ra vẫn không ai nghĩ đến cô.
Cô bị bệnh, tự mình chịu đựng, thi vào cấp ba rồi lên đại học, tự mình đi xe bus, vào dịp Tết một mình ở nhà nấu sủi cảo đông lạnh làm cơm tất niên.
Thậm chí học đại học cô cũng chọn bừa một trường, chỉ cần có một trường mà điểm số nát nhừ của cô có thể đậu là đủ.
Năm hai đại học, Ôn Du mới đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân không thể tiếp tục như thế nữa, nhưng lúc này đã hơi muộn, cô vào một trường đại học không ra gì, may mắn là khả năng của cô vẫn còn tạm ổn, sau nhiều lần phỏng vấn thì vào được một công ty thiết kế cũng tạm được, chăm chỉ làm việc, cuộc sống coi như bình yên ổn định.
Cô cũng dần quên đi khái niệm gia đình.
Cho đến lần này.
Thực ra trước đây cô bị bệnh, mẹ Giang cũng lo lắng nhất, nhưng khi đó cô bị kịch bản kiểm soát, mỗi động tác đều như con rối, giờ đây thoát khỏi kiểm soát, quay lại nhìn những việc xảy ra ở nhà Giang, cô luôn cảm thấy có một lớp ngăn cách như đang xem cuộc sống của người khác.
Bởi vậy bây giờ cô bị bệnh, việc Giang Vân Yến cố ý đến thăm đối với cô có ý nghĩa khác.
Cô rất vui.
Kiếp này cuối cùng cô cũng có nhiều người thương yêu mình rồi.
Ra khỏi phòng thay đồ thì đã bị Giang Vân Yến đang chờ đưa lên xe.
Đặt vé máy bay, lên đường, lên máy bay, xuống máy bay, toàn bộ hành trình cô không cần lo lắng gì.
Lên xe rồi, thuốc của Viên Đàn dường như phát tác hoàn toàn, Ôn Du ngủ suốt chặng đường.
Khi tỉnh dậy, xe vừa dừng lại.
Cô mơ màng mở mắt, chỉ thấy đường viền cằm cứng cáp của người đàn ông bên cạnh, cô chớp mắt, bộ não chậm chạp phát ra câu hỏi: Sao lại là góc nhìn này?
Chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã được mở ra.
Không khí lạnh bên ngoài tràn vào, Ôn Du rùng mình một cái, tỉnh táo hơn nhiều, nghe thấy giọng mẹ Giang bên ngoài: "Tiểu Ngư về rồi à, nhanh lên nào."
"Ôi trời ạ ~"
Mẹ Giang kêu lên một tiếng, nhìn cảnh tượng trong xe, lấy tay che mặt nhưng vẫn lén nhìn qua kẽ tay.
Bà ấy đã nói là tình cảm hai đứa tốt mà!
Xem kìa, ngủ luôn trên người anh cả.
Không dám nhìn, không dám nhìn nữa.
Ôn Du: "?"
Giang Vân Yến: "..."
Anh từ từ đỡ cô dậy từ trong ngực, vừa nói: "Em bị bệnh, ở đây có người chăm sóc."
Đây là lý do tại sao đưa về nhà ba mẹ.
Lúc này Ôn Du cực kỳ ngây ngô, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nghe vậy thấy anh nói có lý thì ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Cô mới nhận ra có thể khi ngủ, mình cứ dựa vào người Giang Vân Yến, cuối cùng trực tiếp nằm trên đùi anh, nhưng cô nhớ mang máng khi ngủ còn thấy gối rất thoải mái, còn cọ qua cọ lại...
Lập tức mặt càng đỏ hơn.
Giang Vân Yến đỡ cô dậy, thấy khuôn mặt cô càng thêm đỏ thì cau mày, đưa tay sờ trán cô, vẫn còn nóng, không biết có nặng hơn không.
Anh nhìn ra ngoài xe nói với mẹ Giang: "Mẹ, Tiểu Ngư bị sốt."
Mẹ Giang đang lén nhìn hai đứa, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ôi, nhanh vào trong đi."
Mẹ Giang nhường đường, Giang Vân Yến xuống xe, lập tức bế cô ra ngoài, người trong lòng mặc áo khoác dày trông như quả bóng, nhưng anh bế vẫn nhẹ nhàng.
Vào trong nhà cũng không để Ôn Du xuống, mẹ Giang tiện tay giúp cô đổi giày: "Đưa thẳng lên phòng đi, con nói sẽ về nên mẹ đã bật điều hòa sẵn rồi."
"Dạ." Giang Vân Yến gật đầu, nhanh chân đi lên.
Đối diện với dì giúp việc Hạ vừa từ tầng hai xuống, từ sau khi kết hôn thì bà ấy ít gặp hai người này, nhìn thấy cảnh này thì ngây ra.
Ôi trời ơi!
Từ khi nào mà hai đứa này mà thân thiết vậy?!
Vẻ mặt kinh ngạc đó làm Ôn Du không nhịn được quay đầu, chui vào lòng Giang Vân Yến, không thấy tôi không thấy tôi!
Đến khi về đến căn phòng ấm áp, không còn người ngoài, cô mới cảm thấy có thể thở được. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của dì Hạ, lại thấy xấu hổ và bực bội: "Anh cả, thật ra chỉ là sốt bình thường thôi, không cần cẩn thận thế đâu! Em đâu phải trẻ con nữa!"
Mất mặt hết rồi.
Lớn như vậy rồi mà còn để người ta bế vào nhà!
Vẻ mặt Giang Vân Yến lạnh nhạt, động tác nhanh nhẹn cởi áo ngoài của cô, đắp chăn cẩn thận, vừa nghiêm túc vừa có chút qua loa: "Ừ, được rồi, ngủ đi."
Ôn Du: "..."
Biết làm sao bây giờ?
Ôn Du nhắm mắt, cái đầu mệt mỏi sau một ngày dường như cuối cùng đã chạm đất, chưa đến một phút cô đã thở đều, ngủ rồi.
Ánh mắt Giang Vân Yến thoáng hiện nét cười.
Anh nhìn cô gái nhỏ môi nhẹ mím dường như vẫn còn bực bội, ngón tay khẽ động đậy, cuối cùng nghe theo lòng mình, đưa tay chọc nhẹ.
Má mềm mại, chọc một cái lại nảy lên, giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên trong phòng yên tĩnh: "Ừ, không phải trẻ con nữa..."
Một lúc sau, cửa phòng bị gõ nhẹ.
Anh rút tay lại, đầu ngón tay lướt qua đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt tối lại, đứng lên mở cửa.
Thấy mẹ Giang đang dán tai nghe lén bên cửa.
Giang Vân Yến: "..."
Mẹ Giang cười gượng: "Tiểu Ngư đâu? Ngủ rồi à?"
"Dạ."
Mẹ Giang lập tức hạ giọng: "Bác sĩ Tôn, bây giờ khám luôn được không?"
Giang Vân Yến gật đầu: "Khám đi, em ấy uống thuốc rồi, sẽ không tỉnh đâu."
Mẹ Giang lập tức gọi người lên.
Trong giấc ngủ, Ôn Du đột nhiên cảm thấy tay hơi đau, theo phản xạ muốn rút về nhưng lại bị một bàn tay khác giữ chặt.
Cô gái nhỏ tủi thân chu môi, nhưng vẫn không tỉnh.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy mình đã ở trong môi trường an toàn, sẽ không bị tổn thương gì.
Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô thì nhíu mày: "Làm ơn nhẹ tay chút."
Bác sĩ Tôn cười khẽ nhìn người đàn ông trước mặt: "Hay là cháu tự tiêm đi?"
Giang Vân Yến im lặng.
Mẹ Giang che miệng cười, nhỏ giọng: "Lão Tôn, đừng trêu con tôi nữa, làm nhanh lên."
Bác sĩ Tôn cười lắc đầu, ngón tay nhanh nhẹn đẩy kim vào, dán băng y tế, nới lỏng dây thắt cao su: "Giữ chắc, đừng để con bé ngủ quên mà cử động làm lệch kim."
"Vâng." Giang Vân Yến gật đầu.
Mẹ Giang vội tiễn bác sĩ Tôn ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, bác sĩ Tôn lẩm bẩm: "Không ngờ con trai chị cũng biết thương vợ phết."
Nhớ lại khi hai người này kết hôn, ai quen biết cũng ngạc nhiên.
Phải biết cô gái nhỏ Ôn Du luôn thích Giang Vân Cẩn, kết quả Giang Vân Cẩn lại dẫn bạn gái về, trông như muốn kết hôn ngay lập tức.
Lúc đó những người chứng kiến mấy đứa trẻ lớn lên đều thấy tiếc cho Ôn Du.
Kết quả một năm sau lại nhận được thiệp cưới, còn kết hôn trước cả Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt! Quan trọng là lại gả cho Giang Vân Yến.
Trong đám cưới, hai người vốn nên hòa hợp thân mật, thực tế lại lạnh nhạt, nhiều phần trong lễ cưới như hôn nhau đều bỏ qua.
Lúc đó những người lớn tuổi không nói gì, mấy đứa nhỏ đều đùa rằng, Ôn Du không làm vợ người mình yêu thì làm chị dâu anh ấy, sau này ngày ngày vẫn gặp.
Vì thế mọi người đều không lạc quan về hôn nhân của hai người này, cho rằng chỉ là Ôn Du giận dỗi chơi đùa.
Không chịu nổi nhà họ Giang chiều con, muốn gì cũng cho, những người ngoài không thể can thiệp, chỉ có thể thì thầm sau lưng, vợ chồng nhà họ Giang đúng là hồ đồ.
Không ngờ một năm không gặp, hai người thay đổi nhiều vậy!
Mặc dù Ôn Du ngủ say, không nhìn thấy thái độ, nhưng Giang Vân Yến,bình thường luôn nghiêm túc, tuổi còn trẻ đã học được từ ông mình mà sống như người cổ hủ.
Không ngờ gần ba mươi tuổi, lại trở nên trẻ trung hơn.
Vợ vừa bệnh thì lo lắng như thằng nhóc mới lớn, không còn vẻ nghiêm túc nữa.
Làm một người chú như ông ấy cũng thấy ê răng.
Mẹ Giang thì không thấy ê răng, chỉ đầy niềm vui, nghe bác sĩ Tôn trêu đùa thì càng thêm vui mừng: "Đúng vậy? Tôi biết mà, hai đứa này có thể sống tốt, đều là đứa trẻ ngoan, kết hôn rồi thì không thể coi như trò đùa, không phải sao, ở chung một thời gian là có tình cảm."
Nghĩ đến cảnh vừa về nhìn thấy, lòng mẹ Giang như thiếu nữ tràn đầy, trai tài gái sắc, chẳng phải còn đẹp hơn phim truyền hình?
Bác sĩ Tôn: "..."
Ông ấy chỉ nói một câu mà người này đã nghĩ ra nhiều như vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của mẹ Giang, ông ấy cũng cười: "Đó là chuyện tốt, không chừng chị sẽ là người đầu tiên trong số chúng ta bế cháu."
Giờ người trẻ không thích kết hôn, nói hôn nhân là mộ, là thành trì, trong nhóm bạn họ chưa có ai bế cháu, đều âm thầm so sánh.
Mẹ Giang cười đắc ý: "Chắc chắn là tôi!"
Bác sĩ Tôn hừ một tiếng, xách hộp thuốc rời đi.
Khi Ôn Du tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ chiều.
Cô đã ngủ một giấc hơn ba tiếng.
Tay hơi đau, cô giơ tay lên, trên mu bàn tay có một chấm đỏ nhỏ, đã truyền dịch rồi sao?
Thảo nào cảm thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô sờ lên trán, có lẽ tay vẫn còn nóng, trán sờ vào không nóng mà còn mát mẻ.
Chỉ là bụng rất đói.
Bữa trưa ăn ở sân bay, vì không có khẩu vị nên chỉ ăn một chút.
Trong phòng không có ai, Ôn Du ngồi dậy, mới chú ý thấy cái chăn trên người vẫn là loại chăn đỏ rực như lúc kết hôn.
Đúng rồi!
Cô quay đầu lại, Giang Vân Yến đâu?
Anh đưa mình về, hôm nay có vẻ như không đi làm, buổi tối chắc sẽ nghỉ ngơi ở đây chứ?
Cùng giường cùng gối đến một cách bất ngờ như vậy, Ôn Du nhất thời hơi lo lắng, đặc biệt là khi nhìn thấy cái chăn đỏ này lại càng không tự nhiên, vội vàng đứng dậy mặc một chiếc áo nỉ dài dày rồi mới ra ngoài.
Tầng một nhà họ Giang cũng mở hệ thống sưởi, trong nhà rất ấm áp, cô mang đôi dép bông màu hồng vừa ra ngoài đã bị mẹ Giang đang xem TV dưới lầu chú ý, bà đi đến chào đón: "Tiểu Ngư tỉnh rồi à, đói bụng không?"
Ôn Du gật đầu, nhìn vào phòng khách, ngoài mẹ Giang ra thì không có ai khác, cô nhíu mày: "Anh cả đâu mẹ?"
Vừa tỉnh dậy đã tìm anh cả, đôi vợ chồng trẻ này đúng là dính nhau quá, mẹ Giang cười càng thêm rạng rỡ: "Anh cả con đi làm rồi, công ty có việc, nhưng nó đợi con truyền dịch xong mới đi, lúc đi chắc thời gian không còn kịp, vội vã như một cơn gió, lần đầu tiên mẹ thấy nó gấp gáp như vậy."
Con trai bà từ nhỏ đã biết sắp xếp thời gian, rất hợp lý, cũng rất có kế hoạch.
Mỗi ngày cần làm gì nhất định sẽ làm.
Trễ giờ là điều không thể xảy ra.
Nhưng hôm nay lại như vậy, mẹ Giang cảm thấy như mở mang tầm mắt.
Quả nhiên vẫn cần có một cô gái hoạt bát dễ thương mới có thể kiềm chế được nó.
Ôn Du cũng hơi sững sờ, trong lòng dấy lên một chút gợn sóng nhưng rất nhanh liền lắc đầu, cô nghĩ gì vậy chứ.
Giang Vân Yến đối xử tốt với cô, là vì cô là em gái anh ấy.
Trong mắt anh ấy, họ là gia đình.
Vừa hay anh ấy lại là người có trách nhiệm cao.
Bây giờ mình ốm, Giang Vân Yến sẽ chăm sóc kỹ lưỡng, chắc cũng là do tình cảm gia đình và mối quan hệ vợ chồng, người này nhìn có vẻ lạnh lùng, ngay cả em ruột cũng đánh không chút do dự nhưng thực ra lại rất tốt với người thân.
Ôn Du hít một hơi thật sâu, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mẹ Giang, cô cũng phối hợp cười e thẹn: "Mẹ Giang, con đói bụng rồi ~"
Mẹ Giang vỗ tay: "Ôi chao, mẹ Giang đi làm ngay đây, Tiểu Ngư đợi một lát nhé, muốn ăn gì?"
Mắt Ôn Du sáng lên: "Muốn ăn thịt nướng!"
Cô nói rồi liếm môi.
Càng gần đến ngày đóng máy, lượng công việc càng nhiều, cô rất ít khi ra ngoài ăn, thỉnh thoảng có tổ chức thì cũng chủ yếu là lẩu, chủ yếu vì trời đông, món này là ấm áp nhất.
Thịt nướng nhiều dầu mỡ, dễ nổi mụn, diễn viên lo ngại gương mặt, khi quay phim rất ít khi chọn món này.
Kết quả là đã lâu rồi cô không ăn.
Mà hiện giờ cô ốm, miệng không có vị, chỉ muốn ăn món đậm đà một chút.
Thực ra món cô muốn ăn nhất là đồ nướng, thêm nhiều ớt và tiêu, nhưng mẹ Giang chắc chắn không đồng ý.
Tuy nhiên cô nghĩ nhiều rồi, ngay cả thịt nướng mà mẹ Giang cũng không đồng ý: "Bây giờ con đang bệnh, sức đề kháng yếu nên không ăn thịt nướng, họng sẽ đau, ăn món khác nhé?"
Ôn Du lập tức nhào vào lòng mẹ Giang làm nũng: "Muốn thịt nướng! Chỉ một chút thôi, con thèm lắm ~~~"
Mẹ Giang: "..."
Đúng là tội.
Ai mà nỡ từ chối chứ?
Thế là mẹ Giang ôm cô, dịu giọng nói: "Không được!"
Ôn Du: "..."
Cuối cùng Ôn Du dùng đủ mọi cách, ăn được vài miếng thịt ba chỉ chiên giòn bên ngoài mềm bên trong, nhưng trên đó chỉ rắc một chút muối tiêu, với chút thịt ba chỉ đó, cô ăn hết một bát cháo.
Quay về phòng nằm xuống, Ôn Du nhai miệng nhạt nhẽo, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: [Anh cả, khi nào anh về?]
Gửi xong, đầu óc bị thịt nướng chiếm chỗ bỗng nhiên lóe lên.
Không đúng.
Nếu Giang Vân Yến về, chẳng phải sẽ...
Cô nhìn cái giường đỏ này, băn khoăn có nên rút lại tin nhắn hay không.
Thì thấy điện thoại rung lên, có một tin nhắn mới Giang Vân Yến: [Sắp về, muốn ăn gì?]
Ôn Du: ... Chẳng phải anh không thích xem điện thoại sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.