Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 37:
Pudding Li Li
18/10/2024
Sau khi Ôn Du lấy lại được tinh thần, cô càng tức giận hơn, cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng, giọng điệu không chỉ nhanh mà còn đầy uất ức và giận dữ: "Anh thì biết cái gì? Ngày nào anh cũng giao lưu với những người đẹp, còn em lại cảm thấy có lỗi vì anh phải giao thiệp nhiều, uống rượu hại thân. Nào ngờ anh đi giao lưu với người đẹp rồi về nhà lại bạc tình bạc nghĩa như thế! Đã lạnh lùng như vậy thì tốt nhất tránh xa em ra, bắt nạt một người bệnh như em làm gì? Cố ý cho em nếm thử rồi lại không cho ăn đủ, có quá đáng không chứ?"
Giang Vân Yến cau mày lại, rất anh chóng anh đã nắm được trọng điểm: "Giao lưu cùng với gái đẹp cái gì chứ?"
Hành động của Ôn Du rất nhanh, cô mở dòng liên kết trên điện thoại ra rồi quăng lên người anh: "Anh tự đi mà xem, cái tên Giang Vân Cẩn sáng nay đi về còn bị mẹ Giang đánh, anh nói nếu như em đem chuyện này nói cho mẹ Giang biết, anh cả à, anh tự suy nghĩ đến kết cục của mình đi!"
Cô hếch cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất đắc ý.
Hiện tại cũng được coi như là cô đã trả thù thành công rồi.
Dám thách thức cả Giang Vân Yến.
Đương nhiên là cô cũng có thể đoán được chuyện này chỉ là phỏng đoán lung tung của các phóng viên, Giang Vân Yến cũng không phải kiểu người có xu hướng ngoại tình trong hôn nhân, dù cho hôn nhân của họ không bình thường.
Nhưng cơn sốt khiến đầu óc cô trở nên hỗn loạn, và cô đã nhân cơ hội này, cảm thấy việc làm những điều điên rồ thật sự rất thú vị.
Chỉ là sau khi nhìn thấy liên kết bài báo, sắc mặt của người đàn ông này lại trầm xuống rõ rệt, lý trí của cô lại bắt đầu quay trở lại, trái tim cô đập loạn xạ.
Anh!
Cô đang làm gì thế này!
Tại sao lại hét lên với anh ấy như vậy chứ?
Giọng nói của Ôn Du khàn khàn vì bệnh, vang vọng trong căn phòng như tiếng hét, nhưng với Giang Văn Yến, đó lại là âm thanh bình thường. Bệnh cảm đã khiến giọng cô gái nhỏ trở nên khó nghe hơn, nhưng anh lại chẳng hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nhận ra đó không phải là tiếng hét.
Những gì mà cô nói?
Giang Yến Văn bình tĩnh đọc hết nội dung rồi lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.
Sau khi Chu Hàn phản hồi lại anh, lúc này anh mới nhìn về phía cô gái nhỏ ban nãy vừa giơ nanh múa vuốt, nét mặt của cô lúc này còn rất hung hăng nhưng trong thâm tâm đã muốn phất cờ rút lui, anh nói: "Xin lỗi, chuyện này là do anh chưa đủ cảnh giác, đã để cho paparazzi chụp lại những cảnh này."
Ôn Du: "?"
Chỉ nói như vậy thôi sao? Không tức giận vì cô nhân cơ hội này làm loạn sao?
Lại có thể nhận lỗi với cô vậy sao?
Tay Ôn Du nắm chặt lấy chăn, trong đầu chỉ toàn nghĩ rằng: Mình khốn nạn quá, lại đi bắt nạt một người tốt như thế này.
Chỉ vì mình không vui mà lại nhân cơ hội trút giận lên một người chân thành xin lỗi chỉ vì không để ý mà bị paparazzi chụp lại.
Giang Vân Yến tiếp tục nói: "Anh đã nói với Chu Hàn rồi, cậu ấy sẽ xử lý, những tin liên quan sẽ không xuất hiện nữa. Còn về tiệc xã giao, không chỉ có cô ta, bức ảnh em xem có tổng cộng chín người, cô ta chỉ là một trong số đó."
Nói đến đây, anh cảm thấy hơi đau đầu rồi lấy tay xoa hai bên thái dương của mình.
Anh có trí nhớ khá tốt, từ bé đến lớn, những ai từng giao thiệp với anh, anh đều nhớ rõ. Hứa Nhược Yến chỉ là bạn học cùng lớp tennis năm cấp ba, cũng được xem là có quen biết, sau này lại nghe nói cô ta đi du học.
Đương nhiên đó chỉ là những chuyện các bạn thời thơ ấu nhắc đến trong mỗi cuộc trò chuyện.
Gặp lại nhau trong buổi tối ngày hôm nay, vốn được xem là cuộc gặp mặt xã giao, anh có thể không cần đến, nhưng nghĩ rằng hai người dù sao cũng từng là bạn học, bây giờ khởi nghiệp cũng không dễ dàng, nếu có thể giúp một tay thì giúp.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Vân Yến làm việc này, anh hoàn toàn có khả năng, người quen cũ gặp khó khăn, nếu giúp được thì giúp, với anh nó không là gì cả. Trên thương trường có một người bạn vẫn tốt hơn là có một kẻ thù.
Trùng hợp sao lần này dự tiệc cùng lại có một đối tác hợp tác, quan hệ rất tốt, vừa hay anh cũng có chuyện cần nói với anh ta, nên anh mới đi.
Nhưng anh không hề nghĩ đến việc sẽ xảy ra vấn đề này.
Trên thực tế, ngay khi anh nhận ra thái độ của Hứa Nhược Yến, anh đã cố gắng tránh xa cô ta. Bức ảnh chụp tuy có vẻ rất gần, nhưng thực ra khoảng cách giữa hai người vẫn còn chỗ đứng cho hai người khác nữa!
Nhưng mà cũng không phải là không có lợi.
Đôi mắt anh hướng về cô gái dường như vì lời xin lỗi của anh mà lúng túng, giọng nói lại thêm phần dịu dàng: "Đừng giận anh nữa có được không?"
…
Giọng nói của anh luôn trầm ấm như vậy, trong lòng Ôn Du xao động, suýt chút nữa đã đầu hàng.
Mẹ Giang quả thật quá lợi hại, sinh được hai người con đẹp trai thế này!
Bản thân cô là người yêu cái đẹp cũng không thể chịu nổi.
Ôn Du lén nhéo tay mình, để giúp cô tỉnh táo lại, sau đó khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: "Không được, anh xin lỗi mà không có thành ý!"
Cũng không nằm ngoài dự định của Giang Vân Yến: "Đợi đến khi em hết bệnh rồi anh sẽ làm cua xào bơ tỏi cho em nhé?"
Ôn Du: "…"
"Có cả món tôm tít rang muối nữa.”
"Không đủ…"
Giang Vân Yến không bực bội chút nào, anh nói: "Vậy em còn muốn gì nữa? Em nói đi."
Ôn Du bất đắc dĩ, như thế này thì cô làm sao mà giận được nữa? Cô nhỏ giọng nói: "Đắp mặt nạ."
Giang Vân Yến: "Mặt nạ?"
Ôn Du lấy tay sờ lên khuôn mặt đã được lau bằng khăn ướt, trong căn phòng sưởi ấm khô khan này, da mặt cô trở nên khô ráp, ngay lập tức ấm ức nói: "Anh lau mặt cho em xong, không bôi nước hoa hồng và kem dưỡng, bây giờ mặt căng ra hết rồi, dạo này lại gần cuối năm, chắc chắn khó đặt lịch với chuyên viên thẩm mỹ, nếu em trở nên xấu xí, anh chính là tội nhân lớn nhất đấy!"
Giang Vân Yến im lặng, anh đứng thẳng dậy: "Mặt nạ ở đâu?"
"Ở trên bàn." Ôn Du chỉ: "Trước đó còn phải rửa mặt, ngâm mặt nạ vào nước ấm, nếu không sẽ quá lạnh, còn nữa..."
Giang Vân Yến làm theo từng lời mà cô nói.
Cho dù đây là lần đầu tiên mà anh làm những việc này, nhưng mọi thao tác của anh không hề lóng ngóng chút nào, hoàn thành mọi việc rất có trật tự. Sau đó Giang Vân Yến cẩn thận đắp mặt nạ lên, liền phát hiện cô bé vừa chỉ huy anh không ngớt mà bây giờ đã im thin thít, không nói lời nào.
Anh nhướng mày, chọc nhẹ vào má cô: "Sao không nói nữa?"
Ôn Du ấm ức nói: "Đắp mặt nạ không thể nói chuyện được, em buồn ngủ rồi, mười lăm phút sau rửa mặt cho em, rồi bôi nước hoa hồng và kem dưỡng." Nói xong cô liền cảm thấy thái độ của mình hình như hơi quá, bèn liếc nhìn người đàn ông trước mặt rồi kéo tay áo anh, dùng giọng điệu ngọt ngào nói nhỏ: "Cảm ơn anh cả! Anh cả là tốt nhất!"
Dứt lời, cô nhắm mắt lại dường như có thể ngủ ngay lập tức.
Giang Vân Yến: "…"
Cảm giác như mình bị lừa.
…
Đến ngày hôm sau, khi Ôn Du tỉnh dậy vẫn không thấy Giang Vân Yến đâu.
Thật sự là ngủ muộn dậy sớm.
Cô nghi ngờ không biết anh có đủ sức không?
Khi cơn cảm của Ôn Du trở nên trầm trọng hơn, cô lại bị tiêm một mũi, truyền nước hai tiếng. Trong lúc chơi điện thoại, cô phát hiện liên kết mà Viên Đàn gửi cho cô đã không còn nữa.
Tìm trên mạng đều không thấy một thông tin gì.
Ngược lại, người mẫu nữ thần T này, cô đã tìm ra được.
Weibo có hơn hai mươi triệu người theo dõi.
Là một người nổi tiếng.
Mà người này, sáng nay đã đăng một bài viết trên Weibo: [Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ ở đó đợi tôi tìm đến, nhưng thực tế anh ấy chưa bao giờ dừng lại.]
Bình luận toàn là fan hâm mộ nói an ủi, những lời này rõ ràng là toàn nói về tình yêu.
[Aaa, người đẹp thất tình sao? Em ôm chị một cái nha.]
[Hôm qua tôi có thấy tin đồn về Yến Yến, là chuyện này sao?]
[Người ở trên kia nói gì vậy? Có thể cho tôi xin link được không?]
[Đã bị xóa rồi, tìm không ra nữa, tôi cũng không nhớ rõ nội dung cụ thể.]
[Ôi, thương Yến Yến quá, đừng sợ, mất một cái cây, vẫn còn cả khu rừng mà!]
Ôn Du xem xong liền lặng lẽ thoát ra.
Quả nhiên đây chính là người yêu thích Giang Vân Yến.
Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Loại tình cảm này còn phải phụ thuộc vào người đàn ông như thế nào.
Giang Vân Yến đã không thích thì ai đến cũng vô dụng, đặc biệt là bây giờ anh đang mang thân phận là người đã có gia đình, lại càng không thể xằng bậy bên ngoài.
Xem xong, Ôn Du đặt điện thoại qua một bên, tập trung dưỡng bệnh.
Trong hai ngày tiếp theo, buổi tối Giang Vân Yến vẫn sẽ về nhà, cho đến ngày thứ hai sau khi Ôn Du không còn sốt và cổ họng cũng đã khỏi, anh mới không quay về nữa.
Căn hộ cao cấp của anh chỉ cách công ty mười phút lái xe, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Làm xong sớm cũng có thể nghỉ ngơi sớm.
Ba Giang không phải ngày nào cũng về đúng lúc sáu giờ, thường là đến nhà muộn hơn vào khoảng chín giờ, cho thấy ngoài vẻ cứng rắn bề ngoài thì bên trong là một người nhân hậu và dịu dàng.
Chỉ có mình cô tin thôi!
Ôn Du tức giận cả buổi, cuối cùng cô đã bị mẹ Giang dùng món cá khô chiên giòn dỗ dành, sau đấy cùng bà ấy chuẩn bị một số món ăn cho Tết.
Về khoản này, mẹ Giang luôn thích tự tay làm, thậm chí làm còn ngon hơn cả ngoài tiệm.
Ôn Du nghĩ rằng tài nấu ăn của Giang Vân Yến có lẽ là học từ mẹ anh. Cô tranh thủ trước khi dì Hạ và những người giúp việc khác nghỉ phép, hai người vội vàng tích trữ đồ ăn như những chú chuột hamster, cũng may nhà họ Giang có nhiều tủ lạnh, chứa được hết.
Đến hai ngày trước Tết, dì Hạ và mọi người nghỉ ngơi, hai ba con nhà họ Giang cuối cùng cũng được nghỉ. Giang Vân Cẩn cũng về để đón Tết, nhưng trùng hợp là những ngày này bạn bè và đối tác của nhà họ Giang cũng lần lượt đến hỏi thăm trước Tết, tầng một người qua kẻ lại, Ôn Du cũng không muốn xuống dưới.
Thỉnh thoảng cô có hẹn Vệ Ninh Ninh và Viên Đàn đi chơi một chút, còn lại phần lớn thời gian cô sẽ ở trên lầu.
Vài ngày trước, quà cô mua cho Giang Vân Yến cũng đã đến, ngoài ra, Ôn Du còn mua quà cho ba mẹ Giang, để tránh sự phân biệt quá rõ ràng, cô cũng mua cho Giang Vân Cẩn một chiếc khuy măng sét làm quà, nhưng chưa đưa ngay.
Giang Vân Yến cau mày lại, rất anh chóng anh đã nắm được trọng điểm: "Giao lưu cùng với gái đẹp cái gì chứ?"
Hành động của Ôn Du rất nhanh, cô mở dòng liên kết trên điện thoại ra rồi quăng lên người anh: "Anh tự đi mà xem, cái tên Giang Vân Cẩn sáng nay đi về còn bị mẹ Giang đánh, anh nói nếu như em đem chuyện này nói cho mẹ Giang biết, anh cả à, anh tự suy nghĩ đến kết cục của mình đi!"
Cô hếch cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất đắc ý.
Hiện tại cũng được coi như là cô đã trả thù thành công rồi.
Dám thách thức cả Giang Vân Yến.
Đương nhiên là cô cũng có thể đoán được chuyện này chỉ là phỏng đoán lung tung của các phóng viên, Giang Vân Yến cũng không phải kiểu người có xu hướng ngoại tình trong hôn nhân, dù cho hôn nhân của họ không bình thường.
Nhưng cơn sốt khiến đầu óc cô trở nên hỗn loạn, và cô đã nhân cơ hội này, cảm thấy việc làm những điều điên rồ thật sự rất thú vị.
Chỉ là sau khi nhìn thấy liên kết bài báo, sắc mặt của người đàn ông này lại trầm xuống rõ rệt, lý trí của cô lại bắt đầu quay trở lại, trái tim cô đập loạn xạ.
Anh!
Cô đang làm gì thế này!
Tại sao lại hét lên với anh ấy như vậy chứ?
Giọng nói của Ôn Du khàn khàn vì bệnh, vang vọng trong căn phòng như tiếng hét, nhưng với Giang Văn Yến, đó lại là âm thanh bình thường. Bệnh cảm đã khiến giọng cô gái nhỏ trở nên khó nghe hơn, nhưng anh lại chẳng hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nhận ra đó không phải là tiếng hét.
Những gì mà cô nói?
Giang Yến Văn bình tĩnh đọc hết nội dung rồi lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.
Sau khi Chu Hàn phản hồi lại anh, lúc này anh mới nhìn về phía cô gái nhỏ ban nãy vừa giơ nanh múa vuốt, nét mặt của cô lúc này còn rất hung hăng nhưng trong thâm tâm đã muốn phất cờ rút lui, anh nói: "Xin lỗi, chuyện này là do anh chưa đủ cảnh giác, đã để cho paparazzi chụp lại những cảnh này."
Ôn Du: "?"
Chỉ nói như vậy thôi sao? Không tức giận vì cô nhân cơ hội này làm loạn sao?
Lại có thể nhận lỗi với cô vậy sao?
Tay Ôn Du nắm chặt lấy chăn, trong đầu chỉ toàn nghĩ rằng: Mình khốn nạn quá, lại đi bắt nạt một người tốt như thế này.
Chỉ vì mình không vui mà lại nhân cơ hội trút giận lên một người chân thành xin lỗi chỉ vì không để ý mà bị paparazzi chụp lại.
Giang Vân Yến tiếp tục nói: "Anh đã nói với Chu Hàn rồi, cậu ấy sẽ xử lý, những tin liên quan sẽ không xuất hiện nữa. Còn về tiệc xã giao, không chỉ có cô ta, bức ảnh em xem có tổng cộng chín người, cô ta chỉ là một trong số đó."
Nói đến đây, anh cảm thấy hơi đau đầu rồi lấy tay xoa hai bên thái dương của mình.
Anh có trí nhớ khá tốt, từ bé đến lớn, những ai từng giao thiệp với anh, anh đều nhớ rõ. Hứa Nhược Yến chỉ là bạn học cùng lớp tennis năm cấp ba, cũng được xem là có quen biết, sau này lại nghe nói cô ta đi du học.
Đương nhiên đó chỉ là những chuyện các bạn thời thơ ấu nhắc đến trong mỗi cuộc trò chuyện.
Gặp lại nhau trong buổi tối ngày hôm nay, vốn được xem là cuộc gặp mặt xã giao, anh có thể không cần đến, nhưng nghĩ rằng hai người dù sao cũng từng là bạn học, bây giờ khởi nghiệp cũng không dễ dàng, nếu có thể giúp một tay thì giúp.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Vân Yến làm việc này, anh hoàn toàn có khả năng, người quen cũ gặp khó khăn, nếu giúp được thì giúp, với anh nó không là gì cả. Trên thương trường có một người bạn vẫn tốt hơn là có một kẻ thù.
Trùng hợp sao lần này dự tiệc cùng lại có một đối tác hợp tác, quan hệ rất tốt, vừa hay anh cũng có chuyện cần nói với anh ta, nên anh mới đi.
Nhưng anh không hề nghĩ đến việc sẽ xảy ra vấn đề này.
Trên thực tế, ngay khi anh nhận ra thái độ của Hứa Nhược Yến, anh đã cố gắng tránh xa cô ta. Bức ảnh chụp tuy có vẻ rất gần, nhưng thực ra khoảng cách giữa hai người vẫn còn chỗ đứng cho hai người khác nữa!
Nhưng mà cũng không phải là không có lợi.
Đôi mắt anh hướng về cô gái dường như vì lời xin lỗi của anh mà lúng túng, giọng nói lại thêm phần dịu dàng: "Đừng giận anh nữa có được không?"
…
Giọng nói của anh luôn trầm ấm như vậy, trong lòng Ôn Du xao động, suýt chút nữa đã đầu hàng.
Mẹ Giang quả thật quá lợi hại, sinh được hai người con đẹp trai thế này!
Bản thân cô là người yêu cái đẹp cũng không thể chịu nổi.
Ôn Du lén nhéo tay mình, để giúp cô tỉnh táo lại, sau đó khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: "Không được, anh xin lỗi mà không có thành ý!"
Cũng không nằm ngoài dự định của Giang Vân Yến: "Đợi đến khi em hết bệnh rồi anh sẽ làm cua xào bơ tỏi cho em nhé?"
Ôn Du: "…"
"Có cả món tôm tít rang muối nữa.”
"Không đủ…"
Giang Vân Yến không bực bội chút nào, anh nói: "Vậy em còn muốn gì nữa? Em nói đi."
Ôn Du bất đắc dĩ, như thế này thì cô làm sao mà giận được nữa? Cô nhỏ giọng nói: "Đắp mặt nạ."
Giang Vân Yến: "Mặt nạ?"
Ôn Du lấy tay sờ lên khuôn mặt đã được lau bằng khăn ướt, trong căn phòng sưởi ấm khô khan này, da mặt cô trở nên khô ráp, ngay lập tức ấm ức nói: "Anh lau mặt cho em xong, không bôi nước hoa hồng và kem dưỡng, bây giờ mặt căng ra hết rồi, dạo này lại gần cuối năm, chắc chắn khó đặt lịch với chuyên viên thẩm mỹ, nếu em trở nên xấu xí, anh chính là tội nhân lớn nhất đấy!"
Giang Vân Yến im lặng, anh đứng thẳng dậy: "Mặt nạ ở đâu?"
"Ở trên bàn." Ôn Du chỉ: "Trước đó còn phải rửa mặt, ngâm mặt nạ vào nước ấm, nếu không sẽ quá lạnh, còn nữa..."
Giang Vân Yến làm theo từng lời mà cô nói.
Cho dù đây là lần đầu tiên mà anh làm những việc này, nhưng mọi thao tác của anh không hề lóng ngóng chút nào, hoàn thành mọi việc rất có trật tự. Sau đó Giang Vân Yến cẩn thận đắp mặt nạ lên, liền phát hiện cô bé vừa chỉ huy anh không ngớt mà bây giờ đã im thin thít, không nói lời nào.
Anh nhướng mày, chọc nhẹ vào má cô: "Sao không nói nữa?"
Ôn Du ấm ức nói: "Đắp mặt nạ không thể nói chuyện được, em buồn ngủ rồi, mười lăm phút sau rửa mặt cho em, rồi bôi nước hoa hồng và kem dưỡng." Nói xong cô liền cảm thấy thái độ của mình hình như hơi quá, bèn liếc nhìn người đàn ông trước mặt rồi kéo tay áo anh, dùng giọng điệu ngọt ngào nói nhỏ: "Cảm ơn anh cả! Anh cả là tốt nhất!"
Dứt lời, cô nhắm mắt lại dường như có thể ngủ ngay lập tức.
Giang Vân Yến: "…"
Cảm giác như mình bị lừa.
…
Đến ngày hôm sau, khi Ôn Du tỉnh dậy vẫn không thấy Giang Vân Yến đâu.
Thật sự là ngủ muộn dậy sớm.
Cô nghi ngờ không biết anh có đủ sức không?
Khi cơn cảm của Ôn Du trở nên trầm trọng hơn, cô lại bị tiêm một mũi, truyền nước hai tiếng. Trong lúc chơi điện thoại, cô phát hiện liên kết mà Viên Đàn gửi cho cô đã không còn nữa.
Tìm trên mạng đều không thấy một thông tin gì.
Ngược lại, người mẫu nữ thần T này, cô đã tìm ra được.
Weibo có hơn hai mươi triệu người theo dõi.
Là một người nổi tiếng.
Mà người này, sáng nay đã đăng một bài viết trên Weibo: [Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ ở đó đợi tôi tìm đến, nhưng thực tế anh ấy chưa bao giờ dừng lại.]
Bình luận toàn là fan hâm mộ nói an ủi, những lời này rõ ràng là toàn nói về tình yêu.
[Aaa, người đẹp thất tình sao? Em ôm chị một cái nha.]
[Hôm qua tôi có thấy tin đồn về Yến Yến, là chuyện này sao?]
[Người ở trên kia nói gì vậy? Có thể cho tôi xin link được không?]
[Đã bị xóa rồi, tìm không ra nữa, tôi cũng không nhớ rõ nội dung cụ thể.]
[Ôi, thương Yến Yến quá, đừng sợ, mất một cái cây, vẫn còn cả khu rừng mà!]
Ôn Du xem xong liền lặng lẽ thoát ra.
Quả nhiên đây chính là người yêu thích Giang Vân Yến.
Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Loại tình cảm này còn phải phụ thuộc vào người đàn ông như thế nào.
Giang Vân Yến đã không thích thì ai đến cũng vô dụng, đặc biệt là bây giờ anh đang mang thân phận là người đã có gia đình, lại càng không thể xằng bậy bên ngoài.
Xem xong, Ôn Du đặt điện thoại qua một bên, tập trung dưỡng bệnh.
Trong hai ngày tiếp theo, buổi tối Giang Vân Yến vẫn sẽ về nhà, cho đến ngày thứ hai sau khi Ôn Du không còn sốt và cổ họng cũng đã khỏi, anh mới không quay về nữa.
Căn hộ cao cấp của anh chỉ cách công ty mười phút lái xe, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Làm xong sớm cũng có thể nghỉ ngơi sớm.
Ba Giang không phải ngày nào cũng về đúng lúc sáu giờ, thường là đến nhà muộn hơn vào khoảng chín giờ, cho thấy ngoài vẻ cứng rắn bề ngoài thì bên trong là một người nhân hậu và dịu dàng.
Chỉ có mình cô tin thôi!
Ôn Du tức giận cả buổi, cuối cùng cô đã bị mẹ Giang dùng món cá khô chiên giòn dỗ dành, sau đấy cùng bà ấy chuẩn bị một số món ăn cho Tết.
Về khoản này, mẹ Giang luôn thích tự tay làm, thậm chí làm còn ngon hơn cả ngoài tiệm.
Ôn Du nghĩ rằng tài nấu ăn của Giang Vân Yến có lẽ là học từ mẹ anh. Cô tranh thủ trước khi dì Hạ và những người giúp việc khác nghỉ phép, hai người vội vàng tích trữ đồ ăn như những chú chuột hamster, cũng may nhà họ Giang có nhiều tủ lạnh, chứa được hết.
Đến hai ngày trước Tết, dì Hạ và mọi người nghỉ ngơi, hai ba con nhà họ Giang cuối cùng cũng được nghỉ. Giang Vân Cẩn cũng về để đón Tết, nhưng trùng hợp là những ngày này bạn bè và đối tác của nhà họ Giang cũng lần lượt đến hỏi thăm trước Tết, tầng một người qua kẻ lại, Ôn Du cũng không muốn xuống dưới.
Thỉnh thoảng cô có hẹn Vệ Ninh Ninh và Viên Đàn đi chơi một chút, còn lại phần lớn thời gian cô sẽ ở trên lầu.
Vài ngày trước, quà cô mua cho Giang Vân Yến cũng đã đến, ngoài ra, Ôn Du còn mua quà cho ba mẹ Giang, để tránh sự phân biệt quá rõ ràng, cô cũng mua cho Giang Vân Cẩn một chiếc khuy măng sét làm quà, nhưng chưa đưa ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.