Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 36:
Pudding Li Li
18/10/2024
Tại phòng ăn.
Hứa Nhược Yến mỉm cười một cách nhẹ nhàng rồi khẽ nói chuyện cùng với người đàn ông ở phía bên tay trái của mình. Cô ta thoáng liếc mắt nhìn sang Giang Vân Yến đứng bên phải vừa cất điện thoại vào túi, bỗng thấy hơi căng thẳng bèn quay đầu lại, cười mỉm rồi nói: "Sao vậy, công ty còn có chuyện gì hả?"
"Không có." Giang Vân Yến đáp lại một cách hờ hững.
Sau đó anh không nói thêm gì nữa.
Anh không thích chia sẻ những chuyện riêng tư của mình đến với người không thân thiết, cũng không giao lưu rộng rãi, bạn bè xung quanh anh cũng chỉ có vài người chơi cùng từ thuở bé.
Ánh mắt Hứa Nhược Yến tối sầm lại, cô ta cũng không hỏi gì thêm.
Mà chỉ cảm thấy nặng nề trong lòng.
Hứa Nhược Yến và Giang Vân Yến cũng được xem như là bạn học cũ, học cùng trường cấp ba. Trước đây hai người cũng từng chơi chung trong một nhóm bạn, nhưng sau khi ông bà nội của cô ta qua đời, cô ta tốt nghiệp cấp ba thì được ba mẹ đưa ra nước ngoài.
Những năm tháng bôn ba tại xứ người, tưởng chừng như sẽ hoàn toàn mất hết liên lạc cùng với mọi người ở trong nước, mãi đến năm trước, cô ta mới lân la tìm đến các bạn học cấp ba để nghe ngóng một ít thông tin gần đây của Giang Vân Yến.
Sau khi biết được anh còn độc thân, Hứa Nhược Yến vui như trẩy hội.
Cô ta biết rõ người này không kết hôn dễ dàng thế được, rõ ràng mọi người đều bằng tuổi nhau nhưng không biết vì sao, chỉ có anh nhìn trông rất chững chạc, giống như là đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lúc học cấp ba anh chỉ biết cắm cúi học hành, không tham gia nhiều vào các câu lạc bộ hay sở thích nào, chỉ bị mấy đứa bạn thân lôi kéo đi chơi tennis, cũng coi như đó là một sở thích.
Sau này được nghe nói sẽ vào làm công ty của gia đình mình, tương lai lại là người thừa kế, bận rộn vô cùng, họp lớp cũng không bao giờ đến.
Hứa Nhược Yến cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Ít nhất cũng có thể cho cô ta nhiều thời gian để tập trung phát triển bản thân, trong tương lai có thể quanh minh chính đại sánh đôi cùng anh.
Một người xuất sắc như Giang Vân Yến thì người bạn đời của anh đương nhiên không thể là bình hoa di động, mà năm ngoái cô ta cũng đang trong thời kỳ thăng tiến trong công ty. Cuối năm nay công ty đã đưa hàng ra thị trường nước M rất thành công, điều này càng giúp Hứa Nhược Yến có thêm phần tự tin nên cô ta đã nhân cơ hội hợp tác để quay trở về.
Hứa Nhược Yến tưởng rằng sau nhiều năm như vậy thì Giang Vận Yến đã quên mình từ lâu, nhưng khi cô ta tự giới thiệu và nhắc đến chuyện bạn học cấp ba, người đàn ông nói bằng giọng điệu bình thản nhưng đầy chắc chắn: "Ừ, tôi nhớ."
Trong một khoảnh khắc, Hứa Nhược Yến dường như muốn khóc, cô ta tưởng rằng mình đã bị lãng quên, dù sao họ cũng chỉ là thành viên bình thường trong câu lạc bộ tennis, gặp nhau chỉ chào hỏi xã giao.
Điều kiện gia đình của cô ta quả thực không tốt bằng nhà họ Giang, không cùng một tầng lớp nên không thể hòa nhập được, sau khi ra nước ngoài, Hứa Nhược Yến tình cờ lọt vào mắt xanh của quản lý, được chọn đi làm người mẫu.
Khởi đầu tuy rất khó khăn, trong giới thời trang không phải có thể dễ dàng đứng vững được, nhưng có lẽ cô ta thực sự có thiên phú. Chỉ sau ba năm, cô ta đã trở nên nổi tiếng, danh tiếng vang dội đến cả trong nước.
Sau đó, cô ta lựa chọn học thiết kế thời trang rồi cùng bạn học thành lập một thương hiệu thời trang. Hứa Nhược Yến dựa vào những danh tiếng mà mình tích góp được khi là người mẫu để quảng bá, công ty làm ăn rất tốt, mãi có đến tận cuối năm nay đã đưa hàng ra thị trường thành công.
Hứa Nhược Yến cuối cùng cũng có thể tự tin để sánh bước với anh.
Nhưng mà…
Cô ta suy nghĩ đến việc bên cạnh anh vẫn chưa có ai, nhưng một người đàn ông lại cố ý chụp ảnh trên bàn rượu rồi gửi cho người khác, điều này có ý nghĩa gì, cô ta không dám nghĩ đến.
Trong lòng Hứa Nhược Yến đầy vẻ chua xót, chẳng lẽ trong một năm qua cô ta đã bỏ lỡ những chuyện gì sao?
Tiếc là Giang Vân Yến không thích phô trương, tin tức về tài chính và kinh tế cũng không có thông tin gì, ngày thường ngoài công việc vẫn là công việc, kín tiếng đến mức không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì trên mạng.
Cô ta đành phải gác lại vấn đề đó sang một bên, giả vờ nói chuyện như không có việc gì.
Tuy nhiên cũng không lâu sau đó, nhóm đại gia bụng phệ này muốn chuyển sang nơi khác, ăn uống thôi có gì vui đâu?
Chính vì thế mà bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Đến trước cửa, Hứa Nhược Yến cảm giác như có ai đó đang chụp ảnh nhưng lại không quá để ý. Tuy rằng cô ta đã giải nghệ nhưng cũng có thể được xem như là người có sức ảnh hưởng, thường có phóng viên hoặc người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng.
Từng chiếc xe riêng của các tổng giám đốc lần lượt lái đến, tài xế của Hứa Nhược Yến cũng đã tới, đây là lần đầu tiên mà cô ta cảm thấy tài xế đến nhanh quá.
Nhưng rất nhanh, trợ lý của Giang Vân Yến, Chu Hàn, cũng nhắc nhở rằng xe đã đến.
Trong lòng Hứa Nhược Yến hoảng loạn: "Tổng giám đốc Giang, cũng đã rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau, tôi mời cậu dùng bữa được không?"
Được cô ta mời đi như vậy chắc hẳn người đàn ông nào cũng đều phải vui sướng trong lòng.
Không phải là Hứa Nhược Yến kiêu ngạo, mà là vì cô ta quả thực có tư cách đó.
Người đàn ông đứng trước mặt vô thức cau mày, song nếu nhìn không kỹ thì khó mà nhận ra. Đến khi chạm mặt với cô ta, vẻ mặt của anh thoáng trở về vẻ mặt bình thản, giọng điệu lịch thiệp nhưng lại xa cách: "Xin lỗi, bận quá, không có thời gian."
Hứa Nhược Yến cười trừ: "Vậy sao, vậy để hôm khác cũng được…"
Lúc này anh không đáp lại mà chỉ quay người bước lên xe.
Không biết trợ lý của anh vô tình hay cố ý mà bỗng nói: "Ông chủ, món tôm rang muối ớt ở nhà hàng này ngon lắm, chúng ta có nên mang về cho bà chủ không?"
Người đàn ông vừa mới bảo mình bận không có thời gian khựng lại vài giây, gật đầu vô cùng tự nhiên: "Được, cảm ơn, lát nữa tôi có thưởng cho cậu."
Trợ lý nhếch miệng cười: "Vâng ạ, anh đợi tôi một chút."
Cửa xe đóng lại, tài xế lái xe đến khu vực đỗ xe để tránh cản trở giao thông.
Chỉ còn lại Hứa Nhược Yến cùng với gương mặt đỏ bừng của cô ta nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Bà chủ?
Anh đã kết hôn rồi?
Cô ta chỉ chậm có một năm mà Giang Vân Yến đã kết hôn rồi sao?
…
Cửa sổ ban công mở ra, gió lạnh thổi ùa vào.
Khi Ôn Du hoàn hồn trở lại, cô nhận ra toàn thân mình đã tê cóng, sau đó liền vội vàng chạy nhanh vào trong phòng. Mái tóc sấy gần khô lúc này chỉ còn lại phần sau gáy là ẩm nhất, may mà máy sấy tóc không phải loại 69 tệ của kiếp trước, nhiệt độ không làm tổn thương da đầu.
Cô đặt điện thoại xuống rồi quay lại chải tóc, tiện tay thực hiện các bước dưỡng da đã bỏ sót trước đó. Nhìn vào gương, cô thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng rạng rỡ của mình. Ôn Du cố tình giữ khóe miệng thẳng, hơi hướng xuống, sự ngoan ngoãn lanh lợi ngày xưa đã không còn mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng mang cảm giác khó đối phó.
Tâm trạng bỗng chút đã tuột dốc, Ôn Du muốn tìm cái gì đó để giải trí. Cô cầm điện thoại lên tự chụp cho mình vài tấm hình, thêm vào vài hiệu ứng, chọn những tấm hình ưng ý nhất rồi đăng lên Weibo.
Vừa đúng lúc chị Liễu thúc giục cô xuất hiện trước công chúng để giữ chân những người hâm mộ ít ỏi của cô.
[Weibo đến từ @Ôn Du: Có hương vị đó không? [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh].]
Trong ảnh, hiệu ứng là kiểu tóc mái bằng, trang điểm khói, môi đỏ sậm, cùng với hiệu ứng làm mịn da, khiến khuôn mặt Ôn Du thêm phần thuần khiết. Kết hợp với hiệu ứng này, tạo nên sự đối lập mạnh mẽ.
Ảnh vừa mới đăng lên đã có rất nhiều người bình luận vào: [Aaaa, vợ tôi cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.]
[Đẹp quá, đẹp đến mức nghẹt thở, bình luận đầu tiên cũng không biết nói gì.]
[Awsl*!]
*Awsl: Viết tắt của "Ah, tôi chết rồi!", câu cảm thán khi nhìn thấy thứ gì đó hợp gu họ.
[Có, có, có! Đến mức xem vào buổi tối sẽ mơ thấy luôn, ha ha…]
Những câu khen ngợi vừa ập đến thì anti-fan cũng nhân cơ hội này mà đi đến đóng chiếm khu bình luận, nhưng mà Ôn Du lại lười đọc, đọc xong những lời khen ngợi cô liền ngáp một cái rồi say giấc nồng.
Đầu cô lại bắt đầu choáng váng.
Có lẽ là do vừa nãy bị trúng gió rồi.
Ôn Du tìm thuốc cảm rồi cất đi, cô uống thêm hai viên thuốc giảm nhiệt rồi co mình trong chăn, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, trong lúc đang mơ, trước mắt cô bỗng dưng xuất hiện một cảnh tượng, một nam một nữa đứng cạnh nhau, hai người ai cũng mặc bộ đồ màu đen, toát lên khí thế, bên tai dường như có người đang nói điều gì đó.
Cô lắng nghe rất kỹ: [Aaaa, vợ chồng giàu có này thật đẹp đôi!]
[Đẹp chết đi được, đúng là cặp đôi hoàn hảo!]
[Ơ? Đó là ai? So với họ thì trông thấp quá.]
Ôn Du: "?"
Cô hoài nghi nhìn xung quanh, không một ai hết, rồi lại nhìn vào bản thân mình, trời ạ, chỉ có ba người họ?
Cho nên câu đó là đang nói cô thấp sao?
Ôn Du càng tức giận, cô làm gì mà thấp, cao 1m64, đi giày cao gót còn có thể ngạo mạn hơn nhiều tên đàn ông!
Nhưng cô đang mặc áo bông dày sụ, trông chẳng khác gì một quả bóng, khiến bản thân mình trông lùn hẳn đi.
Ôn Du rất muốn cởi bộ đồ này ra ngay lập tức.
Nhưng vừa cởi một chiếc, lại có một chiếc khác xuất hiện trên người?
Cái này là đang cố ý chống lại cô sao?
Ôn Du đang tức giận lại càng phát hỏa thêm nữa, cảm giác mồ hôi toát ra khắp người, ướt đẫm, đầu còn đau, ấm ức đến mức rên lên một tiếng.
Lúc này bên tai cô bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Ngoan nào, đừng cử động, em lại bị sốt rồi."
…
"Anh cả?" Ôn Du mơ màng tỉnh dậy, mở mắt liền thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, cô càng ấm ức hơn, tức giận hét lên: "Anh nhìn em làm gì?!"
Vừa mở miệng nói, giọng cô dường như ngày càng khàn đi, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh rè rè.
Sắc mặt Giang Vân Yến thay đổi, anh hít một hơi thật sâu rồi dịu lại thần sắc, giọng nói của anh trầm tĩnh: "Không, em nhìn nhầm rồi, em lại bị sốt rồi." Anh dừng lại rồi nói tiếp: "Cổ họng em cũng có vấn đề, tại vì ăn đồ nướng mà ra, nếu tối nay anh không về, có lẽ sẽ không ai biết."
Nói xong, anh điều chỉnh lại cảm xúc trở nên nghiêm khắc hơn, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn một chút.
Nhắc tới đồ nướng liền khiến cô chột dạ, trong lúc đó cô mắt to nhìn anh, không dám lên tiếng.
Giang Vân Yến đắp chăn lại cho Ôn Du, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì vừa tức lại vừa buồn cười. Anh định đưa tay bóp mạnh má cô, nhưng khi chạm vào má lại giảm lực tay xuống, chỉ xoa nhẹ rồi nói: "Nhà hàng hôm nay có món tôm tích rang muối tiêu rất ngon, anh có đem về cho em."
Đôi mắt của Ôn Du sáng rực lên, trông cô rất háo hức.
Ấy thế mà người nào đó lại vô cùng ác độc: "Nhưng bây giờ em không thể ăn."
Ôn Du: "!"
Cô nhìn anh với vẻ đau khổ: "Sao anh có thể như vậy? Thà rằng đừng cho em biết còn hơn!"
Giang Vân Yến: "Rèn luyện ý chí nghị lực của em."
Ôn Du càng khó chịu hơn, mũi dường như đã ngửi thấy mùi tôm tích rang muối tiêu: "Em muốn ăn, anh cả, anh cho em ăn đi! Anh đã mang về rồi, không cho em ăn thì phí quá."
"Không sao, mẹ cũng rất thích ăn." Sau khi Giang Vân Yến vừa dứt lời, anh đứng dậy rồi cầm hộp đựng trên tủ đầu giường.
Ôn Du vốn đã tức anh ách, cơ thể lại còn không thoải mái, thấy anh thực sự định mang đồ ăn đi thì vội vàng muốn ngồi dậy. Nhưng vừa cử động, đầu cô càng đau dữ dội, cô ngã xuống giường, nước mắt tuôn trào.
Lần này, những giọt nước mắt khác hẳn với khi giả vờ khóc lúc diễn, chỉ có mưa rơi chứ không có sấm.
Giang Vân Yến liền cảm giác được có gì đó không đúng, anh đặt hộp đồ ăn xuống, kéo người đang chôn vùi trong gối ra, chỉ thấy cô bé nhỏ nhắn đang khóc nức nở, vẻ mặt đầy tủi thân.
Dù anh luôn kiểm soát được cảm xúc của mình nhưng ngay lúc này cũng không khỏi dở khóc dở cười. Vừa lau nước mắt cho cô, vừa hỏi: "Chỉ là một hộp tôm tích thôi mà, có tới nỗi đó không?"
Ôn Du nghẹn ngào nói: "Không phải vì hộp tôm tích!"
Giang Vân Yến: "Vậy thì vì cái gì?"
Ôn Du ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này, người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Đôi mắt anh sâu lắng nhưng bình tĩnh và dịu dàng. Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng lau khuôn mặt cô, động tác đầy sự ân cần và kiên nhẫn.
Ôn Du:"…"
Có lẽ là vì cô đã xem tin đồn về anh, xem đến nỗi quên cả thời gian, dẫn đến việc bị cảm lạnh khi ra ngoài ban công hóng gió, đầu đau dữ dội, nên tâm trạng bực bội và khó chịu?
Hay tại trong mơ nhìn thấy anh đứng bên cạnh một người phụ nữ, ai ai cũng khen đẹp đôi còn nói cô thấp, giận đến mức không chịu nổi?
Cái nào cũng không dám nói.
Giang Vân Yến thấy cô không nói gì, cũng không ép buộc cô, biết cô vẫn đang sốt, chắc hẳn cảm thấy rất khó chịu.
Anh thở dài, mở hộp thức ăn, đeo găng tay vào rồi bóc vỏ tôm tích, lấy một miếng thịt tôm tươi ngon đưa đến miệng cô: "Ăn đi."
Ôn Du vô thức há miệng ra, liền được anh đút một miếng thịt tôm.
Vị muối tiêu, nhưng do đã bóc vỏ nên vị rất nhạt.
Quả thật rất ngon.
Miệng vừa nhai xong, Ôn Du lại lập tức mở miệng thêm lần nữa, Giang Vân Yến cũng phối hợp mà tiếp tục đút cô ăn, cho đến khi ăn hết sáu con tôm tích, anh dừng lại.
Ôn Du há miệng theo bản năng nhưng lại không thấy thịt tôm đâu, cô ngạc nhiên nhìn anh: Tôm của bổn cung đâu?
Giang Vân Yến đã đóng lại hộp thức ăn: "Không thể ăn thêm được nữa, họng em vẫn còn đau, khi nào khỏi bệnh, anh sẽ dẫn em đi ăn thỏa thích."
Ôn Du mở to hai mắt nhìn anh, không ngờ anh chỉ cho cô một chút ngọt ngào rồi lấy đi ngay!
Nhưng mà Giang Vân Yến cũng không hề bị lung lay, anh dứt khoát đóng hộp đồ ăn rồi mang ra ngoài.
Ôn Du: "!"
Quá đáng, tôm muối tiêu chứ có phải tôm cay đâu, sao lại không được ăn chứ?
Tâm trạng của cô đã không được tốt rồi lại còn bị đối xử như vậy nữa, uất ức không chịu được.
Không được!
Cô không thể để mình chịu khổ một mình!
…
Vì thế, sau khi Giang Vân Yến đặt hộp tôm xuống, anh quay lại thì thấy một cô gái nhỏ đang tức giận nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thấy anh bước vào, cô gái nhỏ lẩm bẩm: "Còn biết quay lại à?"
Giang Vân Yến: "?"
Ánh mắt của anh đầy vẻ nghi ngờ, nhìn lướt qua khuôn mặt cô, cô không khóc mà chỉ giận?
Chỉ vì hộp tôm tích?
Khóe miệng Giang Vân Yến nhếch lên, anh đáp lại: "Ừ, anh biết chứ."
Ôn Du nghẹn lời, thấy anh bước đến bên giường, cô lạnh nhạt cười: "Biết à? Anh còn biết sao?"
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên tay vịn, thân hình nghiêng về phía cô, đôi chân dài duỗi ra, tư thế có vẻ lười biếng xen lẫn chút thảnh thơi.
Mấy lời mà cô muốn nói giờ đây nghẹn ứ trong cổ.
Đến lúc này rồi, còn tỏ ra đẹp trai làm gì chứ!
Hứa Nhược Yến mỉm cười một cách nhẹ nhàng rồi khẽ nói chuyện cùng với người đàn ông ở phía bên tay trái của mình. Cô ta thoáng liếc mắt nhìn sang Giang Vân Yến đứng bên phải vừa cất điện thoại vào túi, bỗng thấy hơi căng thẳng bèn quay đầu lại, cười mỉm rồi nói: "Sao vậy, công ty còn có chuyện gì hả?"
"Không có." Giang Vân Yến đáp lại một cách hờ hững.
Sau đó anh không nói thêm gì nữa.
Anh không thích chia sẻ những chuyện riêng tư của mình đến với người không thân thiết, cũng không giao lưu rộng rãi, bạn bè xung quanh anh cũng chỉ có vài người chơi cùng từ thuở bé.
Ánh mắt Hứa Nhược Yến tối sầm lại, cô ta cũng không hỏi gì thêm.
Mà chỉ cảm thấy nặng nề trong lòng.
Hứa Nhược Yến và Giang Vân Yến cũng được xem như là bạn học cũ, học cùng trường cấp ba. Trước đây hai người cũng từng chơi chung trong một nhóm bạn, nhưng sau khi ông bà nội của cô ta qua đời, cô ta tốt nghiệp cấp ba thì được ba mẹ đưa ra nước ngoài.
Những năm tháng bôn ba tại xứ người, tưởng chừng như sẽ hoàn toàn mất hết liên lạc cùng với mọi người ở trong nước, mãi đến năm trước, cô ta mới lân la tìm đến các bạn học cấp ba để nghe ngóng một ít thông tin gần đây của Giang Vân Yến.
Sau khi biết được anh còn độc thân, Hứa Nhược Yến vui như trẩy hội.
Cô ta biết rõ người này không kết hôn dễ dàng thế được, rõ ràng mọi người đều bằng tuổi nhau nhưng không biết vì sao, chỉ có anh nhìn trông rất chững chạc, giống như là đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lúc học cấp ba anh chỉ biết cắm cúi học hành, không tham gia nhiều vào các câu lạc bộ hay sở thích nào, chỉ bị mấy đứa bạn thân lôi kéo đi chơi tennis, cũng coi như đó là một sở thích.
Sau này được nghe nói sẽ vào làm công ty của gia đình mình, tương lai lại là người thừa kế, bận rộn vô cùng, họp lớp cũng không bao giờ đến.
Hứa Nhược Yến cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Ít nhất cũng có thể cho cô ta nhiều thời gian để tập trung phát triển bản thân, trong tương lai có thể quanh minh chính đại sánh đôi cùng anh.
Một người xuất sắc như Giang Vân Yến thì người bạn đời của anh đương nhiên không thể là bình hoa di động, mà năm ngoái cô ta cũng đang trong thời kỳ thăng tiến trong công ty. Cuối năm nay công ty đã đưa hàng ra thị trường nước M rất thành công, điều này càng giúp Hứa Nhược Yến có thêm phần tự tin nên cô ta đã nhân cơ hội hợp tác để quay trở về.
Hứa Nhược Yến tưởng rằng sau nhiều năm như vậy thì Giang Vận Yến đã quên mình từ lâu, nhưng khi cô ta tự giới thiệu và nhắc đến chuyện bạn học cấp ba, người đàn ông nói bằng giọng điệu bình thản nhưng đầy chắc chắn: "Ừ, tôi nhớ."
Trong một khoảnh khắc, Hứa Nhược Yến dường như muốn khóc, cô ta tưởng rằng mình đã bị lãng quên, dù sao họ cũng chỉ là thành viên bình thường trong câu lạc bộ tennis, gặp nhau chỉ chào hỏi xã giao.
Điều kiện gia đình của cô ta quả thực không tốt bằng nhà họ Giang, không cùng một tầng lớp nên không thể hòa nhập được, sau khi ra nước ngoài, Hứa Nhược Yến tình cờ lọt vào mắt xanh của quản lý, được chọn đi làm người mẫu.
Khởi đầu tuy rất khó khăn, trong giới thời trang không phải có thể dễ dàng đứng vững được, nhưng có lẽ cô ta thực sự có thiên phú. Chỉ sau ba năm, cô ta đã trở nên nổi tiếng, danh tiếng vang dội đến cả trong nước.
Sau đó, cô ta lựa chọn học thiết kế thời trang rồi cùng bạn học thành lập một thương hiệu thời trang. Hứa Nhược Yến dựa vào những danh tiếng mà mình tích góp được khi là người mẫu để quảng bá, công ty làm ăn rất tốt, mãi có đến tận cuối năm nay đã đưa hàng ra thị trường thành công.
Hứa Nhược Yến cuối cùng cũng có thể tự tin để sánh bước với anh.
Nhưng mà…
Cô ta suy nghĩ đến việc bên cạnh anh vẫn chưa có ai, nhưng một người đàn ông lại cố ý chụp ảnh trên bàn rượu rồi gửi cho người khác, điều này có ý nghĩa gì, cô ta không dám nghĩ đến.
Trong lòng Hứa Nhược Yến đầy vẻ chua xót, chẳng lẽ trong một năm qua cô ta đã bỏ lỡ những chuyện gì sao?
Tiếc là Giang Vân Yến không thích phô trương, tin tức về tài chính và kinh tế cũng không có thông tin gì, ngày thường ngoài công việc vẫn là công việc, kín tiếng đến mức không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì trên mạng.
Cô ta đành phải gác lại vấn đề đó sang một bên, giả vờ nói chuyện như không có việc gì.
Tuy nhiên cũng không lâu sau đó, nhóm đại gia bụng phệ này muốn chuyển sang nơi khác, ăn uống thôi có gì vui đâu?
Chính vì thế mà bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Đến trước cửa, Hứa Nhược Yến cảm giác như có ai đó đang chụp ảnh nhưng lại không quá để ý. Tuy rằng cô ta đã giải nghệ nhưng cũng có thể được xem như là người có sức ảnh hưởng, thường có phóng viên hoặc người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng.
Từng chiếc xe riêng của các tổng giám đốc lần lượt lái đến, tài xế của Hứa Nhược Yến cũng đã tới, đây là lần đầu tiên mà cô ta cảm thấy tài xế đến nhanh quá.
Nhưng rất nhanh, trợ lý của Giang Vân Yến, Chu Hàn, cũng nhắc nhở rằng xe đã đến.
Trong lòng Hứa Nhược Yến hoảng loạn: "Tổng giám đốc Giang, cũng đã rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau, tôi mời cậu dùng bữa được không?"
Được cô ta mời đi như vậy chắc hẳn người đàn ông nào cũng đều phải vui sướng trong lòng.
Không phải là Hứa Nhược Yến kiêu ngạo, mà là vì cô ta quả thực có tư cách đó.
Người đàn ông đứng trước mặt vô thức cau mày, song nếu nhìn không kỹ thì khó mà nhận ra. Đến khi chạm mặt với cô ta, vẻ mặt của anh thoáng trở về vẻ mặt bình thản, giọng điệu lịch thiệp nhưng lại xa cách: "Xin lỗi, bận quá, không có thời gian."
Hứa Nhược Yến cười trừ: "Vậy sao, vậy để hôm khác cũng được…"
Lúc này anh không đáp lại mà chỉ quay người bước lên xe.
Không biết trợ lý của anh vô tình hay cố ý mà bỗng nói: "Ông chủ, món tôm rang muối ớt ở nhà hàng này ngon lắm, chúng ta có nên mang về cho bà chủ không?"
Người đàn ông vừa mới bảo mình bận không có thời gian khựng lại vài giây, gật đầu vô cùng tự nhiên: "Được, cảm ơn, lát nữa tôi có thưởng cho cậu."
Trợ lý nhếch miệng cười: "Vâng ạ, anh đợi tôi một chút."
Cửa xe đóng lại, tài xế lái xe đến khu vực đỗ xe để tránh cản trở giao thông.
Chỉ còn lại Hứa Nhược Yến cùng với gương mặt đỏ bừng của cô ta nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Bà chủ?
Anh đã kết hôn rồi?
Cô ta chỉ chậm có một năm mà Giang Vân Yến đã kết hôn rồi sao?
…
Cửa sổ ban công mở ra, gió lạnh thổi ùa vào.
Khi Ôn Du hoàn hồn trở lại, cô nhận ra toàn thân mình đã tê cóng, sau đó liền vội vàng chạy nhanh vào trong phòng. Mái tóc sấy gần khô lúc này chỉ còn lại phần sau gáy là ẩm nhất, may mà máy sấy tóc không phải loại 69 tệ của kiếp trước, nhiệt độ không làm tổn thương da đầu.
Cô đặt điện thoại xuống rồi quay lại chải tóc, tiện tay thực hiện các bước dưỡng da đã bỏ sót trước đó. Nhìn vào gương, cô thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng rạng rỡ của mình. Ôn Du cố tình giữ khóe miệng thẳng, hơi hướng xuống, sự ngoan ngoãn lanh lợi ngày xưa đã không còn mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng mang cảm giác khó đối phó.
Tâm trạng bỗng chút đã tuột dốc, Ôn Du muốn tìm cái gì đó để giải trí. Cô cầm điện thoại lên tự chụp cho mình vài tấm hình, thêm vào vài hiệu ứng, chọn những tấm hình ưng ý nhất rồi đăng lên Weibo.
Vừa đúng lúc chị Liễu thúc giục cô xuất hiện trước công chúng để giữ chân những người hâm mộ ít ỏi của cô.
[Weibo đến từ @Ôn Du: Có hương vị đó không? [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh].]
Trong ảnh, hiệu ứng là kiểu tóc mái bằng, trang điểm khói, môi đỏ sậm, cùng với hiệu ứng làm mịn da, khiến khuôn mặt Ôn Du thêm phần thuần khiết. Kết hợp với hiệu ứng này, tạo nên sự đối lập mạnh mẽ.
Ảnh vừa mới đăng lên đã có rất nhiều người bình luận vào: [Aaaa, vợ tôi cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.]
[Đẹp quá, đẹp đến mức nghẹt thở, bình luận đầu tiên cũng không biết nói gì.]
[Awsl*!]
*Awsl: Viết tắt của "Ah, tôi chết rồi!", câu cảm thán khi nhìn thấy thứ gì đó hợp gu họ.
[Có, có, có! Đến mức xem vào buổi tối sẽ mơ thấy luôn, ha ha…]
Những câu khen ngợi vừa ập đến thì anti-fan cũng nhân cơ hội này mà đi đến đóng chiếm khu bình luận, nhưng mà Ôn Du lại lười đọc, đọc xong những lời khen ngợi cô liền ngáp một cái rồi say giấc nồng.
Đầu cô lại bắt đầu choáng váng.
Có lẽ là do vừa nãy bị trúng gió rồi.
Ôn Du tìm thuốc cảm rồi cất đi, cô uống thêm hai viên thuốc giảm nhiệt rồi co mình trong chăn, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, trong lúc đang mơ, trước mắt cô bỗng dưng xuất hiện một cảnh tượng, một nam một nữa đứng cạnh nhau, hai người ai cũng mặc bộ đồ màu đen, toát lên khí thế, bên tai dường như có người đang nói điều gì đó.
Cô lắng nghe rất kỹ: [Aaaa, vợ chồng giàu có này thật đẹp đôi!]
[Đẹp chết đi được, đúng là cặp đôi hoàn hảo!]
[Ơ? Đó là ai? So với họ thì trông thấp quá.]
Ôn Du: "?"
Cô hoài nghi nhìn xung quanh, không một ai hết, rồi lại nhìn vào bản thân mình, trời ạ, chỉ có ba người họ?
Cho nên câu đó là đang nói cô thấp sao?
Ôn Du càng tức giận, cô làm gì mà thấp, cao 1m64, đi giày cao gót còn có thể ngạo mạn hơn nhiều tên đàn ông!
Nhưng cô đang mặc áo bông dày sụ, trông chẳng khác gì một quả bóng, khiến bản thân mình trông lùn hẳn đi.
Ôn Du rất muốn cởi bộ đồ này ra ngay lập tức.
Nhưng vừa cởi một chiếc, lại có một chiếc khác xuất hiện trên người?
Cái này là đang cố ý chống lại cô sao?
Ôn Du đang tức giận lại càng phát hỏa thêm nữa, cảm giác mồ hôi toát ra khắp người, ướt đẫm, đầu còn đau, ấm ức đến mức rên lên một tiếng.
Lúc này bên tai cô bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Ngoan nào, đừng cử động, em lại bị sốt rồi."
…
"Anh cả?" Ôn Du mơ màng tỉnh dậy, mở mắt liền thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, cô càng ấm ức hơn, tức giận hét lên: "Anh nhìn em làm gì?!"
Vừa mở miệng nói, giọng cô dường như ngày càng khàn đi, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh rè rè.
Sắc mặt Giang Vân Yến thay đổi, anh hít một hơi thật sâu rồi dịu lại thần sắc, giọng nói của anh trầm tĩnh: "Không, em nhìn nhầm rồi, em lại bị sốt rồi." Anh dừng lại rồi nói tiếp: "Cổ họng em cũng có vấn đề, tại vì ăn đồ nướng mà ra, nếu tối nay anh không về, có lẽ sẽ không ai biết."
Nói xong, anh điều chỉnh lại cảm xúc trở nên nghiêm khắc hơn, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn một chút.
Nhắc tới đồ nướng liền khiến cô chột dạ, trong lúc đó cô mắt to nhìn anh, không dám lên tiếng.
Giang Vân Yến đắp chăn lại cho Ôn Du, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì vừa tức lại vừa buồn cười. Anh định đưa tay bóp mạnh má cô, nhưng khi chạm vào má lại giảm lực tay xuống, chỉ xoa nhẹ rồi nói: "Nhà hàng hôm nay có món tôm tích rang muối tiêu rất ngon, anh có đem về cho em."
Đôi mắt của Ôn Du sáng rực lên, trông cô rất háo hức.
Ấy thế mà người nào đó lại vô cùng ác độc: "Nhưng bây giờ em không thể ăn."
Ôn Du: "!"
Cô nhìn anh với vẻ đau khổ: "Sao anh có thể như vậy? Thà rằng đừng cho em biết còn hơn!"
Giang Vân Yến: "Rèn luyện ý chí nghị lực của em."
Ôn Du càng khó chịu hơn, mũi dường như đã ngửi thấy mùi tôm tích rang muối tiêu: "Em muốn ăn, anh cả, anh cho em ăn đi! Anh đã mang về rồi, không cho em ăn thì phí quá."
"Không sao, mẹ cũng rất thích ăn." Sau khi Giang Vân Yến vừa dứt lời, anh đứng dậy rồi cầm hộp đựng trên tủ đầu giường.
Ôn Du vốn đã tức anh ách, cơ thể lại còn không thoải mái, thấy anh thực sự định mang đồ ăn đi thì vội vàng muốn ngồi dậy. Nhưng vừa cử động, đầu cô càng đau dữ dội, cô ngã xuống giường, nước mắt tuôn trào.
Lần này, những giọt nước mắt khác hẳn với khi giả vờ khóc lúc diễn, chỉ có mưa rơi chứ không có sấm.
Giang Vân Yến liền cảm giác được có gì đó không đúng, anh đặt hộp đồ ăn xuống, kéo người đang chôn vùi trong gối ra, chỉ thấy cô bé nhỏ nhắn đang khóc nức nở, vẻ mặt đầy tủi thân.
Dù anh luôn kiểm soát được cảm xúc của mình nhưng ngay lúc này cũng không khỏi dở khóc dở cười. Vừa lau nước mắt cho cô, vừa hỏi: "Chỉ là một hộp tôm tích thôi mà, có tới nỗi đó không?"
Ôn Du nghẹn ngào nói: "Không phải vì hộp tôm tích!"
Giang Vân Yến: "Vậy thì vì cái gì?"
Ôn Du ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này, người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Đôi mắt anh sâu lắng nhưng bình tĩnh và dịu dàng. Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng lau khuôn mặt cô, động tác đầy sự ân cần và kiên nhẫn.
Ôn Du:"…"
Có lẽ là vì cô đã xem tin đồn về anh, xem đến nỗi quên cả thời gian, dẫn đến việc bị cảm lạnh khi ra ngoài ban công hóng gió, đầu đau dữ dội, nên tâm trạng bực bội và khó chịu?
Hay tại trong mơ nhìn thấy anh đứng bên cạnh một người phụ nữ, ai ai cũng khen đẹp đôi còn nói cô thấp, giận đến mức không chịu nổi?
Cái nào cũng không dám nói.
Giang Vân Yến thấy cô không nói gì, cũng không ép buộc cô, biết cô vẫn đang sốt, chắc hẳn cảm thấy rất khó chịu.
Anh thở dài, mở hộp thức ăn, đeo găng tay vào rồi bóc vỏ tôm tích, lấy một miếng thịt tôm tươi ngon đưa đến miệng cô: "Ăn đi."
Ôn Du vô thức há miệng ra, liền được anh đút một miếng thịt tôm.
Vị muối tiêu, nhưng do đã bóc vỏ nên vị rất nhạt.
Quả thật rất ngon.
Miệng vừa nhai xong, Ôn Du lại lập tức mở miệng thêm lần nữa, Giang Vân Yến cũng phối hợp mà tiếp tục đút cô ăn, cho đến khi ăn hết sáu con tôm tích, anh dừng lại.
Ôn Du há miệng theo bản năng nhưng lại không thấy thịt tôm đâu, cô ngạc nhiên nhìn anh: Tôm của bổn cung đâu?
Giang Vân Yến đã đóng lại hộp thức ăn: "Không thể ăn thêm được nữa, họng em vẫn còn đau, khi nào khỏi bệnh, anh sẽ dẫn em đi ăn thỏa thích."
Ôn Du mở to hai mắt nhìn anh, không ngờ anh chỉ cho cô một chút ngọt ngào rồi lấy đi ngay!
Nhưng mà Giang Vân Yến cũng không hề bị lung lay, anh dứt khoát đóng hộp đồ ăn rồi mang ra ngoài.
Ôn Du: "!"
Quá đáng, tôm muối tiêu chứ có phải tôm cay đâu, sao lại không được ăn chứ?
Tâm trạng của cô đã không được tốt rồi lại còn bị đối xử như vậy nữa, uất ức không chịu được.
Không được!
Cô không thể để mình chịu khổ một mình!
…
Vì thế, sau khi Giang Vân Yến đặt hộp tôm xuống, anh quay lại thì thấy một cô gái nhỏ đang tức giận nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thấy anh bước vào, cô gái nhỏ lẩm bẩm: "Còn biết quay lại à?"
Giang Vân Yến: "?"
Ánh mắt của anh đầy vẻ nghi ngờ, nhìn lướt qua khuôn mặt cô, cô không khóc mà chỉ giận?
Chỉ vì hộp tôm tích?
Khóe miệng Giang Vân Yến nhếch lên, anh đáp lại: "Ừ, anh biết chứ."
Ôn Du nghẹn lời, thấy anh bước đến bên giường, cô lạnh nhạt cười: "Biết à? Anh còn biết sao?"
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên tay vịn, thân hình nghiêng về phía cô, đôi chân dài duỗi ra, tư thế có vẻ lười biếng xen lẫn chút thảnh thơi.
Mấy lời mà cô muốn nói giờ đây nghẹn ứ trong cổ.
Đến lúc này rồi, còn tỏ ra đẹp trai làm gì chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.