Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 42:
Pudding Li Li
18/10/2024
Ôn Du: ... Ha ha ha
Cô không nhịn được cười thành tiếng, nhanh chóng liên lạc với Lữ Dụ Tổ để vị đạo diễn hoang mang này xem được sự tận tâm nhiệt huyết này của mình, người khác đều có thể nhìn ra được.
Cư dân mạng không phải là kẻ ngốc, đây không phải là phim điện ảnh cũng không phải là bộ phim chỉ cỡ năm mươi đồng phải dành ra hai, ba tiếng đồng hồ nên khiến nhiều người thường chỉ chọn một bộ phim để xem thôi đâu.
Phim truyền hình thì có thể xem cả hai, chỉ mất chút thời gian và nguồn điện.
Hai bộ phim phát sóng cùng lúc, so sánh với nhau, ai xấu ai ngượng chứ.
Cô có thể tưởng tượng ra, đoàn phim bên kia đã chi rất nhiều tiền, kết quả hiệu quả tuyên truyền lại thành ra thế này, chắc là đang tức đến nhảy dựng lên.
Chỉ là tại sao Lữ Dụ Tổ lại không trả lời?
Ôn Du đã lướt Weibo trong chủ đề [Biến thành em] suốt nửa ngày, ngoài việc chê đoàn phim nghèo nàn ra thì hầu hết đều khen ngợi, có điều Lữ Dụ Tổ vẫn chưa trả lời.
Không lẽ là xúc động đến ngất xỉu?
Ôn Du còn đang suy đoán, điện thoại bỗng rung lên.
Cô mở ra xem, là một tin nhắn âm thanh dài 60 giây.
Trái tim Ôn Du lập tức đập lỡ một nhịp.
Bây giờ cô có ám ảnh tâm lý với tin nhắn âm thanh, trước tiên chuyển thành văn bản, rồi thấy đầy một dòng: [Aaaaaa, hu hu hu hu hu... ]
Giữa chừng xen lẫn một số tiếng: [Không thể tin được, thật sự không thể ngờ đến.]
[Tôi còn tưởng đều sẽ chê bai tôi, hu hu hu, sợ chết đi được.]
Ôn Du: ...
Sự công nhận của khán giả là niềm vui lớn nhất của đạo diễn.
Cô có thể hiểu.
Giống như khi cô quay phim, cố gắng hết sức để làm tốt, là vì nguyên tắc và giới hạn của bản thân, nhưng cũng hy vọng khán giả sau khi xem sẽ khen ngợi cô một câu, để cô biết nỗ lực của mình đã được nhìn thấy.
Đạo diễn đã vui như vậy, Ôn Du quyết định làm anh ta vui hơn, hào phóng gửi một bao lì xì mười nghìn: [Đi mua chút đồ ngon, tự thưởng cho bản thân đi.]
Lữ Dụ Tổ đang phát cuồng, cúi đầu nhìn thấy một khoản tiền lớn được chuyển qua, cùng với lời nhắn của Ôn Du, ngay lập tức anh ta liền xúc động đến rơi nước mắt.
Mặc dù được khán giả công nhận, song số liệu vẫn chưa lên, nhà đầu tư không những không bận tâm mà còn gửi lì xì nữa!
Lữ Dụ Tổ lúc này thật lòng hy vọng Ôn Du nổi tiếng, có tiền đầu tư cho anh ta suốt đời, sau này anh ta sẽ quay phim cho cô!
Lúc này, nhà sản xuất gửi một tin nhắn: [Người anh em, cậu xem lại số liệu đi? Tôi ở bên này bị nhà đầu tư mắng chết rồi...]
Lữ Dụ Tổ: ...
Anh ta vỗ ngực, may mà lúc đó bản thân lười xã giao nên không kết bạn WeChat với những nhà đầu tư đó, chỉ kết bạn với Ôn Du vì cô cũng là diễn viên.
Lữ Dụ Tổ quay vào ngồi trước máy tính xem số liệu.
Lần này xem, anh ta bỗng phát hiện ra có điều mới: Tám tập phim, phát hành một lượt, lượt xem của [Giang Nam Xuân] đang giảm dần, nhưng bên này lượt xem lại ổn định!
Điều này có nghĩa là gì?
Tỷ lệ giữ chân khán giả đang rất cao!
Tức là cư dân mạng khi đến xem đều nhanh chóng trở thành khán giả trung thành của bộ phim này !
Lữ Dụ Tổ an tâm hơn nữa, gửi số liệu cho nhà sản xuất để người đó trấn an các nhà đầu tư đang khó chịu. Anh ta vui vẻ nhận phần thưởng từ nhà đầu tư lớn rồi bàn bạc với biên kịch yêu quý xem nên tiêu số tiền mười nghìn này nên thế nào đây?
…
Mười hai giờ đêm.
Sau khi làm việc điên cuồng để tiêu hóa hết đống cảm xúc không tốt, Giang Vân Yến cuối cùng cũng rời khỏi văn phòng.
Sau mười phút lái xe, anh đứng trước cửa nhà mình, mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, cửa mở ra.
Trong nhà không tối mịt giống như thường ngày, có ánh đèn ấm áp đang tỏa lung linh.
Giang Vân Yến đang thắc mắc thì thấy cô gái nhỏ nằm trên sofa, trên người đắp chăn lông.
Cô ngủ rất say, trong nhà có máy sưởi làm cho khuôn mặt cô đỏ ửng, dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm đáng yêu.
Tại sao lại ngủ ở đây?
Giang Vân Yến nhíu mày, mặc dù sofa khá lớn, cô nhỏ nhắn nên có thể nằm vừa, nhưng dù sao đây cũng là sofa, co ro không thể thoải mái bằng giường.
Nhưng lúc này cô đang ngủ say nên cũng không thể đánh thức cô để nhắc nhửo được, chỉ đành phải để lần sau nói vậy.
Anh cúi người, một tay cẩn thận luồn qua lưng cô, tay còn lại thì luồn qua chân, dùng chút sức lực bế bổng cô lên và đưa vào phòng ngủ.
Đến khi đặt xuống rồi đắp chăn lên, Ôn Du vẫn chưa tỉnh mà còn yên tâm đổi tư thế, dụi dụi gối, lẩm bẩm một câu gì đó: "Anh cả..."
Giọng nói rất nhẹ, người đàn ông vẫn chưa kịp ngẩng lên cũng không chắc chắn có phải là hai từ đó hay không.
Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đã dần tan.
Anh thở dài nhẹ, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, ánh mắt phức tạp dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Ôn Du thế này lại không nỡ nói ra.
Có thể cảm nhận được sự tiếp xúc trên má, Ôn Du vô thức lắc đầu, khiến ngón tay của anh trượt đến đôi môi hơi hé mở.
Chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó đầu ngón tay dường như chạm phải một thứ gì đó ẩm ướt. Ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm, yết hầu không tự chủ mà chuyển động.
Giây tiếp theo, anh nhanh chóng rút tay lại, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ không chút đề phòng. Lông mi dài khẽ rung động, vài giây sau, anh vội vàng rời khỏi phòng.
…
Sáng hôm sau thức dậy, Ôn Du phát hiện cả căn nhà chỉ còn mình cô.
Thật bực bội!
Tối qua cô còn định chờ Giang Vân Yến về để chia sẻ niềm vui về bộ phim chiếu mạng mà mình đầu tư đã nhận được đánh giá tích cực!
Mặc dù mới là ngày đầu tiên, nhưng đây chỉ là phim chiếu mạng quy mô nhỏ thôi đó!
Không có độ phổ biến, không có ngôi sao lớn, thậm chí không có quảng bá mà đạt được độ chú ý cũng như đánh giá cỡ này, toàn là sự thật thôi đấy!
Dù lượt xem chưa tăng, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Ôn Du không vội, chỉ muốn chia sẻ niềm vui này trước.
Nhưng cô đợi đến khi ngủ, tỉnh dậy lại nằm trên giường thì Giang Vân Yến đã đi làm.
Ôn Du cảm thấy bực bội.
Cô nhớ mình ngủ lúc khoảng mười một giờ, còn dậy lúc tám giờ hơn, vậy mà vẫn trễ hơn Giang Vân Yến.
Đây là thế giới của kẻ nghiện công việc sao?
Quả nhiên là người bình thường như cô không nên dính vào.
…
Ôn Du không chia sẻ được nên cảm thấy không vui, nhưng tối nay là tiệc mừng thọ chín mươi của ông cụ nhà họ Tiêu, sau bữa trưa, cô đã bắt đầu tất bật.
Đầu tiên là chuyên gia làm đẹp đến, sau đó là đến nhà tạo mẫu.
Đây đều là những đội ngũ chuyên nghiệp, Ôn Du không giỏi tự làm nên chỉ có thể giao cho họ.
Khi mọi thứ đã xong, đang chuẩn bị xuất phát thì bỗng nhận được tin nhắn từ Giang Vân Yến: [Anh ở dưới lầu.]
Ở dưới lầu thì ở dưới lầu, gửi tin nhắn làm gì chứ!
Ôn Du hừ một tiếng.
Cứ làm như cô không có tài xế vậy!
Ôn Du quyết định không để ý đến Giang Vân Yến, mặc dù biết anh bận công việc, nhưng Ôn Du cô là người dễ thông cảm đến vậy sao? Tối qua cô ngủ ở phòng khách, anh không biết là cô đang đợi anh à?! Không biết đánh thức cô à?
Không có, anh chỉ biết bế cô về phòng.
Làm cô muốn chia sẻ lại phải nín suốt một đêm.
Bây giờ đầu xuân, nhiệt độ tuy đã tăng lên nhưng buổi tối vẫn khá lạnh, Ôn Du mặc áo lông dày đi xuống lầu. Váy của cô không phải loại chạm đất nên không cần phải xách lên, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn kêu lạch cạch, khi Ôn Du xuống dưới lầu đã trông thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu.
Chưa kịp đến gần, người trong xe đã bước xuống. Ôn Du hất cằm, tự tin đi đến, chỉ cho người mở cửa xe một cái liếc mắt.
Sự kiêu ngạo đó làm người đàn ông không khỏi phì cười.
Giang Vân Yến ngước mắt nhìn, thấy Ôn Du hôm nay khác hẳn lần trước mặc váy đen ngắn. Lần này cô mặc váy dài đỏ, tóc đen uốn sóng, trang điểm đậm hơn trước, toàn thân toát thêm phần quyến rũ và gợi cảm.
Mà cái miệng đang bĩu kia cong tới mức có thể treo được bình dầu luôn rồi, đang giận ư?
Tại sao?
Sau khi lên xe, Giang Vân Yến đã nghĩ đến nhiều khả năng trong một thoáng suy nghĩ, chẳng hạn như chưa ăn no?
Hay là đầu tư thua lỗ?
Nghe nói bộ phim mà cô quay hôm qua công chiếu, không biết thế nào rồi?
Giang Vân Yến bận công việc, ít khi lên mạng nên nếu có việc gì liên quan đến cô, Tiểu Trần sẽ tổng hợp báo cáo cho anh. Có điều lần này anh không dặn dò anh ta chú ý đến bộ phim chiếu mạng mà Ôn Du đầu tư.
Giang Vân Yến khá hiểu cô, cô không phải người giận cá chém thớt, thế nhưng bây giờ đã rất rõ ràng, rõ ràng là đang muốn trút giận lên người anh.
Hay là không hài lòng với quần áo và trang sức?
Nhưng anh thấy hôm nay Ôn Du rất đẹp.
Giang Vân Yến nhíu mày. Trên thương trường anh bày mưu nghĩ kế, hiếm khi chịu thiệt, song lúc này đối diện với cô gái nhỏ giận dỗi, anh vẫn cảm thấy khá lúng túng, họ không cùng lứa tuổi và cũng không cùng ngành nghề.
Trước khi kết hôn gần như hai người không nói chuyện gì mấy, sau khi kết hôn cũng phải tới tận lần đến thăm trường quay mới dần dần trở nên thân thuộc.
Khi cô nổi giận, Giang Vân Yến rất khó mà tìm ra được nguyên nhân một cách nhanh chóng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể cố gắng làm gì đó, anh mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Chu Hàn: [Làm một kế hoạch quảng bá về ‘Một lần bất cẩn biến thành em’. Tôi trả tiền riêng, sau khi cập nhật xong thì tối nay có thể bắt đầu quảng bá, không cần phải giới hạn kinh phí.]
Sau đó anh lại gửi tin nhắn cho Tiểu Trần, bảo anh ta tìm một nhà hàng có tiếng và chuẩn bị một bữa ăn tối. Anh lại nhắn thêm, yêu cầu tìm các mẫu mới nhất của các thương hiệu lớn hiện nay gồm giày dép, túi xách và trang sức, phải gửi lại ngay trong ngày mai.
Làm xong những việc này, anh nhắm mắt suy nghĩ, còn gì nữa không?
Không thể nghĩ ra nổi, Giang Vân Yến đột nhiên cảm thấy khi thành lập Giải trí Giang Thượng một mình cũng không khó khăn đến mức này.
Gương mặt vốn lạnh lùng nay càng thêm u ám.
Ôn Du vô tình liếc sang phải.
Chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của anh.
Ôn Du: "? ? ?"
Anh ấy còn dám tỏ vẻ ra bực bội với mình sao?
Cô không nhịn được cười thành tiếng, nhanh chóng liên lạc với Lữ Dụ Tổ để vị đạo diễn hoang mang này xem được sự tận tâm nhiệt huyết này của mình, người khác đều có thể nhìn ra được.
Cư dân mạng không phải là kẻ ngốc, đây không phải là phim điện ảnh cũng không phải là bộ phim chỉ cỡ năm mươi đồng phải dành ra hai, ba tiếng đồng hồ nên khiến nhiều người thường chỉ chọn một bộ phim để xem thôi đâu.
Phim truyền hình thì có thể xem cả hai, chỉ mất chút thời gian và nguồn điện.
Hai bộ phim phát sóng cùng lúc, so sánh với nhau, ai xấu ai ngượng chứ.
Cô có thể tưởng tượng ra, đoàn phim bên kia đã chi rất nhiều tiền, kết quả hiệu quả tuyên truyền lại thành ra thế này, chắc là đang tức đến nhảy dựng lên.
Chỉ là tại sao Lữ Dụ Tổ lại không trả lời?
Ôn Du đã lướt Weibo trong chủ đề [Biến thành em] suốt nửa ngày, ngoài việc chê đoàn phim nghèo nàn ra thì hầu hết đều khen ngợi, có điều Lữ Dụ Tổ vẫn chưa trả lời.
Không lẽ là xúc động đến ngất xỉu?
Ôn Du còn đang suy đoán, điện thoại bỗng rung lên.
Cô mở ra xem, là một tin nhắn âm thanh dài 60 giây.
Trái tim Ôn Du lập tức đập lỡ một nhịp.
Bây giờ cô có ám ảnh tâm lý với tin nhắn âm thanh, trước tiên chuyển thành văn bản, rồi thấy đầy một dòng: [Aaaaaa, hu hu hu hu hu... ]
Giữa chừng xen lẫn một số tiếng: [Không thể tin được, thật sự không thể ngờ đến.]
[Tôi còn tưởng đều sẽ chê bai tôi, hu hu hu, sợ chết đi được.]
Ôn Du: ...
Sự công nhận của khán giả là niềm vui lớn nhất của đạo diễn.
Cô có thể hiểu.
Giống như khi cô quay phim, cố gắng hết sức để làm tốt, là vì nguyên tắc và giới hạn của bản thân, nhưng cũng hy vọng khán giả sau khi xem sẽ khen ngợi cô một câu, để cô biết nỗ lực của mình đã được nhìn thấy.
Đạo diễn đã vui như vậy, Ôn Du quyết định làm anh ta vui hơn, hào phóng gửi một bao lì xì mười nghìn: [Đi mua chút đồ ngon, tự thưởng cho bản thân đi.]
Lữ Dụ Tổ đang phát cuồng, cúi đầu nhìn thấy một khoản tiền lớn được chuyển qua, cùng với lời nhắn của Ôn Du, ngay lập tức anh ta liền xúc động đến rơi nước mắt.
Mặc dù được khán giả công nhận, song số liệu vẫn chưa lên, nhà đầu tư không những không bận tâm mà còn gửi lì xì nữa!
Lữ Dụ Tổ lúc này thật lòng hy vọng Ôn Du nổi tiếng, có tiền đầu tư cho anh ta suốt đời, sau này anh ta sẽ quay phim cho cô!
Lúc này, nhà sản xuất gửi một tin nhắn: [Người anh em, cậu xem lại số liệu đi? Tôi ở bên này bị nhà đầu tư mắng chết rồi...]
Lữ Dụ Tổ: ...
Anh ta vỗ ngực, may mà lúc đó bản thân lười xã giao nên không kết bạn WeChat với những nhà đầu tư đó, chỉ kết bạn với Ôn Du vì cô cũng là diễn viên.
Lữ Dụ Tổ quay vào ngồi trước máy tính xem số liệu.
Lần này xem, anh ta bỗng phát hiện ra có điều mới: Tám tập phim, phát hành một lượt, lượt xem của [Giang Nam Xuân] đang giảm dần, nhưng bên này lượt xem lại ổn định!
Điều này có nghĩa là gì?
Tỷ lệ giữ chân khán giả đang rất cao!
Tức là cư dân mạng khi đến xem đều nhanh chóng trở thành khán giả trung thành của bộ phim này !
Lữ Dụ Tổ an tâm hơn nữa, gửi số liệu cho nhà sản xuất để người đó trấn an các nhà đầu tư đang khó chịu. Anh ta vui vẻ nhận phần thưởng từ nhà đầu tư lớn rồi bàn bạc với biên kịch yêu quý xem nên tiêu số tiền mười nghìn này nên thế nào đây?
…
Mười hai giờ đêm.
Sau khi làm việc điên cuồng để tiêu hóa hết đống cảm xúc không tốt, Giang Vân Yến cuối cùng cũng rời khỏi văn phòng.
Sau mười phút lái xe, anh đứng trước cửa nhà mình, mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, cửa mở ra.
Trong nhà không tối mịt giống như thường ngày, có ánh đèn ấm áp đang tỏa lung linh.
Giang Vân Yến đang thắc mắc thì thấy cô gái nhỏ nằm trên sofa, trên người đắp chăn lông.
Cô ngủ rất say, trong nhà có máy sưởi làm cho khuôn mặt cô đỏ ửng, dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm đáng yêu.
Tại sao lại ngủ ở đây?
Giang Vân Yến nhíu mày, mặc dù sofa khá lớn, cô nhỏ nhắn nên có thể nằm vừa, nhưng dù sao đây cũng là sofa, co ro không thể thoải mái bằng giường.
Nhưng lúc này cô đang ngủ say nên cũng không thể đánh thức cô để nhắc nhửo được, chỉ đành phải để lần sau nói vậy.
Anh cúi người, một tay cẩn thận luồn qua lưng cô, tay còn lại thì luồn qua chân, dùng chút sức lực bế bổng cô lên và đưa vào phòng ngủ.
Đến khi đặt xuống rồi đắp chăn lên, Ôn Du vẫn chưa tỉnh mà còn yên tâm đổi tư thế, dụi dụi gối, lẩm bẩm một câu gì đó: "Anh cả..."
Giọng nói rất nhẹ, người đàn ông vẫn chưa kịp ngẩng lên cũng không chắc chắn có phải là hai từ đó hay không.
Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đã dần tan.
Anh thở dài nhẹ, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, ánh mắt phức tạp dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Ôn Du thế này lại không nỡ nói ra.
Có thể cảm nhận được sự tiếp xúc trên má, Ôn Du vô thức lắc đầu, khiến ngón tay của anh trượt đến đôi môi hơi hé mở.
Chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó đầu ngón tay dường như chạm phải một thứ gì đó ẩm ướt. Ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm, yết hầu không tự chủ mà chuyển động.
Giây tiếp theo, anh nhanh chóng rút tay lại, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ không chút đề phòng. Lông mi dài khẽ rung động, vài giây sau, anh vội vàng rời khỏi phòng.
…
Sáng hôm sau thức dậy, Ôn Du phát hiện cả căn nhà chỉ còn mình cô.
Thật bực bội!
Tối qua cô còn định chờ Giang Vân Yến về để chia sẻ niềm vui về bộ phim chiếu mạng mà mình đầu tư đã nhận được đánh giá tích cực!
Mặc dù mới là ngày đầu tiên, nhưng đây chỉ là phim chiếu mạng quy mô nhỏ thôi đó!
Không có độ phổ biến, không có ngôi sao lớn, thậm chí không có quảng bá mà đạt được độ chú ý cũng như đánh giá cỡ này, toàn là sự thật thôi đấy!
Dù lượt xem chưa tăng, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Ôn Du không vội, chỉ muốn chia sẻ niềm vui này trước.
Nhưng cô đợi đến khi ngủ, tỉnh dậy lại nằm trên giường thì Giang Vân Yến đã đi làm.
Ôn Du cảm thấy bực bội.
Cô nhớ mình ngủ lúc khoảng mười một giờ, còn dậy lúc tám giờ hơn, vậy mà vẫn trễ hơn Giang Vân Yến.
Đây là thế giới của kẻ nghiện công việc sao?
Quả nhiên là người bình thường như cô không nên dính vào.
…
Ôn Du không chia sẻ được nên cảm thấy không vui, nhưng tối nay là tiệc mừng thọ chín mươi của ông cụ nhà họ Tiêu, sau bữa trưa, cô đã bắt đầu tất bật.
Đầu tiên là chuyên gia làm đẹp đến, sau đó là đến nhà tạo mẫu.
Đây đều là những đội ngũ chuyên nghiệp, Ôn Du không giỏi tự làm nên chỉ có thể giao cho họ.
Khi mọi thứ đã xong, đang chuẩn bị xuất phát thì bỗng nhận được tin nhắn từ Giang Vân Yến: [Anh ở dưới lầu.]
Ở dưới lầu thì ở dưới lầu, gửi tin nhắn làm gì chứ!
Ôn Du hừ một tiếng.
Cứ làm như cô không có tài xế vậy!
Ôn Du quyết định không để ý đến Giang Vân Yến, mặc dù biết anh bận công việc, nhưng Ôn Du cô là người dễ thông cảm đến vậy sao? Tối qua cô ngủ ở phòng khách, anh không biết là cô đang đợi anh à?! Không biết đánh thức cô à?
Không có, anh chỉ biết bế cô về phòng.
Làm cô muốn chia sẻ lại phải nín suốt một đêm.
Bây giờ đầu xuân, nhiệt độ tuy đã tăng lên nhưng buổi tối vẫn khá lạnh, Ôn Du mặc áo lông dày đi xuống lầu. Váy của cô không phải loại chạm đất nên không cần phải xách lên, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn kêu lạch cạch, khi Ôn Du xuống dưới lầu đã trông thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu.
Chưa kịp đến gần, người trong xe đã bước xuống. Ôn Du hất cằm, tự tin đi đến, chỉ cho người mở cửa xe một cái liếc mắt.
Sự kiêu ngạo đó làm người đàn ông không khỏi phì cười.
Giang Vân Yến ngước mắt nhìn, thấy Ôn Du hôm nay khác hẳn lần trước mặc váy đen ngắn. Lần này cô mặc váy dài đỏ, tóc đen uốn sóng, trang điểm đậm hơn trước, toàn thân toát thêm phần quyến rũ và gợi cảm.
Mà cái miệng đang bĩu kia cong tới mức có thể treo được bình dầu luôn rồi, đang giận ư?
Tại sao?
Sau khi lên xe, Giang Vân Yến đã nghĩ đến nhiều khả năng trong một thoáng suy nghĩ, chẳng hạn như chưa ăn no?
Hay là đầu tư thua lỗ?
Nghe nói bộ phim mà cô quay hôm qua công chiếu, không biết thế nào rồi?
Giang Vân Yến bận công việc, ít khi lên mạng nên nếu có việc gì liên quan đến cô, Tiểu Trần sẽ tổng hợp báo cáo cho anh. Có điều lần này anh không dặn dò anh ta chú ý đến bộ phim chiếu mạng mà Ôn Du đầu tư.
Giang Vân Yến khá hiểu cô, cô không phải người giận cá chém thớt, thế nhưng bây giờ đã rất rõ ràng, rõ ràng là đang muốn trút giận lên người anh.
Hay là không hài lòng với quần áo và trang sức?
Nhưng anh thấy hôm nay Ôn Du rất đẹp.
Giang Vân Yến nhíu mày. Trên thương trường anh bày mưu nghĩ kế, hiếm khi chịu thiệt, song lúc này đối diện với cô gái nhỏ giận dỗi, anh vẫn cảm thấy khá lúng túng, họ không cùng lứa tuổi và cũng không cùng ngành nghề.
Trước khi kết hôn gần như hai người không nói chuyện gì mấy, sau khi kết hôn cũng phải tới tận lần đến thăm trường quay mới dần dần trở nên thân thuộc.
Khi cô nổi giận, Giang Vân Yến rất khó mà tìm ra được nguyên nhân một cách nhanh chóng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể cố gắng làm gì đó, anh mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Chu Hàn: [Làm một kế hoạch quảng bá về ‘Một lần bất cẩn biến thành em’. Tôi trả tiền riêng, sau khi cập nhật xong thì tối nay có thể bắt đầu quảng bá, không cần phải giới hạn kinh phí.]
Sau đó anh lại gửi tin nhắn cho Tiểu Trần, bảo anh ta tìm một nhà hàng có tiếng và chuẩn bị một bữa ăn tối. Anh lại nhắn thêm, yêu cầu tìm các mẫu mới nhất của các thương hiệu lớn hiện nay gồm giày dép, túi xách và trang sức, phải gửi lại ngay trong ngày mai.
Làm xong những việc này, anh nhắm mắt suy nghĩ, còn gì nữa không?
Không thể nghĩ ra nổi, Giang Vân Yến đột nhiên cảm thấy khi thành lập Giải trí Giang Thượng một mình cũng không khó khăn đến mức này.
Gương mặt vốn lạnh lùng nay càng thêm u ám.
Ôn Du vô tình liếc sang phải.
Chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của anh.
Ôn Du: "? ? ?"
Anh ấy còn dám tỏ vẻ ra bực bội với mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.