Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 43:
Pudding Li Li
18/10/2024
Tài xế vô tình nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ qua gương chiếu hậu, không khỏi trở nên sợ hãi. Anh ta cho xe lao như bay trên mặt đất, chỉ sợ hơi xóc thôi cũng sẽ kinh động đến hai người ngồi ở ghế sau và khiến bản thân bị chỉ trích.
Mặc dù Giang Vân Yến chưa mắng ai bao giờ.
Nhưng anh không mắng còn đáng sợ hơn cả việc bị anh mắng.
Ôn Du trông thấy tài xế cũng sợ hãi theo, tâm trạng càng tệ hơn, nghĩ một lúc rồi cô quay đầu về phía cửa sổ khóc nức nở.
Vẻ mặt của Giang Vân Yến hơi thay đổi: “Tiểu Ngư?”
Ôn Du che mặt, cô tủi thân nức lên vài tiếng: “Em đã làm gì sai ư? Nhìn sắc mặt của anh là đang nghĩ em trang điểm không đẹp nên đã làm anh mất mặt đúng không?”
Ngay khi Ôn Du lên tiếng, tài xế liền thả lỏng người liếc nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt ông chủ không còn lạnh lùng như trước nữa mà thể hiện thái độ trân trọng đối với vợ của mình.
Chỉ có thể là cô!
Lúc này Giang Vân Yến vội vàng giải thích: “Anh không có!”
“Không, anh có, anh nghĩ như vậy!” Ôn Du bịt tai lại, điên cuồng lắc đầu giống như nữ chính trong các bộ phim truyền hình, giọng nói nghẹn ngào, vô tình để lộ khuôn mặt mịn màng cùng khóe mắt hơi đỏ:
“Em không nghe, rõ ràng là có. Em vừa lên xe anh liền xị mặt xuống, chắc chắn là anh ghét em. Trong khi hôm qua em đã đợi anh đến tận nửa đêm, thậm chí còn ngủ trên ghế sofa, mà anh lại đối xử với em như vậy. Em sẽ mách với mẹ Giang anh bắt nạt em!”
Trong mắt Giang Vân Yến hiện lên sự kinh ngạc, cái nhìn tối tăm bỗng sáng lên: “Chờ anh?”
Ôn Du buồn bã nhìn anh, đang định nói gì đó thì chợt nhận ra cô không được khóc nếu không lớp trang điểm sẽ bị lem đi, thế là vội vàng cúi đầu xuống che mặt, cô nói với giọng điệu đau khổ: “Đúng vậy, đáng tiếc là em có lòng mà anh không cảm nhận được.”
“Anh xin lỗi.” Anh trả lời mà không đợi Ôn Du nói xong, anh hơi cúi đầu, bàn tay ấm áp vuốt lên tóc cô rất thành thục, cùng với giọng nói trầm ấm có chút vui vẻ: “Là do anh không tốt, không phải anh chê em, chỉ là thấy em không vui, anh không biết phải làm sao.”
Ôn Du tức giận nói: “Dỗ em! Có vậy mà anh cũng không biết ư?”
Dỗ cô là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng người chạm vào đầu cô lại im lặng một lúc: “Không hẳn.”
Ngoại trừ người trước mặt, ngay cả mẹ anh, anh cũng chưa từng dỗ, anh thật sự không biết phải làm sao, hơn nữa Ôn Du hình như không muốn nói chuyện với anh, nên anh sợ nếu anh nói cô sẽ càng tức giận hơn.
Tuy rằng đoán được Giang Vân Yến chưa từng yêu ai, nhưng khi nghe anh nói vậy Ôn Du vẫn cảm thấy vui mừng, suýt chút nữa thì bị lộ. Có điều sau tất cả những ồn ào đó, cơn giận của cô gần như đã nguôi ngoai nên miễn cưỡng nói: “Thôi được, bỏ qua chuyện này đi, nhưng hãy nhớ rằng, nếu anh muốn dỗ dành người khác thì phải làm theo ý họ.”
Ví dụ như cô thích ăn và thích tiền thì chỉ cần dẫn cô đi ăn món ngon và tặng cô tiền là có thể dỗ rồi!
Nếu là một người phụ nữ khác…
Ôn Du bất giác nghĩ đến nữ thần trên sàn catwalk, vội vàng lắc đầu, quên đi, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Giang Vân Yến nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Anh liếc nhìn điện thoại, thầm nghĩ bản thân có phải đã làm đúng ở hai bước đầu không?
Lúc này, xe cũng đã đến lối vào trang viên của nhà họ Tiêu.
Cách đó khoảng trăm mét, Ôn Du đã có thể nhìn thấy tòa nhà cổ ba tầng trước mặt, nơi có ánh đèn sáng rực, xe cộ qua lại đông đúc, khả năng chính là ở đó.
Lát nữa thôi cô sẽ gặp bạn bè của Giang Vân Yến.
Ôn Du bỗng nhiên có chút căng thẳng, có cảm giác giống như đang ra mắt ba mẹ chồng vậy, nghĩ tới đây liền lập tức oán trách như điên, đúng là ảo giác kì lạ.
Cô liếc nhìn người bên cạnh rồi đột nhiên kéo tay áo anh.
Giang Vân Yến nhìn sang hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Du nhìn chằm chằm về phía trước, nhích lại gần bên phải, giọng giận dỗi nói: “Anh, ở trước mặt bạn bè, chúng ta có nên tỏ ra thân mật hơn được không?”
Giang Vân Yến hai mắt lấp lánh, nói với giọng dè dặt nhưng dứt khoát: “Được.”
Ôn Du cũng đã hiểu.
Mặc dù chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được cuộc hôn nhân này như thế nào, nhưng vẫn phải thể hiện tốt trước mặt người ngoài, và cô cũng muốn làm như vậy.
Cô mỉm cười kiêu hãnh như muốn mọi người đón chờ màn biểu diễn của cô!
…
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại.
Ôn Du ngồi yên.
Phía bên kia, Giang Vân Yến xuống xe trước.
Tiêu Kỳ Nghiễn và Tần Châu nghe thấy tiếng động liền ra đứng ở cửa nhìn chăm chú, kết quả cửa xe bên nữ hiển nhiên không hề xê dịch, bên còn lại đã xuống xe trước.
Tần Châu sờ cằm: “Sao vậy? Ôn Du giận rồi à?”
Tiêu Kỳ Nghiễn lắc đầu: “Chắc là không phải đâu?”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Giang Vân Yến đi vòng qua phía trước xe, phớt lờ cả hai người để đi sang phía bên kia và tự mình mở cửa.
Hai người kiểu: “?”
Sau đó một cổ tay trắng nõn thon dài từ bên trong thò ra.
Một người đàn ông bình thường nghiêm túc, không cười, không yêu phụ nữ, chỉ thích làm việc mà hôm nay nắm tay cô rất thành thục, tay còn lại còn chặn phía trên cửa xe cho đến khi người phụ nữ bước xuống, sau đó tay anh lại đặt lên eo cô. Tất cả động tác đều tự nhiên và mượt mà, nhìn hai người kiểu: “???”
Họ nhìn nhau và thì thầm: “Đây có phải là A Yến không? Anh ấy bị em trai nhập à?”
Mặc dù lần trước họ đã nhìn thấy cảnh hai người gần gũi với nhau trong phòng riêng của câu lạc bộ.
Nhưng chỉ nhìn qua điện thoại thôi, chưa tận mắt chứng kiến nên thật sự không thể tin được.
Bây giờ nhìn lại, họ không khỏi nhìn Ôn Du với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thật tuyệt vời!
Ôn Du cười bẽn lẽn, thầm nghĩ đâu có đâu.
Trước khi xuống xe, Ôn Du cởi áo khoác lông vũ ra, đúng lúc cô cảm thấy một làn gió mát thổi qua thì có một bàn tay to ấm áp ôm lấy lưng cô, cô nheo mắt bước đi từng bước trong sự dè dặt và duyên dáng.
Ôn Du bỗng thấy hai chàng trai trẻ, đẹp trai đang mỉm cười bước tới.
Cô đoán được rằng họ là bạn của Giang Vân Yến nên muốn dừng lại chào hỏi.
Không ngờ, một bàn tay ở sau lưng đẩy cô về phía trước, cô nghe thấy người bên cạnh nói với hai người họ: “Chúng ta vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tiêu Kỳ Nghiễn cùng Tần Châu không kịp nói một lời: “...”
Ơ.
Không thể tin được người như Giang Vân Yến lại ra dáng ông chồng chu đáo như vậy đấy?
Hôm nay Tiêu Kỳ Nghiễn cũng được xem là chủ tiệc, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hai người đi qua rồi rời đi, kéo theo Tần Châu cũng đang muốn rời đi: “Không được, cậu phải đi cùng tôi, bọn họ đều đã đi vào rồi, cậu nỡ lòng nào để tôi đứng đây một mình sao?”
Tần Châu: … Thành thật mà nói, tôi nhẫn tâm đấy.
Nếu không phải đến để gặp cô vợ nhỏ của Giang Vân Yến thì ai sẽ sẵn lòng đến chứ?
Chẳng qua bị kéo đi nên anh ấy cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thật may mắn khi bây giờ đã gần tám giờ, nếu đợi thêm mười phút nữa sẽ không thể vào được.
Hai người xoa tay vào nhau, tiếp tục run rẩy trong gió lạnh.
…
Ôn Du vừa đi từ bên ngoài lạnh lẽo bước vào căn phòng ấm áp, lập tức bừng tỉnh, tò mò nhìn vào trong đại sảnh.
Lúc này khách đã đến rất đông, vợ chồng nhà họ Tiêu cũng nhiệt tình chào đón khách quý. Nhìn thấy họ đến, người nhà họ Tiêu lập tức chạy tới chào hỏi: “A Yến đến rồi, đây là Tiểu Ngư à? Đúng là càng lớn càng xinh xắn, rất xứng đôi với A Yến, chắc là sắp có tin vui rồi chứ?”
Nói xong liền liếc nhìn bụng của Ôn Du.
Mặc dù trong thâm tâm họ không thích cặp đôi đang hạnh phúc này, nhưng họ sẽ không thể hiện điều đó trước mặt người khác. Nhìn tư thế khi bước vào của hai người này thì có vẻ đang hòa hợp lắm đây.
Nếu điều này là sự thật thì có lẽ đứa trẻ sẽ sớm ra đời thôi.
Ôn Du mỉm cười thẹn thùng, sau đó nhìn về phía Giang Vân Yến, xem cách anh xưng hô để chào hỏi.
Giang Vân Yến hiểu ý, nhanh chóng tiếp lời: “Chào bác trai, bác gái, anh Tiêu vừa mới đón một cô con gái cách đây không lâu, vậy là giờ đã có một trai một gái, cả bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà. Đây mới đúng là tin vui.”
Nói đến đây, vợ chồng nhà họ Tiêu cũng che miệng cười, vui vẻ nói: “Cũng không hẳn, xem như cố gắng phấn đấu cho đủ trai đủ gái. Tôi và bác trai cậu bây giờ thực sự không còn gì phải lo lắng nữa.”
“Chẳng trách dạo này da dẻ lại hồng hào như vậy.” Giang Vân Yến nói.
Tuy giọng điệu của anh rất bình thường nhưng cách ăn nói lại điềm đạm, dù chỉ nói vài lời chúc phúc tốt đẹp cũng khiến mọi người cảm thấy vô cùng chân thành, điều đó cũng khiến vợ chồng nhà họ Tiêu trở nên vui vẻ hơn. Họ cùng Giang Vân Yến nói chuyện một lúc rồi đi gặp những vị khách khác.
Ôn Du còn chưa kịp thở một hơi, nhân vật chính chín mươi tuổi chống gậy xuất hiện với sự dìu dắt của cháu trai cả. Mọi người lập tức ngừng nói, quay sang nhìn với ánh mắt ghen tị.
Ông đã chín mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nghe nói ông không có bệnh tật gì. Hiện nay bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà, có cả cháu trai và cháu gái. Mặc dù mắt ông cụ không nhìn thấy gì nhưng thân thể vẫn cường tráng. Đứng trên sân khấu, ông ấy mỉm cười cảm ơn những vị khách đã đến chúc mừng sinh nhật mình và hy vọng mọi người ăn uống thoải mái, nhất định phải ăn uống no say.
Hầu hết những người thuộc thế hệ của họ, dù xuất thân tốt đến đâu cũng đều phải trải qua khó khăn, vì vậy mong muốn lớn nhất của họ là có đủ ăn đủ uống.
Mọi người đồng loạt vỗ tay. Chẳng mấy chốc những người phục vụ đã bưng ra nhiều món ăn, bao gồm bánh ngọt và đồ uống khiến không gian trở nên khá nhộn nhịp.
Ôn Du nhìn quanh nhưng không tìm thấy những ánh mắt quen thuộc. Bỗng nhiên cô thấy Vệ Ninh Ninh cũng ở đó, ánh mắt chạm nhau, cô ấy vội vàng vẫy tay với cô.
Ôn Du cũng mỉm cười chào hỏi rồi quay trở lại.
Ngay sau đó, nhìn thấy cách họ không xa, có vài người cả nam lẫn nữ từng nói chuyện thô lỗ với cô. Đúng lúc họ cũng nhìn sang, nhưng khác với vẻ kiêu ngạo và cách ăn nói kỳ lạ như trước đây, giờ đây họ nhìn Ôn Du với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Ai có thể ngờ rằng một cô gái mồ côi sống trong nhà họ Giang, một người bị Giang Vân Cẩn ruồng bỏ, lại thực sự được gả vào nhà họ Giang và kết hôn với Giang Vân Yến chứ.
Đây chắc chắn là người thừa kế nhà họ Giang!
Mặc dù Giang Vân Yến chưa mắng ai bao giờ.
Nhưng anh không mắng còn đáng sợ hơn cả việc bị anh mắng.
Ôn Du trông thấy tài xế cũng sợ hãi theo, tâm trạng càng tệ hơn, nghĩ một lúc rồi cô quay đầu về phía cửa sổ khóc nức nở.
Vẻ mặt của Giang Vân Yến hơi thay đổi: “Tiểu Ngư?”
Ôn Du che mặt, cô tủi thân nức lên vài tiếng: “Em đã làm gì sai ư? Nhìn sắc mặt của anh là đang nghĩ em trang điểm không đẹp nên đã làm anh mất mặt đúng không?”
Ngay khi Ôn Du lên tiếng, tài xế liền thả lỏng người liếc nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt ông chủ không còn lạnh lùng như trước nữa mà thể hiện thái độ trân trọng đối với vợ của mình.
Chỉ có thể là cô!
Lúc này Giang Vân Yến vội vàng giải thích: “Anh không có!”
“Không, anh có, anh nghĩ như vậy!” Ôn Du bịt tai lại, điên cuồng lắc đầu giống như nữ chính trong các bộ phim truyền hình, giọng nói nghẹn ngào, vô tình để lộ khuôn mặt mịn màng cùng khóe mắt hơi đỏ:
“Em không nghe, rõ ràng là có. Em vừa lên xe anh liền xị mặt xuống, chắc chắn là anh ghét em. Trong khi hôm qua em đã đợi anh đến tận nửa đêm, thậm chí còn ngủ trên ghế sofa, mà anh lại đối xử với em như vậy. Em sẽ mách với mẹ Giang anh bắt nạt em!”
Trong mắt Giang Vân Yến hiện lên sự kinh ngạc, cái nhìn tối tăm bỗng sáng lên: “Chờ anh?”
Ôn Du buồn bã nhìn anh, đang định nói gì đó thì chợt nhận ra cô không được khóc nếu không lớp trang điểm sẽ bị lem đi, thế là vội vàng cúi đầu xuống che mặt, cô nói với giọng điệu đau khổ: “Đúng vậy, đáng tiếc là em có lòng mà anh không cảm nhận được.”
“Anh xin lỗi.” Anh trả lời mà không đợi Ôn Du nói xong, anh hơi cúi đầu, bàn tay ấm áp vuốt lên tóc cô rất thành thục, cùng với giọng nói trầm ấm có chút vui vẻ: “Là do anh không tốt, không phải anh chê em, chỉ là thấy em không vui, anh không biết phải làm sao.”
Ôn Du tức giận nói: “Dỗ em! Có vậy mà anh cũng không biết ư?”
Dỗ cô là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng người chạm vào đầu cô lại im lặng một lúc: “Không hẳn.”
Ngoại trừ người trước mặt, ngay cả mẹ anh, anh cũng chưa từng dỗ, anh thật sự không biết phải làm sao, hơn nữa Ôn Du hình như không muốn nói chuyện với anh, nên anh sợ nếu anh nói cô sẽ càng tức giận hơn.
Tuy rằng đoán được Giang Vân Yến chưa từng yêu ai, nhưng khi nghe anh nói vậy Ôn Du vẫn cảm thấy vui mừng, suýt chút nữa thì bị lộ. Có điều sau tất cả những ồn ào đó, cơn giận của cô gần như đã nguôi ngoai nên miễn cưỡng nói: “Thôi được, bỏ qua chuyện này đi, nhưng hãy nhớ rằng, nếu anh muốn dỗ dành người khác thì phải làm theo ý họ.”
Ví dụ như cô thích ăn và thích tiền thì chỉ cần dẫn cô đi ăn món ngon và tặng cô tiền là có thể dỗ rồi!
Nếu là một người phụ nữ khác…
Ôn Du bất giác nghĩ đến nữ thần trên sàn catwalk, vội vàng lắc đầu, quên đi, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Giang Vân Yến nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Anh liếc nhìn điện thoại, thầm nghĩ bản thân có phải đã làm đúng ở hai bước đầu không?
Lúc này, xe cũng đã đến lối vào trang viên của nhà họ Tiêu.
Cách đó khoảng trăm mét, Ôn Du đã có thể nhìn thấy tòa nhà cổ ba tầng trước mặt, nơi có ánh đèn sáng rực, xe cộ qua lại đông đúc, khả năng chính là ở đó.
Lát nữa thôi cô sẽ gặp bạn bè của Giang Vân Yến.
Ôn Du bỗng nhiên có chút căng thẳng, có cảm giác giống như đang ra mắt ba mẹ chồng vậy, nghĩ tới đây liền lập tức oán trách như điên, đúng là ảo giác kì lạ.
Cô liếc nhìn người bên cạnh rồi đột nhiên kéo tay áo anh.
Giang Vân Yến nhìn sang hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Du nhìn chằm chằm về phía trước, nhích lại gần bên phải, giọng giận dỗi nói: “Anh, ở trước mặt bạn bè, chúng ta có nên tỏ ra thân mật hơn được không?”
Giang Vân Yến hai mắt lấp lánh, nói với giọng dè dặt nhưng dứt khoát: “Được.”
Ôn Du cũng đã hiểu.
Mặc dù chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được cuộc hôn nhân này như thế nào, nhưng vẫn phải thể hiện tốt trước mặt người ngoài, và cô cũng muốn làm như vậy.
Cô mỉm cười kiêu hãnh như muốn mọi người đón chờ màn biểu diễn của cô!
…
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại.
Ôn Du ngồi yên.
Phía bên kia, Giang Vân Yến xuống xe trước.
Tiêu Kỳ Nghiễn và Tần Châu nghe thấy tiếng động liền ra đứng ở cửa nhìn chăm chú, kết quả cửa xe bên nữ hiển nhiên không hề xê dịch, bên còn lại đã xuống xe trước.
Tần Châu sờ cằm: “Sao vậy? Ôn Du giận rồi à?”
Tiêu Kỳ Nghiễn lắc đầu: “Chắc là không phải đâu?”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Giang Vân Yến đi vòng qua phía trước xe, phớt lờ cả hai người để đi sang phía bên kia và tự mình mở cửa.
Hai người kiểu: “?”
Sau đó một cổ tay trắng nõn thon dài từ bên trong thò ra.
Một người đàn ông bình thường nghiêm túc, không cười, không yêu phụ nữ, chỉ thích làm việc mà hôm nay nắm tay cô rất thành thục, tay còn lại còn chặn phía trên cửa xe cho đến khi người phụ nữ bước xuống, sau đó tay anh lại đặt lên eo cô. Tất cả động tác đều tự nhiên và mượt mà, nhìn hai người kiểu: “???”
Họ nhìn nhau và thì thầm: “Đây có phải là A Yến không? Anh ấy bị em trai nhập à?”
Mặc dù lần trước họ đã nhìn thấy cảnh hai người gần gũi với nhau trong phòng riêng của câu lạc bộ.
Nhưng chỉ nhìn qua điện thoại thôi, chưa tận mắt chứng kiến nên thật sự không thể tin được.
Bây giờ nhìn lại, họ không khỏi nhìn Ôn Du với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thật tuyệt vời!
Ôn Du cười bẽn lẽn, thầm nghĩ đâu có đâu.
Trước khi xuống xe, Ôn Du cởi áo khoác lông vũ ra, đúng lúc cô cảm thấy một làn gió mát thổi qua thì có một bàn tay to ấm áp ôm lấy lưng cô, cô nheo mắt bước đi từng bước trong sự dè dặt và duyên dáng.
Ôn Du bỗng thấy hai chàng trai trẻ, đẹp trai đang mỉm cười bước tới.
Cô đoán được rằng họ là bạn của Giang Vân Yến nên muốn dừng lại chào hỏi.
Không ngờ, một bàn tay ở sau lưng đẩy cô về phía trước, cô nghe thấy người bên cạnh nói với hai người họ: “Chúng ta vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tiêu Kỳ Nghiễn cùng Tần Châu không kịp nói một lời: “...”
Ơ.
Không thể tin được người như Giang Vân Yến lại ra dáng ông chồng chu đáo như vậy đấy?
Hôm nay Tiêu Kỳ Nghiễn cũng được xem là chủ tiệc, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hai người đi qua rồi rời đi, kéo theo Tần Châu cũng đang muốn rời đi: “Không được, cậu phải đi cùng tôi, bọn họ đều đã đi vào rồi, cậu nỡ lòng nào để tôi đứng đây một mình sao?”
Tần Châu: … Thành thật mà nói, tôi nhẫn tâm đấy.
Nếu không phải đến để gặp cô vợ nhỏ của Giang Vân Yến thì ai sẽ sẵn lòng đến chứ?
Chẳng qua bị kéo đi nên anh ấy cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thật may mắn khi bây giờ đã gần tám giờ, nếu đợi thêm mười phút nữa sẽ không thể vào được.
Hai người xoa tay vào nhau, tiếp tục run rẩy trong gió lạnh.
…
Ôn Du vừa đi từ bên ngoài lạnh lẽo bước vào căn phòng ấm áp, lập tức bừng tỉnh, tò mò nhìn vào trong đại sảnh.
Lúc này khách đã đến rất đông, vợ chồng nhà họ Tiêu cũng nhiệt tình chào đón khách quý. Nhìn thấy họ đến, người nhà họ Tiêu lập tức chạy tới chào hỏi: “A Yến đến rồi, đây là Tiểu Ngư à? Đúng là càng lớn càng xinh xắn, rất xứng đôi với A Yến, chắc là sắp có tin vui rồi chứ?”
Nói xong liền liếc nhìn bụng của Ôn Du.
Mặc dù trong thâm tâm họ không thích cặp đôi đang hạnh phúc này, nhưng họ sẽ không thể hiện điều đó trước mặt người khác. Nhìn tư thế khi bước vào của hai người này thì có vẻ đang hòa hợp lắm đây.
Nếu điều này là sự thật thì có lẽ đứa trẻ sẽ sớm ra đời thôi.
Ôn Du mỉm cười thẹn thùng, sau đó nhìn về phía Giang Vân Yến, xem cách anh xưng hô để chào hỏi.
Giang Vân Yến hiểu ý, nhanh chóng tiếp lời: “Chào bác trai, bác gái, anh Tiêu vừa mới đón một cô con gái cách đây không lâu, vậy là giờ đã có một trai một gái, cả bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà. Đây mới đúng là tin vui.”
Nói đến đây, vợ chồng nhà họ Tiêu cũng che miệng cười, vui vẻ nói: “Cũng không hẳn, xem như cố gắng phấn đấu cho đủ trai đủ gái. Tôi và bác trai cậu bây giờ thực sự không còn gì phải lo lắng nữa.”
“Chẳng trách dạo này da dẻ lại hồng hào như vậy.” Giang Vân Yến nói.
Tuy giọng điệu của anh rất bình thường nhưng cách ăn nói lại điềm đạm, dù chỉ nói vài lời chúc phúc tốt đẹp cũng khiến mọi người cảm thấy vô cùng chân thành, điều đó cũng khiến vợ chồng nhà họ Tiêu trở nên vui vẻ hơn. Họ cùng Giang Vân Yến nói chuyện một lúc rồi đi gặp những vị khách khác.
Ôn Du còn chưa kịp thở một hơi, nhân vật chính chín mươi tuổi chống gậy xuất hiện với sự dìu dắt của cháu trai cả. Mọi người lập tức ngừng nói, quay sang nhìn với ánh mắt ghen tị.
Ông đã chín mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nghe nói ông không có bệnh tật gì. Hiện nay bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà, có cả cháu trai và cháu gái. Mặc dù mắt ông cụ không nhìn thấy gì nhưng thân thể vẫn cường tráng. Đứng trên sân khấu, ông ấy mỉm cười cảm ơn những vị khách đã đến chúc mừng sinh nhật mình và hy vọng mọi người ăn uống thoải mái, nhất định phải ăn uống no say.
Hầu hết những người thuộc thế hệ của họ, dù xuất thân tốt đến đâu cũng đều phải trải qua khó khăn, vì vậy mong muốn lớn nhất của họ là có đủ ăn đủ uống.
Mọi người đồng loạt vỗ tay. Chẳng mấy chốc những người phục vụ đã bưng ra nhiều món ăn, bao gồm bánh ngọt và đồ uống khiến không gian trở nên khá nhộn nhịp.
Ôn Du nhìn quanh nhưng không tìm thấy những ánh mắt quen thuộc. Bỗng nhiên cô thấy Vệ Ninh Ninh cũng ở đó, ánh mắt chạm nhau, cô ấy vội vàng vẫy tay với cô.
Ôn Du cũng mỉm cười chào hỏi rồi quay trở lại.
Ngay sau đó, nhìn thấy cách họ không xa, có vài người cả nam lẫn nữ từng nói chuyện thô lỗ với cô. Đúng lúc họ cũng nhìn sang, nhưng khác với vẻ kiêu ngạo và cách ăn nói kỳ lạ như trước đây, giờ đây họ nhìn Ôn Du với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Ai có thể ngờ rằng một cô gái mồ côi sống trong nhà họ Giang, một người bị Giang Vân Cẩn ruồng bỏ, lại thực sự được gả vào nhà họ Giang và kết hôn với Giang Vân Yến chứ.
Đây chắc chắn là người thừa kế nhà họ Giang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.