Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 48:
Pudding Li Li
18/10/2024
Chu Hàn là trợ lý đặc biệt của Giang Vân Yến, phụ trách công việc.
Tiểu Trần là trợ lý sinh hoạt, ngày thường anh ta chịu trách nhiệm xã giao, đặt nhà hàng, quần áo cách ăn mặc các loại,... Đương nhiên anh ta cũng chịu trách nhiệm cung cấp hai bữa ăn mỗi ngày khi ông chủ làm thêm giờ, ông chủ sẽ tự lo bữa sáng.
Tuy nhiên hơn nửa năm nay, ông chủ liên tục về nhà ăn cơm, về cơ bản thì Tiểu Trần chỉ cần phụ trách bữa trưa.
Đúng mười một giờ, Tiểu Trần chọn trúng một trong những nhà hàng may mắn quen thuộc như mọi khi, gọi vài món ăn dựa theo sở thích của ông chủ, rồi đợi đến hơn mười một giờ ba mươi sẽ được giao tới.
Thời gian còn lại, anh ta sắp xếp lại những vị khách mà ông chủ muốn gặp trong hôm nay, những vị khách đó thích hay không thích gì…
Cho đến khi điện thoại reo.
Tiểu Trần bước nhanh ra ngoài, không lâu sau, anh ta cầm một hộp thức ăn bằng gỗ tinh xảo quay lại, anh ta đang muốn đưa vào cho ông chủ, nhắc nhở ông chủ nên ăn trưa.
Suy cho cùng, ông chủ tham công tiếc việc của bọn họ không bị bệnh đau dạ dày như những tổng giám đốc ngang ngược khác đều là nhờ vào anh ta.
Mới đi được nửa đường, anh ta bị Chu Hành chặn lại: “Tiểu Trần, đưa cái này cho tôi.”
Tiểu Trần: “Hả?”
Vẻ mặt Chu Hàn không thay đổi: “Đúng lúc có việc cần báo cáo nên tôi mang vào luôn.”
Tiểu Trần cũng không nghĩ nhiều, đưa luôn cho anh ấy: “Nhớ nhắc ông chủ ăn cơm đúng giờ.”
Chu Hàn cầm hộp thức ăn, sau khi chờ Tiểu Trần trở về phòng làm việc thì anh ấy không đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc mà là trở về phòng làm việc của anh ấy. Anh ấy nhanh chóng mở hộp cơm ra, nở một nụ cười vui vẻ khi người khác gặp hoạ: “Cảm giác cướp đồ ăn của ông chủ khá sung sướng!”
Bên này, anh ta bắt đầu ăn, không dám trì hoãn vì sợ nếu trì hoãn thì bữa ăn sẽ bị ông chủ cướp về.
Mà bên kia, Giang Vân Yến ham mê công việc không hề biết rằng đã quá giờ ăn cơm.
Chỉ là dần dần, dạ dày đã quen ăn cơm đúng giờ bắt đầu phản kháng. Giang Vân Yến lúc này mới thoáng phân tâm, ánh mắt rời khỏi văn kiện nhìn về phía đồng hồ trên bàn, lông mày của anh nhíu lại.
Đã gần mười hai giờ rồi, vậy mà Tiểu Trần vẫn chưa mang cơm tới?
Anh đang định gọi điện cho Tiểu Trần.
Nhưng tiếng mở cửa vang lên trước.
Trong nháy mắt đó, Giang Vân Yến nhíu mày chặt hơn, ai không gõ cửa mà đã đi vào?
Nhưng đến khi nhìn thấy người đẩy cửa đi vào, vẻ mặt không vui của anh biến mất, sự ngạc nhiên trên mặt che mất ánh sao trong mắt anh: “Tiểu Ngư, sao em lại tới đây?”
Hôm nay Ôn Du mặc áo len màu trắng làm nền, bên ngoài mặc một chiếc váy dài màu đỏ có dây đeo cổ điển. Cô đã cởi áo khoác và treo nó trên khuỷu tay khi ở văn phòng hôm nay. Mái tóc xoăn dài được buộc tuỳ ý, so với trước đây càng thêm dịu dàng hơn khiến cho hai mắt người ta phải sáng lên.
Cô vội vàng bước tới, tóc mai của cô hơi rối.
Vì không có thời gian, nên Ôn Du chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đến nơi trước khi Giang Vân Yến phát hiện!
Là một nữ phụ, đây là lần đầu tiên cô đến một công ty lớn như vậy, và còn không hẹn lịch trước. Nhưng vẫn như trước, cô không gặp khó khăn, dù cô chưa từng xuất hiện trong công ty nhưng đứng trước quầy lễ tân, chị gái nhỏ gọi họ tên của cô xong, thì lập tức đưa cô đến thang máy, sau đó còn ấn tầng cho cô.
Lúc ấy trong lòng cô còn hơi căng thẳng, không phải là Chu Hành để lộ gì đó khiến cho Giang Vân Yến đoán được đấy chứ?
Bây giờ có vẻ như không có gì.
Vậy chuyện gì đã xảy ra?
…
Cô nghi ngờ ở trong lòng, nhưng lúc này quan trọng nhất là bữa trưa, Ôn Du giơ hộp đồ ăn trong tay lên, cô nhìn về phía người đàn ông mới đứng lên, cười ngọt ngào: “Em tới mang cơm cho anh.”
Giang Vân Yến hiểu ra: “Cảm ơn Tiểu Ngư.”
“Không cần khách sáo.” Ôn Du đảo mắt quanh phòng làm việc của Giang Vân Yến, căn phòng rất rộng, không khác một văn phòng, có một cái bàn làm việc, hai cái máy tính và một đống giấy tờ.
Bên cạnh có một giá sách, trong đó cũng chứa hầu hết là tài liệu, nhưng cũng có không ít sách.
Bên trái là ghế sofa và bàn trà, bên phải là cây xanh, vừa đủ ánh mặt trời xuyên qua từ cửa sổ chiếu vào, trông tràn đầy sức sống.
Rất bình thường, không giống như cô nghĩ, không có một phòng nghỉ riêng sao?
Ôn Du đặt hộp đồ ăn lên bàn trà, Giang Vân Yến cũng đặt công việc xuống rồi bước tới, dường như tâm trạng của anh rất tốt, tuy giọng nói vẫn điềm tĩnh như vậy nhưng giọng điệu hơi cao hơn: “Sao tự dưng nay lại mang cơm cho anh?”
Cửa văn phòng đóng lại khi Ôn Du bước vào.
Hiệu quả cách âm rất tốt, trong phòng có vẻ rất yên tĩnh.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông như thể có thêm một bộ lọc mềm mại hơn, Ôn Du nghe xong, chóp tai như mềm hơn, dường như trên mặt bốc lên hơi nóng. Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ vừa ngượng ngùng vừa đè giọng méo mó nói:
“Ân nhân công đức vô lượng, tiểu nữ không có gì báo đáp nên chỉ có thể tự mình đến nói lời cảm ơn thôi~”
Giang Vân Yến im lặng: “Cảm ơn Tiểu Ngư, nhưng em không cần lo lắng, không cần tốn quá nhiều công sức đâu.”
Nói đến đây, tinh thần Ôn Du phấn chấn, có thêm chút lo lắng và thấp thỏm: “Không tốn nhiều công sức là bao nhiêu công sức chứ? Chi phí bao nhiêu thế anh? Em nghe nói những người nổi tiếng đó một lần đăng bài trên Weibo mất đến mấy trăm ngàn đúng không?”
Giang Vân Yến lắc đầu: “Không phải, anh vốn yêu cầu Chu Hàn chi tiền để quảng cáo, nhưng khi vừa bắt đầu đã bị nhận ra nên người ta chủ động hỗ trợ quảng cáo, chưa đến ba triệu.”
Giải trí Giang Thượng là do chính tay anh sáng lập, cho dù ba mẹ anh cho vốn khởi động nhưng mới đầu bước chân vào giới giải trí cũng rất khó khăn.
Bây giờ những người nổi tiếng hơn ở Giải trí Giang Thượng đều là những người đã đồng hành với anh. Ngoài mối quan hệ lợi ích giữa họ, thì bọn họ cũng nhận được không ít sự giúp đỡ từ anh.
Lần này Chu Hàn mới bắt đầu chuẩn bị quảng cáo thì đã có người nhận ra, dù anh đã sớm được coi là rời khỏi giới giải trí, nhưng khi đột ngột có hành động thì vẫn có thể thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sau đó có hai người chủ động quảng bá, những người khác nghe nói cũng làm theo để hỗ trợ quảng bá, những người này đều là nghệ sĩ hàng đầu.
Các nghệ sĩ còn lại có lẽ là vì bán chạy, hoặc vì chạy theo xu hướng và cọ nhiệt, thế nên đêm qua “Teambuilding” được lên hot search, trên thực tế anh không tiêu một đồng nào cho bọn họ.
Lúc này, quảng bá đã đủ rồi, nhiều quá cũng không hay nên không tiếp tục nữa.
Chỉ tốn một ít tiền thôi.
Đối với anh mà nói, thật sự chỉ có một ít.
Ôn Du sau khi nghe xong: “!”
Có thể như vậy sao?
Cảm giác như kiếm được mấy chục triệu vậy.
Nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng có thể làm được như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Du chỉ vào hộp cơm đã được người đàn ông mở ra, cô vui vẻ nói: “Đây là chính tay em làm đó, anh nếm thử nhé?”
Nói xong, cô nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ.
Giang Vân Yến nhìn ba món trong hộp, trong đó có vịt xì dầu, sườn heo chiên đều được ăn trong lễ mừng năm mới vừa rồi. Nếu anh nhớ không lầm, hai món này chiếm phần lớn trong gói mà mẹ anh đã đặt vào trong cốp xe.
Tự tay làm?
Lông mày anh khẽ nhíu, trên mặt hơi nhăn lại: “Vậy thì anh phải nếm thử mấy món ăn mà Tiểu Ngư tự tay làm.”
Anh nhấn mạnh vào mấy chữ cuối.
Ôn Du: “...”
Cô ho nhẹ một tiếng, thành thật nói: “Vậy anh ăn thử trứng đi, những thứ khác em chỉ hâm nóng lại chút thôi.”
Một món hấp, một món nướng, khá nhanh…
…
Giang Vân Yến không đùa giỡn nhiều, anh sợ cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận.
Nhưng nhìn hai phần cơm trong hộp, anh biết cô cũng chưa ăn: “Lại đây ngồi đi.”
Ôn Du lập tức chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Vân Yến, bên này không có ghế dựa, bàn trà không cao lắm, nên ngồi sofa là thích hợp nhất.
Chẳng qua vừa ngồi xuống, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sofa này quá êm và trơn, lúc cô ngồi vốn là ngồi bên cạnh Giang Vân Yến, nhưng có để lại một chút khe hở. Kết quả lần này trực tiếp hơi lệch sang bên trái, ngay bên cạnh đôi chân rắn chắc của người đàn ông bên cạnh.
Rõ ràng trời đầu xuân rét lạnh, Ôn Du còn mặc thêm quần lót lông cừu và váy dài không quá mỏng, nhưng dường như cô cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ hai chân to lớn bên cạnh.
Cứ di chuyển thì có phải quá cố ý không?
Làm như thể cô tới đây chỉ để lợi dụng thôi vậy?
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, trên tay Ôn Du được đưa cho một đôi đũa, dường như người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không để ý, vẻ mặt bình tĩnh. Cô cắn răng, thôi quên đi, dù sao anh cũng không cảm nhận được, nếu như lợi dụng thì cũng là anh chịu thiệt!
Cô hung ác gắp một miếng sườn heo lên cắn một miếng.
Ừm, khả năng chế biến của cô tốt thật, sườn heo vẫn giòn giòn thơm ngon.
Trứng gà cũng tạm được, mặc dù hơi quá lửa nhưng vẫn ăn được.
Quả nhiên kỹ năng sống của kiếp trước vẫn được giữ lại.
Giang Vân Yến cũng im lặng ăn cơm không lên tiếng, sau khi vịt tương được hấp lại thì da rất mềm, nhưng khi làm, mẹ anh đã làm rất tốt, cho dù mềm nhưng không hề béo và ngấy mà ăn rất ngon.
Chỉ là giờ phút này, anh không quan tâm đến mùi vị.
Có lẽ cô gái nhỏ thích sườn heo hơn, cô liên tục gắp sườn heo, nhưng do vị trí sắp xếp nên sườn heo gần anh nhất.
Mỗi một lần gắp thức ăn, cô đều lại gần hơn, khiến hai người cũng kề sát nhau. Mùi thơm thoang thoảng cũng theo đó xuất hiện ở chóp mũi anh khiến cho tâm trí người ta không yên, không thể nếm được vị của thức ăn.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Ôn Du hơi no bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Tất cả là do hôm qua cô xem tivi quá muộn, dành không ít thời gian nói chuyện phiếm với bọn Diêu Hề, sau đó lại xem hai tập phim truyền hình và còn chưa ăn xong bữa khuya.
Không thể đợi đến ngày hôm sau mới ăn, cô tiếp tục tìm một bộ phim truyền hình để xem.
Lúc này nhìn lại thì đúng là hơi muộn.
Mười giờ sáng đã thức dậy, Ôn Du ngủ không đủ giấc.
Cô lau miệng, đứng dậy nói: “Anh cả, vậy em về trước nhé.”
Người đàn ông đang gói hộp cơm bước ra, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh, giọng điệu thản nhiên: “Nếu em không có việc gì thì có thể ở đây chơi một lúc. Bên cạnh có trò chơi điện tử…”
Dựa vào trí nhớ tốt của mình, dù anh chưa từng đến nhưng anh vẫn có thể kể tên những cửa hàng được giới trẻ yêu thích. Sau đó anh giơ tay lên, nhéo mặt cô gái nhỏ một tự nhiên và trìu mến hơn trước: “May là chiều nay anh không có việc gì, có thể về sớm với em.”
Anh nói hai chữ cuối cùng có chút nhẹ nhàng.
Ôn Du đang buồn ngủ nên không nhận ra sự khác biệt này, cô lười biếng lắc đầu: “Không, em buồn ngủ quá nên cần phải đi ngủ bù. Hơn nữa tối nay Viên Đàn hẹn em…” Nói đến đây, cô trở nên tràn đầy năng lượng hơn: “Em sẽ ghi hình một chương trình giải trí trong vài ngày tới! Em sẽ phải ở đó chơi vài ngày.”
Giang Vấn Yến nheo mắt: “Chương trình giải trí nào? Khi nào thì ghi hình?”
Ôn Du nói: “Hình như nó tên là [Cùng xuất phát], em nghe nói đây là một chương trình lớn cấp S. Em phải đi quảng bá và ghi hình trong năm ngày tới.”
“Vậy thì chuẩn bị đi.” Cảm xúc duy nhất trên mặt người đàn ông biến mất. Anh bình tĩnh nói xong rồi đưa hộp thức ăn qua: “Em về đi.”
Ôn Du nhận ra có điều gì đó không ổn, cô cẩn thận nhìn lại, nhưng vẻ mặt của Giang Vân Yến vẫn luôn bình tĩnh.
Giờ thì lại càng không nhận ra được.
Có phải đó là do trí tưởng tượng của cô không?
Ôn Du suy nghĩ hai giây, sau đó mỉm cười vẫy tay, giọng nói vẫn nhanh nhẹn như trước: “Anh cả, em đi đây.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, vẫn không nói gì mà chỉ nhìn cô rời đi.
Ôn Du xách hộp thức ăn đi ra ngoài.
Cửa văn phòng đóng lại, Giang Vân Yến mở điện thoại và bấm hai lần. Trên WeChat là tin nhắn Giang Vân Cẩn gửi vào buổi sáng: [Anh ơi, anh có thể giúp em nói với đạo diễn Chu của [Cùng xuất phát] để mở cửa sau cho em không? Nguyệt Nguyệt vẫn không để ý đến em, anh có thể nhờ anh ấy chia nhóm cho hai chúng em cạnh nhau được không? Tính cách đạo diễn Chu bướng bỉnh như vậy, em đã cầu xin anh ấy hai ngày rồi nhưng anh ấy toàn phớt lờ em thôi!]
[Quỳ xuống cảm ơn lòng tốt của hoàng đế.jpg]
Lúc ăn Giang Vân Yến có nhìn thấy nhưng không định trả lời.
Giờ phút này, sắc mặt anh lạnh lùng, đánh chữ: [Tự giải quyết đi.]
Giang Vân Cẩn: [Anh ơi!!!]
Anh tắt điện thoại, không nhìn em trai đang than khóc nữa. Giang Vân Yến tựa người vào chiếc ghế sofa mềm mại và vô cảm nhìn lên trần nhà, chỉ có cảm xúc trong mắt anh dao động không giống như thường ngày.
Tiểu Trần là trợ lý sinh hoạt, ngày thường anh ta chịu trách nhiệm xã giao, đặt nhà hàng, quần áo cách ăn mặc các loại,... Đương nhiên anh ta cũng chịu trách nhiệm cung cấp hai bữa ăn mỗi ngày khi ông chủ làm thêm giờ, ông chủ sẽ tự lo bữa sáng.
Tuy nhiên hơn nửa năm nay, ông chủ liên tục về nhà ăn cơm, về cơ bản thì Tiểu Trần chỉ cần phụ trách bữa trưa.
Đúng mười một giờ, Tiểu Trần chọn trúng một trong những nhà hàng may mắn quen thuộc như mọi khi, gọi vài món ăn dựa theo sở thích của ông chủ, rồi đợi đến hơn mười một giờ ba mươi sẽ được giao tới.
Thời gian còn lại, anh ta sắp xếp lại những vị khách mà ông chủ muốn gặp trong hôm nay, những vị khách đó thích hay không thích gì…
Cho đến khi điện thoại reo.
Tiểu Trần bước nhanh ra ngoài, không lâu sau, anh ta cầm một hộp thức ăn bằng gỗ tinh xảo quay lại, anh ta đang muốn đưa vào cho ông chủ, nhắc nhở ông chủ nên ăn trưa.
Suy cho cùng, ông chủ tham công tiếc việc của bọn họ không bị bệnh đau dạ dày như những tổng giám đốc ngang ngược khác đều là nhờ vào anh ta.
Mới đi được nửa đường, anh ta bị Chu Hành chặn lại: “Tiểu Trần, đưa cái này cho tôi.”
Tiểu Trần: “Hả?”
Vẻ mặt Chu Hàn không thay đổi: “Đúng lúc có việc cần báo cáo nên tôi mang vào luôn.”
Tiểu Trần cũng không nghĩ nhiều, đưa luôn cho anh ấy: “Nhớ nhắc ông chủ ăn cơm đúng giờ.”
Chu Hàn cầm hộp thức ăn, sau khi chờ Tiểu Trần trở về phòng làm việc thì anh ấy không đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc mà là trở về phòng làm việc của anh ấy. Anh ấy nhanh chóng mở hộp cơm ra, nở một nụ cười vui vẻ khi người khác gặp hoạ: “Cảm giác cướp đồ ăn của ông chủ khá sung sướng!”
Bên này, anh ta bắt đầu ăn, không dám trì hoãn vì sợ nếu trì hoãn thì bữa ăn sẽ bị ông chủ cướp về.
Mà bên kia, Giang Vân Yến ham mê công việc không hề biết rằng đã quá giờ ăn cơm.
Chỉ là dần dần, dạ dày đã quen ăn cơm đúng giờ bắt đầu phản kháng. Giang Vân Yến lúc này mới thoáng phân tâm, ánh mắt rời khỏi văn kiện nhìn về phía đồng hồ trên bàn, lông mày của anh nhíu lại.
Đã gần mười hai giờ rồi, vậy mà Tiểu Trần vẫn chưa mang cơm tới?
Anh đang định gọi điện cho Tiểu Trần.
Nhưng tiếng mở cửa vang lên trước.
Trong nháy mắt đó, Giang Vân Yến nhíu mày chặt hơn, ai không gõ cửa mà đã đi vào?
Nhưng đến khi nhìn thấy người đẩy cửa đi vào, vẻ mặt không vui của anh biến mất, sự ngạc nhiên trên mặt che mất ánh sao trong mắt anh: “Tiểu Ngư, sao em lại tới đây?”
Hôm nay Ôn Du mặc áo len màu trắng làm nền, bên ngoài mặc một chiếc váy dài màu đỏ có dây đeo cổ điển. Cô đã cởi áo khoác và treo nó trên khuỷu tay khi ở văn phòng hôm nay. Mái tóc xoăn dài được buộc tuỳ ý, so với trước đây càng thêm dịu dàng hơn khiến cho hai mắt người ta phải sáng lên.
Cô vội vàng bước tới, tóc mai của cô hơi rối.
Vì không có thời gian, nên Ôn Du chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đến nơi trước khi Giang Vân Yến phát hiện!
Là một nữ phụ, đây là lần đầu tiên cô đến một công ty lớn như vậy, và còn không hẹn lịch trước. Nhưng vẫn như trước, cô không gặp khó khăn, dù cô chưa từng xuất hiện trong công ty nhưng đứng trước quầy lễ tân, chị gái nhỏ gọi họ tên của cô xong, thì lập tức đưa cô đến thang máy, sau đó còn ấn tầng cho cô.
Lúc ấy trong lòng cô còn hơi căng thẳng, không phải là Chu Hành để lộ gì đó khiến cho Giang Vân Yến đoán được đấy chứ?
Bây giờ có vẻ như không có gì.
Vậy chuyện gì đã xảy ra?
…
Cô nghi ngờ ở trong lòng, nhưng lúc này quan trọng nhất là bữa trưa, Ôn Du giơ hộp đồ ăn trong tay lên, cô nhìn về phía người đàn ông mới đứng lên, cười ngọt ngào: “Em tới mang cơm cho anh.”
Giang Vân Yến hiểu ra: “Cảm ơn Tiểu Ngư.”
“Không cần khách sáo.” Ôn Du đảo mắt quanh phòng làm việc của Giang Vân Yến, căn phòng rất rộng, không khác một văn phòng, có một cái bàn làm việc, hai cái máy tính và một đống giấy tờ.
Bên cạnh có một giá sách, trong đó cũng chứa hầu hết là tài liệu, nhưng cũng có không ít sách.
Bên trái là ghế sofa và bàn trà, bên phải là cây xanh, vừa đủ ánh mặt trời xuyên qua từ cửa sổ chiếu vào, trông tràn đầy sức sống.
Rất bình thường, không giống như cô nghĩ, không có một phòng nghỉ riêng sao?
Ôn Du đặt hộp đồ ăn lên bàn trà, Giang Vân Yến cũng đặt công việc xuống rồi bước tới, dường như tâm trạng của anh rất tốt, tuy giọng nói vẫn điềm tĩnh như vậy nhưng giọng điệu hơi cao hơn: “Sao tự dưng nay lại mang cơm cho anh?”
Cửa văn phòng đóng lại khi Ôn Du bước vào.
Hiệu quả cách âm rất tốt, trong phòng có vẻ rất yên tĩnh.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông như thể có thêm một bộ lọc mềm mại hơn, Ôn Du nghe xong, chóp tai như mềm hơn, dường như trên mặt bốc lên hơi nóng. Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ vừa ngượng ngùng vừa đè giọng méo mó nói:
“Ân nhân công đức vô lượng, tiểu nữ không có gì báo đáp nên chỉ có thể tự mình đến nói lời cảm ơn thôi~”
Giang Vân Yến im lặng: “Cảm ơn Tiểu Ngư, nhưng em không cần lo lắng, không cần tốn quá nhiều công sức đâu.”
Nói đến đây, tinh thần Ôn Du phấn chấn, có thêm chút lo lắng và thấp thỏm: “Không tốn nhiều công sức là bao nhiêu công sức chứ? Chi phí bao nhiêu thế anh? Em nghe nói những người nổi tiếng đó một lần đăng bài trên Weibo mất đến mấy trăm ngàn đúng không?”
Giang Vân Yến lắc đầu: “Không phải, anh vốn yêu cầu Chu Hàn chi tiền để quảng cáo, nhưng khi vừa bắt đầu đã bị nhận ra nên người ta chủ động hỗ trợ quảng cáo, chưa đến ba triệu.”
Giải trí Giang Thượng là do chính tay anh sáng lập, cho dù ba mẹ anh cho vốn khởi động nhưng mới đầu bước chân vào giới giải trí cũng rất khó khăn.
Bây giờ những người nổi tiếng hơn ở Giải trí Giang Thượng đều là những người đã đồng hành với anh. Ngoài mối quan hệ lợi ích giữa họ, thì bọn họ cũng nhận được không ít sự giúp đỡ từ anh.
Lần này Chu Hàn mới bắt đầu chuẩn bị quảng cáo thì đã có người nhận ra, dù anh đã sớm được coi là rời khỏi giới giải trí, nhưng khi đột ngột có hành động thì vẫn có thể thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sau đó có hai người chủ động quảng bá, những người khác nghe nói cũng làm theo để hỗ trợ quảng bá, những người này đều là nghệ sĩ hàng đầu.
Các nghệ sĩ còn lại có lẽ là vì bán chạy, hoặc vì chạy theo xu hướng và cọ nhiệt, thế nên đêm qua “Teambuilding” được lên hot search, trên thực tế anh không tiêu một đồng nào cho bọn họ.
Lúc này, quảng bá đã đủ rồi, nhiều quá cũng không hay nên không tiếp tục nữa.
Chỉ tốn một ít tiền thôi.
Đối với anh mà nói, thật sự chỉ có một ít.
Ôn Du sau khi nghe xong: “!”
Có thể như vậy sao?
Cảm giác như kiếm được mấy chục triệu vậy.
Nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng có thể làm được như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Du chỉ vào hộp cơm đã được người đàn ông mở ra, cô vui vẻ nói: “Đây là chính tay em làm đó, anh nếm thử nhé?”
Nói xong, cô nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ.
Giang Vân Yến nhìn ba món trong hộp, trong đó có vịt xì dầu, sườn heo chiên đều được ăn trong lễ mừng năm mới vừa rồi. Nếu anh nhớ không lầm, hai món này chiếm phần lớn trong gói mà mẹ anh đã đặt vào trong cốp xe.
Tự tay làm?
Lông mày anh khẽ nhíu, trên mặt hơi nhăn lại: “Vậy thì anh phải nếm thử mấy món ăn mà Tiểu Ngư tự tay làm.”
Anh nhấn mạnh vào mấy chữ cuối.
Ôn Du: “...”
Cô ho nhẹ một tiếng, thành thật nói: “Vậy anh ăn thử trứng đi, những thứ khác em chỉ hâm nóng lại chút thôi.”
Một món hấp, một món nướng, khá nhanh…
…
Giang Vân Yến không đùa giỡn nhiều, anh sợ cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận.
Nhưng nhìn hai phần cơm trong hộp, anh biết cô cũng chưa ăn: “Lại đây ngồi đi.”
Ôn Du lập tức chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Vân Yến, bên này không có ghế dựa, bàn trà không cao lắm, nên ngồi sofa là thích hợp nhất.
Chẳng qua vừa ngồi xuống, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sofa này quá êm và trơn, lúc cô ngồi vốn là ngồi bên cạnh Giang Vân Yến, nhưng có để lại một chút khe hở. Kết quả lần này trực tiếp hơi lệch sang bên trái, ngay bên cạnh đôi chân rắn chắc của người đàn ông bên cạnh.
Rõ ràng trời đầu xuân rét lạnh, Ôn Du còn mặc thêm quần lót lông cừu và váy dài không quá mỏng, nhưng dường như cô cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ hai chân to lớn bên cạnh.
Cứ di chuyển thì có phải quá cố ý không?
Làm như thể cô tới đây chỉ để lợi dụng thôi vậy?
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, trên tay Ôn Du được đưa cho một đôi đũa, dường như người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không để ý, vẻ mặt bình tĩnh. Cô cắn răng, thôi quên đi, dù sao anh cũng không cảm nhận được, nếu như lợi dụng thì cũng là anh chịu thiệt!
Cô hung ác gắp một miếng sườn heo lên cắn một miếng.
Ừm, khả năng chế biến của cô tốt thật, sườn heo vẫn giòn giòn thơm ngon.
Trứng gà cũng tạm được, mặc dù hơi quá lửa nhưng vẫn ăn được.
Quả nhiên kỹ năng sống của kiếp trước vẫn được giữ lại.
Giang Vân Yến cũng im lặng ăn cơm không lên tiếng, sau khi vịt tương được hấp lại thì da rất mềm, nhưng khi làm, mẹ anh đã làm rất tốt, cho dù mềm nhưng không hề béo và ngấy mà ăn rất ngon.
Chỉ là giờ phút này, anh không quan tâm đến mùi vị.
Có lẽ cô gái nhỏ thích sườn heo hơn, cô liên tục gắp sườn heo, nhưng do vị trí sắp xếp nên sườn heo gần anh nhất.
Mỗi một lần gắp thức ăn, cô đều lại gần hơn, khiến hai người cũng kề sát nhau. Mùi thơm thoang thoảng cũng theo đó xuất hiện ở chóp mũi anh khiến cho tâm trí người ta không yên, không thể nếm được vị của thức ăn.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Ôn Du hơi no bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Tất cả là do hôm qua cô xem tivi quá muộn, dành không ít thời gian nói chuyện phiếm với bọn Diêu Hề, sau đó lại xem hai tập phim truyền hình và còn chưa ăn xong bữa khuya.
Không thể đợi đến ngày hôm sau mới ăn, cô tiếp tục tìm một bộ phim truyền hình để xem.
Lúc này nhìn lại thì đúng là hơi muộn.
Mười giờ sáng đã thức dậy, Ôn Du ngủ không đủ giấc.
Cô lau miệng, đứng dậy nói: “Anh cả, vậy em về trước nhé.”
Người đàn ông đang gói hộp cơm bước ra, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh, giọng điệu thản nhiên: “Nếu em không có việc gì thì có thể ở đây chơi một lúc. Bên cạnh có trò chơi điện tử…”
Dựa vào trí nhớ tốt của mình, dù anh chưa từng đến nhưng anh vẫn có thể kể tên những cửa hàng được giới trẻ yêu thích. Sau đó anh giơ tay lên, nhéo mặt cô gái nhỏ một tự nhiên và trìu mến hơn trước: “May là chiều nay anh không có việc gì, có thể về sớm với em.”
Anh nói hai chữ cuối cùng có chút nhẹ nhàng.
Ôn Du đang buồn ngủ nên không nhận ra sự khác biệt này, cô lười biếng lắc đầu: “Không, em buồn ngủ quá nên cần phải đi ngủ bù. Hơn nữa tối nay Viên Đàn hẹn em…” Nói đến đây, cô trở nên tràn đầy năng lượng hơn: “Em sẽ ghi hình một chương trình giải trí trong vài ngày tới! Em sẽ phải ở đó chơi vài ngày.”
Giang Vấn Yến nheo mắt: “Chương trình giải trí nào? Khi nào thì ghi hình?”
Ôn Du nói: “Hình như nó tên là [Cùng xuất phát], em nghe nói đây là một chương trình lớn cấp S. Em phải đi quảng bá và ghi hình trong năm ngày tới.”
“Vậy thì chuẩn bị đi.” Cảm xúc duy nhất trên mặt người đàn ông biến mất. Anh bình tĩnh nói xong rồi đưa hộp thức ăn qua: “Em về đi.”
Ôn Du nhận ra có điều gì đó không ổn, cô cẩn thận nhìn lại, nhưng vẻ mặt của Giang Vân Yến vẫn luôn bình tĩnh.
Giờ thì lại càng không nhận ra được.
Có phải đó là do trí tưởng tượng của cô không?
Ôn Du suy nghĩ hai giây, sau đó mỉm cười vẫy tay, giọng nói vẫn nhanh nhẹn như trước: “Anh cả, em đi đây.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, vẫn không nói gì mà chỉ nhìn cô rời đi.
Ôn Du xách hộp thức ăn đi ra ngoài.
Cửa văn phòng đóng lại, Giang Vân Yến mở điện thoại và bấm hai lần. Trên WeChat là tin nhắn Giang Vân Cẩn gửi vào buổi sáng: [Anh ơi, anh có thể giúp em nói với đạo diễn Chu của [Cùng xuất phát] để mở cửa sau cho em không? Nguyệt Nguyệt vẫn không để ý đến em, anh có thể nhờ anh ấy chia nhóm cho hai chúng em cạnh nhau được không? Tính cách đạo diễn Chu bướng bỉnh như vậy, em đã cầu xin anh ấy hai ngày rồi nhưng anh ấy toàn phớt lờ em thôi!]
[Quỳ xuống cảm ơn lòng tốt của hoàng đế.jpg]
Lúc ăn Giang Vân Yến có nhìn thấy nhưng không định trả lời.
Giờ phút này, sắc mặt anh lạnh lùng, đánh chữ: [Tự giải quyết đi.]
Giang Vân Cẩn: [Anh ơi!!!]
Anh tắt điện thoại, không nhìn em trai đang than khóc nữa. Giang Vân Yến tựa người vào chiếc ghế sofa mềm mại và vô cảm nhìn lên trần nhà, chỉ có cảm xúc trong mắt anh dao động không giống như thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.