Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 49:
Pudding Li Li
18/10/2024
Sau khi Ôn Du đi dạo về thì đã hơn mười giờ tối.
Trong nhà rất yên tĩnh.
Giang Vân Yến vẫn chưa về sao?
Ôn Du cảm thấy khó hiểu, chẳng phải anh đã nói hôm nay anh sẽ về sớm sao?
Ôn Du thử vặn mở cửa phòng đối diện, quả nhiên trong phòng trống rỗng, drap giường được trải phẳng phiu, mền được xếp gọn gàng, không biết có phải anh từng nhập ngũ hay không mà lại ngăn nắp như thế.
Chắc là lại có chuyện gấp đột xuất.
Nào có ai làm chủ mà được rảnh rỗi cơ chứ?
Ôn Du chép miệng, xoay người khép cửa phòng lại.
Mùa đông miền Bắc rất lạnh, chương trình [Cùng xuất phát] được quay ở miền Nam, điểm đến đầu tiên là Hải Đảo, muốn biết cụ thể ở đâu thì là chuyện không thể, chỉ được dặn dò là phải đem theo đồ bơi.
Viên Đàn bèn rủ cô đi mua sắm với nhau.
Lịch trình của họ là sau khi quay xong chương trình này thì sẽ ở lại bờ biển chơi hai ngày, do đó, Viên Đàn cố tình để lịch trống ba ngày, tranh thủ nghỉ ngơi trong lúc bận rộn.
Ôn Du đã mua rất nhiều kiểu đồ bơi khác nhau, phải thừa nhận là mua đồ không cần nhìn giá thật là sung sướng!
Nhất là khi không phải tiêu tiền của mình nữa.
Đêm đó, Ôn Du không xem ti vi nữa, sợ giờ giấc sinh hoạt của mình sẽ bị đảo lộn, lúc quay chương trình sẽ thể hiện không tốt.
Hôm sau mới xem tiếp bộ phim “Biến thành em”, xem một lúc hai tập, sau khi xem xong, cô bèn lướt xem thử số liệu của phim đang tăng lên chóng mặt, không những được bàn tán nhiều mà sức nóng của phim cũng tăng nữa.
Chị Liễu cũng phải ngạc nhiên gọi cho cô, thông báo rằng đã nhận được rất nhiều lời mời.
Tuy là không phải vai nữ chính cho sản phẩm cấp S nào hết, nhưng so với việc phải chủ động đi tìm tài nguyên như trước đây thì bây giờ tốt hơn nhiều, ngay cả lượt theo dõi trên weibo của cô cũng tăng lên nhanh chóng, ngày đầu tiên chỉ tăng thêm vài ngàn thôi nên không cảm thấy sự khác biệt quá lớn, đến ngày thứ hai, thứ ba, khi người hâm mộ phim nhiều lên thì lượt theo dõi của cô đã đạt đến hơn một triệu!
Trước đây chưa có một fanpage nào về cô thì bây giờ đã được lập ra, rất nhiều người vào tìm kiếm cô, tìm kiếm tất cả các thông tin về cô, tâng bốc cô lên tới tận mây xanh khiến cô ngượng đến đỏ hết mặt.
Mà cô còn không phải nhân vật chính nữa.
Dựa vào thời lượng xuất hiện trong phim thì nam nữ chính xếp hạng cao nhất, sau đó là đến lượt cô cùng người thân của nam nữ chính, nhưng do số lượng nhân vật nhiều cho nên thời lượng xuất hiện càng nhiều hơn.
Mà trong phim thì cô là vai nữ phụ, nhưng thật ra cũng có rất nhiều người diễn vai phụ như cô.
Lượt theo dõi của cô tăng cao như vậy thì ngoại trừ do nhân vật được thiết lập thú vị ra, cũng nhờ vào gương mặt của cô quá chiếm ưu thế.
Nam nữ chính thì phất lên hẳn, trước đây vốn không mấy ai biết tới, thì nay chỉ cần đăng một trạng thái nào đó lên weibo cũng được hàng ngàn cái bình luận.
Nữ chính thì cũng ổn, vốn dĩ cô ấy là diễn viên có chút tiếng tăm, trên weibo cũng có một nhóm gần mười triệu người hâm mộ, sau khi bộ phim này được công chiếu thì chỉ trong vòng năm ngày đã có hơn mười ba triệu người theo dõi.
Nam chính cũng có hơn ba đến bốn triệu người theo dõi.
Phim còn chưa chiếu xong mà đã tăng như vậy rồi, sau khi phim chiếu xong thì chắc cả hội đều sẽ thăng cấp hết.
Mà lần này, Ôn Du đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó những khả năng mà bộ phim có thể sẽ bị gỡ bỏ.
Phải chờ đến khi bộ phim được chiếu xong thì mới biết được nó sẽ nổi đến mức nào.
Thật ra thì Ôn Du cảm thấy số liệu này tốt hơn trong sách nhiều, chẳng lẽ là do đổi nam chính nên hiệu quả tốt hơn sao?
Tóm lại thì cho dù để cô tự đóng thì vẫn rất hay.
Ngày thứ hai rồi lại ngày thứ ba trôi qua, Ôn Du vẫn không gặp được Giang Vân Yến.
Cho đến ngày thứ tư, vào tết Nguyên Tiêu, mọi người được nghỉ lễ, Giang Vân Yến ở nhà ăn sáng với Ôn Du, sau đó về nhà họ Giang.
Tô Lãnh Nguyệt cũng đến.
Có vẻ cô ấy cảm thấy năm mới không đến mà chỉ gửi quà thì hơi thất lễ, nên đã cố tình đến vào Tết Nguyên tiêu.
Tô Lãnh Nguyệt có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Giang Vân Cẩn, không còn dịu dàng với anh ấy như trước đây nữa, mà chủ động bắt chuyện với Ôn Du.
Sau lần gặp mặt đầu tiên ở nhà họ Giang thì đây là lần thứ hai họ gặp nhau, cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau trên weibo, dù sao thì cũng là người trong giới với nhau, vẫn sẽ có chủ đề chung để nói chuyện, chỉ là họ cũng không trò chuyện nhiều lắm.
Mẹ Giang rất thích hóng chuyện, thấy thằng con trai thứ của mình chịu thiệt, còn vui hơn lúc xem chương trình truyền hình nữa: “Tiểu Tô đúng là nghe lời mà, không thể chiều bọn đàn ông được, nhiều gã đàn ông tệ bạc cũng là do được chiều mà ra, sau này sẽ gặp hoạ đó.”
Tô Lãnh Nguyệt ngại ngùng cười, cô ấy đã rất tiết chế thái độ dành cho Giang Vân Cẩn rồi, nhưng vẫn bị lộ ra, còn đang lo lắng không biết mẹ Giang có khó chịu hay không, không ngờ bà lại thấu hiểu như vậy.
Ôn Du gật đầu đồng ý: “Nói hay lắm! Mẹ Giang hiểu biết ghê!”
“Đương nhiên rồi!” Mẹ Giang đắc ý cười, sau khi khen Tô Lãnh Nguyệt thì quay sang khen Ôn Du: “Tiểu Ngư à, mẹ xem phim mới của con rồi, hay lắm đó, con diễn hay lắm, nghe nói phim này con tự bỏ tiền vào hả, có mắt nhìn ghê!”
Ôn Du cũng rất đắc ý, không chút e dè nói: “Thì đó, con đúng là có tầm nhìn mà!”
Đương nhiên là cũng nhờ vào cuốn sách kia mới được như vậy!
Nghĩ đến đây thì cô rất cảm kích Tô Lãnh Nguyệt, tuy rằng đây là thế giới thật, con người đều biết đau, biết khóc, biết cười, nhưng những gì được viết trong sách cũng thật sự đã xảy ra, đôi khi cô cảm thấy cứ như có người cố tình cho cô biết trước kịch bản cuộc đời này vậy.
Nhận được cơ duyên này thì Ôn Du cũng rất hào phóng: “Chờ con thu được lợi nhuận rồi thì sẽ mua quà cho mọi người, ai thích gì thì cứ gửi cho con nhé, không gửi thì con mua đại đó!”
“Tốt quá!” Mẹ Giang cũng không khách sáo, con cái tặng quà thì bà đều vui vẻ đón nhận: “Tiểu Ngư cứ mua đi, con mua gì mẹ cũng thích hết.”
Tô Lãnh Nguyệt vừa định từ chối thì Giang Vân Cẩn bảo: “Đừng khách sáo với chị ấy, trong mười triệu kia có năm triệu của anh đó.”
Ôn Du lười biếng đáp: “Không nha, mười triệu mà tôi bỏ vào đều là tiền của anh hai đó, năm triệu của cậu bị tôi nuốt hết rồi!”
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy nhìn về phía anh hai đang ngồi yên lặng một bên, ánh mắt ngưỡng mộ: “Anh ơi, em cũng...”
Người đàn ông từ từ nhướng mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Em cũng sao?”
Giang Vân Cẩn rùng mình, sao có cảm giác ánh mắt anh hai đang nhìn mình lại đáng sợ thế này? Anh ấy lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không có gì, anh ơi, anh không vui hả?”
“Không có.” Giang Vân Yến nhàn nhạt đáp.
Trông có vẻ không sao, nhưng Giang Vân Cẩn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì không đúng thì anh ấy cũng không rõ.
Tóm lại là, anh ấy cảm thấy anh hai nhìn mình hơi chướng mắt.
Do đó anh ấy càng khó chịu hơn.
Bạn gái không tha thứ cho anh ấy, mà anh hai lại như thế, lòng càng thêm đau.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong thì cả bốn người họ cùng rời đi.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Ôn Du xuất phát cùng Viên Đàn.
Viên Đàn là nghệ sĩ lớn, do đó lịch trình luôn được công khai để tiện cho các fan theo dõi, tiếp ứng và gặp mặt, trong lúc làm việc sẵn tiện củng cố tình cảm với người hâm mộ.
Buổi đi quay này cũng không ngoại lệ.
Ở sân bay đã có người hâm mộ đang đứng chờ sẵn.
Lúc trông thấy bọn họ đã ngay lập tức la hét chào đón.
Viên Đàn đã quá quen với chuyện này, khi phát hiện người hâm mộ đang đứng chờ thì tự giác bước chậm lại, để mọi người vây quanh xin chữ ký.
Ôn Du liền kéo theo Tiểu Vu: “Chúng ta chạy trước đi, tới phòng chờ sân bay nào.”
Tiểu Vu gật đầu, cũng chạy theo.
Không ngờ mới chạy được vài bước bỗng phát hiện có người đang đuổi theo ở phía sau.
Ôn Du nhìn lại trang phục của mình, vẫn chưa vào đông nhưng cô trùm khá kín, áo lông vũ, mũ và cả khăn choàng nữa, bèn nói với những người đang đuổi theo mình: “Viên Đàn đang ký tên ở bên kia kìa, tôi không phải Viên Đàn!”
Người đang chạy ngay hàng đầu toét miệng ra cười: “Đang đuổi theo chị mà!”
Sau đó cô ấy giơ tay ra hiệu, mười mấy người phía sau đồng loạt hô: “Tiểu Ngư cứ bay cao, biển lớn luôn ở phía sau!!!”
Tuy không đông lắm, nhưng khí thế của bọn họ rất mạnh, âm thanh kia khiến trái tim của Ôn Du bị chấn động.
Cô đứng đực ra đó, không phản ứng kịp.
Đây là người hâm mộ của cô sao?
Cô gái tóc ngắn đứng hàng đầu cười lên: “Thật ngại quá, hội mới được thành lập thôi, khẩu hiệu cũng còn sơ sài, đừng chê nhé!”
Đôi mắt của Ôn Du cong lên, nở một nụ cười, cô gỡ cái khăn choàng đang che hết nửa mặt ra, kéo nón xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ.
Ngay lúc đó, nhóm người đối diện phấn khích rôm rả: “Á á á! Đẹp quá đi!”
“Đẹp quá vợ ơi!”
“Nhan sắc của Tiểu Ngư đỉnh quá đi mất!”
Con gái rất nhiều nên âm thanh càng ngày càng cao vút.
Ôn Du nghe vậy bèn cười, bước lên trước: “Ngại quá, đây cũng là lần đầu tôi được người hâm mộ đón ở sân bay, bây giờ có phải là nên ký tên với chụp hình không?”
Vừa dứt lời thì có thể thấy mười mấy người phía đối diện đều mừng rỡ.
Đến sân bay tiễn cô thì chắc chắn thật sự rất thích cô rồi, Ôn Du đương nhiên rất vui vẻ tình nguyện ký tên, chụp hình.
Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn hình ảnh và sổ tay, có người còn kéo áo của mình ra: “Ký đây nè! Ký đây nè!”
Ôn Du không có bút nhưng người hâm mộ đã chuẩn bị sẵn rồi, cô sử dụng nó ngay lập tức.
Trước khi cô thức tỉnh, tuy là vào showbiz chỉ vì muốn theo đuổi Giang Vân Cẩn nhưng cô cũng từng có ước mơ sẽ được nổi tiếng, do đó cũng từng tập ký tên nên lúc này ký rất thong thả.
Chỉ mười mấy người mà thôi, Ôn Du ký rất nhanh, cứ tưởng chỉ cần một lát là xong, ai ngờ càng ký càng thắc mắc sao mãi vẫn chưa hết thế này?
Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, mười mấy người đã trở thành mấy chục người rồi, bọn họ vẫn không ngừng nói: “Ôn Du ơi, em thích chị! Ký cho em đi!”
Ôn Du: “...”
Cô nhận ra có vài người chỉ ăn theo mà thôi, thấy người của công chúng bèn nhào tới xin chữ ký, thế là nở nụ cười và ký thêm hai lần nữa. Ôn Du lấy lý do còn có lịch trình phía sau, chỉ có thể chụp thêm vài tấm hình nữa mà thôi.
Đám người kia dần dần tản ra, chỉ còn lại người hâm mộ háo hức lấy điện thoại và máy ảnh ra chụp lấy chụp để.
Sau khi chụp xong, Ôn Du nói với họ mình phải đi tới cổng an ninh rồi. Vừa đi vừa có cảm giác cả người lâng lâng, cũng may là Tiểu Vu vẫn giữ được bình tĩnh, đưa cô tới ngồi xuống gần chỗ đăng ký.
Lúc định thần lại thì tay của Ôn Du phản ứng nhanh hơn cả não, bấm số gọi cho Giang Vân Yến.
Tại Giang thị.
Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ căng thẳng.
Người đàn ông ngồi ngay ghế chủ toạ nghiêm mặt, mắt nhìn những bản kế hoạch và tiến độ của hạng mục, anh cũng không la mắng hay lớn tiếng gì cả, chỉ bình tĩnh hỏi: “Đây chính là kết quả suốt một tháng trời của mấy người à?”
Nghe có vẻ bất cần, nhưng bầu không khí toả ra từ anh đã quá rõ ràng.
Trong phòng họp, ngoại trừ anh ra, thì tất cả mọi người, kể cả những ông chú đã hơn bốn mươi tuổi, cũng không dám hó hé gì, sắc mặt nghiêm trọng.
Sợ rằng sẽ bị bắt lại hỏi chuyện.
“Không ai trả lời tôi được sao?” Giang Vân Yến gõ gõ lên mặt bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tiếp xúc với chiếc bàn, “cốc cốc cốc”, chỉ ba tiếng gõ nhẹ thôi mà như có thể nghe được âm thanh vọng lại.
Trưởng phòng Phương lau mồ hôi trên trán, muốn lên tiếng nhưng lại không dám.
Thật ra thì đây đều là công việc được sắp xếp từ năm ngoái, đến nay đã tiến hành được ba mươi ngày rồi, nhưng do đón năm mới nên họ cũng buông thả đôi chút, khiến cho tiến độ công việc chậm trễ, các bộ phận khác cũng gây ảnh hưởng.
Mà ông chủ của họ, tuy vẫn còn trẻ nhưng đã ngồi chắc trên chiếc ghế tổng giám đốc, nhất là năng lực làm việc hơn người này cũng khiến anh yêu cầu công việc cực kỳ khắt khe.
Lần nào cũng phân công công việc và đưa ra kỳ hạn dựa theo đúng năng lực của bọn họ, nên đa phần đều được sắp xếp thoả đáng, chỉ thỉnh thoảng xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì anh cũng sẽ kịp thời điều chỉnh, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ngoài tầm khống chế của mình.
Mà lần này không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì , nhưng tiến độ lại chậm trễ.
Ngay đúng lúc này, ông chủ lại đang không được vui vẻ, bọn họ đều rất sợ mình sẽ toi đời nên chẳng dám thốt ra câu nào cả.
Nhưng nếu không ai lên tiếng thì chuyện này sẽ không thể giải quyết được.
Cuối cùng thì trưởng phòng Phương cũng phải gồng mình lên “đón địch”.
Bất chợt, một tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng họp.
Trưởng phòng Phương ngậm miệng lại, bất giác thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng ngay sau đó lại càng căng thẳng hơn: Anh ta còn chưa nhận lỗi mà, làm vậy là hại anh ta đó!
Chỉ thấy Giang Vân Yến lẳng lặng lấy điện thoại ra.
Tất cả mọi người: “...”
Từng người cúi mặt xuống, vô số ánh mắt đổ dồn tới.
Chuyện gì vậy?
Có chuyện gì xảy ra sao?
Chu Hàn đẩy gọng kính, nhìn ngó dáo dác.
Nghe thấy Giang Vân Yến mở miệng, cứ như biến thành một người khác vậy: “Sao vậy?”
“Aaaaaa!” Âm thanh đè nén vang lên, thông qua điện thoại vang đến tai của mọi người trong phòng họp, những ai gan dạ bèn lén lút vươn cổ ra.
Giang Vân Yến quét mắt nhìn mọi người, đưa mắt về phía Chu Hàn rồi xoay người, tay còn lại chặn loa điện thoại lại.
Ôn Du hú hét xong rồi mới kích động nói: “Anh ơi, em có fans rồi! Họ còn tới sân bay đón em nữa, mười mấy người đó, mấy hôm trước chị Liễu nói với em rằng em đã có đội tiếp ứng rồi, em còn chưa phản ứng kịp, thì ra là cảm giác này! Phấn khích quá đi!”
“Lúc nãy em đi mà như đang bay vậy! Ngồi xuống rồi mới bình tĩnh lại nè.”
Mọi người trong phòng họp gần như đã rời đi, sự vui vẻ trên gương mặt của Giang Vân Yến ánh lên trong lớp thuỷ tinh đối diện, âm thanh kích động gấp gáp trong điện thoại cứ như bọt nước đang sôi trong nồi vậy, chỉ chực chờ tuôn ra khi nắp nồi được mở.
Tâm trạng bực dọc mấy ngày nay chợt tan biến, anh nhẹ nhàng nói: “Ừm, vậy thì rất đáng mừng đó.”
“Em không ngờ lại có người thích em đó, thích đến mức tới sân bay để tiễn em, bọn họ còn nói sau này sẽ tới sân bay đón em nữa.” Giọng nói của Ôn Du vui mừng, giọng điệu gấp gáp: “Quan trọng là em không hề cho họ biết chuyến bay của mình, họ đoán được chỉ dựa vào tin tức của Viên Đàn thôi đó, bất ngờ quá đi! Chỉ với tí thông tin đó, lỡ như em với chị ấy tách ra, hay là có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, vậy thì chẳng phải sẽ uổng phí hết công sức sao?”
Cô vừa nói vừa hạ thấp giọng xuống, sự vui mừng dần tan biến, thay vào đó là một cảm xúc lạ lẫm khác.
Giang Vân Yến cau mày, nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc ấy, tuy không biết tại sao cô lại có cảm xúc đó, nhưng anh nhanh chóng nói: “Em đừng cảm thấy áp lực với sự yêu thích của người hâm mộ, cứ làm những việc em nên làm thì bọn họ sẽ vui vẻ thôi, em đã làm tốt lắm rồi.”
Trái tim của Ôn Du run rẩy, cảm xúc hoang mang mờ mịt được xoa dịu bởi giọng nói trầm lắng của người đàn ông phía bên kia điện thoại, cô nở một nụ cười: “Cám ơn anh hai.” Giọng nói bèn trở nên nhẹ nhõm: “Đúng rồi, anh ơi, em có làm phiền anh làm việc không? Chỉ tại em vui quá nên đã gọi ngay cho anh.”
“Không có.” Giang Vân Yến phủ nhận ngay, sắc mặt không đổi, hoàn toàn phớt lờ những nhân viên bị mời ra khỏi phòng họp của mình.
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Cô yên tâm tiếp tục nói: “Lúc nãy em ký tên cho mười mấy người kia, ký cả buổi trời mới thắc mắc sao vẫn còn thế này? Nhìn lại thì mới phát hiện ra có một đám người ăn theo...”
Phía bên kia điện thoại, người đàn ông kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Sau khi Ôn Du nói xong, Viên Đàn cũng bước tới, cô vẫy tay bảo Viên Đàn tới bên mình, sau đó nói vào điện thoại: “Anh hai, Viên Đàn tới rồi, em cúp đây.”
“Ừm.” Giang Vân Yến đáp lại, đợi bên kia cúp máy xong, anh mới cất điện thoại vào, cất tiếng gọi, mấy vị lãnh đạo cụp đuôi rời đi lúc nãy lần lượt bước vào.
Chỉ là lúc này, họ cảm nhận được bầu không khí trong phòng họp dễ thở hơn nhiều.
Bọn họ còn chưa kịp sắp xếp lại từ ngữ thì đã thấy ông chủ gửi lại văn kiện cho mình, đồng thời ngắn gọn đưa ra nhiệm vụ tiếp theo, cuối cùng nói: “Chỉ vậy thôi, tan họp.”
Tất cả mọi người: “...”
Trong nhà rất yên tĩnh.
Giang Vân Yến vẫn chưa về sao?
Ôn Du cảm thấy khó hiểu, chẳng phải anh đã nói hôm nay anh sẽ về sớm sao?
Ôn Du thử vặn mở cửa phòng đối diện, quả nhiên trong phòng trống rỗng, drap giường được trải phẳng phiu, mền được xếp gọn gàng, không biết có phải anh từng nhập ngũ hay không mà lại ngăn nắp như thế.
Chắc là lại có chuyện gấp đột xuất.
Nào có ai làm chủ mà được rảnh rỗi cơ chứ?
Ôn Du chép miệng, xoay người khép cửa phòng lại.
Mùa đông miền Bắc rất lạnh, chương trình [Cùng xuất phát] được quay ở miền Nam, điểm đến đầu tiên là Hải Đảo, muốn biết cụ thể ở đâu thì là chuyện không thể, chỉ được dặn dò là phải đem theo đồ bơi.
Viên Đàn bèn rủ cô đi mua sắm với nhau.
Lịch trình của họ là sau khi quay xong chương trình này thì sẽ ở lại bờ biển chơi hai ngày, do đó, Viên Đàn cố tình để lịch trống ba ngày, tranh thủ nghỉ ngơi trong lúc bận rộn.
Ôn Du đã mua rất nhiều kiểu đồ bơi khác nhau, phải thừa nhận là mua đồ không cần nhìn giá thật là sung sướng!
Nhất là khi không phải tiêu tiền của mình nữa.
Đêm đó, Ôn Du không xem ti vi nữa, sợ giờ giấc sinh hoạt của mình sẽ bị đảo lộn, lúc quay chương trình sẽ thể hiện không tốt.
Hôm sau mới xem tiếp bộ phim “Biến thành em”, xem một lúc hai tập, sau khi xem xong, cô bèn lướt xem thử số liệu của phim đang tăng lên chóng mặt, không những được bàn tán nhiều mà sức nóng của phim cũng tăng nữa.
Chị Liễu cũng phải ngạc nhiên gọi cho cô, thông báo rằng đã nhận được rất nhiều lời mời.
Tuy là không phải vai nữ chính cho sản phẩm cấp S nào hết, nhưng so với việc phải chủ động đi tìm tài nguyên như trước đây thì bây giờ tốt hơn nhiều, ngay cả lượt theo dõi trên weibo của cô cũng tăng lên nhanh chóng, ngày đầu tiên chỉ tăng thêm vài ngàn thôi nên không cảm thấy sự khác biệt quá lớn, đến ngày thứ hai, thứ ba, khi người hâm mộ phim nhiều lên thì lượt theo dõi của cô đã đạt đến hơn một triệu!
Trước đây chưa có một fanpage nào về cô thì bây giờ đã được lập ra, rất nhiều người vào tìm kiếm cô, tìm kiếm tất cả các thông tin về cô, tâng bốc cô lên tới tận mây xanh khiến cô ngượng đến đỏ hết mặt.
Mà cô còn không phải nhân vật chính nữa.
Dựa vào thời lượng xuất hiện trong phim thì nam nữ chính xếp hạng cao nhất, sau đó là đến lượt cô cùng người thân của nam nữ chính, nhưng do số lượng nhân vật nhiều cho nên thời lượng xuất hiện càng nhiều hơn.
Mà trong phim thì cô là vai nữ phụ, nhưng thật ra cũng có rất nhiều người diễn vai phụ như cô.
Lượt theo dõi của cô tăng cao như vậy thì ngoại trừ do nhân vật được thiết lập thú vị ra, cũng nhờ vào gương mặt của cô quá chiếm ưu thế.
Nam nữ chính thì phất lên hẳn, trước đây vốn không mấy ai biết tới, thì nay chỉ cần đăng một trạng thái nào đó lên weibo cũng được hàng ngàn cái bình luận.
Nữ chính thì cũng ổn, vốn dĩ cô ấy là diễn viên có chút tiếng tăm, trên weibo cũng có một nhóm gần mười triệu người hâm mộ, sau khi bộ phim này được công chiếu thì chỉ trong vòng năm ngày đã có hơn mười ba triệu người theo dõi.
Nam chính cũng có hơn ba đến bốn triệu người theo dõi.
Phim còn chưa chiếu xong mà đã tăng như vậy rồi, sau khi phim chiếu xong thì chắc cả hội đều sẽ thăng cấp hết.
Mà lần này, Ôn Du đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó những khả năng mà bộ phim có thể sẽ bị gỡ bỏ.
Phải chờ đến khi bộ phim được chiếu xong thì mới biết được nó sẽ nổi đến mức nào.
Thật ra thì Ôn Du cảm thấy số liệu này tốt hơn trong sách nhiều, chẳng lẽ là do đổi nam chính nên hiệu quả tốt hơn sao?
Tóm lại thì cho dù để cô tự đóng thì vẫn rất hay.
Ngày thứ hai rồi lại ngày thứ ba trôi qua, Ôn Du vẫn không gặp được Giang Vân Yến.
Cho đến ngày thứ tư, vào tết Nguyên Tiêu, mọi người được nghỉ lễ, Giang Vân Yến ở nhà ăn sáng với Ôn Du, sau đó về nhà họ Giang.
Tô Lãnh Nguyệt cũng đến.
Có vẻ cô ấy cảm thấy năm mới không đến mà chỉ gửi quà thì hơi thất lễ, nên đã cố tình đến vào Tết Nguyên tiêu.
Tô Lãnh Nguyệt có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Giang Vân Cẩn, không còn dịu dàng với anh ấy như trước đây nữa, mà chủ động bắt chuyện với Ôn Du.
Sau lần gặp mặt đầu tiên ở nhà họ Giang thì đây là lần thứ hai họ gặp nhau, cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau trên weibo, dù sao thì cũng là người trong giới với nhau, vẫn sẽ có chủ đề chung để nói chuyện, chỉ là họ cũng không trò chuyện nhiều lắm.
Mẹ Giang rất thích hóng chuyện, thấy thằng con trai thứ của mình chịu thiệt, còn vui hơn lúc xem chương trình truyền hình nữa: “Tiểu Tô đúng là nghe lời mà, không thể chiều bọn đàn ông được, nhiều gã đàn ông tệ bạc cũng là do được chiều mà ra, sau này sẽ gặp hoạ đó.”
Tô Lãnh Nguyệt ngại ngùng cười, cô ấy đã rất tiết chế thái độ dành cho Giang Vân Cẩn rồi, nhưng vẫn bị lộ ra, còn đang lo lắng không biết mẹ Giang có khó chịu hay không, không ngờ bà lại thấu hiểu như vậy.
Ôn Du gật đầu đồng ý: “Nói hay lắm! Mẹ Giang hiểu biết ghê!”
“Đương nhiên rồi!” Mẹ Giang đắc ý cười, sau khi khen Tô Lãnh Nguyệt thì quay sang khen Ôn Du: “Tiểu Ngư à, mẹ xem phim mới của con rồi, hay lắm đó, con diễn hay lắm, nghe nói phim này con tự bỏ tiền vào hả, có mắt nhìn ghê!”
Ôn Du cũng rất đắc ý, không chút e dè nói: “Thì đó, con đúng là có tầm nhìn mà!”
Đương nhiên là cũng nhờ vào cuốn sách kia mới được như vậy!
Nghĩ đến đây thì cô rất cảm kích Tô Lãnh Nguyệt, tuy rằng đây là thế giới thật, con người đều biết đau, biết khóc, biết cười, nhưng những gì được viết trong sách cũng thật sự đã xảy ra, đôi khi cô cảm thấy cứ như có người cố tình cho cô biết trước kịch bản cuộc đời này vậy.
Nhận được cơ duyên này thì Ôn Du cũng rất hào phóng: “Chờ con thu được lợi nhuận rồi thì sẽ mua quà cho mọi người, ai thích gì thì cứ gửi cho con nhé, không gửi thì con mua đại đó!”
“Tốt quá!” Mẹ Giang cũng không khách sáo, con cái tặng quà thì bà đều vui vẻ đón nhận: “Tiểu Ngư cứ mua đi, con mua gì mẹ cũng thích hết.”
Tô Lãnh Nguyệt vừa định từ chối thì Giang Vân Cẩn bảo: “Đừng khách sáo với chị ấy, trong mười triệu kia có năm triệu của anh đó.”
Ôn Du lười biếng đáp: “Không nha, mười triệu mà tôi bỏ vào đều là tiền của anh hai đó, năm triệu của cậu bị tôi nuốt hết rồi!”
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy nhìn về phía anh hai đang ngồi yên lặng một bên, ánh mắt ngưỡng mộ: “Anh ơi, em cũng...”
Người đàn ông từ từ nhướng mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Em cũng sao?”
Giang Vân Cẩn rùng mình, sao có cảm giác ánh mắt anh hai đang nhìn mình lại đáng sợ thế này? Anh ấy lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không có gì, anh ơi, anh không vui hả?”
“Không có.” Giang Vân Yến nhàn nhạt đáp.
Trông có vẻ không sao, nhưng Giang Vân Cẩn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì không đúng thì anh ấy cũng không rõ.
Tóm lại là, anh ấy cảm thấy anh hai nhìn mình hơi chướng mắt.
Do đó anh ấy càng khó chịu hơn.
Bạn gái không tha thứ cho anh ấy, mà anh hai lại như thế, lòng càng thêm đau.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong thì cả bốn người họ cùng rời đi.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Ôn Du xuất phát cùng Viên Đàn.
Viên Đàn là nghệ sĩ lớn, do đó lịch trình luôn được công khai để tiện cho các fan theo dõi, tiếp ứng và gặp mặt, trong lúc làm việc sẵn tiện củng cố tình cảm với người hâm mộ.
Buổi đi quay này cũng không ngoại lệ.
Ở sân bay đã có người hâm mộ đang đứng chờ sẵn.
Lúc trông thấy bọn họ đã ngay lập tức la hét chào đón.
Viên Đàn đã quá quen với chuyện này, khi phát hiện người hâm mộ đang đứng chờ thì tự giác bước chậm lại, để mọi người vây quanh xin chữ ký.
Ôn Du liền kéo theo Tiểu Vu: “Chúng ta chạy trước đi, tới phòng chờ sân bay nào.”
Tiểu Vu gật đầu, cũng chạy theo.
Không ngờ mới chạy được vài bước bỗng phát hiện có người đang đuổi theo ở phía sau.
Ôn Du nhìn lại trang phục của mình, vẫn chưa vào đông nhưng cô trùm khá kín, áo lông vũ, mũ và cả khăn choàng nữa, bèn nói với những người đang đuổi theo mình: “Viên Đàn đang ký tên ở bên kia kìa, tôi không phải Viên Đàn!”
Người đang chạy ngay hàng đầu toét miệng ra cười: “Đang đuổi theo chị mà!”
Sau đó cô ấy giơ tay ra hiệu, mười mấy người phía sau đồng loạt hô: “Tiểu Ngư cứ bay cao, biển lớn luôn ở phía sau!!!”
Tuy không đông lắm, nhưng khí thế của bọn họ rất mạnh, âm thanh kia khiến trái tim của Ôn Du bị chấn động.
Cô đứng đực ra đó, không phản ứng kịp.
Đây là người hâm mộ của cô sao?
Cô gái tóc ngắn đứng hàng đầu cười lên: “Thật ngại quá, hội mới được thành lập thôi, khẩu hiệu cũng còn sơ sài, đừng chê nhé!”
Đôi mắt của Ôn Du cong lên, nở một nụ cười, cô gỡ cái khăn choàng đang che hết nửa mặt ra, kéo nón xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ.
Ngay lúc đó, nhóm người đối diện phấn khích rôm rả: “Á á á! Đẹp quá đi!”
“Đẹp quá vợ ơi!”
“Nhan sắc của Tiểu Ngư đỉnh quá đi mất!”
Con gái rất nhiều nên âm thanh càng ngày càng cao vút.
Ôn Du nghe vậy bèn cười, bước lên trước: “Ngại quá, đây cũng là lần đầu tôi được người hâm mộ đón ở sân bay, bây giờ có phải là nên ký tên với chụp hình không?”
Vừa dứt lời thì có thể thấy mười mấy người phía đối diện đều mừng rỡ.
Đến sân bay tiễn cô thì chắc chắn thật sự rất thích cô rồi, Ôn Du đương nhiên rất vui vẻ tình nguyện ký tên, chụp hình.
Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn hình ảnh và sổ tay, có người còn kéo áo của mình ra: “Ký đây nè! Ký đây nè!”
Ôn Du không có bút nhưng người hâm mộ đã chuẩn bị sẵn rồi, cô sử dụng nó ngay lập tức.
Trước khi cô thức tỉnh, tuy là vào showbiz chỉ vì muốn theo đuổi Giang Vân Cẩn nhưng cô cũng từng có ước mơ sẽ được nổi tiếng, do đó cũng từng tập ký tên nên lúc này ký rất thong thả.
Chỉ mười mấy người mà thôi, Ôn Du ký rất nhanh, cứ tưởng chỉ cần một lát là xong, ai ngờ càng ký càng thắc mắc sao mãi vẫn chưa hết thế này?
Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, mười mấy người đã trở thành mấy chục người rồi, bọn họ vẫn không ngừng nói: “Ôn Du ơi, em thích chị! Ký cho em đi!”
Ôn Du: “...”
Cô nhận ra có vài người chỉ ăn theo mà thôi, thấy người của công chúng bèn nhào tới xin chữ ký, thế là nở nụ cười và ký thêm hai lần nữa. Ôn Du lấy lý do còn có lịch trình phía sau, chỉ có thể chụp thêm vài tấm hình nữa mà thôi.
Đám người kia dần dần tản ra, chỉ còn lại người hâm mộ háo hức lấy điện thoại và máy ảnh ra chụp lấy chụp để.
Sau khi chụp xong, Ôn Du nói với họ mình phải đi tới cổng an ninh rồi. Vừa đi vừa có cảm giác cả người lâng lâng, cũng may là Tiểu Vu vẫn giữ được bình tĩnh, đưa cô tới ngồi xuống gần chỗ đăng ký.
Lúc định thần lại thì tay của Ôn Du phản ứng nhanh hơn cả não, bấm số gọi cho Giang Vân Yến.
Tại Giang thị.
Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ căng thẳng.
Người đàn ông ngồi ngay ghế chủ toạ nghiêm mặt, mắt nhìn những bản kế hoạch và tiến độ của hạng mục, anh cũng không la mắng hay lớn tiếng gì cả, chỉ bình tĩnh hỏi: “Đây chính là kết quả suốt một tháng trời của mấy người à?”
Nghe có vẻ bất cần, nhưng bầu không khí toả ra từ anh đã quá rõ ràng.
Trong phòng họp, ngoại trừ anh ra, thì tất cả mọi người, kể cả những ông chú đã hơn bốn mươi tuổi, cũng không dám hó hé gì, sắc mặt nghiêm trọng.
Sợ rằng sẽ bị bắt lại hỏi chuyện.
“Không ai trả lời tôi được sao?” Giang Vân Yến gõ gõ lên mặt bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tiếp xúc với chiếc bàn, “cốc cốc cốc”, chỉ ba tiếng gõ nhẹ thôi mà như có thể nghe được âm thanh vọng lại.
Trưởng phòng Phương lau mồ hôi trên trán, muốn lên tiếng nhưng lại không dám.
Thật ra thì đây đều là công việc được sắp xếp từ năm ngoái, đến nay đã tiến hành được ba mươi ngày rồi, nhưng do đón năm mới nên họ cũng buông thả đôi chút, khiến cho tiến độ công việc chậm trễ, các bộ phận khác cũng gây ảnh hưởng.
Mà ông chủ của họ, tuy vẫn còn trẻ nhưng đã ngồi chắc trên chiếc ghế tổng giám đốc, nhất là năng lực làm việc hơn người này cũng khiến anh yêu cầu công việc cực kỳ khắt khe.
Lần nào cũng phân công công việc và đưa ra kỳ hạn dựa theo đúng năng lực của bọn họ, nên đa phần đều được sắp xếp thoả đáng, chỉ thỉnh thoảng xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì anh cũng sẽ kịp thời điều chỉnh, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ngoài tầm khống chế của mình.
Mà lần này không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì , nhưng tiến độ lại chậm trễ.
Ngay đúng lúc này, ông chủ lại đang không được vui vẻ, bọn họ đều rất sợ mình sẽ toi đời nên chẳng dám thốt ra câu nào cả.
Nhưng nếu không ai lên tiếng thì chuyện này sẽ không thể giải quyết được.
Cuối cùng thì trưởng phòng Phương cũng phải gồng mình lên “đón địch”.
Bất chợt, một tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng họp.
Trưởng phòng Phương ngậm miệng lại, bất giác thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng ngay sau đó lại càng căng thẳng hơn: Anh ta còn chưa nhận lỗi mà, làm vậy là hại anh ta đó!
Chỉ thấy Giang Vân Yến lẳng lặng lấy điện thoại ra.
Tất cả mọi người: “...”
Từng người cúi mặt xuống, vô số ánh mắt đổ dồn tới.
Chuyện gì vậy?
Có chuyện gì xảy ra sao?
Chu Hàn đẩy gọng kính, nhìn ngó dáo dác.
Nghe thấy Giang Vân Yến mở miệng, cứ như biến thành một người khác vậy: “Sao vậy?”
“Aaaaaa!” Âm thanh đè nén vang lên, thông qua điện thoại vang đến tai của mọi người trong phòng họp, những ai gan dạ bèn lén lút vươn cổ ra.
Giang Vân Yến quét mắt nhìn mọi người, đưa mắt về phía Chu Hàn rồi xoay người, tay còn lại chặn loa điện thoại lại.
Ôn Du hú hét xong rồi mới kích động nói: “Anh ơi, em có fans rồi! Họ còn tới sân bay đón em nữa, mười mấy người đó, mấy hôm trước chị Liễu nói với em rằng em đã có đội tiếp ứng rồi, em còn chưa phản ứng kịp, thì ra là cảm giác này! Phấn khích quá đi!”
“Lúc nãy em đi mà như đang bay vậy! Ngồi xuống rồi mới bình tĩnh lại nè.”
Mọi người trong phòng họp gần như đã rời đi, sự vui vẻ trên gương mặt của Giang Vân Yến ánh lên trong lớp thuỷ tinh đối diện, âm thanh kích động gấp gáp trong điện thoại cứ như bọt nước đang sôi trong nồi vậy, chỉ chực chờ tuôn ra khi nắp nồi được mở.
Tâm trạng bực dọc mấy ngày nay chợt tan biến, anh nhẹ nhàng nói: “Ừm, vậy thì rất đáng mừng đó.”
“Em không ngờ lại có người thích em đó, thích đến mức tới sân bay để tiễn em, bọn họ còn nói sau này sẽ tới sân bay đón em nữa.” Giọng nói của Ôn Du vui mừng, giọng điệu gấp gáp: “Quan trọng là em không hề cho họ biết chuyến bay của mình, họ đoán được chỉ dựa vào tin tức của Viên Đàn thôi đó, bất ngờ quá đi! Chỉ với tí thông tin đó, lỡ như em với chị ấy tách ra, hay là có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, vậy thì chẳng phải sẽ uổng phí hết công sức sao?”
Cô vừa nói vừa hạ thấp giọng xuống, sự vui mừng dần tan biến, thay vào đó là một cảm xúc lạ lẫm khác.
Giang Vân Yến cau mày, nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc ấy, tuy không biết tại sao cô lại có cảm xúc đó, nhưng anh nhanh chóng nói: “Em đừng cảm thấy áp lực với sự yêu thích của người hâm mộ, cứ làm những việc em nên làm thì bọn họ sẽ vui vẻ thôi, em đã làm tốt lắm rồi.”
Trái tim của Ôn Du run rẩy, cảm xúc hoang mang mờ mịt được xoa dịu bởi giọng nói trầm lắng của người đàn ông phía bên kia điện thoại, cô nở một nụ cười: “Cám ơn anh hai.” Giọng nói bèn trở nên nhẹ nhõm: “Đúng rồi, anh ơi, em có làm phiền anh làm việc không? Chỉ tại em vui quá nên đã gọi ngay cho anh.”
“Không có.” Giang Vân Yến phủ nhận ngay, sắc mặt không đổi, hoàn toàn phớt lờ những nhân viên bị mời ra khỏi phòng họp của mình.
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Cô yên tâm tiếp tục nói: “Lúc nãy em ký tên cho mười mấy người kia, ký cả buổi trời mới thắc mắc sao vẫn còn thế này? Nhìn lại thì mới phát hiện ra có một đám người ăn theo...”
Phía bên kia điện thoại, người đàn ông kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Sau khi Ôn Du nói xong, Viên Đàn cũng bước tới, cô vẫy tay bảo Viên Đàn tới bên mình, sau đó nói vào điện thoại: “Anh hai, Viên Đàn tới rồi, em cúp đây.”
“Ừm.” Giang Vân Yến đáp lại, đợi bên kia cúp máy xong, anh mới cất điện thoại vào, cất tiếng gọi, mấy vị lãnh đạo cụp đuôi rời đi lúc nãy lần lượt bước vào.
Chỉ là lúc này, họ cảm nhận được bầu không khí trong phòng họp dễ thở hơn nhiều.
Bọn họ còn chưa kịp sắp xếp lại từ ngữ thì đã thấy ông chủ gửi lại văn kiện cho mình, đồng thời ngắn gọn đưa ra nhiệm vụ tiếp theo, cuối cùng nói: “Chỉ vậy thôi, tan họp.”
Tất cả mọi người: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.