Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 27: Ác Giả Ác Báo
Tinh Đình Yếu Phi Phi
10/12/2024
Trước đây, Thanh Mai mang họ Hách. Nhưng kể từ khi cha cô không nhận con, bỏ mặc bà nội cho cô chăm sóc, cô liền tự đổi tên mình thành Thanh Mai, không theo họ của ông nữa.
Cô nhìn thấy bà nội mình đang cầu xin con gái riêng của người mẹ kế — Chung An Hoa.
Chung An Hoa khoác một chiếc áo lính cũ, nhưng đây vẫn là món đồ tốt hiếm có. Cô ta còn đeo thêm cổ áo giả, thuộc kiểu thời thượng lúc bấy giờ.
Thanh Mai cảm thấy buồn cười.
“Chú Hách” đúng là một người “chú tốt” đấy.
Ông ta nuôi con gái người khác khôn lớn, còn con gái ruột của mình thì bỏ rơi.
Không chỉ từ mặt con gái ruột, ông ta còn từ mặt cả mẹ ruột của mình.
Nhưng điều Thanh Mai thấy buồn cười nhất chính là: cha cô đối xử tốt với mẹ con Chung An Hoa hết lòng hết dạ, vậy mà nhiều năm trôi qua, cô ta vẫn gọi ông là "chú", chưa một lần đổi giọng gọi "cha".
Đúng là ác giả ác báo, tự làm tự chịu.
Thanh Mai đi tới, đỡ lấy bà nội, khẽ nói:
"Bà cần gì phải cầu xin cô ta? Trông cậy gì được đâu. Về nhà ăn bánh bao thôi."
Chung An Hoa vờ bịt mũi, ra vẻ như ngửi thấy mùi hôi thối:
"Đừng có đến nhà tôi mà xin xỏ nữa. Nhà tôi không chấp nhận mấy người thân nghèo hèn, quê mùa, bẩn thỉu đâu."
"Xem thường giai cấp nông dân à?" Thanh Mai khẽ mỉm cười, nói:
"Tôi sẽ đi tố cáo cô với Ủy ban Cách mạng."
"Cô?!" Chung An Hoa muốn mắng chửi, nhưng lại sợ Thanh Mai thật sự đi tố cáo, nên cố nuốt cục tức xuống.
"Đi thôi bà, chúng ta về." Thanh Mai đỡ bà nội đi, giọng ôn hòa nhưng kiên quyết.
Cô ngẩng đầu liếc lên tầng, trông thấy bóng người thấp thoáng sau cửa sổ.
Là cha cô — Hách Phiếm.
Ông ta bị mẹ con Chung An Hoa kìm kẹp chặt chẽ, trở thành kẻ không có chút tôn nghiêm nào. Mặc dù còn sống, nhưng cũng chẳng khác gì người đã chết.
Bà nội lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Chính mắt ta thấy nó lên lầu, ta gọi nó, nhưng nó nhìn thấy ta lại như thấy ma vậy. Nó coi ta chết rồi... đúng là nó coi ta chết rồi!"
Thanh Mai đỡ bà đi ra lề đường chờ xe, nhẹ nhàng an ủi:
"Bà cũng nên coi như ông ta đã chết rồi. Sau này chúng ta không đến nữa."
Bà nội gật gật đầu, giọng đầy mệt mỏi, chán chường:
"Lẽ ra ta nên làm vậy sớm hơn, không nên hy vọng gì vào nó."
Thanh Mai cười, giọng trong trẻo:
"Nhưng cũng có tin vui đấy ạ. Đội trưởng đã ký giấy chứng nhận cho con, từ nay về sau nhà mình không còn quan hệ gì với nhà họ Lý nữa."
Bà nội cuối cùng cũng nở được một nụ cười, thở dài cảm thán:
"Cháu gái của ta giỏi thật, có thể dứt khoát cắt đứt với nhà đó, đúng là chuyện vui lớn. Nhưng mà, thân ta già yếu, sức khỏe chẳng còn, chỉ biết kéo chân con thôi."
"Bà đừng nói vậy." Thanh Mai siết nhẹ tay bà, cười tươi:
"Con thích chăm sóc bà, chăm sóc bà là niềm vui của con đấy."
Thanh Mai mặc không nhiều, chiếc áo bông mà cô đang khoác được may từ vải vụn cũ, bên trong nhét đầy bông lau, vừa nặng vừa không giữ ấm được.
Đứng chờ xe bên lề đường, nhìn thấy bà nội bị gió bắc thổi run rẩy, Thanh Mai sợ bà bị lạnh sinh bệnh nên lập tức cởi áo bông ra khoác lên người bà.
Bà nội không chịu nhận, nhưng cũng không thắng được sự kiên quyết của Thanh Mai. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị gió lạnh làm cho đỏ bừng, bà nội không nhịn được mà rơm rớm nước mắt.
Cô nhìn thấy bà nội mình đang cầu xin con gái riêng của người mẹ kế — Chung An Hoa.
Chung An Hoa khoác một chiếc áo lính cũ, nhưng đây vẫn là món đồ tốt hiếm có. Cô ta còn đeo thêm cổ áo giả, thuộc kiểu thời thượng lúc bấy giờ.
Thanh Mai cảm thấy buồn cười.
“Chú Hách” đúng là một người “chú tốt” đấy.
Ông ta nuôi con gái người khác khôn lớn, còn con gái ruột của mình thì bỏ rơi.
Không chỉ từ mặt con gái ruột, ông ta còn từ mặt cả mẹ ruột của mình.
Nhưng điều Thanh Mai thấy buồn cười nhất chính là: cha cô đối xử tốt với mẹ con Chung An Hoa hết lòng hết dạ, vậy mà nhiều năm trôi qua, cô ta vẫn gọi ông là "chú", chưa một lần đổi giọng gọi "cha".
Đúng là ác giả ác báo, tự làm tự chịu.
Thanh Mai đi tới, đỡ lấy bà nội, khẽ nói:
"Bà cần gì phải cầu xin cô ta? Trông cậy gì được đâu. Về nhà ăn bánh bao thôi."
Chung An Hoa vờ bịt mũi, ra vẻ như ngửi thấy mùi hôi thối:
"Đừng có đến nhà tôi mà xin xỏ nữa. Nhà tôi không chấp nhận mấy người thân nghèo hèn, quê mùa, bẩn thỉu đâu."
"Xem thường giai cấp nông dân à?" Thanh Mai khẽ mỉm cười, nói:
"Tôi sẽ đi tố cáo cô với Ủy ban Cách mạng."
"Cô?!" Chung An Hoa muốn mắng chửi, nhưng lại sợ Thanh Mai thật sự đi tố cáo, nên cố nuốt cục tức xuống.
"Đi thôi bà, chúng ta về." Thanh Mai đỡ bà nội đi, giọng ôn hòa nhưng kiên quyết.
Cô ngẩng đầu liếc lên tầng, trông thấy bóng người thấp thoáng sau cửa sổ.
Là cha cô — Hách Phiếm.
Ông ta bị mẹ con Chung An Hoa kìm kẹp chặt chẽ, trở thành kẻ không có chút tôn nghiêm nào. Mặc dù còn sống, nhưng cũng chẳng khác gì người đã chết.
Bà nội lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Chính mắt ta thấy nó lên lầu, ta gọi nó, nhưng nó nhìn thấy ta lại như thấy ma vậy. Nó coi ta chết rồi... đúng là nó coi ta chết rồi!"
Thanh Mai đỡ bà đi ra lề đường chờ xe, nhẹ nhàng an ủi:
"Bà cũng nên coi như ông ta đã chết rồi. Sau này chúng ta không đến nữa."
Bà nội gật gật đầu, giọng đầy mệt mỏi, chán chường:
"Lẽ ra ta nên làm vậy sớm hơn, không nên hy vọng gì vào nó."
Thanh Mai cười, giọng trong trẻo:
"Nhưng cũng có tin vui đấy ạ. Đội trưởng đã ký giấy chứng nhận cho con, từ nay về sau nhà mình không còn quan hệ gì với nhà họ Lý nữa."
Bà nội cuối cùng cũng nở được một nụ cười, thở dài cảm thán:
"Cháu gái của ta giỏi thật, có thể dứt khoát cắt đứt với nhà đó, đúng là chuyện vui lớn. Nhưng mà, thân ta già yếu, sức khỏe chẳng còn, chỉ biết kéo chân con thôi."
"Bà đừng nói vậy." Thanh Mai siết nhẹ tay bà, cười tươi:
"Con thích chăm sóc bà, chăm sóc bà là niềm vui của con đấy."
Thanh Mai mặc không nhiều, chiếc áo bông mà cô đang khoác được may từ vải vụn cũ, bên trong nhét đầy bông lau, vừa nặng vừa không giữ ấm được.
Đứng chờ xe bên lề đường, nhìn thấy bà nội bị gió bắc thổi run rẩy, Thanh Mai sợ bà bị lạnh sinh bệnh nên lập tức cởi áo bông ra khoác lên người bà.
Bà nội không chịu nhận, nhưng cũng không thắng được sự kiên quyết của Thanh Mai. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị gió lạnh làm cho đỏ bừng, bà nội không nhịn được mà rơm rớm nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.