Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 28: Lần Đầu Gặp Gỡ
Tinh Đình Yếu Phi Phi
10/12/2024
Xa xa, bên kia ngã tư, có một đoàn xe quân đội đang thực hiện nhiệm vụ.
Bao Mịch ngồi ghế trước cầm lái, còn Cố Khinh Chu thì đang nghiên cứu bản đồ. Xe Hồng Kỳ có khoang xe kín gió, nhưng anh lại định hạ cửa kính xuống.
Qua ánh nhìn bên kia đèn giao thông, anh trông thấy một bà cụ và một cô gái nhỏ đang co ro run rẩy bên đường.
Mục Nhiên ngồi bên cạnh khẽ "ồ" một tiếng, cười nói:
"Quả nhiên là cô gái vừa đẹp vừa tốt bụng. Nhìn kìa, lạnh như thế mà cô ấy lại cởi áo bông của mình cho bà cụ mặc. Hôm nay nhiệt độ là âm 12 độ đấy!"
Ánh mắt của Cố Khinh Chu rất tốt, anh nhìn thấy cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng đường nét rất đẹp. Cô đang nắm tay bà cụ, không ngừng khuyên bà mặc áo bông vào.
Đúng như Mục Nhiên nói, là một cô gái vừa đẹp người lại đẹp nết.
Khi xe Hồng Kỳ đi qua ngã tư, Cố Khinh Chu bất chợt lên tiếng:
"Dừng xe ở lề đường, lấy áo bông trong cốp xe mang cho họ."
Quân và dân như cá với nước. Lần này họ ra ngoài cứu hộ, làm sao có thể bỏ mặc dân chúng đang run rẩy trong giá lạnh.
Bao Mịch lập tức dừng xe Hồng Kỳ bên lề đường, xuống xe, mở cốp sau và lấy ra hai chiếc áo bông.
Thanh Mai từ xa đã thấy đoàn xe quân đội đi tới, ít nhất cũng có tới mười chiếc xe liền kề nhau.
Chiếc xe Hồng Kỳ dẫn đầu vừa nhìn đã biết là xe chuyên dụng của lãnh đạo.
Cô vội đỡ bà lùi lại một bước, sợ rằng đứng gần sẽ ảnh hưởng đến đoàn xe.
Ai ngờ chiếc xe Hồng Kỳ không hề chạy thẳng qua mà lại chậm rãi tấp vào bên cạnh cô và bà nội.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông ngồi bên trong đang nhìn ra ngoài, và ánh mắt của anh ấy vô tình chạm phải ánh mắt của Thanh Mai.
Khoảnh khắc đó, hai người họ nhìn thẳng vào nhau.
Gương mặt người đàn ông đẹp đến mức khiến người khác ngừng thở. Cách nhau gần như vậy, Thanh Mai có thể nhìn thấy rõ ràng trên sống mũi cao thẳng của anh có một nốt ruồi nhạt màu, nhỏ xinh như hạt mè.
Trên vai anh là quân hàm nặng nề và trang nghiêm. Khí chất của anh lạnh lùng, cặp môi mỏng mím lại, nhưng vẫn khẽ gật đầu với cô như một lời chào.
Cô sững sờ.
Bao Mịch bước tới, nhanh nhẹn nhét hai chiếc áo bông vào tay Thanh Mai và bà nội, cắt ngang ánh nhìn của hai người.
Lúc chiếc xe Hồng Kỳ khởi động và dần rời đi, Thanh Mai mới bừng tỉnh.
Đẹp trai, thật sự đẹp trai! Vị quân nhân ấy đúng là cực phẩm!
Bà nội đứng bên cạnh, mừng rỡ cảm ơn rối rít:
"Thanh Mai, Thanh Mai? Mau mặc áo bông vào đi, cháu xem kìa, dày dặn thế này, không có một miếng vá nào luôn!"
Lúc này Thanh Mai mới nhận ra, đây là áo bông mà quân đội tặng cho mình và bà nội.
Chắc là họ thấy cô và bà đáng thương nên mới đưa cho hai bà cháu.
Vì đây là áo cứu trợ nên thiết kế đơn giản nhưng lại ấm áp vô cùng. Vừa khoác lên người, hơi ấm đã lan tỏa khắp toàn thân.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, có chút nóng bừng.
Chắc là do gió lạnh thổi làm ửng đỏ, không phải vì ánh mắt của người kia đâu...
Lúc này, chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô khẽ lóe sáng, nhưng cô không nhận ra.
Bầu trời xám xịt phía xa dường như xuất hiện vài tia sấm chớp, nhưng không ai để ý tới.
----
Trong xe Hồng Kỳ, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
"Bao Tử, sao cậu không hỏi cô gái đó sống ở đâu? Cô ấy chắc không phải là người trong thành phố. Có cần cử người đưa hai bà cháu họ về không?"
Mục Nhiên nhìn Cố Khinh Chu, ánh mắt như có chút trêu chọc, cười nói:
"Tôi còn tưởng là tiên nữ hạ phàm đấy. Nói thật nhé, nếu Cố Đoàn trưởng có tìm vợ, thì phải tìm cô gái kiểu đó. Xinh đẹp, hiếu thảo, tốt bụng. Cần gì phải treo cổ trên cây góa phụ kia chứ?"
Ánh mắt Cố Khinh Chu lóe lên tia sáng, nhưng chỉ chớp mắt, anh đã thu lại vẻ kinh ngạc.
Anh khẽ đáp, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm nghị:
"Đừng tùy tiện lấy nữ đồng chí ra làm trò đùa, như vậy là không tôn trọng người ta."
Bao Mịch ngồi ghế trước cầm lái, còn Cố Khinh Chu thì đang nghiên cứu bản đồ. Xe Hồng Kỳ có khoang xe kín gió, nhưng anh lại định hạ cửa kính xuống.
Qua ánh nhìn bên kia đèn giao thông, anh trông thấy một bà cụ và một cô gái nhỏ đang co ro run rẩy bên đường.
Mục Nhiên ngồi bên cạnh khẽ "ồ" một tiếng, cười nói:
"Quả nhiên là cô gái vừa đẹp vừa tốt bụng. Nhìn kìa, lạnh như thế mà cô ấy lại cởi áo bông của mình cho bà cụ mặc. Hôm nay nhiệt độ là âm 12 độ đấy!"
Ánh mắt của Cố Khinh Chu rất tốt, anh nhìn thấy cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng đường nét rất đẹp. Cô đang nắm tay bà cụ, không ngừng khuyên bà mặc áo bông vào.
Đúng như Mục Nhiên nói, là một cô gái vừa đẹp người lại đẹp nết.
Khi xe Hồng Kỳ đi qua ngã tư, Cố Khinh Chu bất chợt lên tiếng:
"Dừng xe ở lề đường, lấy áo bông trong cốp xe mang cho họ."
Quân và dân như cá với nước. Lần này họ ra ngoài cứu hộ, làm sao có thể bỏ mặc dân chúng đang run rẩy trong giá lạnh.
Bao Mịch lập tức dừng xe Hồng Kỳ bên lề đường, xuống xe, mở cốp sau và lấy ra hai chiếc áo bông.
Thanh Mai từ xa đã thấy đoàn xe quân đội đi tới, ít nhất cũng có tới mười chiếc xe liền kề nhau.
Chiếc xe Hồng Kỳ dẫn đầu vừa nhìn đã biết là xe chuyên dụng của lãnh đạo.
Cô vội đỡ bà lùi lại một bước, sợ rằng đứng gần sẽ ảnh hưởng đến đoàn xe.
Ai ngờ chiếc xe Hồng Kỳ không hề chạy thẳng qua mà lại chậm rãi tấp vào bên cạnh cô và bà nội.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông ngồi bên trong đang nhìn ra ngoài, và ánh mắt của anh ấy vô tình chạm phải ánh mắt của Thanh Mai.
Khoảnh khắc đó, hai người họ nhìn thẳng vào nhau.
Gương mặt người đàn ông đẹp đến mức khiến người khác ngừng thở. Cách nhau gần như vậy, Thanh Mai có thể nhìn thấy rõ ràng trên sống mũi cao thẳng của anh có một nốt ruồi nhạt màu, nhỏ xinh như hạt mè.
Trên vai anh là quân hàm nặng nề và trang nghiêm. Khí chất của anh lạnh lùng, cặp môi mỏng mím lại, nhưng vẫn khẽ gật đầu với cô như một lời chào.
Cô sững sờ.
Bao Mịch bước tới, nhanh nhẹn nhét hai chiếc áo bông vào tay Thanh Mai và bà nội, cắt ngang ánh nhìn của hai người.
Lúc chiếc xe Hồng Kỳ khởi động và dần rời đi, Thanh Mai mới bừng tỉnh.
Đẹp trai, thật sự đẹp trai! Vị quân nhân ấy đúng là cực phẩm!
Bà nội đứng bên cạnh, mừng rỡ cảm ơn rối rít:
"Thanh Mai, Thanh Mai? Mau mặc áo bông vào đi, cháu xem kìa, dày dặn thế này, không có một miếng vá nào luôn!"
Lúc này Thanh Mai mới nhận ra, đây là áo bông mà quân đội tặng cho mình và bà nội.
Chắc là họ thấy cô và bà đáng thương nên mới đưa cho hai bà cháu.
Vì đây là áo cứu trợ nên thiết kế đơn giản nhưng lại ấm áp vô cùng. Vừa khoác lên người, hơi ấm đã lan tỏa khắp toàn thân.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, có chút nóng bừng.
Chắc là do gió lạnh thổi làm ửng đỏ, không phải vì ánh mắt của người kia đâu...
Lúc này, chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô khẽ lóe sáng, nhưng cô không nhận ra.
Bầu trời xám xịt phía xa dường như xuất hiện vài tia sấm chớp, nhưng không ai để ý tới.
----
Trong xe Hồng Kỳ, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
"Bao Tử, sao cậu không hỏi cô gái đó sống ở đâu? Cô ấy chắc không phải là người trong thành phố. Có cần cử người đưa hai bà cháu họ về không?"
Mục Nhiên nhìn Cố Khinh Chu, ánh mắt như có chút trêu chọc, cười nói:
"Tôi còn tưởng là tiên nữ hạ phàm đấy. Nói thật nhé, nếu Cố Đoàn trưởng có tìm vợ, thì phải tìm cô gái kiểu đó. Xinh đẹp, hiếu thảo, tốt bụng. Cần gì phải treo cổ trên cây góa phụ kia chứ?"
Ánh mắt Cố Khinh Chu lóe lên tia sáng, nhưng chỉ chớp mắt, anh đã thu lại vẻ kinh ngạc.
Anh khẽ đáp, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm nghị:
"Đừng tùy tiện lấy nữ đồng chí ra làm trò đùa, như vậy là không tôn trọng người ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.