Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 33: Bị Trần Xảo Hương Đe Dọa
Tinh Đình Yếu Phi Phi
13/12/2024
Thanh Mai khẽ đưa lưỡi dao phay ra trước người, cằm khẽ hất lên, ánh mắt đầy thách thức.
Bản tính của Hoàng Văn Bật vốn nhút nhát, nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, cả người run lẩy bẩy. Hắn lẩm bẩm:
"Cô không phải là Thanh Mai... Cô tuyệt đối không phải là Thanh Mai mà tôi quen!"
Thanh Mai không phủ nhận, cô khẽ cười, giọng bình thản nhưng chắc nịch:
"Đúng thế, Thanh Mai trước kia đã bị các người bắt nạt đến chết rồi. Còn Thanh Mai hiện tại, ai dám động đến tôi, tôi sẽ chém chết người đó."
"Cô... cô đừng có mà hối hận!"
Hoàng Văn Bật giận đến phát điên, hắn rít lên, lùi ra khỏi cổng, giơ ngón tay chỉ thẳng vào cô, hùng hổ đe dọa.
Thanh Mai nhếch môi, giọng thờ ơ:
"Khi định buông lời hăm dọa tôi, tốt nhất anh hãy nhớ đến người mẹ "đức cao vọng trọng" của mình!"
Lời này vừa thốt ra, toàn thân Hoàng Văn Bật lập tức cứng đờ.
Hắn sợ cô sẽ tìm mẹ hắn tính sổ, vội vàng xoay người chạy bán sống bán chết dưới ánh trăng.
Thanh Mai nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ nhíu mày.
Cô nhớ lại kiếp trước, khi hắn chứng kiến cô bị chồng cũ đánh đập, hắn cũng bỏ chạy thục mạng y như thế, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô.
Sống lại một kiếp, cô đã nhìn thấu bộ mặt ghê tởm của bọn họ.
Thanh Mai xoay người chuẩn bị vào nhà, nhưng bất chợt thấy trên tường có một cái bóng mờ mờ xuất hiện.
"Đúng là vở kịch hay."
Tiếng vỗ tay vang lên, theo đó là một giọng nói quen thuộc.
Trần Xảo Hương ló đầu qua bức tường, miệng cười như không cười, chẳng biết cô ta đã nghe trộm được bao lâu.
Thanh Mai khinh thường Hoàng Văn Bật, nhưng đối với Trần Xảo Hương, cô càng khinh bỉ hơn.
Một ánh mắt cũng chẳng buồn dành cho cô ta.
Cô không thèm để ý, nhưng Trần Xảo Hương lại cố tình trêu trọc:
"Triệu Ngũ Hà mang sính lễ đi rồi mà cô vẫn chưa hiểu ý sao?"
"Ý cô là gì?"
Trần Xảo Hương nheo mắt, giọng đầy chua ngoa:
"Bà ta cố ý chọc tức tôi, muốn ra oai phủ đầu. Nhưng cô cũng đừng có mơ mộng gì. Chẳng mấy ngày nữa, bà ta nhất định sẽ đến nhà tôi bàn chuyện hôn sự. Cô cứ nằm mơ tiếp đi!"
"Thế à."
Thanh Mai không định xen vào chuyện nhân duyên giữa nam nữ chính, cô nhìn sắc trời, thấy không có gì thay đổi quá lớn thì yên tâm nói:
"Đúng thế, bà ấy sẽ đến cầu hôn cô, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi. Chúc mừng cô nhé."
Trần Xảo Hương tưởng Thanh Mai đang châm chọc mình, sắc mặt sa sầm lại, giận dữ quát lớn:
"Đừng có tưởng cô đẹp là hay ho lắm! Cha tôi là kế toán đội sản xuất, nhà tôi còn có họ hàng làm quan trên thành phố. Nếu tôi có rạch nát mặt cô, cô cũng chẳng có nơi nào để tố cáo!"
Thanh Mai xoay người, đứng cách Trần Xảo Hương vài bước, chăm chú nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Cô chợt phát hiện ra ánh mắt của Trần Xảo Hương có chút khác lạ.
Ánh mắt đó giống như một ngọn lửa tàn bạo, lạnh lẽo và đầy quyết tâm, như thể cô ta đã hạ quyết tâm phải loại bỏ Thanh Mai.
Thanh Mai lẩm bẩm:
"Sao suốt ngày nhiều chuyện thế này."
Trần Xảo Hương tưởng rằng Thanh Mai đã sợ, bèn rút ra một con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lạnh giọng nói:
"Cẩn thận khi ngủ đêm nay. Người khác không vào được sân nhà cô, nhưng tôi thì lúc nào cũng có thể trèo vào."
Thanh Mai biết con người Trần Xảo Hương vốn không có nhân tính, sắc mặt cô lạnh hẳn đi, giọng cứng rắn:
"Cô nghĩ tôi thực sự sợ cô sao?"
Bản tính của Hoàng Văn Bật vốn nhút nhát, nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, cả người run lẩy bẩy. Hắn lẩm bẩm:
"Cô không phải là Thanh Mai... Cô tuyệt đối không phải là Thanh Mai mà tôi quen!"
Thanh Mai không phủ nhận, cô khẽ cười, giọng bình thản nhưng chắc nịch:
"Đúng thế, Thanh Mai trước kia đã bị các người bắt nạt đến chết rồi. Còn Thanh Mai hiện tại, ai dám động đến tôi, tôi sẽ chém chết người đó."
"Cô... cô đừng có mà hối hận!"
Hoàng Văn Bật giận đến phát điên, hắn rít lên, lùi ra khỏi cổng, giơ ngón tay chỉ thẳng vào cô, hùng hổ đe dọa.
Thanh Mai nhếch môi, giọng thờ ơ:
"Khi định buông lời hăm dọa tôi, tốt nhất anh hãy nhớ đến người mẹ "đức cao vọng trọng" của mình!"
Lời này vừa thốt ra, toàn thân Hoàng Văn Bật lập tức cứng đờ.
Hắn sợ cô sẽ tìm mẹ hắn tính sổ, vội vàng xoay người chạy bán sống bán chết dưới ánh trăng.
Thanh Mai nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ nhíu mày.
Cô nhớ lại kiếp trước, khi hắn chứng kiến cô bị chồng cũ đánh đập, hắn cũng bỏ chạy thục mạng y như thế, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô.
Sống lại một kiếp, cô đã nhìn thấu bộ mặt ghê tởm của bọn họ.
Thanh Mai xoay người chuẩn bị vào nhà, nhưng bất chợt thấy trên tường có một cái bóng mờ mờ xuất hiện.
"Đúng là vở kịch hay."
Tiếng vỗ tay vang lên, theo đó là một giọng nói quen thuộc.
Trần Xảo Hương ló đầu qua bức tường, miệng cười như không cười, chẳng biết cô ta đã nghe trộm được bao lâu.
Thanh Mai khinh thường Hoàng Văn Bật, nhưng đối với Trần Xảo Hương, cô càng khinh bỉ hơn.
Một ánh mắt cũng chẳng buồn dành cho cô ta.
Cô không thèm để ý, nhưng Trần Xảo Hương lại cố tình trêu trọc:
"Triệu Ngũ Hà mang sính lễ đi rồi mà cô vẫn chưa hiểu ý sao?"
"Ý cô là gì?"
Trần Xảo Hương nheo mắt, giọng đầy chua ngoa:
"Bà ta cố ý chọc tức tôi, muốn ra oai phủ đầu. Nhưng cô cũng đừng có mơ mộng gì. Chẳng mấy ngày nữa, bà ta nhất định sẽ đến nhà tôi bàn chuyện hôn sự. Cô cứ nằm mơ tiếp đi!"
"Thế à."
Thanh Mai không định xen vào chuyện nhân duyên giữa nam nữ chính, cô nhìn sắc trời, thấy không có gì thay đổi quá lớn thì yên tâm nói:
"Đúng thế, bà ấy sẽ đến cầu hôn cô, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi. Chúc mừng cô nhé."
Trần Xảo Hương tưởng Thanh Mai đang châm chọc mình, sắc mặt sa sầm lại, giận dữ quát lớn:
"Đừng có tưởng cô đẹp là hay ho lắm! Cha tôi là kế toán đội sản xuất, nhà tôi còn có họ hàng làm quan trên thành phố. Nếu tôi có rạch nát mặt cô, cô cũng chẳng có nơi nào để tố cáo!"
Thanh Mai xoay người, đứng cách Trần Xảo Hương vài bước, chăm chú nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Cô chợt phát hiện ra ánh mắt của Trần Xảo Hương có chút khác lạ.
Ánh mắt đó giống như một ngọn lửa tàn bạo, lạnh lẽo và đầy quyết tâm, như thể cô ta đã hạ quyết tâm phải loại bỏ Thanh Mai.
Thanh Mai lẩm bẩm:
"Sao suốt ngày nhiều chuyện thế này."
Trần Xảo Hương tưởng rằng Thanh Mai đã sợ, bèn rút ra một con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lạnh giọng nói:
"Cẩn thận khi ngủ đêm nay. Người khác không vào được sân nhà cô, nhưng tôi thì lúc nào cũng có thể trèo vào."
Thanh Mai biết con người Trần Xảo Hương vốn không có nhân tính, sắc mặt cô lạnh hẳn đi, giọng cứng rắn:
"Cô nghĩ tôi thực sự sợ cô sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.