Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 34: Điểm Yếu Nhà Họ Trần
Tinh Đình Yếu Phi Phi
13/12/2024
Kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày.Nếu thật sự bị ép đến đường cùng, mặc kệ cô ta là nữ chính, thì trước khi bị sét đánh chết, cô cũng sẽ giải quyết bằng được cô ta.
Thấy Thanh Mai từng dọa nạt Hoàng Văn Bật, Trần Xảo Hương cũng học theo, cười nhạt nói:
"Cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho bà nội cô chứ."
Câu nói này vừa thốt ra, giống như châm vào ngòi nổ.
"Được, tôi nhớ kỹ rồi."
Thanh Mai giơ ngón cái lên, vẻ mặt lạnh tanh nhưng đầy chế nhạo:
"Cô giỏi lắm."
Trần Xảo Hương tưởng rằng lời đe dọa của mình đã có tác dụng, liền buông thêm vài câu hung hăng nữa, rồi mãn nguyện rời đi.
------
Vào trong nhà, Thanh Mai lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ nổi.
Cuối cùng, cô ngồi bật dậy.
Dám dùng bà nội để uy hiếp cô?!
Con khốn này, dám lấy bà nội ra để dọa cô!
Bà nội ngủ không sâu, nghe tiếng động liền mở mắt, lo lắng hỏi:
"Sao thế? Ngủ không được à?"
Thanh Mai ngồi dậy, xỏ giày, đi thẳng ra cửa, lạnh giọng nói:
"Con ra ngoài một lát, bà khóa cửa lại nhé."
Bà nội ngồi dậy hỏi:
"Con định đi đâu?"
Thanh Mai nghiến răng, giọng chắc nịch:
"Lên núi!"
-----
Giữa đêm khuya, Thanh Mai vác cuốc, cố chấp đi thẳng về phía ngọn núi sau làng.
Trần Xảo Hương quá xem thường cô rồi.
Cô ấy đâu biết rằng Thanh Mai hiện tại không còn là người yếu đuối của kiếp trước, mà là một người đã đọc hết quyển truyện, có hiểu biết và có tính cách mạnh mẽ hơn.
Đúng là Trần Xảo Hương có họ hàng làm quan trong thành phố, cha cô ta cũng là kế toán của đội sản xuất, cả nhà đều cưng chiều cô ta, đúng là sống sung sướng. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có điểm yếu.
Trong truyện, vận may tài lộc của Trần Xảo Hương rất lớn. Một phần nhờ vào tiền bồi thường của Cố Khinh Chu, phần còn lại nhờ vào... chính cha cô ta.
Một kế toán đội sản xuất thì làm gì có tiền?
Tiền bẩn chứ gì nữa.
Giống như những người nông dân hiền lành như Thanh Mai, bị tính toán thiếu công điểm là chuyện thường ngày.
Có nhiều người dân trong thôn bị bớt xén công điểm nhưng không biết vì không ai giải thích cho họ hiểu sổ sách. Có người thì biết, nhưng vì nhát gan nên không dám lên tiếng.
Kiếp trước, Thanh Mai từng bị thiếu công điểm nhiều lần, cô biết rất rõ. Nhưng không chỉ có cô biết, ngay cả Tôn Tú Phân, mẹ chồng cũ của cô, cũng biết. Đó là lý do mỗi lần được chia phần, Thanh Mai luôn phải giấu giếm một chút, đúng như nội dung truyện, dùng để mua thuốc cho bà nội hoặc... mua trứng cho Hoàng Văn Bật thối tha.
Cha của Trần Xảo Hương là một kẻ tham lam vô độ, mỗi lần có cơ hội là lại chấm mút một ít. Cả thôn đều biết ông ta như con gà đi qua bãi cỏ, nhất định phải nhổ vài cọng cỏ mang về.
Theo nội dung trong truyện, ông ta đã làm kế toán suốt gần ba mươi năm, số tiền tham ô chắc chắn không hề nhỏ.
Dựa vào những thông tin mà cô đọc được, Thanh Mai tìm đến khu vực ông ta giấu tiền.
Cô đeo gùi trên lưng, vác cuốc trên vai, giả vờ lên núi nhặt củi.
"Phía đông 323 bước, phía tây 156 bước, chọn nơi vừa dễ thấy nhưng cũng không ai chú ý..."
May mà cô có áo bông mới, nếu không trên núi lạnh thế này, chắc chắn đã bị cóng chết.
Ngọn núi này, cô nhắm mắt cũng có thể lần ra đường đi.
Nhưng tìm chỗ chôn tiền thì khó. Mặt đất đang phủ một lớp tuyết dày, khiến việc tìm kiếm càng khó khăn.
Cô tìm suốt hai giờ đồng hồ mà chẳng thấy gì, chỉ toàn đất bùn dính đầy người, nhìn chẳng khác nào kẻ ăn mày.
Thấy Thanh Mai từng dọa nạt Hoàng Văn Bật, Trần Xảo Hương cũng học theo, cười nhạt nói:
"Cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho bà nội cô chứ."
Câu nói này vừa thốt ra, giống như châm vào ngòi nổ.
"Được, tôi nhớ kỹ rồi."
Thanh Mai giơ ngón cái lên, vẻ mặt lạnh tanh nhưng đầy chế nhạo:
"Cô giỏi lắm."
Trần Xảo Hương tưởng rằng lời đe dọa của mình đã có tác dụng, liền buông thêm vài câu hung hăng nữa, rồi mãn nguyện rời đi.
------
Vào trong nhà, Thanh Mai lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ nổi.
Cuối cùng, cô ngồi bật dậy.
Dám dùng bà nội để uy hiếp cô?!
Con khốn này, dám lấy bà nội ra để dọa cô!
Bà nội ngủ không sâu, nghe tiếng động liền mở mắt, lo lắng hỏi:
"Sao thế? Ngủ không được à?"
Thanh Mai ngồi dậy, xỏ giày, đi thẳng ra cửa, lạnh giọng nói:
"Con ra ngoài một lát, bà khóa cửa lại nhé."
Bà nội ngồi dậy hỏi:
"Con định đi đâu?"
Thanh Mai nghiến răng, giọng chắc nịch:
"Lên núi!"
-----
Giữa đêm khuya, Thanh Mai vác cuốc, cố chấp đi thẳng về phía ngọn núi sau làng.
Trần Xảo Hương quá xem thường cô rồi.
Cô ấy đâu biết rằng Thanh Mai hiện tại không còn là người yếu đuối của kiếp trước, mà là một người đã đọc hết quyển truyện, có hiểu biết và có tính cách mạnh mẽ hơn.
Đúng là Trần Xảo Hương có họ hàng làm quan trong thành phố, cha cô ta cũng là kế toán của đội sản xuất, cả nhà đều cưng chiều cô ta, đúng là sống sung sướng. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có điểm yếu.
Trong truyện, vận may tài lộc của Trần Xảo Hương rất lớn. Một phần nhờ vào tiền bồi thường của Cố Khinh Chu, phần còn lại nhờ vào... chính cha cô ta.
Một kế toán đội sản xuất thì làm gì có tiền?
Tiền bẩn chứ gì nữa.
Giống như những người nông dân hiền lành như Thanh Mai, bị tính toán thiếu công điểm là chuyện thường ngày.
Có nhiều người dân trong thôn bị bớt xén công điểm nhưng không biết vì không ai giải thích cho họ hiểu sổ sách. Có người thì biết, nhưng vì nhát gan nên không dám lên tiếng.
Kiếp trước, Thanh Mai từng bị thiếu công điểm nhiều lần, cô biết rất rõ. Nhưng không chỉ có cô biết, ngay cả Tôn Tú Phân, mẹ chồng cũ của cô, cũng biết. Đó là lý do mỗi lần được chia phần, Thanh Mai luôn phải giấu giếm một chút, đúng như nội dung truyện, dùng để mua thuốc cho bà nội hoặc... mua trứng cho Hoàng Văn Bật thối tha.
Cha của Trần Xảo Hương là một kẻ tham lam vô độ, mỗi lần có cơ hội là lại chấm mút một ít. Cả thôn đều biết ông ta như con gà đi qua bãi cỏ, nhất định phải nhổ vài cọng cỏ mang về.
Theo nội dung trong truyện, ông ta đã làm kế toán suốt gần ba mươi năm, số tiền tham ô chắc chắn không hề nhỏ.
Dựa vào những thông tin mà cô đọc được, Thanh Mai tìm đến khu vực ông ta giấu tiền.
Cô đeo gùi trên lưng, vác cuốc trên vai, giả vờ lên núi nhặt củi.
"Phía đông 323 bước, phía tây 156 bước, chọn nơi vừa dễ thấy nhưng cũng không ai chú ý..."
May mà cô có áo bông mới, nếu không trên núi lạnh thế này, chắc chắn đã bị cóng chết.
Ngọn núi này, cô nhắm mắt cũng có thể lần ra đường đi.
Nhưng tìm chỗ chôn tiền thì khó. Mặt đất đang phủ một lớp tuyết dày, khiến việc tìm kiếm càng khó khăn.
Cô tìm suốt hai giờ đồng hồ mà chẳng thấy gì, chỉ toàn đất bùn dính đầy người, nhìn chẳng khác nào kẻ ăn mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.