Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 31: Đúng Là Không Biết Xấu Hổ.
Tinh Đình Yếu Phi Phi
13/12/2024
Nghĩ vậy, Hoàng Văn Bật tự tin đến tận cửa nhà Thanh Mai, đứng đợi mãi nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
"Thanh Mai, là tôi đây!"
Thanh Mai lê đôi dép, khoác áo bông bước ra, nhướng mày hỏi:
"Anh là ai vậy? Nửa đêm đứng trước cửa nhà góa phụ làm gì? Có chuyện hay là có bệnh đấy?"
Hoàng Văn Bật: "......"
Đây có còn là Thanh Mai mà hắn quen biết không?!
"Tôi... tôi có chuyện, có chuyện cần nói." Hoàng Văn Bật đứng ngoài cổng, ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Thấy có người đi ngang qua, hắn liền đứng sát mép tường, giả bộ tìm gì đó trong túi áo.
Thanh Mai lạnh lùng nói:
"Vậy thì nói luôn qua cánh cửa đi."
Hoàng Văn Bật sao có thể đồng ý như vậy được? Hắn nhất định phải dụ được cô ra ngoài, dẫn tới một chỗ vắng vẻ để có thể ôm ấp.
Dù có bị người ta nhìn thấy thì cũng không sao, hắn còn mong cả làng đều biết hắn và Thanh Mai có "gian tình" với nhau. Như thế thì sớm muộn gì cô cũng sẽ phải chấp nhận hắn.
Nghĩ tới đây, Hoàng Văn Bật ưỡn thẳng tấm lưng gầy như cây gậy trúc, trên gương mặt đầy tàn nhang nở nụ cười gian xảo:
"Mở cửa ra đi, tôi vào nhà nói chuyện từ từ với cô."
Thanh Mai nào có ngốc mà mắc bẫy.
Cô vẫn đứng trong sân, giọng lạnh nhạt:
"Không cần, tôi không có chuyện gì muốn nói với anh."
Lần này, Hoàng Văn Bật có chút nóng ruột. Hắn không nhịn được mà nhớ tới tin đồn cô sắp gả vào nhà họ Cố. Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu khinh thường.
Cô ta có thể gả vào nhà họ Cố? Đúng là trò cười.
Chẳng lẽ cô ta lại tin vào mấy lời đùa giỡn của đám người rỗi việc trong thôn?
"Tôi hỏi cô, có phải cô đã phân gia với nhà họ Lý rồi không? Có phải đã lập giấy cam kết trước mặt đội trưởng rồi không?"
Hoàng Văn Bật cố nheo mắt, muốn nhìn xuyên qua khe cửa để thấy bóng dáng Thanh Mai. Nhưng khi vừa nhìn vào, hắn thấy một tia sáng bạc lóe lên. Theo phản xạ, hắn giật lùi một bước.
Nhìn kỹ lại, chẳng thấy gì cả.
Thanh Mai đang đứng đó, hai tay vòng ra sau lưng, ngón tay khẽ xoay nhẹ
Con dao phay giấu sau lưng cô, lưỡi dao sáng loáng bị ánh sáng hắt vào, lóe lên một tia sắc lạnh.
Thanh Mai dùng một tay đẩy cửa ra.
Hoàng Văn Bật định lao thẳng vào nhà, nhưng liếc mắt thấy lưỡi dao, cả người run lên, dừng bước ngay lập tức:
"Cô... cô làm gì vậy?!"
Thanh Mai khẽ cười, đôi mắt cong cong, giọng dịu dàng nhưng đầy ẩn ý:
"Phòng trộm chứ sao."
Hoàng Văn Bật lôi từ túi áo ra một nắm lạc rang thừa khi đánh bài, cố nhét vào tay Thanh Mai nhưng lại sợ con dao trong tay cô, không dám tiến tới.
Hắn cứ có cảm giác Thanh Mai dường như đã biến thành một người khác. Nụ cười của cô hôm nay khiến hắn hơi sợ sợ.
"Mẹ tôi lần này chắc chắn đồng ý cho cô vào cửa." Hắn cười lấy lòng:
"Cô mặc áo bông mới à? Không có một miếng vá nào, trông đẹp thật đấy. Cô nhìn áo bông của tôi này, bông bên trong sắp nát hết rồi."
Thanh Mai cười nhạt trong lòng.
Hắn lại muốn lừa cô lấy bông từ áo bông của cô.
Đúng là không biết xấu hổ.
Cũng không muốn nhiều lời, Thanh Mai nghiêng đầu hỏi:
"Anh định làm thế nào để mẹ anh đồng ý đây?"
Hồi trước, khi hắn vừa tán tỉnh cô, mẹ hắn đã biết chuyện, còn suýt nữa xông đến nhà cô đánh ghen.
Khinh thường cô chứ gì.
Mẹ hắn nghĩ rằng, sau khi Hoàng Văn Bật học đại học Công Nông Binh, chắc chắn sẽ có tiền đồ. Nhưng chưa đầy nửa năm, hắn đã bị nhà trường đuổi học vì đánh bạc.
"Thanh Mai, là tôi đây!"
Thanh Mai lê đôi dép, khoác áo bông bước ra, nhướng mày hỏi:
"Anh là ai vậy? Nửa đêm đứng trước cửa nhà góa phụ làm gì? Có chuyện hay là có bệnh đấy?"
Hoàng Văn Bật: "......"
Đây có còn là Thanh Mai mà hắn quen biết không?!
"Tôi... tôi có chuyện, có chuyện cần nói." Hoàng Văn Bật đứng ngoài cổng, ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Thấy có người đi ngang qua, hắn liền đứng sát mép tường, giả bộ tìm gì đó trong túi áo.
Thanh Mai lạnh lùng nói:
"Vậy thì nói luôn qua cánh cửa đi."
Hoàng Văn Bật sao có thể đồng ý như vậy được? Hắn nhất định phải dụ được cô ra ngoài, dẫn tới một chỗ vắng vẻ để có thể ôm ấp.
Dù có bị người ta nhìn thấy thì cũng không sao, hắn còn mong cả làng đều biết hắn và Thanh Mai có "gian tình" với nhau. Như thế thì sớm muộn gì cô cũng sẽ phải chấp nhận hắn.
Nghĩ tới đây, Hoàng Văn Bật ưỡn thẳng tấm lưng gầy như cây gậy trúc, trên gương mặt đầy tàn nhang nở nụ cười gian xảo:
"Mở cửa ra đi, tôi vào nhà nói chuyện từ từ với cô."
Thanh Mai nào có ngốc mà mắc bẫy.
Cô vẫn đứng trong sân, giọng lạnh nhạt:
"Không cần, tôi không có chuyện gì muốn nói với anh."
Lần này, Hoàng Văn Bật có chút nóng ruột. Hắn không nhịn được mà nhớ tới tin đồn cô sắp gả vào nhà họ Cố. Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu khinh thường.
Cô ta có thể gả vào nhà họ Cố? Đúng là trò cười.
Chẳng lẽ cô ta lại tin vào mấy lời đùa giỡn của đám người rỗi việc trong thôn?
"Tôi hỏi cô, có phải cô đã phân gia với nhà họ Lý rồi không? Có phải đã lập giấy cam kết trước mặt đội trưởng rồi không?"
Hoàng Văn Bật cố nheo mắt, muốn nhìn xuyên qua khe cửa để thấy bóng dáng Thanh Mai. Nhưng khi vừa nhìn vào, hắn thấy một tia sáng bạc lóe lên. Theo phản xạ, hắn giật lùi một bước.
Nhìn kỹ lại, chẳng thấy gì cả.
Thanh Mai đang đứng đó, hai tay vòng ra sau lưng, ngón tay khẽ xoay nhẹ
Con dao phay giấu sau lưng cô, lưỡi dao sáng loáng bị ánh sáng hắt vào, lóe lên một tia sắc lạnh.
Thanh Mai dùng một tay đẩy cửa ra.
Hoàng Văn Bật định lao thẳng vào nhà, nhưng liếc mắt thấy lưỡi dao, cả người run lên, dừng bước ngay lập tức:
"Cô... cô làm gì vậy?!"
Thanh Mai khẽ cười, đôi mắt cong cong, giọng dịu dàng nhưng đầy ẩn ý:
"Phòng trộm chứ sao."
Hoàng Văn Bật lôi từ túi áo ra một nắm lạc rang thừa khi đánh bài, cố nhét vào tay Thanh Mai nhưng lại sợ con dao trong tay cô, không dám tiến tới.
Hắn cứ có cảm giác Thanh Mai dường như đã biến thành một người khác. Nụ cười của cô hôm nay khiến hắn hơi sợ sợ.
"Mẹ tôi lần này chắc chắn đồng ý cho cô vào cửa." Hắn cười lấy lòng:
"Cô mặc áo bông mới à? Không có một miếng vá nào, trông đẹp thật đấy. Cô nhìn áo bông của tôi này, bông bên trong sắp nát hết rồi."
Thanh Mai cười nhạt trong lòng.
Hắn lại muốn lừa cô lấy bông từ áo bông của cô.
Đúng là không biết xấu hổ.
Cũng không muốn nhiều lời, Thanh Mai nghiêng đầu hỏi:
"Anh định làm thế nào để mẹ anh đồng ý đây?"
Hồi trước, khi hắn vừa tán tỉnh cô, mẹ hắn đã biết chuyện, còn suýt nữa xông đến nhà cô đánh ghen.
Khinh thường cô chứ gì.
Mẹ hắn nghĩ rằng, sau khi Hoàng Văn Bật học đại học Công Nông Binh, chắc chắn sẽ có tiền đồ. Nhưng chưa đầy nửa năm, hắn đã bị nhà trường đuổi học vì đánh bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.