Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 43: Thời Điểm Phản Công
Tinh Đình Yếu Phi Phi
14/12/2024
Thanh Mai cất giọng nhớ nhung:
"Năm ngoái thôn chúng tôi chỉ dùng Phân bón số 3. Nghe mấy thôn khác nói ai dùng Phân bón số 1 thì đều tăng sản lượng. Thật là khiến người ta ao ước."
Đội trưởng Kim bỗng ngẩng đầu:
"Năm nay thôn các cô không dùng Phân bón số 1 à?"
Thanh Mai khẳng định:
"Phải, sản lượng bày ra đó rồi. Chúng tôi chỉ thu được 60 tấn lúa mì, nộp lương thực công xong còn 30 tấn, phải trả nợ lương thực giống cho nhà nước, lại còn quyên góp 1.000 cân cho huyện bị thiên tai. Qua lại một hồi, chỉ còn lại 10 tấn. Nhưng thế cũng tốt rồi, ít ra cũng không đói."
Thu hoạch 60 tấn, còn 30 tấn, quyên góp 1.000 cân, còn lại 10 tấn.
Nhưng những con số này hoàn toàn không xuất hiện trong sổ sách.
Trước đó, đội trưởng Kim đã cảm thấy sổ sách có vấn đề, một số chỗ trước sau không khớp. Nhưng bà nghĩ nông dân viết lách lộn xộn, không có chuyên môn, nên không để ý.
"Cô chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn ạ."
Đội trưởng Kim đặt mạnh bút xuống bục giảng, suy nghĩ một lát rồi nói với Thanh Mai:
"Phiền cô đi gọi Vương Dương đến giúp tôi. Đừng nói là hỏi sổ sách, cứ nói là bếp lò của trường hỏng rồi cần tìm cậu ấy. Chuyện hôm nay cô đừng kể với ai, lát nữa tôi sẽ hỏi cô hêm."
Vương Dương nổi tiếng là người ngay thẳng. Có chuyện gì, dân làng đều tìm anh ta. Đội trưởng Kim muốn xác nhận lại số liệu từ anh thì sẽ không sai.
"Xảy ra chuyện gì ạ?" Thanh Mai giả vờ không hiểu, để đội trưởng Kim không đoán ra những con số đó là kết quả mà cô đã tính toán tỉ mỉ suốt mấy ngày.
Đội trưởng Kim vỗ nhẹ lên cuốn sổ:
"Hầy, năm nay gặp phải cuốn sổ rối rắm rồi."
Thanh Mai nghe lời đội trưởng Kim, đến nhà anh Vương Dương, vừa hay gặp vợ của anh ấy. Chị dâu Vương tưởng là chuyện giường đất, nhưng Thanh Mai nói đúng lời đội trưởng dặn. Chị dâu Vương liền vào nhà gọi anh Vương ra.
Thanh Mai đứng ngoài cổng, không vào nhà.
Chị dâu Vương biết cô ngại điều tiếng, "Ài" một tiếng rồi đi vào, lát sau gọi Vương Dương ra, bảo anh mang theo dụng cụ đến trường.
Thanh Mai biết, ở nhà Vương Dương cũng có một cuốn sổ. Anh chỉ đang đợi cơ hội thôi. Năm ngoái, cha của Trần Xảo Hương cố tình tính sai công điểm của Vương Dương, anh đã cãi lý rõ ràng ngay trước mặt cả đội sản xuất.
Nhìn Vương Dương rời đi, Thanh Mai cũng lặng lẽ trở về nhà.
Ngày hôm sau, trong đội không có động tĩnh gì. Cô vẫn như thường lệ, sáng sớm ra chợ bán bánh rau tề thái.
Chỉ vài ngày nữa, tuyết lớn sẽ rơi. Đến lúc đó, bánh rau tể thái cũng sẽ không bán được nữa.
Lúc tới chợ, cô bất ngờ nhìn thấy Triệu Ngũ Hà cũng đang xếp hàng mua bánh.
Triệu Ngũ Hà đã thức mấy đêm liền, giờ mới hồi phục. Nhưng vì lo lắng cho con trai, sau khi xong việc, bà dự định đến quân đội để gặp người con trai út từng hy sinh ở kiếp trước.
"Cho ta 20 cái bánh rau tề thái, ta phải đi tìm con trai ta."
Thanh Mai lanh lẹ đáp:
"Được ngay, con gói cho thím bánh còn nóng hổi đây nhé."
Cô không biết Triệu Ngũ Hà có ý định gì, chỉ thấy bà cầm lấy bánh rau tề thái, rồi hối hả rời đi.
Trên đường đến doanh trại, Triệu Ngũ Hà càng đi càng xúc động. Đứa con trai từng hy sinh ở kiếp trước, giờ lại xuất hiện sống sờ sờ trước mặt, bà có thể không kích động được sao?
Còn Cố Khinh Chu, ban đầu cứ tưởng Triệu Ngũ Hà đến để giục cưới vợ. Nào ngờ, ngay trước mặt bao người, bà ấy vừa thấy anh liền òa khóc, vừa khóc vừa lấy khuỷu tay thụi anh liên tục.
Trong phòng trực ban có không ít chiến sĩ, Mục Nhiên cũng ở đó. Ai nấy đều không nhịn được cười. Mục Nhiên thầm nghĩ "Hay lắm, Cố lão huynh, cuối cùng cũng có ngày này."
"Năm ngoái thôn chúng tôi chỉ dùng Phân bón số 3. Nghe mấy thôn khác nói ai dùng Phân bón số 1 thì đều tăng sản lượng. Thật là khiến người ta ao ước."
Đội trưởng Kim bỗng ngẩng đầu:
"Năm nay thôn các cô không dùng Phân bón số 1 à?"
Thanh Mai khẳng định:
"Phải, sản lượng bày ra đó rồi. Chúng tôi chỉ thu được 60 tấn lúa mì, nộp lương thực công xong còn 30 tấn, phải trả nợ lương thực giống cho nhà nước, lại còn quyên góp 1.000 cân cho huyện bị thiên tai. Qua lại một hồi, chỉ còn lại 10 tấn. Nhưng thế cũng tốt rồi, ít ra cũng không đói."
Thu hoạch 60 tấn, còn 30 tấn, quyên góp 1.000 cân, còn lại 10 tấn.
Nhưng những con số này hoàn toàn không xuất hiện trong sổ sách.
Trước đó, đội trưởng Kim đã cảm thấy sổ sách có vấn đề, một số chỗ trước sau không khớp. Nhưng bà nghĩ nông dân viết lách lộn xộn, không có chuyên môn, nên không để ý.
"Cô chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn ạ."
Đội trưởng Kim đặt mạnh bút xuống bục giảng, suy nghĩ một lát rồi nói với Thanh Mai:
"Phiền cô đi gọi Vương Dương đến giúp tôi. Đừng nói là hỏi sổ sách, cứ nói là bếp lò của trường hỏng rồi cần tìm cậu ấy. Chuyện hôm nay cô đừng kể với ai, lát nữa tôi sẽ hỏi cô hêm."
Vương Dương nổi tiếng là người ngay thẳng. Có chuyện gì, dân làng đều tìm anh ta. Đội trưởng Kim muốn xác nhận lại số liệu từ anh thì sẽ không sai.
"Xảy ra chuyện gì ạ?" Thanh Mai giả vờ không hiểu, để đội trưởng Kim không đoán ra những con số đó là kết quả mà cô đã tính toán tỉ mỉ suốt mấy ngày.
Đội trưởng Kim vỗ nhẹ lên cuốn sổ:
"Hầy, năm nay gặp phải cuốn sổ rối rắm rồi."
Thanh Mai nghe lời đội trưởng Kim, đến nhà anh Vương Dương, vừa hay gặp vợ của anh ấy. Chị dâu Vương tưởng là chuyện giường đất, nhưng Thanh Mai nói đúng lời đội trưởng dặn. Chị dâu Vương liền vào nhà gọi anh Vương ra.
Thanh Mai đứng ngoài cổng, không vào nhà.
Chị dâu Vương biết cô ngại điều tiếng, "Ài" một tiếng rồi đi vào, lát sau gọi Vương Dương ra, bảo anh mang theo dụng cụ đến trường.
Thanh Mai biết, ở nhà Vương Dương cũng có một cuốn sổ. Anh chỉ đang đợi cơ hội thôi. Năm ngoái, cha của Trần Xảo Hương cố tình tính sai công điểm của Vương Dương, anh đã cãi lý rõ ràng ngay trước mặt cả đội sản xuất.
Nhìn Vương Dương rời đi, Thanh Mai cũng lặng lẽ trở về nhà.
Ngày hôm sau, trong đội không có động tĩnh gì. Cô vẫn như thường lệ, sáng sớm ra chợ bán bánh rau tề thái.
Chỉ vài ngày nữa, tuyết lớn sẽ rơi. Đến lúc đó, bánh rau tể thái cũng sẽ không bán được nữa.
Lúc tới chợ, cô bất ngờ nhìn thấy Triệu Ngũ Hà cũng đang xếp hàng mua bánh.
Triệu Ngũ Hà đã thức mấy đêm liền, giờ mới hồi phục. Nhưng vì lo lắng cho con trai, sau khi xong việc, bà dự định đến quân đội để gặp người con trai út từng hy sinh ở kiếp trước.
"Cho ta 20 cái bánh rau tề thái, ta phải đi tìm con trai ta."
Thanh Mai lanh lẹ đáp:
"Được ngay, con gói cho thím bánh còn nóng hổi đây nhé."
Cô không biết Triệu Ngũ Hà có ý định gì, chỉ thấy bà cầm lấy bánh rau tề thái, rồi hối hả rời đi.
Trên đường đến doanh trại, Triệu Ngũ Hà càng đi càng xúc động. Đứa con trai từng hy sinh ở kiếp trước, giờ lại xuất hiện sống sờ sờ trước mặt, bà có thể không kích động được sao?
Còn Cố Khinh Chu, ban đầu cứ tưởng Triệu Ngũ Hà đến để giục cưới vợ. Nào ngờ, ngay trước mặt bao người, bà ấy vừa thấy anh liền òa khóc, vừa khóc vừa lấy khuỷu tay thụi anh liên tục.
Trong phòng trực ban có không ít chiến sĩ, Mục Nhiên cũng ở đó. Ai nấy đều không nhịn được cười. Mục Nhiên thầm nghĩ "Hay lắm, Cố lão huynh, cuối cùng cũng có ngày này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.