Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 44: Mẹ Cậu Không Cần Cậu Nữa Rồi
Tinh Đình Yếu Phi Phi
14/12/2024
Cố Khinh Chu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vội nói:
"Năm nay con mới 26 tuổi, mẹ giục cưới cũng không cần làm ầm lên thế chứ."
"Con biết cái gì mà nói!" Triệu Ngũ Hà dang tay ôm cậu con trai út vào lòng, vỗ mạnh lên lưng anh vài cái, giọng nghẹn ngào:
"Tốt, tốt lắm!"
Cố Khinh Chu hoang mang nhìn mẹ mình, thắc mắc:
"Con ở trong doanh trại vẫn rất tốt mà."
Triệu Ngũ Hà thở phào một hơi, bao nỗi lo lắng nghẹn lại trong lòng bấy lâu cũng vơi đi phân nửa. Bà cẩn thận quan sát con trai từ trên xuống dưới, rồi bất ngờ vỗ đùi, như nhớ ra điều gì:
"Đúng rồi, mẹ mang cho các con chút đồ ăn ngon!"
Triệu Ngũ Hà lấy gói bánh rau tề thái ra, mở lớp giấy dầu bọc ngoài, rồi xé một miếng bánh. Bánh vẫn còn bốc hơi nóng hổi, bên trong có tôm sông nhỏ, hẹ, trứng gà và miến.
"Ăn đi, các con đừng khách sáo với bà thím này."
Mục Nhiên dĩ nhiên không khách sáo, anh nhanh tay cướp lấy một miếng rồi lập tức cắn một miếng lớn. Hương thơm của bánh rau tề thái lập tức tràn ngập miệng, lớp bột giòn xốp thơm phức, còn có vị của lạc giòn tan.
Hương vị tôm sông và rau hẹ tươi ngọt khiến Mục Nhiên không ngừng được, một miếng nối tiếp một miếng.
Dù Triệu Ngũ Hà hay mắng, hay đánh, nhưng bà vẫn thương con trai út nhất.
Bà nhét miếng bánh rau tề thái cuối cùng vào tay Cố Khinh Chu, giọng ân cần:
"Nếm thử tay nghề của con dâu mẹ đi. Người khác muốn ăn cũng chẳng có đâu."
Cố Khinh Chu vừa cắn một miếng đã suýt bị nghẹn:
"Con dâu nào cơ? Mẹ đang nói gì vậy?"
Mục Nhiên cùng mấy chiến sĩ khác lập tức ngừng nhai, mắt tròn xoe nhìn Cố Khinh Chu, miệng há hốc:
"Ủa, lão Cố... cậu âm thầm làm việc lớn hả?"
Cố Khinh Chu bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Mẹ tôi đùa đó."
Nói xong, anh thả miếng bánh rau tề thái xuống bàn, dùng hành động để thể hiện rõ lập trường của mình.
Triệu Ngũ Hà đã đoán trước chuyện này, bà chỉ vào miếng bánh rau tề thái trên bàn, nghiêm mặt nói:
"Ăn nó, thì con chính là con trai của ta."
Cố Khinh Chu thở dài, bất lực nói:
"Mẹ à, mình đừng làm vậy có được không?"
Triệu Ngũ Hà nhướn mày cười lạnh:
"Được, mẹ không ép con."
Cố Khinh Chu thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết hơi thì đã nghe giọng bà vang lên:
"Thôi, mẹ về đây. Con cứ ở lại chăm chỉ rèn luyện là được. À, nhớ ăn bánh rau tề thái đi, đừng để lãng phí tâm huyết của con gái mẹ."
Cố Khinh Chu: "......"
Mục Nhiên: "Phì!" "Mẹ cậu không cần cậu nữa rồi!"
-----
Ngày 28 tháng Chạp.
Tết đã cận kề, chợ và trường học buổi tối đều đã nghỉ. Thanh Mai tập trung ở nhà, cùng bà nội khâu đế giày.
Chiều hôm qua, vợ của anh Vương có ghé qua một chuyến. Chẳng đầu chẳng đuôi, chị ấy buột miệng hỏi:
“Em nói thật à?
Lúc đó, trong nhà còn có thím Ngô, người đang đến mai mối cho Thanh Mai.
Thím Ngô nghe không hiểu ý của vợ anh Vương, nhưng Thanh Mai thì hiểu. Cô gật đầu, khẳng định:
"Không sai một lời."
Vợ anh Vương đi rồi, thím Ngô tỏ ra tò mò, hỏi thăm:
"Cô ấy đến đây làm gì thế? Đừng nói cũng đến làm mối đấy nhé, thế thì thành đối thủ cạnh tranh rồi."
Thím Ngô không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục thuyết phục:
"Cháu xem, Chu Vũ tuy là người què, nhưng nhà cửa thì không thiếu thứ gì. Hắn còn có hai người em trai cùng nhau hỗ trợ, cuộc sống tốt hơn hẳn khi chỉ hai bà cháu với nhau. Bao nhiêu cô gái muốn gả vào nhà đó còn không được đấy."
"Năm nay con mới 26 tuổi, mẹ giục cưới cũng không cần làm ầm lên thế chứ."
"Con biết cái gì mà nói!" Triệu Ngũ Hà dang tay ôm cậu con trai út vào lòng, vỗ mạnh lên lưng anh vài cái, giọng nghẹn ngào:
"Tốt, tốt lắm!"
Cố Khinh Chu hoang mang nhìn mẹ mình, thắc mắc:
"Con ở trong doanh trại vẫn rất tốt mà."
Triệu Ngũ Hà thở phào một hơi, bao nỗi lo lắng nghẹn lại trong lòng bấy lâu cũng vơi đi phân nửa. Bà cẩn thận quan sát con trai từ trên xuống dưới, rồi bất ngờ vỗ đùi, như nhớ ra điều gì:
"Đúng rồi, mẹ mang cho các con chút đồ ăn ngon!"
Triệu Ngũ Hà lấy gói bánh rau tề thái ra, mở lớp giấy dầu bọc ngoài, rồi xé một miếng bánh. Bánh vẫn còn bốc hơi nóng hổi, bên trong có tôm sông nhỏ, hẹ, trứng gà và miến.
"Ăn đi, các con đừng khách sáo với bà thím này."
Mục Nhiên dĩ nhiên không khách sáo, anh nhanh tay cướp lấy một miếng rồi lập tức cắn một miếng lớn. Hương thơm của bánh rau tề thái lập tức tràn ngập miệng, lớp bột giòn xốp thơm phức, còn có vị của lạc giòn tan.
Hương vị tôm sông và rau hẹ tươi ngọt khiến Mục Nhiên không ngừng được, một miếng nối tiếp một miếng.
Dù Triệu Ngũ Hà hay mắng, hay đánh, nhưng bà vẫn thương con trai út nhất.
Bà nhét miếng bánh rau tề thái cuối cùng vào tay Cố Khinh Chu, giọng ân cần:
"Nếm thử tay nghề của con dâu mẹ đi. Người khác muốn ăn cũng chẳng có đâu."
Cố Khinh Chu vừa cắn một miếng đã suýt bị nghẹn:
"Con dâu nào cơ? Mẹ đang nói gì vậy?"
Mục Nhiên cùng mấy chiến sĩ khác lập tức ngừng nhai, mắt tròn xoe nhìn Cố Khinh Chu, miệng há hốc:
"Ủa, lão Cố... cậu âm thầm làm việc lớn hả?"
Cố Khinh Chu bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Mẹ tôi đùa đó."
Nói xong, anh thả miếng bánh rau tề thái xuống bàn, dùng hành động để thể hiện rõ lập trường của mình.
Triệu Ngũ Hà đã đoán trước chuyện này, bà chỉ vào miếng bánh rau tề thái trên bàn, nghiêm mặt nói:
"Ăn nó, thì con chính là con trai của ta."
Cố Khinh Chu thở dài, bất lực nói:
"Mẹ à, mình đừng làm vậy có được không?"
Triệu Ngũ Hà nhướn mày cười lạnh:
"Được, mẹ không ép con."
Cố Khinh Chu thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết hơi thì đã nghe giọng bà vang lên:
"Thôi, mẹ về đây. Con cứ ở lại chăm chỉ rèn luyện là được. À, nhớ ăn bánh rau tề thái đi, đừng để lãng phí tâm huyết của con gái mẹ."
Cố Khinh Chu: "......"
Mục Nhiên: "Phì!" "Mẹ cậu không cần cậu nữa rồi!"
-----
Ngày 28 tháng Chạp.
Tết đã cận kề, chợ và trường học buổi tối đều đã nghỉ. Thanh Mai tập trung ở nhà, cùng bà nội khâu đế giày.
Chiều hôm qua, vợ của anh Vương có ghé qua một chuyến. Chẳng đầu chẳng đuôi, chị ấy buột miệng hỏi:
“Em nói thật à?
Lúc đó, trong nhà còn có thím Ngô, người đang đến mai mối cho Thanh Mai.
Thím Ngô nghe không hiểu ý của vợ anh Vương, nhưng Thanh Mai thì hiểu. Cô gật đầu, khẳng định:
"Không sai một lời."
Vợ anh Vương đi rồi, thím Ngô tỏ ra tò mò, hỏi thăm:
"Cô ấy đến đây làm gì thế? Đừng nói cũng đến làm mối đấy nhé, thế thì thành đối thủ cạnh tranh rồi."
Thím Ngô không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục thuyết phục:
"Cháu xem, Chu Vũ tuy là người què, nhưng nhà cửa thì không thiếu thứ gì. Hắn còn có hai người em trai cùng nhau hỗ trợ, cuộc sống tốt hơn hẳn khi chỉ hai bà cháu với nhau. Bao nhiêu cô gái muốn gả vào nhà đó còn không được đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.