Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính
Chương 35: Trên Núi Gặp Triệu Ngũ Hà
Tinh Đình Yếu Phi Phi
13/12/2024
Phía đông, phía tây, phía nam, phía bắc, những vị trí phù hợp với mô tả trong truyện có ít nhất mười chỗ.
Từng chỗ một, cô đều phải dùng cuốc bới lên.
Đường lên núi rất khó đi, Thanh Mai vừa chống cuốc, vừa lê bước chậm rãi đi lên.
Đi được một đoạn, cô chợt nghe thấy tiếng động xa xa.
Có ai đó đang tới.
Thanh Mai vội vàng nấp sau gốc cây đa, mắt nheo lại, tập trung nhìn về phía phát ra tiếng động.
Một giọng nữ cất lên:
"Ai ở đó?! Trước khi bà đây đánh cho một trận, thì tốt nhất lăn ra đi!"
Giọng nói này... chính là Triệu Ngũ Hà!
Giữa đêm khuya, bà ấy lên núi làm gì nhỉ?
Thanh Mai hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, bước ra khỏi chỗ nấp, vẫy tay:
"Là con đây, thím Triệu!"
Triệu Ngũ Hà thở phào nhẹ nhõm khi thấy là Thanh Mai, gương mặt lấm lem bùn đất, cũng đang vác gùi và cuốc như bà.
Thanh Mai ngạc nhiên hỏi:
"Nửa đêm thím lên núi làm gì thế?"
Triệu Ngũ Hà nghi ngờ nhìn cô:
"Con thì sao? Nửa đêm nửa hôm không ngủ, cũng lên núi à?"
Thanh Mai cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Con... con lên nhặt củi. Còn thím?"
Triệu Ngũ Hà hơi do dự, sau đó đáp:
"Ta cũng đi nhặt củi."
Thanh Mai khẽ gật đầu:
"Ồ."
Nhưng trong đầu cô lại nghĩ khác.
Nhặt củi à?
Ai chẳng biết nhà bà ấy mua tận 2000 cân than vào tháng 10, chất đầy cả sân. Cả làng đều biết!
Đi nhặt củi cái nỗi gì chứ!
Nhưng hai người đều đã nói là nhặt củi, vậy thì cứ giả vờ nhặt củi đi.
-------
Ngày mồng 4 tháng Chạp, 3 giờ 30 phút sáng.
Thanh Mai và Triệu Ngũ Hà, một người vác cuốc, một người vác sọt, cùng nhau "nhặt củi" trên núi cho đến khi trời sáng.
Thanh Mai thở dài, mệt đến mức thở không nổi:
"Đủ rồi, con về đây, phải ra chợ bán bánh rau tề thái nữa."
Triệu Ngũ Hà cũng vươn tay, gõ gõ vào lưng mình, mệt mỏi nói:
"Ta cũng mệt lắm rồi, phải về thôi."
Thanh Mai bước đi vài bước, chợt ngoảnh lại hỏi:
"Vậy tối mai thím có lên không?"
Triệu Ngũ Hà gật đầu không hề do dự:
"Lên, tất nhiên ta sẽ lên."
Thanh Mai: "......"
Thanh Mai vác bó củi nặng trĩu trên lưng, trở về nhà trong tâm trạng ngột ngạt, khó chịu.
Vừa mở cửa, cô thấy bà nội đã dậy sớm, đang nướng bánh rau tề thái trên bếp lửa.
Bà nội liếc nhìn cô, nhắc nhở:
"Sao giờ mới về, sắp không kịp chợ rồi, đi rửa mặt nhanh lên."
"Vâng."
"Có buồn ngủ không?"
"Không sao ạ."
Thanh Mai vừa chuẩn bị xong bánh rau tề thái thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Đội trưởng Kim:
"Sao hôm nay muộn thế? Xe đạp tôi để ngoài sân cho cô rồi đấy!"
Thanh Mai đáp lại:
"Không cần đâu, tôi đi bộ cũng được."
Cô chưa nói xong thì Đội trưởng Kim đã rời đi rồi.
Thanh Mai không định tiếp tục đẩy xe đạp ra chợ nữa.
Thay vào đó, cô định vác giỏ bánh, băng qua con đường tắt được nhắc đến trong cốt truyện.
Con đường đó chính là một đường hầm bỏ hoang.
Nếu đi theo con đường này, thời gian đi chợ từ một tiếng rưỡi có thể rút ngắn xuống chỉ còn ba mươi phút.
Cô vừa đi đến đầu thôn thì bỗng nhìn thấy ánh mặt trời vừa ló rạng đã bị mây đen che khuất.
Sấm rền vang, những tia chớp lóe sáng trên bầu trời xa, tiếng sét đánh ầm ầm vang vọng khắp núi rừng.
Rõ ràng Thiên Đạo đang rất "chấp niệm" với việc cô phải đi xe đạp ra chợ.
Thanh Mai bực bội cả đêm vì những chuyện lặt vặt, giờ lại thấy cơn giận trào lên.
Cô ngửa đầu hét lớn:
"Có vấn đề gì với tôi sao?! Sao nữ phụ nhất định phải đi xe đạp ra chợ bán bánh rau tề thái?! Bị ám ảnh cưỡng chế à?!"
Từng chỗ một, cô đều phải dùng cuốc bới lên.
Đường lên núi rất khó đi, Thanh Mai vừa chống cuốc, vừa lê bước chậm rãi đi lên.
Đi được một đoạn, cô chợt nghe thấy tiếng động xa xa.
Có ai đó đang tới.
Thanh Mai vội vàng nấp sau gốc cây đa, mắt nheo lại, tập trung nhìn về phía phát ra tiếng động.
Một giọng nữ cất lên:
"Ai ở đó?! Trước khi bà đây đánh cho một trận, thì tốt nhất lăn ra đi!"
Giọng nói này... chính là Triệu Ngũ Hà!
Giữa đêm khuya, bà ấy lên núi làm gì nhỉ?
Thanh Mai hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, bước ra khỏi chỗ nấp, vẫy tay:
"Là con đây, thím Triệu!"
Triệu Ngũ Hà thở phào nhẹ nhõm khi thấy là Thanh Mai, gương mặt lấm lem bùn đất, cũng đang vác gùi và cuốc như bà.
Thanh Mai ngạc nhiên hỏi:
"Nửa đêm thím lên núi làm gì thế?"
Triệu Ngũ Hà nghi ngờ nhìn cô:
"Con thì sao? Nửa đêm nửa hôm không ngủ, cũng lên núi à?"
Thanh Mai cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Con... con lên nhặt củi. Còn thím?"
Triệu Ngũ Hà hơi do dự, sau đó đáp:
"Ta cũng đi nhặt củi."
Thanh Mai khẽ gật đầu:
"Ồ."
Nhưng trong đầu cô lại nghĩ khác.
Nhặt củi à?
Ai chẳng biết nhà bà ấy mua tận 2000 cân than vào tháng 10, chất đầy cả sân. Cả làng đều biết!
Đi nhặt củi cái nỗi gì chứ!
Nhưng hai người đều đã nói là nhặt củi, vậy thì cứ giả vờ nhặt củi đi.
-------
Ngày mồng 4 tháng Chạp, 3 giờ 30 phút sáng.
Thanh Mai và Triệu Ngũ Hà, một người vác cuốc, một người vác sọt, cùng nhau "nhặt củi" trên núi cho đến khi trời sáng.
Thanh Mai thở dài, mệt đến mức thở không nổi:
"Đủ rồi, con về đây, phải ra chợ bán bánh rau tề thái nữa."
Triệu Ngũ Hà cũng vươn tay, gõ gõ vào lưng mình, mệt mỏi nói:
"Ta cũng mệt lắm rồi, phải về thôi."
Thanh Mai bước đi vài bước, chợt ngoảnh lại hỏi:
"Vậy tối mai thím có lên không?"
Triệu Ngũ Hà gật đầu không hề do dự:
"Lên, tất nhiên ta sẽ lên."
Thanh Mai: "......"
Thanh Mai vác bó củi nặng trĩu trên lưng, trở về nhà trong tâm trạng ngột ngạt, khó chịu.
Vừa mở cửa, cô thấy bà nội đã dậy sớm, đang nướng bánh rau tề thái trên bếp lửa.
Bà nội liếc nhìn cô, nhắc nhở:
"Sao giờ mới về, sắp không kịp chợ rồi, đi rửa mặt nhanh lên."
"Vâng."
"Có buồn ngủ không?"
"Không sao ạ."
Thanh Mai vừa chuẩn bị xong bánh rau tề thái thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Đội trưởng Kim:
"Sao hôm nay muộn thế? Xe đạp tôi để ngoài sân cho cô rồi đấy!"
Thanh Mai đáp lại:
"Không cần đâu, tôi đi bộ cũng được."
Cô chưa nói xong thì Đội trưởng Kim đã rời đi rồi.
Thanh Mai không định tiếp tục đẩy xe đạp ra chợ nữa.
Thay vào đó, cô định vác giỏ bánh, băng qua con đường tắt được nhắc đến trong cốt truyện.
Con đường đó chính là một đường hầm bỏ hoang.
Nếu đi theo con đường này, thời gian đi chợ từ một tiếng rưỡi có thể rút ngắn xuống chỉ còn ba mươi phút.
Cô vừa đi đến đầu thôn thì bỗng nhìn thấy ánh mặt trời vừa ló rạng đã bị mây đen che khuất.
Sấm rền vang, những tia chớp lóe sáng trên bầu trời xa, tiếng sét đánh ầm ầm vang vọng khắp núi rừng.
Rõ ràng Thiên Đạo đang rất "chấp niệm" với việc cô phải đi xe đạp ra chợ.
Thanh Mai bực bội cả đêm vì những chuyện lặt vặt, giờ lại thấy cơn giận trào lên.
Cô ngửa đầu hét lớn:
"Có vấn đề gì với tôi sao?! Sao nữ phụ nhất định phải đi xe đạp ra chợ bán bánh rau tề thái?! Bị ám ảnh cưỡng chế à?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.