Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 241
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Hồ Trân Trân thấy vẻ mặt cậu ấy có chút đáng thương nên đã mở miệng nói giúp: “Đạo diễn Lộ chúng ta cũng không phải bậc cao nhân hít không khí sống qua ngày được, mọi người đều phải ăn cơm mới sống được, nên điều này tôi có thể hiểu.”
Cô vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Lộ Dã có chút ngượng ngùng.
Là một đạo diễn ở trong ngành cũng lâu năm nên cậu ta cũng có chút kiêu căng và lòng tự tôn của mình.
Nên đương nhiên Lộ Dã mong muốn tất cả những diễn viên tham gia đợt tuyển chọn này đều phải xem trọng cơ hội này hơn một chút.
Nhưng cậu ta cũng thiếu thốn khá nhiều, nên có thể hiểu được Thi Vũ.
Hồ Trân Trân vừa nói câu đó xong thì bầu không khí căng thẳng cũng nhanh chóng biến mất.
Cũng đúng, sao mình lại làm khó dễ một diễn viên đang từ nơi vực sâu nỗ lực đi lên được chứ.
“Số 22 Thi Vũ, hai ngày sau chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho cậu.” Lộ Dã còn muốn nói thêm nhưng khi thấy vẻ mặt của Hồ Trân Trân, thì cậu ta đã biết cô đã rất vừa ý cậu diễn viên này rồi, trong lòng Lộ Dã cũng có chút hưng phấn.
Lời nói cậu ta chuẩn bị thốt ra lại bị nuốt xuống, rồi nói tiếp.
“Hồ tổng, hay là tôi trực tiếp thông báo cậu ấy đã qua đợt tuyển chọn này được không? Khả năng diễn xuất của cậu ấy không tồi chút nào đâu.”
Vấn đề này lại được chuyển qua cho Hồ Trân Trân quyết định.
Nhưng ý của Hồ Trân Trân cũng giống như Lộ Dã vốn dĩ cô cũng muốn công bố kết quả cho Thi Vũ tại đây luôn, nên trực tiếp gật đầu.
“Được, chúc mừng cậu Thi Vũ, cậu đã qua được đợt tuyển chọn này, ngày mai nhớ đến tầng năm để làm hồ sơ đấy.”
Khi nghe được những lời này của Hồ Trân Trân, Thi Vũ bất ngờ đến mức không thể tin được.
Thật ra khi Hồ Trân Trân bắt chuyện với cậu ấy, thì tâm trí của Thi Vũ đã như ở trên mây rồi.
“Mình đang nằm mơ sao?”
Trong đầu cậu suy nghĩ như thế nào liền nói ra thành lời luôn rồi.
Hồ Trân Trân lập tức bật cười: “Không phải nằm mơ.”
Lộ Dã ngồi ở giữa nhớ đến mấy ngày trước chính bản thân mình cũng như thế bởi vì bản thân cậu ta cũng từng trải qua những khó khăn riêng rồi đột nhiên được một cơ hội lớn như vậy, nên ấn tượng của cậu ta đối với cậu diễn viên Thi Vũ này tốt hơn không ít.
Vốn dĩ bản thân cậu ta cũng có chút kiêu ngạo của riêng mình.
Khi ở đoàn phim thì còn có Lôi Đào ngăn cậu ta lại, nhưng khi phỏng vấn thì Lôi Đào cũng không thể ngăn cái sự kiêu ngạo của Lộ Dã được.
Lộ Dã đã ở đây ba bốn ngày rồi tốc độ lật mặt của cậu ta còn nhanh hơn lật sách, nên trợ lý cũng sớm làm quen được rồi, nhưng hôm nay thấy đạo diễn Lộ cười tươi như vậy, trợ lý nhỏ chỉ biết âm thầm mắng một câu.
Lại tới nữa rồi đấy.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lộ Dã vừa mới làm khó làm dễ Thi Vũ một trận lại tay bắt mặt mừng với cậu ấy.
“Rất tốt, khi quan sát cậu thì tôi đã biết ý chí của cậu rất lớn rồi.”
Đầu óc của Thi Vũ hoạt động không nhanh cho lắm.
Bởi vì mới tụt huyết áp hồi nãy nên cậu ấy vẫn còn cảm thấy chóng mặt.
Lộ Dã đột nhiên cư xử như vậy làm cậu ấy có chút bất ngờ nên cảm giác chóng mặt ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Hồ Trân Trân nghe được cậu ấy ho một tiếng cô cảm thấy cậu ấy như sắp ói ra đến nơi rồi vậy.
Cô liền đưa mắt nhìn sang Trần Khai: “Đưa nước cho cậu ấy đi tránh trường hợp vừa ra khỏi cửa lại nôn ra.”
Lúc này Lộ Dã vừa mới thả tay ra khỏi người cậu ấy thì vừa vặn nghe được câu này nên trong lòng có chút nghi ngờ.
Dù sao cậu ta cũng ở trong cái vòng tròn giải trí này lâu như vậy rồi, mấy câu chuyện phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi cũng được nghe khá nhiều, không lẽ Hồ tổng coi trọng cậu diễn viên này sao?
Lộ Dã đưa mắt nhìn sang Thi Vũ.
Quả thật dáng vẻ của cậu ấy cũng không tồi chút nào còn khá đẹp trai nữa chứ.
Nhưng chỉ với điều này thôi thì hình như cậu ấy không xứng với Hồ tổng cho lắm thì phải?
Hồ Trân Trân là người có ơn rất lớn đối với cậu ta nên từ đáy lòng mình cậu ta rất cảm kích cô nên Lộ Dã mong muốn cô có thể gặp được những điều tốt nhất ngay cả việc tìm cho mình một người bạn đời cũng vậy, cô phải gặp một người tốt nhất.
Cậu ta bắt đầu xem xét kỹ vấn đề này, sau đó lại lấy sơ yếu lí lịch của Thi Vũ nhìn qua một chút, hai mươi ba tuổi.
Không phải độ tuổi đẹp, hai người hơn kém nhau ba tuổi rồi, xem ra tên nhóc này không có phúc khí rồi.
Khi ngẩng đầu lên thì thấy Hồ tổng trực tiếp kêu quản gia đỡ cậu ấy ra ngoài, suy nghĩ trong cậu ta lại bắt đầu d.a.o động.
Hình như kém ba tuổi cũng không tới nỗi nào.
Ý tứ trên mặt cậu ta quá rõ ràng lại còn nở nụ cười tươi rói nữa chứ, Hồ Trân Trân nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Đạo diễn Lộ anh đang suy nghĩ gì sao?”
“Hồ tổng ngài cứ yên tâm tôi nhất định sẽ giữ kín miệng mình, sẽ không nói gì vấn đề cuộc sống cá nhân của sếp mình đâu.”
Những lời này của Lộ Dã càng làm Hồ Trân Trân cảm thấy mơ hồ, như thế nào chuyện này lại chuyển sang cuộc sống sinh hoạt cá nhân rồi.
Nhìn vào ánh mắt chứa những ý nghĩ thâm sâu của Lộ Dã, Hồ Trân Trân suy tư một lúc rồi mới hiểu được.
“Đạo diễn Lộ, tôi nghĩ anh mắc chứng ảo tưởng trầm trọng rồi đấy, sau đợt tuyển chọn công ty sẽ sắp xếp cho anh một đợt khám sức khỏe tổng quát anh hãy đi kiểm tra sức khoẻ của mình cho thật tốt đi, không khéo lại có bệnh gì trầm trọng không chừng.”
Hồ Trân Trân vỗ vai an ủi anh ta để lại những lời này.
Câu nói này của cô khiến Lôi Đào đang ngồi yên lặng bên cạnh cũng phải bật cười.
Anh ta còn xấu tính nói thêm một lần nữa: “Hồ tổng yên tâm, tôi sẽ không nói gì về vấn đề cuộc sống cá nhân của sếp mình đâu.”
Lộ Dã vốn dĩ không thể nhịn được nữa lại còn bị bạn mình cười nhạo như vậy, mặt anh ta đỏ bừng luôn rồi.
“Đủ rồi, cậu không nói thì người khác cũng không nói cậu bị câm đâu.”
Hồ Trân Trân cũng bị tiếng cười của Lôi Đào chọc cười, cô nở một nụ cười thật tươi.
Cho đến khi Trần Khai đẩy cửa đi vào, thì cô mới ngừng cười được.
“Bà chủ!”
Trần Khai kêu cô một tiếng rồi lắc lắc cái điện thoại trong tay mình: “Giám đốc của Âm Lạp - Trần Chi muốn mời cô tham gia tiệc vào tối nay.”
Cô vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Lộ Dã có chút ngượng ngùng.
Là một đạo diễn ở trong ngành cũng lâu năm nên cậu ta cũng có chút kiêu căng và lòng tự tôn của mình.
Nên đương nhiên Lộ Dã mong muốn tất cả những diễn viên tham gia đợt tuyển chọn này đều phải xem trọng cơ hội này hơn một chút.
Nhưng cậu ta cũng thiếu thốn khá nhiều, nên có thể hiểu được Thi Vũ.
Hồ Trân Trân vừa nói câu đó xong thì bầu không khí căng thẳng cũng nhanh chóng biến mất.
Cũng đúng, sao mình lại làm khó dễ một diễn viên đang từ nơi vực sâu nỗ lực đi lên được chứ.
“Số 22 Thi Vũ, hai ngày sau chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho cậu.” Lộ Dã còn muốn nói thêm nhưng khi thấy vẻ mặt của Hồ Trân Trân, thì cậu ta đã biết cô đã rất vừa ý cậu diễn viên này rồi, trong lòng Lộ Dã cũng có chút hưng phấn.
Lời nói cậu ta chuẩn bị thốt ra lại bị nuốt xuống, rồi nói tiếp.
“Hồ tổng, hay là tôi trực tiếp thông báo cậu ấy đã qua đợt tuyển chọn này được không? Khả năng diễn xuất của cậu ấy không tồi chút nào đâu.”
Vấn đề này lại được chuyển qua cho Hồ Trân Trân quyết định.
Nhưng ý của Hồ Trân Trân cũng giống như Lộ Dã vốn dĩ cô cũng muốn công bố kết quả cho Thi Vũ tại đây luôn, nên trực tiếp gật đầu.
“Được, chúc mừng cậu Thi Vũ, cậu đã qua được đợt tuyển chọn này, ngày mai nhớ đến tầng năm để làm hồ sơ đấy.”
Khi nghe được những lời này của Hồ Trân Trân, Thi Vũ bất ngờ đến mức không thể tin được.
Thật ra khi Hồ Trân Trân bắt chuyện với cậu ấy, thì tâm trí của Thi Vũ đã như ở trên mây rồi.
“Mình đang nằm mơ sao?”
Trong đầu cậu suy nghĩ như thế nào liền nói ra thành lời luôn rồi.
Hồ Trân Trân lập tức bật cười: “Không phải nằm mơ.”
Lộ Dã ngồi ở giữa nhớ đến mấy ngày trước chính bản thân mình cũng như thế bởi vì bản thân cậu ta cũng từng trải qua những khó khăn riêng rồi đột nhiên được một cơ hội lớn như vậy, nên ấn tượng của cậu ta đối với cậu diễn viên Thi Vũ này tốt hơn không ít.
Vốn dĩ bản thân cậu ta cũng có chút kiêu ngạo của riêng mình.
Khi ở đoàn phim thì còn có Lôi Đào ngăn cậu ta lại, nhưng khi phỏng vấn thì Lôi Đào cũng không thể ngăn cái sự kiêu ngạo của Lộ Dã được.
Lộ Dã đã ở đây ba bốn ngày rồi tốc độ lật mặt của cậu ta còn nhanh hơn lật sách, nên trợ lý cũng sớm làm quen được rồi, nhưng hôm nay thấy đạo diễn Lộ cười tươi như vậy, trợ lý nhỏ chỉ biết âm thầm mắng một câu.
Lại tới nữa rồi đấy.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lộ Dã vừa mới làm khó làm dễ Thi Vũ một trận lại tay bắt mặt mừng với cậu ấy.
“Rất tốt, khi quan sát cậu thì tôi đã biết ý chí của cậu rất lớn rồi.”
Đầu óc của Thi Vũ hoạt động không nhanh cho lắm.
Bởi vì mới tụt huyết áp hồi nãy nên cậu ấy vẫn còn cảm thấy chóng mặt.
Lộ Dã đột nhiên cư xử như vậy làm cậu ấy có chút bất ngờ nên cảm giác chóng mặt ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Hồ Trân Trân nghe được cậu ấy ho một tiếng cô cảm thấy cậu ấy như sắp ói ra đến nơi rồi vậy.
Cô liền đưa mắt nhìn sang Trần Khai: “Đưa nước cho cậu ấy đi tránh trường hợp vừa ra khỏi cửa lại nôn ra.”
Lúc này Lộ Dã vừa mới thả tay ra khỏi người cậu ấy thì vừa vặn nghe được câu này nên trong lòng có chút nghi ngờ.
Dù sao cậu ta cũng ở trong cái vòng tròn giải trí này lâu như vậy rồi, mấy câu chuyện phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi cũng được nghe khá nhiều, không lẽ Hồ tổng coi trọng cậu diễn viên này sao?
Lộ Dã đưa mắt nhìn sang Thi Vũ.
Quả thật dáng vẻ của cậu ấy cũng không tồi chút nào còn khá đẹp trai nữa chứ.
Nhưng chỉ với điều này thôi thì hình như cậu ấy không xứng với Hồ tổng cho lắm thì phải?
Hồ Trân Trân là người có ơn rất lớn đối với cậu ta nên từ đáy lòng mình cậu ta rất cảm kích cô nên Lộ Dã mong muốn cô có thể gặp được những điều tốt nhất ngay cả việc tìm cho mình một người bạn đời cũng vậy, cô phải gặp một người tốt nhất.
Cậu ta bắt đầu xem xét kỹ vấn đề này, sau đó lại lấy sơ yếu lí lịch của Thi Vũ nhìn qua một chút, hai mươi ba tuổi.
Không phải độ tuổi đẹp, hai người hơn kém nhau ba tuổi rồi, xem ra tên nhóc này không có phúc khí rồi.
Khi ngẩng đầu lên thì thấy Hồ tổng trực tiếp kêu quản gia đỡ cậu ấy ra ngoài, suy nghĩ trong cậu ta lại bắt đầu d.a.o động.
Hình như kém ba tuổi cũng không tới nỗi nào.
Ý tứ trên mặt cậu ta quá rõ ràng lại còn nở nụ cười tươi rói nữa chứ, Hồ Trân Trân nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Đạo diễn Lộ anh đang suy nghĩ gì sao?”
“Hồ tổng ngài cứ yên tâm tôi nhất định sẽ giữ kín miệng mình, sẽ không nói gì vấn đề cuộc sống cá nhân của sếp mình đâu.”
Những lời này của Lộ Dã càng làm Hồ Trân Trân cảm thấy mơ hồ, như thế nào chuyện này lại chuyển sang cuộc sống sinh hoạt cá nhân rồi.
Nhìn vào ánh mắt chứa những ý nghĩ thâm sâu của Lộ Dã, Hồ Trân Trân suy tư một lúc rồi mới hiểu được.
“Đạo diễn Lộ, tôi nghĩ anh mắc chứng ảo tưởng trầm trọng rồi đấy, sau đợt tuyển chọn công ty sẽ sắp xếp cho anh một đợt khám sức khỏe tổng quát anh hãy đi kiểm tra sức khoẻ của mình cho thật tốt đi, không khéo lại có bệnh gì trầm trọng không chừng.”
Hồ Trân Trân vỗ vai an ủi anh ta để lại những lời này.
Câu nói này của cô khiến Lôi Đào đang ngồi yên lặng bên cạnh cũng phải bật cười.
Anh ta còn xấu tính nói thêm một lần nữa: “Hồ tổng yên tâm, tôi sẽ không nói gì về vấn đề cuộc sống cá nhân của sếp mình đâu.”
Lộ Dã vốn dĩ không thể nhịn được nữa lại còn bị bạn mình cười nhạo như vậy, mặt anh ta đỏ bừng luôn rồi.
“Đủ rồi, cậu không nói thì người khác cũng không nói cậu bị câm đâu.”
Hồ Trân Trân cũng bị tiếng cười của Lôi Đào chọc cười, cô nở một nụ cười thật tươi.
Cho đến khi Trần Khai đẩy cửa đi vào, thì cô mới ngừng cười được.
“Bà chủ!”
Trần Khai kêu cô một tiếng rồi lắc lắc cái điện thoại trong tay mình: “Giám đốc của Âm Lạp - Trần Chi muốn mời cô tham gia tiệc vào tối nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.