Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 242

Lợi Xỉ Sa Ngư

12/07/2024

Âm Lạp là một công ty lâu đời trong ngành giải trí này.

Không giống như những công ty giải trí khác có trụ sở ở phía Nam, trụ sở chính của công ty này lại được đặt tại thành phố S.

Cho nên Trần Chi mới nhanh hơn người khác một bước, biết được chuyện Hồ Trân Trân sắp xây dựng công ty để tiến quân vào giới giải trí.

Hồ Trân Trân cũng không biết chắc chắn bữa tiệc tối nay có quy tụ những người quyền lực nhất trong giới giải trí này không nữa.

Bởi đa số những người Âm Lạp ký hợp đồng đều là ca sĩ, không có một chút liên quan nào đến Ảnh Thị Giang Hồ.

Hồ Trân Trân cũng không xem thường mà muốn thử đi một lần.

Nếu cô muốn trở thành người mẹ xuất chúng nhất cả nước, thì ít nhất cũng trở thành người quyền lực nhất đã.

Nên Ảnh Thị Giang Hồ phải leo lên được vị trí công ty giải trí hàng đầu cả nước.

Miếng bánh ngon này chắc chắn Hồ Trân Trân sẽ chạm vào được.

Cô bình tĩnh đứng lên: “Buổi tối vào mấy giờ?”

“7 giờ rưỡi, ở đại sảnh Kim Hương thưa bà chủ.”

Thời gian còn khá dài đủ để Hồ Trân Trân chuẩn bị sẵn sàng.

Mặc kệ lần này vị Trần tổng đó muốn mời cô với mục đích gì, thì cô cũng muốn mọi người biết được một điều rằng, Hồ Trân Trân cô sắp chuẩn bị tiến vào miếng bánh lớn của giới giải trí này mới được.

“Xuất phát đi đến cửa hàng của thương hiệu Kỷ Tiên Sinh.”

Thân là chủ thương hiệu, nên đương nhiên Hồ Trân Trân có được một đặc quyền lớn.

Ngoại trừ những mẫu thiết kế số lượng có hạn ở mỗi cửa hàng Kỷ Tiên Sinh trên cả nước ra, cô còn có phòng thay đồ cho riêng mình nữa.

Luôn có chuyên viên tạo mẫu chờ đợi lệnh của cô, chỉ vì cô mà làm việc.

Khi Hồ Trân Trân đến chi nhánh chính của Kỷ Tiên Sinh, thì chuyên viên tạo mẫu - Liliane đã tới rồi.

Ngày thường cửa hàng không trưng bày những mẫu thiết kế quá cao cấp cho mọi người xem nhưng hôm nay đã lấy ra hết, cho những con ma nơ canh mặc vào để trưng bày.

“Bà chủ, tối nay ngài muốn mặc bộ nào?”



Tất cả những trang phục được những người nổi tiếng mượn mặc qua một lần đều bị loại ra hết, những bộ đồ trước mặt Hồ Trân Trân lúc này tất cả đều là những mẫu thiết kế cao cấp số lượng có hạn trên thế giới này.

Hồ Trân Trân nhìn trúng một bộ trang phục nên hai mắt liền sáng lên.

Chất liệu của chiếc váy này là tơ lụa đỏ được đính lông phượng ở phía dưới.

Nên khi nhìn vào đây là một bộ trang phục rất tinh tế, nhưng cũng không kém phần lung linh rực rỡ.

Liliane vừa thấy cô chọn bộ váy này liền cười: “Bà chủ cũng thật tinh mắt, tôi có một người bạn cũng đang làm việc ở công ty Âm Lạp của Trần tổng, nghe nói lễ phục tối nay của Trần tổng cũng là màu đỏ.”

Có câu đụng hàng không đáng sợ, quan trọng là ai xấu hổ thôi.

Câu nói này rất đúng với trường hợp hiện tại.

Trước khi tham gia một buổi tiệc, đa số mọi người đều hỏi lẫn nhau xem sẽ mặc gì, để tránh đụng hàng.

Nhưng Hồ Trân Trân là đột nhiên được mời, nên chắc chắn đối phương cũng chẳng cho cô thời gian để chuẩn bị đâu.

Nên Hồ Trân Trân cũng chẳng muốn tránh né gì cả: “Chọn bộ này đi.”

Cô nhếch môi lên: “Nếu Trần tổng đã mời tôi, thì chắc chắn cũng cho người hỏi thăm lễ phục của tôi thôi.”

Liliane nháy mắt liền hiểu rõ, cô ấy cười đáp: “Hôm nay trạng thái của bà chủ rất tốt, nhất định tối nay sẽ lấn át hết tất cả mọi người cho mà xem.”

Có lấn át được hay không thì cô cũng biết được một điều.

Cô nhất định sẽ không nhân nhượng với Trần Chi, nếu Trần Chi đã muốn mời cô thì tốt nhất hãy chuẩn bị cho thật tốt.

Đây là sự kiêu ngạo cũng chính là sự tự tin của cô.

Danh lợi chính là một cái lốc xoáy lớn, nếu Hồ Trân Trân đã quyết định dấn thân vào cái lốc xoáy này, thì phải làm cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến và ngước lên nhìn cô.

Người đứng trên đỉnh vinh quang chỉ có một người duy nhất.

Đây là vị trí cô đã đặt trước, nên lần này e là phải phiền Trần tổng làm một vai phụ trong cuộc đời huy hoàng của cô rồi..

Vào buổi tối bảy giờ rưỡi tại đại sảnh Kim Hương.

Đường đi từ cửa chính đến đại sảnh đều được trải thảm đó, đã vậy còn có rất nhiều phóng viên trong giới truyền thông đang đứng chờ để chụp ảnh nữa.

Chỉ là một buổi tiệc tối thôi mà, sao lại làm giống như một buổi lễ trao giải thế này.



Những minh tinh và nhóm lãnh đạo quyền lực thay phiên nhau đi vào, như vậy có thể đảm bảo quá trình này vẫn có thể thu hút người xem và cũng có thể mang đến cho những người giàu có một chút sự chú ý.

Hồ Trân Trân đến hơi muộn một chút.

Không phải đến quá muộn, mà cô đã bỏ lỡ thời điểm các minh tinh đi thảm đỏ.

Hiện tại chỉ còn lại ba chiếc xe, người ngồi ở bên trong đều là những lãnh đạo cấp cao của công ty giải trí.

Hồ Trân Trân nhìn thảm đỏ được một lúc thì cuối cùng cũng có thể thấy được một nữ minh tinh có dáng người rất đẹp làm không biết bao nhiêu người xao xuyến.

Trong lòng cô không nhịn được mà cảm thán một câu.

Không hổ danh là một nữ minh tinh chỉ cần vài bước đi thôi mà đã thu hút mọi người nhiều như vậy rồi.

So với cô ấy, thì những vị lãnh đạo công ty đi ở phía sau cô ấy trông rất cứng ngắc không được tự nhiên cho lắm.

Có thể Trần Chi cho rằng cô ta làm như vậy là một bước đi rất đúng đắn, nhưng đối với Hồ Trân Trân mà nói thì đây chính là một bước đi sai lầm.

Cũng may những vị lãnh đạo này cũng không thường xem mấy chương trình phát sóng trực tiếp kiểu này, nếu không họ sẽ cảm thấy không vui khi bị những người nổi tiếng làm lu mờ đã vậy còn bị mấy người qua đường không biết chuyện gì cười nhạo nữa chứ.

“Hồ tổng, ngài đã chuẩn bị xong chưa? Sắp đến lượt ngài rồi.”

Nhân viên phụ trách quản lý thứ tự đi thảm đỏ đến bên cạnh xe cô hỏi thăm.

Trước mắt chỉ còn lại ba người là chưa đi thảm đỏ, với tư cách là chủ bữa tiệc tối nay thì đương nhiên Trần Chi sẽ đi thảm đỏ cuối cùng rồi.

Cô ta đã nghe ngóng được trang phục Hồ Trân Trân mặc hôm nay nên vội vàng điều chỉnh thứ tự đi thảm đỏ.

Nhưng đáng tiếc thay Hồ Trân Trân đến muộn hơn những người khác một chút nên đa số mọi người đều đi thảm đỏ trong rồi.

Cho dù lần này Trần Chi muốn né tránh việc đụng hàng với Hồ Trân Trân thì cũng không kịp nữa rồi.

Nên chỉ có thể để Hồ Trân Trân đi trước, sau đó sắp xếp một nam minh tinh đi phía sau để ngăn cách hai người.

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Hồ Trân Trân nở nụ cười với nhân viên công tác rồi xuống xe chuẩn bị bước lên thảm đỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện giải trí lớn như vậy nên có một chút khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook