Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 51
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Mười hai tuổi vẫn là một đứa trẻ, bây giờ phải nhanh chóng tìm một ngôi trường khác giúp cô bé xóa đi nỗi đau ở quá khứ, tìm lại niềm vui cuộc sống.
"Con có muốn chuyển đến Trường trung học cơ sở số 1 Bắc Thành không?”
Câu này hỏi Phương Bình cũng là hỏi cô bé.
Nếu một trong hai không đồng ý, Hồ Trân Trân sẽ từ bỏ ý định này.
Phương Bình sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào con gái một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi lại Hồ Trân Trân: "Có thể sao?”
Đây chính là ngôi trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố S, tất cả học sinh trong trường đó đều có thành tích rất tốt. Lúc trước Phương Bình cũng muốn cho con gái học ở nơi đó, nhưng nhà trường yêu cầu rất nghiêm ngặt, không chấp nhận học sinh có vấn đề về gia đình. Vậy nên mới phải học ở trường trung học cơ sở hiện nay.
"Đương nhiên có thể."
Bàn tay của Phương Bình buông lỏng, nắp nồi trực tiếp rơi xuống nồi: "Đùng" một tiếng, sau đó Phương Bình trực tiếp quỳ xuống đất.
"Cầu xin cô giúp tôi, nếu có thể thật sự chuyển đến, bắt tôi làm cái gì cũng được."
Phương Bình thậm chí còn âm thầm thề ở trong lòng, chỉ cần Hồ Trân Trân có thể giúp cô ấy việc này, ngoại trừ g.i.ế.c người phóng hỏa, cô nhất định sẽ làm bất cứ thứ gì có thể.
Trường trung học cơ sở số 1 Bắc Thành kỷ luật tốt, có ký túc nội trú, bình thường cũng có bảo vệ tuần tra qua lại, mấy người cho vay nặng lãi và thằng cha khốn nạn đó cũng không thể đến gần con gái mình.
Thứ hai, giáo viên ở đó cũng rất tốt, Phương Bình là một người thô lỗ, cũng không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng trong lòng cô hiểu được, người thành công nhất định phải có tri thức, nhất định phải học thật giỏi, để học thật giỏi, đương nhiên cần có môi trường tốt, tương lai cũng sẽ không tồi tệ như cô ấy.
Hồ Trân Trân thấy Phương Bình quỳ sụp xuống lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng lên đỡ, cố gắng kéo cô ấy lên.
"Cô cứ đứng lên trước, chuyện này cũng rất đơn giản.”
Nghe được lời hứa của Hồ Trân Trân, Phương Bình mới thay đổi tư thế, ngồi thẳng xuống sàn nhà, gục xuống khóc.
"Cám ơn cô, thật sự cảm ơn cô."
"Tôi biết cô muốn tôi đi làm một số việc? Cô cứ nói đi, chuyện gì tôi cũng sẽ làm được."
Phương Bình hạ quyết tâm, đôi mắt đỏ ngầu, tùy ý lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Hồ Trân Trân.
"Mẹ!" Cô bé Trân Trân ngồi bên cạnh cũng sợ hãi gọi Phương Bình một tiếng, bị ánh mắt của Phương Bình ngăn lại.
Hồ Trân Trân có chút đau đầu, luôn cảm thấy hai mẹ con này hiểu lầm cái gì đó.
"Tôi muốn tìm một người nuôi bò cho tôi."
Phương Bình ngẩng đầu nhìn cô hồi lâu, vẻ mặt không thể tin được: "... Chỉ vậy thôi sao?"
Hồ Trân Trân trợn tròn mắt: "Còn có nuôi dê nữa.”
Phương Bình thậm chí có chút thất vọng: "Cô Hồ chỉ có chút yêu cầu này thôi sao?”
Hồ Trân Trân đưa tay kéo cô ấy lên: "Đừng nghĩ quá đơn giản như vậy, tôi muốn biến nhà máy sữa này trở thành nhà máy sữa tốt nhất ở thành phố S, muốn làm được như thế chắc chắn rất bận rộn.”
"Nhà máy sữa tốt nhất?" Vẻ mặt của Phương Bình bối rối: "Tôi sao?"
"Đúng vậy", giọng điệu của Hồ Trân Trân rất thoải mái: "Nếu không tại sao tôi lại cho cô nhiều lợi ích như vậy? Tất nhiên là tôi hy vọng cô sẽ cố gắng vì tôi rồi.”
"Tôi có thể làm được không? Cô Hồ, tôi chưa đi học ở trường nào, cũng không biết cách quản lý, tôi thật sự..."
Hồ Trân Trân cắt ngang lời cô ấy: "Vậy cô có muốn học không?"
Ánh mắt Phương Bình lập tức sáng lên: "Tôi có thể học sao?”
"Tất nhiên, mấy khóa học quản lý thật ra cũng không khó, so với cái này, tôi vẫn coi trọng năng lực của cô hơn, có thể chăm sóc chúng nó tốt như vậy đã chứng tỏ tài năng của cô rồi.”
"Tài năng của tôi", Phương Bình ngây ngốc lặp lại một lần.
Phải mất một lúc lâu mới nhận ra rằng Hồ Trân Trân đang khen ngợi mình, cả khuôn mặt đột nhiên bừng sáng.
Giống như cây mùa đông gặp được phải gió xuân ấm áp hay như rễ cỏ gặp mưa lần đầu trên sa mạc.
Cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Hồ Trân Trân, đảm bảo: "Tôi sẽ nỗ lực, cố gắng, dốc hết toàn lực của tôi, tuyệt đối không phụ sự tin tưởng của cô.”
Cuộc sống của cô chưa bao giờ có một mục tiêu rõ ràng như vậy.
Còn nữa, chưa từng có ai khen ngợi cô ấy như vậy cả, nói rằng cô thật sự là một người có tài năng, có năng lực.
Giờ khắc này, Phương Bình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống ngoài sống vì con gái mình.
Hóa ra cô còn sống, và cô có thể tỏa sáng như những người đọc sách.
Trong mắt Phương Bình có ánh sáng lấp lánh, quay mặt nhìn về phía cô bé Trân Trân ở góc tường, Hồ Trân Trân cũng nhìn qua.
Cô bé lần đầu tiên quay lại, đối mặt với Hồ Trân Trân, trịnh trọng cúi chào cô.
"Cám ơn."
Cảm ơn cô đã cứu vớt cô bé, cũng là cảm ơn cô đã cứu mẹ cô bé.
Lý Chân Chân trải qua cùng mẹ ba năm đen tối nhất cuộc đời, cho đến thời điểm này mới nhìn thấy ánh sáng trong mắt mẹ, cô bé mới đột nhiên nhận ra.
Mặt trời đã mọc rồi, quá khứ cũng trôi qua.
"Con có muốn chuyển đến Trường trung học cơ sở số 1 Bắc Thành không?”
Câu này hỏi Phương Bình cũng là hỏi cô bé.
Nếu một trong hai không đồng ý, Hồ Trân Trân sẽ từ bỏ ý định này.
Phương Bình sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào con gái một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi lại Hồ Trân Trân: "Có thể sao?”
Đây chính là ngôi trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố S, tất cả học sinh trong trường đó đều có thành tích rất tốt. Lúc trước Phương Bình cũng muốn cho con gái học ở nơi đó, nhưng nhà trường yêu cầu rất nghiêm ngặt, không chấp nhận học sinh có vấn đề về gia đình. Vậy nên mới phải học ở trường trung học cơ sở hiện nay.
"Đương nhiên có thể."
Bàn tay của Phương Bình buông lỏng, nắp nồi trực tiếp rơi xuống nồi: "Đùng" một tiếng, sau đó Phương Bình trực tiếp quỳ xuống đất.
"Cầu xin cô giúp tôi, nếu có thể thật sự chuyển đến, bắt tôi làm cái gì cũng được."
Phương Bình thậm chí còn âm thầm thề ở trong lòng, chỉ cần Hồ Trân Trân có thể giúp cô ấy việc này, ngoại trừ g.i.ế.c người phóng hỏa, cô nhất định sẽ làm bất cứ thứ gì có thể.
Trường trung học cơ sở số 1 Bắc Thành kỷ luật tốt, có ký túc nội trú, bình thường cũng có bảo vệ tuần tra qua lại, mấy người cho vay nặng lãi và thằng cha khốn nạn đó cũng không thể đến gần con gái mình.
Thứ hai, giáo viên ở đó cũng rất tốt, Phương Bình là một người thô lỗ, cũng không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng trong lòng cô hiểu được, người thành công nhất định phải có tri thức, nhất định phải học thật giỏi, để học thật giỏi, đương nhiên cần có môi trường tốt, tương lai cũng sẽ không tồi tệ như cô ấy.
Hồ Trân Trân thấy Phương Bình quỳ sụp xuống lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng lên đỡ, cố gắng kéo cô ấy lên.
"Cô cứ đứng lên trước, chuyện này cũng rất đơn giản.”
Nghe được lời hứa của Hồ Trân Trân, Phương Bình mới thay đổi tư thế, ngồi thẳng xuống sàn nhà, gục xuống khóc.
"Cám ơn cô, thật sự cảm ơn cô."
"Tôi biết cô muốn tôi đi làm một số việc? Cô cứ nói đi, chuyện gì tôi cũng sẽ làm được."
Phương Bình hạ quyết tâm, đôi mắt đỏ ngầu, tùy ý lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Hồ Trân Trân.
"Mẹ!" Cô bé Trân Trân ngồi bên cạnh cũng sợ hãi gọi Phương Bình một tiếng, bị ánh mắt của Phương Bình ngăn lại.
Hồ Trân Trân có chút đau đầu, luôn cảm thấy hai mẹ con này hiểu lầm cái gì đó.
"Tôi muốn tìm một người nuôi bò cho tôi."
Phương Bình ngẩng đầu nhìn cô hồi lâu, vẻ mặt không thể tin được: "... Chỉ vậy thôi sao?"
Hồ Trân Trân trợn tròn mắt: "Còn có nuôi dê nữa.”
Phương Bình thậm chí có chút thất vọng: "Cô Hồ chỉ có chút yêu cầu này thôi sao?”
Hồ Trân Trân đưa tay kéo cô ấy lên: "Đừng nghĩ quá đơn giản như vậy, tôi muốn biến nhà máy sữa này trở thành nhà máy sữa tốt nhất ở thành phố S, muốn làm được như thế chắc chắn rất bận rộn.”
"Nhà máy sữa tốt nhất?" Vẻ mặt của Phương Bình bối rối: "Tôi sao?"
"Đúng vậy", giọng điệu của Hồ Trân Trân rất thoải mái: "Nếu không tại sao tôi lại cho cô nhiều lợi ích như vậy? Tất nhiên là tôi hy vọng cô sẽ cố gắng vì tôi rồi.”
"Tôi có thể làm được không? Cô Hồ, tôi chưa đi học ở trường nào, cũng không biết cách quản lý, tôi thật sự..."
Hồ Trân Trân cắt ngang lời cô ấy: "Vậy cô có muốn học không?"
Ánh mắt Phương Bình lập tức sáng lên: "Tôi có thể học sao?”
"Tất nhiên, mấy khóa học quản lý thật ra cũng không khó, so với cái này, tôi vẫn coi trọng năng lực của cô hơn, có thể chăm sóc chúng nó tốt như vậy đã chứng tỏ tài năng của cô rồi.”
"Tài năng của tôi", Phương Bình ngây ngốc lặp lại một lần.
Phải mất một lúc lâu mới nhận ra rằng Hồ Trân Trân đang khen ngợi mình, cả khuôn mặt đột nhiên bừng sáng.
Giống như cây mùa đông gặp được phải gió xuân ấm áp hay như rễ cỏ gặp mưa lần đầu trên sa mạc.
Cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Hồ Trân Trân, đảm bảo: "Tôi sẽ nỗ lực, cố gắng, dốc hết toàn lực của tôi, tuyệt đối không phụ sự tin tưởng của cô.”
Cuộc sống của cô chưa bao giờ có một mục tiêu rõ ràng như vậy.
Còn nữa, chưa từng có ai khen ngợi cô ấy như vậy cả, nói rằng cô thật sự là một người có tài năng, có năng lực.
Giờ khắc này, Phương Bình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống ngoài sống vì con gái mình.
Hóa ra cô còn sống, và cô có thể tỏa sáng như những người đọc sách.
Trong mắt Phương Bình có ánh sáng lấp lánh, quay mặt nhìn về phía cô bé Trân Trân ở góc tường, Hồ Trân Trân cũng nhìn qua.
Cô bé lần đầu tiên quay lại, đối mặt với Hồ Trân Trân, trịnh trọng cúi chào cô.
"Cám ơn."
Cảm ơn cô đã cứu vớt cô bé, cũng là cảm ơn cô đã cứu mẹ cô bé.
Lý Chân Chân trải qua cùng mẹ ba năm đen tối nhất cuộc đời, cho đến thời điểm này mới nhìn thấy ánh sáng trong mắt mẹ, cô bé mới đột nhiên nhận ra.
Mặt trời đã mọc rồi, quá khứ cũng trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.