Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Chương 52
Lợi Xỉ Sa Ngư
12/07/2024
Sự thật đã chứng minh rằng Hồ Trân Trân đã không nhìn nhầm người.
Phương Bình thực sự rất có thiên phú trong việc chăn nuôi, hơn nữa cô còn là một người cần cù chăm chỉ.
Cô đã từng trải qua cuộc sống vất vả, đắng cay, cho dù cô nỗ lực 200% nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Hồ Trân Trân thật sự đã cho cô quá nhiều.
Hồ Trân Trân đã cho cô một vị trí giám đốc nhà máy và trả cho cô một mức lương cao hàng tháng, ký túc cũng tiện nghi, còn có quản lý riêng kèm cặp.
Phương Bình đã trải qua hai ngày này như thể đang trong một giấc mơ.
Cô đưa con gái đến trường mới, đừng bên cạnh hàng rào, cô thấy một bạn học mới đang chào hỏi con gái Trân Trân của mình, lâu lắm rồi Trân Trân mới cắt tóc mái, được bạn bè chào hỏi cô bé nở một nụ cười, sau ba năm đây là nụ cười thật sự hạnh phúc đầu tiên.
Vì không biết lái xe ô tô nên Hồ Trân Trân chỉ có thể tặng cô một chiếc xe điện.
Nhưng đối với Phương Bình như thế là đủ rồi, với chiếc xe điện này, cô có thể đi đến nhiều nơi chưa từng đến, cuối tuần có thể đích thân đến đón con gái.
Khoảnh khắc Phương Bình nhìn thấy Lý Hoa Ân đứng ở cổng nhà máy sữa, Phương Bình có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Ngày này cuối cùng cũng đến.
Cơn ác mộng của cô đã trở lại.
Phương Bình đứng trước cổng nhà máy sữa vẫn đang xây dựng, nhưng lại có loại cảm giác không dám đi vào.
Thật đáng tiếc, cho dù cô không di chuyển thì Lý Hoa Ân ở đằng xa cũng đã nhìn thấy cô.
"Vợ, anh tìm thấy em rồi. Tại sao em chuyển nhà mà không nói với anh một tiếng.”
Phương Bình nghe đến đây ánh mắt tối sầm lại.
"Chúng ta đã ly hôn rồi, xin anh hãy tự trọng.”
"Tự trọng?" Lý Hoa Ân chế nhạo: "Ôi, cô bây giờ còn sử dụng từ ngữ tao nhã như thế này. Cô chính là vợ tôi, hai chúng ta đã từng bái đường thành thân, mời cả thôn dân dự tiệc, cả đời này cô cũng chỉ có thể là con dâu nhà họ Lý.”
"Chúng ta đã ly hôn rồi!"
Phương Bình bày ra vẻ mặt hung ác.
Nhưng Lý Hoa Ân cũng không sợ cô: "Được rồi, ly hôn hay không ly hôn tí nữa nói sau, cô đưa tiền cho tôi trước, tôi nghe nói cô gặp một bà chủ rất giàu có đúng không?”
Trong mắt Lý Hoa Ân lóe lên vẻ tham lam, đưa tay vẽ một vòng tròn phóng đại trong không khí: "Nghe nói còn có cả mảnh đất rất lớn, cô ta chắc chắn đưa cho cô rất nhiều tiền, phải không?”
Anh ta tiến lại gần: "Đưa tiền cho tôi, tôi đi trả nợ, chúng ta sống hạnh phúc qua ngày, cho Trân Trân một gia đình viên mãn, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Anh ta giỏi nhất chính là nói những lời tốt đẹp để lừa gạt người khác, Phương Bình sẽ không bị anh ta bẫy mà mắc lừa nữa.
Nhắc tới Trân Trân, cả người cô run rẩy dữ dội như bị điện giật, túm lấy cổ áo của Lý Hoa Ân: "Nếu anh dám quấy rầy con gái tôi, tôi xuống địa ngục cũng không buông tha cho anh?”
Lý Hoa Ân bị cổ áo siết mạnh nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, anh ta nắm lấy bàn tay của Phương Bình đang túm cổ áo.
"Đúng vậy, chỉ cần cô đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không đến thăm con gái nữa. Nghe nói nó đã chuyển đến trường cấp 2 tốt nhất thành phố S, phải không?”
Giọng nói của anh ta trầm thấp, giống như rắn độc chui vào lỗ tai người.
Cô có nên đưa tiền cho anh ta không?
Phương Bình nghiến răng.
Không, tuyệt đối không thể đưa tiền cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được người khác tin tưởng, lần đầu tiên cô được sống là chính mình, cô không cam long khi cuộc sống bị hủy hoại bởi người đàn ông này một lần nữa.
Trong lúc nóng nảy, Phương Bình đã cắn ngón tay mà người đàn ông duỗi ra.
Cô dùng hết sức cho con bú, trong lúc đó cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là cắn c.h.ế.t tên đàn ông khốn này.
"Mẹ kiếp, đồ điên. Con mẹ nó, cô mau nhả ra!”
Lý Hoa Ân dùng hết sức tát cô một cái, nhưng ngón tay của anh ta vẫn không thể rút ra được.
"Mẹ mày, muốn c.h.ế.t à? Mau nhả ra!”
Tiếng động lớn đến nỗi khiến bảo vệ ở công trang trại cũng phải nghe thấy.
"Này, anh làm cái gì thế!"
Nhân viên bảo vệ hét lên, nhìn kỹ thì phát hiện người đang cắn người đàn ông đang gào hét kia chính là giám đốc mới nhậm chức của nhà máy, bảo vệ lập tức xông lên.
"Giám đốc, có chuyện gì vậy? Có phải anh ta bắt nạt chị không?”
Giám đốc vẫn luôn dịu dàng, hòa nhã, sao hôm nay lại kích động mà cắn người như vậy?
Khi vừa hỏi xong, trong đầu bảo vệ đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của bà chủ, giơ tay lên giáng cho Lý Hoa Ân một cái tát.
Cái tát này không chỉ khiến Lý Hoa Ân choáng váng, mà còn khiến Phương Bình ngơ ngác, trong vô giác cũng buông lỏng ngón tay Lý Hoa Ân ra.
"Chết tiệt! Mày cũng bị bệnh à?”
Lý Hoa Ân vừa mở miệng đã mắng, bảo vệ cũng không phải người hiền lành, thấy Phương Bình đã buông tay hắn ra, cũng không lo lắng kiêng kị gì nữa, lại tiếp tục tát cho hắn ta thêm một cái mạnh hơn.
Hồ Trân Trân thuê toàn bảo vệ chuyên nghiệp, tất cả mọi người trong đội bảo vệ đều có chứng chỉ chiến đấu.
Lý Hoa Ân với cái thân hình gầy gò, chỉ biết ăn uống đánh bạc, có thể đủ sức đối phó với những phụ nữ yếu đuối nhưng làm sao có thể đủ sức đối phó với bảo vệ chứ.
Phương Bình thực sự rất có thiên phú trong việc chăn nuôi, hơn nữa cô còn là một người cần cù chăm chỉ.
Cô đã từng trải qua cuộc sống vất vả, đắng cay, cho dù cô nỗ lực 200% nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Hồ Trân Trân thật sự đã cho cô quá nhiều.
Hồ Trân Trân đã cho cô một vị trí giám đốc nhà máy và trả cho cô một mức lương cao hàng tháng, ký túc cũng tiện nghi, còn có quản lý riêng kèm cặp.
Phương Bình đã trải qua hai ngày này như thể đang trong một giấc mơ.
Cô đưa con gái đến trường mới, đừng bên cạnh hàng rào, cô thấy một bạn học mới đang chào hỏi con gái Trân Trân của mình, lâu lắm rồi Trân Trân mới cắt tóc mái, được bạn bè chào hỏi cô bé nở một nụ cười, sau ba năm đây là nụ cười thật sự hạnh phúc đầu tiên.
Vì không biết lái xe ô tô nên Hồ Trân Trân chỉ có thể tặng cô một chiếc xe điện.
Nhưng đối với Phương Bình như thế là đủ rồi, với chiếc xe điện này, cô có thể đi đến nhiều nơi chưa từng đến, cuối tuần có thể đích thân đến đón con gái.
Khoảnh khắc Phương Bình nhìn thấy Lý Hoa Ân đứng ở cổng nhà máy sữa, Phương Bình có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Ngày này cuối cùng cũng đến.
Cơn ác mộng của cô đã trở lại.
Phương Bình đứng trước cổng nhà máy sữa vẫn đang xây dựng, nhưng lại có loại cảm giác không dám đi vào.
Thật đáng tiếc, cho dù cô không di chuyển thì Lý Hoa Ân ở đằng xa cũng đã nhìn thấy cô.
"Vợ, anh tìm thấy em rồi. Tại sao em chuyển nhà mà không nói với anh một tiếng.”
Phương Bình nghe đến đây ánh mắt tối sầm lại.
"Chúng ta đã ly hôn rồi, xin anh hãy tự trọng.”
"Tự trọng?" Lý Hoa Ân chế nhạo: "Ôi, cô bây giờ còn sử dụng từ ngữ tao nhã như thế này. Cô chính là vợ tôi, hai chúng ta đã từng bái đường thành thân, mời cả thôn dân dự tiệc, cả đời này cô cũng chỉ có thể là con dâu nhà họ Lý.”
"Chúng ta đã ly hôn rồi!"
Phương Bình bày ra vẻ mặt hung ác.
Nhưng Lý Hoa Ân cũng không sợ cô: "Được rồi, ly hôn hay không ly hôn tí nữa nói sau, cô đưa tiền cho tôi trước, tôi nghe nói cô gặp một bà chủ rất giàu có đúng không?”
Trong mắt Lý Hoa Ân lóe lên vẻ tham lam, đưa tay vẽ một vòng tròn phóng đại trong không khí: "Nghe nói còn có cả mảnh đất rất lớn, cô ta chắc chắn đưa cho cô rất nhiều tiền, phải không?”
Anh ta tiến lại gần: "Đưa tiền cho tôi, tôi đi trả nợ, chúng ta sống hạnh phúc qua ngày, cho Trân Trân một gia đình viên mãn, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Anh ta giỏi nhất chính là nói những lời tốt đẹp để lừa gạt người khác, Phương Bình sẽ không bị anh ta bẫy mà mắc lừa nữa.
Nhắc tới Trân Trân, cả người cô run rẩy dữ dội như bị điện giật, túm lấy cổ áo của Lý Hoa Ân: "Nếu anh dám quấy rầy con gái tôi, tôi xuống địa ngục cũng không buông tha cho anh?”
Lý Hoa Ân bị cổ áo siết mạnh nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, anh ta nắm lấy bàn tay của Phương Bình đang túm cổ áo.
"Đúng vậy, chỉ cần cô đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không đến thăm con gái nữa. Nghe nói nó đã chuyển đến trường cấp 2 tốt nhất thành phố S, phải không?”
Giọng nói của anh ta trầm thấp, giống như rắn độc chui vào lỗ tai người.
Cô có nên đưa tiền cho anh ta không?
Phương Bình nghiến răng.
Không, tuyệt đối không thể đưa tiền cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được người khác tin tưởng, lần đầu tiên cô được sống là chính mình, cô không cam long khi cuộc sống bị hủy hoại bởi người đàn ông này một lần nữa.
Trong lúc nóng nảy, Phương Bình đã cắn ngón tay mà người đàn ông duỗi ra.
Cô dùng hết sức cho con bú, trong lúc đó cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là cắn c.h.ế.t tên đàn ông khốn này.
"Mẹ kiếp, đồ điên. Con mẹ nó, cô mau nhả ra!”
Lý Hoa Ân dùng hết sức tát cô một cái, nhưng ngón tay của anh ta vẫn không thể rút ra được.
"Mẹ mày, muốn c.h.ế.t à? Mau nhả ra!”
Tiếng động lớn đến nỗi khiến bảo vệ ở công trang trại cũng phải nghe thấy.
"Này, anh làm cái gì thế!"
Nhân viên bảo vệ hét lên, nhìn kỹ thì phát hiện người đang cắn người đàn ông đang gào hét kia chính là giám đốc mới nhậm chức của nhà máy, bảo vệ lập tức xông lên.
"Giám đốc, có chuyện gì vậy? Có phải anh ta bắt nạt chị không?”
Giám đốc vẫn luôn dịu dàng, hòa nhã, sao hôm nay lại kích động mà cắn người như vậy?
Khi vừa hỏi xong, trong đầu bảo vệ đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của bà chủ, giơ tay lên giáng cho Lý Hoa Ân một cái tát.
Cái tát này không chỉ khiến Lý Hoa Ân choáng váng, mà còn khiến Phương Bình ngơ ngác, trong vô giác cũng buông lỏng ngón tay Lý Hoa Ân ra.
"Chết tiệt! Mày cũng bị bệnh à?”
Lý Hoa Ân vừa mở miệng đã mắng, bảo vệ cũng không phải người hiền lành, thấy Phương Bình đã buông tay hắn ra, cũng không lo lắng kiêng kị gì nữa, lại tiếp tục tát cho hắn ta thêm một cái mạnh hơn.
Hồ Trân Trân thuê toàn bảo vệ chuyên nghiệp, tất cả mọi người trong đội bảo vệ đều có chứng chỉ chiến đấu.
Lý Hoa Ân với cái thân hình gầy gò, chỉ biết ăn uống đánh bạc, có thể đủ sức đối phó với những phụ nữ yếu đuối nhưng làm sao có thể đủ sức đối phó với bảo vệ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.