Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Chương 22: Biến Thái

Lệ Hảo Đa Trấp

18/11/2024

Ngoài phòng gió đêm rít gào, vỗ vào cửa sổ ken két, trong phòng, bốn người hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt khác nhau.

Tiêu Tử Khâm đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mặc Huyền, lưng thẳng tắp, tay vẫn chưa rời khỏi chuôi kiếm, giữ tư thế đề phòng.

Mặc Huyền ngồi ở mép giường, môi mím chặt, tựa hồ cố nén đau đớn do xử lý vết thương, hơi thở run rẩy như thể hắn đang rất đau.

Tang Nhược ở bên cạnh bôi thuốc cho hắn, vết thương máu chảy đầm đìa kia khiến nàng nhíu chặt mày, động tác trên tay lại thả nhẹ, ngoài miệng không ngừng hỏi: "Đau lắm sao? Có muốn nhẹ hơn chút nữa không?"

Mục Thanh Thanh ngồi bên bàn, chống cằm, ánh mắt hồ ly nhìn ba người như đang xem kịch, khi Tang Nhược lại hỏi có muốn nhẹ chút hay không, nàng ta nhịn không được bật cười.

Tang Nhược liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không để ý đến dung mạo diễm lệ của nàng ta, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Khâm, ra vẻ không biết: "Đại sư huynh, vị này là?"

"... Bằng hữu."

Tiêu Tử Khâm nói xong, Mục Thanh Thanh cười nhạo một tiếng, cũng lười nhìn hắn, nói với Tang Nhược: "Vị hôn thê muội muội, muội đừng tin lời hắn, hôm qua hắn cưỡng bức ta, nếu không phải ta bị người ta quản chế, đã sớm báo quan bắt hắn lại rồi. Muội mau giải trừ hôn ước đi, loại nam nhân này không thể gả."

Tang Nhược che miệng cười đến run cả người, ra vẻ khiếp sợ: "Cái gì?! Sao sư huynh lại như vậy! Không đúng... hôn ước gì? Vị hôn thê gì?"

Lúc nàng bỏ đi hôn thư còn chưa có, cho nên dù trong lòng rõ ràng, lúc này cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Tiêu Tử Khâm chỉ trả lời nửa câu sau: "Sáng nay ta nhận được truyền âm của sư tôn, sư tôn nói Mặc Huyền nhận muội làm nghĩa muội, còn hạ hôn thư cho muội, hôn phu là ta, làm sư trưởng, ông ấy đã thay ta đáp ứng việc này, nhưng muội lại rời khỏi Ngũ Hành tông, không biết đi đâu, sư tôn lệnh ta tìm muội trở về... Chọn ngày thành hôn."

"Vậy huynh đến đây là vì đưa muội về Ngũ Hành tông?"

"Không, ta tới tìm muội là vì chưởng quầy Hoan Tư tửu lâu ôm một đứa bé cho ta, nói là muội để lại, Tang sư muội, muội có biết đứa nhỏ này từ đâu không?"



"Không rõ lắm, lúc ấy ta ở trên núi gần đó nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, lúc tìm được thì phát hiện nó còn quá nhỏ, ta sợ nó bị dã thú ăn thịt nên mới ôm nó đi tìm huynh." Tang Nhược nhìn hai người hai tay trống trơn, dò hỏi: "Đứa nhỏ đó đâu?"

"Ta nhận lấy mới phát hiện nó không có huyết nhục, là dị tượng do linh lực biến thành, không bao lâu sau đã tan biến trong tay ta." Vẻ mặt Tiêu Tử Khâm càng thêm nghiêm trọng: "Toàn bộ Bắc Uyên, tu giả có thể sử dụng linh lực ngưng tụ thành dị tượng chỉ có lác đác vài người, trong đó hệ Thủy, chỉ có một mình Mặc Huyền."

Đương nhiên, người có thể phát hiện đứa bé kia là dị tượng biến thành cũng không nhiều, nếu như ngay từ đầu đối phương nhằm vào chính là Tang Nhược, vậy lấy tu vi của nàng căn bản không cách nào phát hiện việc này.

Nhưng vì sao Mặc Huyền phải biến ra đứa trẻ sơ sinh này cố ý để Tang Nhược tìm được?

Ánh mắt Tiêu Tử Khâm lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng như tuyết bên giường, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, nói tiếp: "Chưởng quầy nói muội đi Nam Phong quán, hôm nay trước khi mặt trời lặn sẽ đến tìm ta, ta vốn định ở khách điếm chờ muội, nhưng lại nghe người ta nói hôm qua Mặc Huyền cũng tới trấn Kính Hà, còn tàn sát một nhà Nam Phong quán, ta cảm thấy không đúng, vội vàng tiến lên điều tra, quả nhiên ở trong quán thấy được lệnh bài của muội, sợ muội xảy ra chuyện, lúc này mới một đường tìm đến đây."

Tang Nhược nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, ngay cả xương cốt cũng lạnh toát.

Nàng còn tưởng rằng Mặc Huyền là sau khi nàng tiến vào trấn Kính Hà mới phát hiện ra nàng, chưa từng nghĩ nàng ở bờ sông đã bị theo dõi, nghĩ đến Ngân Liên dẫn nàng tiến vào kỳ động dục kia, tác dụng của đứa nhỏ này là gì không cần nói cũng biết.

Nếu nàng thật sự bị dẫn dụ hút huyết nhục của đứa trẻ sơ sinh kia, chỉ sợ đã sớm chết ở trong cánh rừng rậm kia rồi.

Quần áo sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cái chết khiến nàng sợ hãi theo bản năng mà gần Vô Danh hơn, gần như cả người dựa vào lòng hắn, nàng mới cảm thấy ý lạnh trên người không còn nặng nề như vậy nữa.

Nàng nắm chặt tay Vô Danh, nửa phần may mắn nửa phần oán trách: "Cũng may Mặc Huyền biến thái kia đã về Yêu giới, nếu không hai chúng ta chỉ có một con đường chết."

Mặc Huyền hồi nắm tay nàng, ngón cái trấn an khẽ cọ lên cổ tay nàng, ngữ khí thân mật: "Đừng sợ, bây giờ nàng an toàn."

Dù sao nhìn nàng đưa mình vào trong ngực tên biến thái, so với giết nàng còn thú vị hơn.

Tang Nhược rùng mình một cái, run rẩy bảo Tiêu Tử Khâm đóng cửa sổ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook