Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
Chương 38: .2: Tiệc Phá Xác 2
Nam Thư
08/11/2022
Thời Uyên nhẹ nhàng kéo tay y xuống dưới rồi ôn hòa bảo: “Lạc Linh đưa ngươi đi Yêu Thần Điện, hôm nay yến tiệc là vì ngươi ăn mừng, cũng không thể để khách khứa chờ đợi lâu.”
Tuyết Mịch: “Vậy còn ngươi?”
Thời Uyên cười cười đáp: “Ta ở đây chờ ngươi trở về.”
Miệng y dẩu lên không vui, y tưởng có thể ở bên Thời Uyên, vì thế vừa bị kéo tay ra lại níu lại trên eo Thời Uyên, bộ dáng dính vào người hắn không chịu xuống.
Thời Uyên vỗ vỗ sau lưng y: “Hôm nay không thể tùy hứng, tam giới chúng thần vì ngươi mà dự lễ ăn mừng phá xác, đây là điều vinh dự chưa từng có, đi Yêu Thần Điện nhớ rõ phải nghe lời Hoàng bá bá ngươi nói.”
Thời Uyên nói không đi vậy chắc chắn sẽ không đi, tuy rằng Tuyết Mịch cũng không muốn đi nhưng lại tiếc lễ vật, y còn muốn tích cóp của cải để nuôi Uyên Uyên, vì thế lúc bị Lạc Linh lôi đi, hận không thể ba bước quay đầu một lần, không biết còn tưởng rằng từ biệt này hơn một ngàn năm sẽ khó gặp lại, rõ ràng là buổi tối đã có thể quay lại.
Lạc Linh nhìn đến mức không nhịn cười được: “Tiệc phá xác kết thúc là có thể trở lại, người cứ coi như là đi ra ngoài chơi một ngày.”
Lạc Linh mang theo Tuyết Mịch, phía sau còn theo một đám tiên nga, đám người mênh mông cuồn cuộn từ Trần Hư Cung đi ra ngoài. Đi ra cửa cung, Thời Uyên còn có thể nghe được tiếng Tuyết Mịch ríu rít hỏi Lạc Linh có thể về sớm một chút không, ngay tức khắc bất đắc dĩ lắc đầu, cỏ dính thành tinh sợ rằng cũng không dính như y nha.
Tiểu Long Quân của Yêu tộc mở lễ phá xác đương nhiên là ở Yêu Thần Điện cử hành, Yêu Hoàng vừa đến Thiên Giới liền sai người phát thiệp mời, Long tộc đã hơn vạn năm không có ấu long sinh ra, lần này lại có thể hạ sinh được một tiểu nhãi con, quả thực chính là bảo vật trời giáng.
Mặc dù không phải là đại hội Phong Thần, Yêu hoàng cũng sẽ mở hội chiêu thỉnh Tam Giới, lần này sinh được một tên nhóc long nhi này, há có thể không công bố cho Tam Giới.
Trước cửa Yêu Thần Điện đã có hai hàng yêu binh Yêu tộc, một thân chiến giáp khí thế đầy người, không hề thua kém thiên binh Thiên Giới.
Tuyết Mịch lần trước bị Long Thập Thất mang tới Yêu Thần Điện, nhưng lúc đó cũng không giống trống khua chiêng mãnh liệt như thế, lúc này lại thấy nhiều binh tướng như đi đánh giặc như vậy, y thiếu chút nữa cũng không dám đi vào.
Không đợi y lộ ra biểu cảm sợ hãi, Yêu Hoàng đã trong điện sải bước ra.
Thủ vệ ở cửa còn có đám người Lạc Linh vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tuyết Mịch vừa hô một tiếng Hoàng bá bá đã bị Yêu Hoàng ôm lấy, tiếng cười trong trẻo nói: "Tiểu Mịch nhi, Hoàng bá bá chờ ngươi đã lâu rồi nha.”
Nói xong còn hôn lên mặt Tuyết Mịch một cái, trong ngực ôm thân thể xíu xiu non nớt, ngoài miệng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, chóp mũi nghe thấy đều là sữa trên người tiểu nhãi con, còn có cái gì làm cho một con rồng như hắn thỏa mãn hơn không?
Phải không!
Vì thế sau khi hít vài ngụm khí trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Mịch, Yêu Hoàng trực tiếp sung sướng cười ra tiếng, bước chân đi vào trong Yêu Thần Điện càng thêm nhẹ nhàng.
Nghê Hoàng hoạt bát nhất hôm nay còn cố ý mặc trang phục chính thức của Phượng tộc, màu sắc tươi sáng lại đoan trang khéo léo, đè lên dung nhan tuyệt sắc kia làm tăng thêm vài phần rụt rè. Nhưng vừa nhìn thấy Tuyết Mịch, liền bỏ quên sau đầu cái gì mà tư thái đoan trang, mũi chân kiễng một chút liền trực tiếp bay tới.
Nàng ta đương nhiên là không dám cướp người từ tay Yêu Hoàng rồi, chỉ đành nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Mịch, tươi cười nói: "Tiểu Tuyết Mịch còn nhớ ta không?”
Vừa gặp hai ngày trước, tất nhiên Tuyết Mịch sẽ không quên: "Nghê Hoàng tỷ tỷ, nhớ ạ.”
Nghê Hoàng lập tức cao hứng hận không thể ôm Tuyết Mịch lại hôn một cái.
Không đợi nàng ta lại làm quen với Tuyết Mịch, đã bị Yêu Hoàng đẩy ra ngoài: "Được rồi, nha đầu điên này là tỷ tỷ của ngươi, hôm nay khách khứa tới rất nhiều, ngươi phải chiêu đãi cẩn thận nha.”
Hai tộc Long Phượng từ trước đến nay đều thân thiết, Nghê Hoàng cũng là người được Yêu Hoàng trông coi mà lớn lên, trong lời nói tất nhiên có chút nuông chiều, sai sử, cũng không có chút khách khí.
Chờ sau khi đuổi đi người hấp dẫn đi lực chú ý của Tuyết Mịch, Yêu Hoàng đã độc chiếm được sự chú ý của Tuyết Mịch, lúc thì cho y ăn một trái cây, lúc thì cho y uống nước chua ngọt có linh khí, dỗ y gọi hai tiếng Hoàng bá bá, liền có thể đem Yêu Hoàng cao hứng đến đáy lòng cũng nở hoa.
Cổ Khê sau khi tới, rất tự nhiên tiến lên đưa tay chuẩn bị ôm Tuyết Mịch đi, một bên còn nói: "Bệ hạ, Phượng Phụ Thượng thần tới.”
Tuyết Mịch: “Vậy còn ngươi?”
Thời Uyên cười cười đáp: “Ta ở đây chờ ngươi trở về.”
Miệng y dẩu lên không vui, y tưởng có thể ở bên Thời Uyên, vì thế vừa bị kéo tay ra lại níu lại trên eo Thời Uyên, bộ dáng dính vào người hắn không chịu xuống.
Thời Uyên vỗ vỗ sau lưng y: “Hôm nay không thể tùy hứng, tam giới chúng thần vì ngươi mà dự lễ ăn mừng phá xác, đây là điều vinh dự chưa từng có, đi Yêu Thần Điện nhớ rõ phải nghe lời Hoàng bá bá ngươi nói.”
Thời Uyên nói không đi vậy chắc chắn sẽ không đi, tuy rằng Tuyết Mịch cũng không muốn đi nhưng lại tiếc lễ vật, y còn muốn tích cóp của cải để nuôi Uyên Uyên, vì thế lúc bị Lạc Linh lôi đi, hận không thể ba bước quay đầu một lần, không biết còn tưởng rằng từ biệt này hơn một ngàn năm sẽ khó gặp lại, rõ ràng là buổi tối đã có thể quay lại.
Lạc Linh nhìn đến mức không nhịn cười được: “Tiệc phá xác kết thúc là có thể trở lại, người cứ coi như là đi ra ngoài chơi một ngày.”
Lạc Linh mang theo Tuyết Mịch, phía sau còn theo một đám tiên nga, đám người mênh mông cuồn cuộn từ Trần Hư Cung đi ra ngoài. Đi ra cửa cung, Thời Uyên còn có thể nghe được tiếng Tuyết Mịch ríu rít hỏi Lạc Linh có thể về sớm một chút không, ngay tức khắc bất đắc dĩ lắc đầu, cỏ dính thành tinh sợ rằng cũng không dính như y nha.
Tiểu Long Quân của Yêu tộc mở lễ phá xác đương nhiên là ở Yêu Thần Điện cử hành, Yêu Hoàng vừa đến Thiên Giới liền sai người phát thiệp mời, Long tộc đã hơn vạn năm không có ấu long sinh ra, lần này lại có thể hạ sinh được một tiểu nhãi con, quả thực chính là bảo vật trời giáng.
Mặc dù không phải là đại hội Phong Thần, Yêu hoàng cũng sẽ mở hội chiêu thỉnh Tam Giới, lần này sinh được một tên nhóc long nhi này, há có thể không công bố cho Tam Giới.
Trước cửa Yêu Thần Điện đã có hai hàng yêu binh Yêu tộc, một thân chiến giáp khí thế đầy người, không hề thua kém thiên binh Thiên Giới.
Tuyết Mịch lần trước bị Long Thập Thất mang tới Yêu Thần Điện, nhưng lúc đó cũng không giống trống khua chiêng mãnh liệt như thế, lúc này lại thấy nhiều binh tướng như đi đánh giặc như vậy, y thiếu chút nữa cũng không dám đi vào.
Không đợi y lộ ra biểu cảm sợ hãi, Yêu Hoàng đã trong điện sải bước ra.
Thủ vệ ở cửa còn có đám người Lạc Linh vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tuyết Mịch vừa hô một tiếng Hoàng bá bá đã bị Yêu Hoàng ôm lấy, tiếng cười trong trẻo nói: "Tiểu Mịch nhi, Hoàng bá bá chờ ngươi đã lâu rồi nha.”
Nói xong còn hôn lên mặt Tuyết Mịch một cái, trong ngực ôm thân thể xíu xiu non nớt, ngoài miệng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, chóp mũi nghe thấy đều là sữa trên người tiểu nhãi con, còn có cái gì làm cho một con rồng như hắn thỏa mãn hơn không?
Phải không!
Vì thế sau khi hít vài ngụm khí trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Mịch, Yêu Hoàng trực tiếp sung sướng cười ra tiếng, bước chân đi vào trong Yêu Thần Điện càng thêm nhẹ nhàng.
Nghê Hoàng hoạt bát nhất hôm nay còn cố ý mặc trang phục chính thức của Phượng tộc, màu sắc tươi sáng lại đoan trang khéo léo, đè lên dung nhan tuyệt sắc kia làm tăng thêm vài phần rụt rè. Nhưng vừa nhìn thấy Tuyết Mịch, liền bỏ quên sau đầu cái gì mà tư thái đoan trang, mũi chân kiễng một chút liền trực tiếp bay tới.
Nàng ta đương nhiên là không dám cướp người từ tay Yêu Hoàng rồi, chỉ đành nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Mịch, tươi cười nói: "Tiểu Tuyết Mịch còn nhớ ta không?”
Vừa gặp hai ngày trước, tất nhiên Tuyết Mịch sẽ không quên: "Nghê Hoàng tỷ tỷ, nhớ ạ.”
Nghê Hoàng lập tức cao hứng hận không thể ôm Tuyết Mịch lại hôn một cái.
Không đợi nàng ta lại làm quen với Tuyết Mịch, đã bị Yêu Hoàng đẩy ra ngoài: "Được rồi, nha đầu điên này là tỷ tỷ của ngươi, hôm nay khách khứa tới rất nhiều, ngươi phải chiêu đãi cẩn thận nha.”
Hai tộc Long Phượng từ trước đến nay đều thân thiết, Nghê Hoàng cũng là người được Yêu Hoàng trông coi mà lớn lên, trong lời nói tất nhiên có chút nuông chiều, sai sử, cũng không có chút khách khí.
Chờ sau khi đuổi đi người hấp dẫn đi lực chú ý của Tuyết Mịch, Yêu Hoàng đã độc chiếm được sự chú ý của Tuyết Mịch, lúc thì cho y ăn một trái cây, lúc thì cho y uống nước chua ngọt có linh khí, dỗ y gọi hai tiếng Hoàng bá bá, liền có thể đem Yêu Hoàng cao hứng đến đáy lòng cũng nở hoa.
Cổ Khê sau khi tới, rất tự nhiên tiến lên đưa tay chuẩn bị ôm Tuyết Mịch đi, một bên còn nói: "Bệ hạ, Phượng Phụ Thượng thần tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.