Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 1: Ai Lại Xuyên Thành Một Bà Già Chứ (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
30/11/2024
Lý Thu Diễm cầm giấy chẩn đoán trên tay, đôi mắt đờ đẫn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mình đã xong đời rồi. Tại sao chứ? Cô mới 29 tuổi, chưa có chồng, chưa có con thì mắc bệnh ung thư não. Chẳng phải vì cô thường xuyên thức khuya để viết tiểu thuyết đây sao? Không viết sao được, không viết thì không có tiền, lấy gì để mua nhà, mua xe?
"Ồ, đó chẳng phải là Thu Diễm của nhà họ Lý đây sao? Tại sao tính tình cô gái này lại lầm lì thế? Gặp hàng xóm cũng chẳng chào hỏi tiếng nào!"
"Thôi đi, giới trẻ bây giờ đều như vậy, thích ở một mình, không thích đi ra ngoài, có người thì suốt ngày đặt đồ trên mạng, ngay cả cửa còn không bước ra nửa bước. Gọi là ám ảnh xã hội gì đó..."
Họ đều là người sống chung một khu nhà, hai người phụ nữ trung niên đang nói về tính khó gần của Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ Lý Thu Diễm đột nhiên như nổi điên lao ra giữa đường bất kể có đèn đỏ hay không.
Khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Lý Thu Diễm bị ô tô tông bay ra ngoài, rơi ngay trước mặt cảnh sát giao thông.
Viên cảnh sát giao thông cũng bối rối, có chuyện gì thế? Nhưng anh ta đã lập tức hô to bảo người ngồi trong xe gọi xe cấp cứu, còn anh ta đã chạy đến chỗ cô gái.
"Cô gái, cô có sao không? Cô gái..." Viên cảnh sát giao thông tỏ ra lo lắng, mọi người lập tức vây quanh.
Lý Thu Diễm nôn ra vài ngụm máu, sau đó mắt nhắm lại, cánh tay buông xuôi.
Ngay sau đó, một chiếc xe cấp cứu hụ còi phóng tới, nhưng lúc này linh hồn của Lý Thu Diễm đã bay ra ngoài, cô nhìn viên cảnh sát giao thông đang ôm xác cô bên trong đám đông.
"Tôi xin lỗi, bác sĩ nói tôi bệnh ung thư thời kỳ cuối không còn hy vọng cứu chữa nữa, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm được một tháng, nhưng trong tay tôi có giấy chẩn đoán nên sẽ không quy trách nhiệm cho người khác." Lý Thu Diễm nhìn theo một nhóm người chuẩn bị đưa cô lên xe cấp cứu, cô thở dài.
"Lý Thu Diễm, cô đã chết, hãy đi cùng chúng tôi!" Ngay lập tức, hai người đàn ông mặc vest, một đen và một trắng, xuất hiện bên cạnh Lý Thu Diễm.
"Tôi đã chết rồi sao? Tôi chết rồi vậy có phải tôi sẽ được đầu thai không? Kiếp sau tôi phải làm một người giàu có." Lý Thu Diễm nghe thông báo mình đã chết, cô chẳng thấy buồn bã mà ngược lại thấy vui mừng.
"Người giàu có?" Bạch Vô Thường cố nhịn cười, "Kiểu tự sát như cô thì kiếp sau khó có thể làm người!"
"Để tôi kiểm tra xem!" Người mặc vest đen cầm điện thoại di động lên bắt đầu thao tác.
"Kiểu người như cô bình thường không có ảnh hưởng tích cực gì đến xã hội, suốt ngày viết những thứ tiểu thuyết linh tinh, tạo ra định hướng xấu cho thanh thiếu niên, viết mọi thứ vì tiền, cuối cùng ngay cả cha mẹ của mình cũng không quan tâm, chọn cách tự sát. Hơ hơ..., cô không phải là thiên thần gì đâu, kiếp sau rất có thể cô sẽ bước vào con đường súc sinh." Hắc Vô Thường kiểm tra cơ sở dữ liệu trên điện thoại.
"Tôi đã chết rồi, vậy đây là âm phủ sao, dưới âm phủ cũng dùng điện thoại di động à?" Lý Thu Diễm không quan tâm họ nói gì về mình. Cô viết những loại tiểu thuyết đó thì sao chứ? Đọc giả thích đọc chúng thì cô biết làm sao? Cũng chỉ là truyện đam mỹ thôi mà, cô thấy Hắc Bạch Vô Thường này cũng thật xứng đôi đấy.
"Chết tiệt, con nhỏ này đã chết rồi mà còn dám có ý đồ đen tối với hai chúng ta, thật hết thuốc chữa!" Hắc Vô Thường có thể đọc được suy nghĩ của con ma nữ này nên đã tức giận nện điện thoại trên tay vào Lý Thu Diễm.
Lý Thu Diễm đã nhanh tay chộp lấy chiếc điện thoại.
"Ồ, đó chẳng phải là Thu Diễm của nhà họ Lý đây sao? Tại sao tính tình cô gái này lại lầm lì thế? Gặp hàng xóm cũng chẳng chào hỏi tiếng nào!"
"Thôi đi, giới trẻ bây giờ đều như vậy, thích ở một mình, không thích đi ra ngoài, có người thì suốt ngày đặt đồ trên mạng, ngay cả cửa còn không bước ra nửa bước. Gọi là ám ảnh xã hội gì đó..."
Họ đều là người sống chung một khu nhà, hai người phụ nữ trung niên đang nói về tính khó gần của Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ Lý Thu Diễm đột nhiên như nổi điên lao ra giữa đường bất kể có đèn đỏ hay không.
Khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Lý Thu Diễm bị ô tô tông bay ra ngoài, rơi ngay trước mặt cảnh sát giao thông.
Viên cảnh sát giao thông cũng bối rối, có chuyện gì thế? Nhưng anh ta đã lập tức hô to bảo người ngồi trong xe gọi xe cấp cứu, còn anh ta đã chạy đến chỗ cô gái.
"Cô gái, cô có sao không? Cô gái..." Viên cảnh sát giao thông tỏ ra lo lắng, mọi người lập tức vây quanh.
Lý Thu Diễm nôn ra vài ngụm máu, sau đó mắt nhắm lại, cánh tay buông xuôi.
Ngay sau đó, một chiếc xe cấp cứu hụ còi phóng tới, nhưng lúc này linh hồn của Lý Thu Diễm đã bay ra ngoài, cô nhìn viên cảnh sát giao thông đang ôm xác cô bên trong đám đông.
"Tôi xin lỗi, bác sĩ nói tôi bệnh ung thư thời kỳ cuối không còn hy vọng cứu chữa nữa, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm được một tháng, nhưng trong tay tôi có giấy chẩn đoán nên sẽ không quy trách nhiệm cho người khác." Lý Thu Diễm nhìn theo một nhóm người chuẩn bị đưa cô lên xe cấp cứu, cô thở dài.
"Lý Thu Diễm, cô đã chết, hãy đi cùng chúng tôi!" Ngay lập tức, hai người đàn ông mặc vest, một đen và một trắng, xuất hiện bên cạnh Lý Thu Diễm.
"Tôi đã chết rồi sao? Tôi chết rồi vậy có phải tôi sẽ được đầu thai không? Kiếp sau tôi phải làm một người giàu có." Lý Thu Diễm nghe thông báo mình đã chết, cô chẳng thấy buồn bã mà ngược lại thấy vui mừng.
"Người giàu có?" Bạch Vô Thường cố nhịn cười, "Kiểu tự sát như cô thì kiếp sau khó có thể làm người!"
"Để tôi kiểm tra xem!" Người mặc vest đen cầm điện thoại di động lên bắt đầu thao tác.
"Kiểu người như cô bình thường không có ảnh hưởng tích cực gì đến xã hội, suốt ngày viết những thứ tiểu thuyết linh tinh, tạo ra định hướng xấu cho thanh thiếu niên, viết mọi thứ vì tiền, cuối cùng ngay cả cha mẹ của mình cũng không quan tâm, chọn cách tự sát. Hơ hơ..., cô không phải là thiên thần gì đâu, kiếp sau rất có thể cô sẽ bước vào con đường súc sinh." Hắc Vô Thường kiểm tra cơ sở dữ liệu trên điện thoại.
"Tôi đã chết rồi, vậy đây là âm phủ sao, dưới âm phủ cũng dùng điện thoại di động à?" Lý Thu Diễm không quan tâm họ nói gì về mình. Cô viết những loại tiểu thuyết đó thì sao chứ? Đọc giả thích đọc chúng thì cô biết làm sao? Cũng chỉ là truyện đam mỹ thôi mà, cô thấy Hắc Bạch Vô Thường này cũng thật xứng đôi đấy.
"Chết tiệt, con nhỏ này đã chết rồi mà còn dám có ý đồ đen tối với hai chúng ta, thật hết thuốc chữa!" Hắc Vô Thường có thể đọc được suy nghĩ của con ma nữ này nên đã tức giận nện điện thoại trên tay vào Lý Thu Diễm.
Lý Thu Diễm đã nhanh tay chộp lấy chiếc điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.