Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 2: Ai Lại Xuyên Thành Một Bà Già Chứ (2)
An Cát Tiểu Quái Vật
30/11/2024
"Ối? Chà, một hồn ma mới chết như cô mà có thể lấy được điện thoại di động của quỷ sai bọn tôi sao?" Bạch Vô Thường thấy khó hiểu nên muốn lấy lại điện thoại xem chuyện gì đã xảy ra với hồn ma này?
"Này, đừng bấm lung tung!" Hắc Vô Thường thấy Lý Thu Diễm đang chọc chọc vào điện thoại, cô liền bấm vào thông đạo luân hồi.
"Hi hi, chẳng phải có thể trực tiếp xuyên qua sao?" Lý Thu Diễm lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy một thông đạo luân hồi xuất hiện. Hắc Bạch Vô Thường sợ hãi đến mức muốn nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại trên tay Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ bị sẩy tay, vì hồn ma mới chết quá nhẹ nên đã đẩy cô vào trong thông đạo.
Thông đạo luân hồi sau khi có hồn ma bước vào, nó đã biến mất như thể đã hoàn thành công việc.
"Tiêu rồi, tôi lại phải xin một chiếc điện thoại khác rồi." Hắc Vô Thường không thiết sống nữa quỳ sụp xuống đất.
"Hay là thôi đi, sau này chúng ta không nên dùng thứ này nữa, anh tính lại xem sau khi dùng thứ đồ chơi này đã đưa nhầm bao nhiêu người rồi. Khi thì đưa nhầm đến tiểu thuyết thập niên 60, khi thì thập niên 70, còn có người lại được đưa đến thời cổ đại. Hình như vừa rồi anh đang xem một cuốn tiểu thuyết thập niên 80 phải không, cô gái này xuyên đến thập niên 80 cũng không tệ, vẫn tốt hơn là thời cổ đại. Dù sao thì tôi không dùng cái thứ này, anh chuẩn bị về nghe chửi đi." Bạch Hiểu Tử có vẻ hả hê.
Khi Lý Thu Diễm tỉnh dậy lần nữa, cô lắc đầu: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường? Ủa, thứ trong tay mình là gì vậy?" Lý Thu Diễm nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, là màn hình chiếc điện thoại di động, cô đưa tay ra giũ giũ vài cái.
"Này bà già, bà đang cầm cái gì trên tay thế?"
Lý Thu Diễm quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng, trông có hơi nhếch nhác. "Có chuyện gì vậy? Ông là ai?"
Lý Thu Diễm sờ vào đầu mình, lập tức ngồi dậy. Nơi này đầy mùi người già, chăn bông cũng cũ kỹ, tất cả đều có lớp bóng dầu. Ôi mẹ ơi, làm sao dùng được đây, bẩn thế, còn nữa, lão già này bị sao vậy?
"Tôi là ai mà bà không biết sao? Bà buồn cười thật đấy! Vợ chồng già với nhau cả đời rồi mà bây giờ bà lại hỏi tôi là ai sao?" Lão già leo xuống giường, khom người xuống xỏ giày.
"Mau dậy đi, từng tuổi này rồi mà còn chấp nhứt với bọn nhỏ nữa, bà nghĩ con trai bà cưới con dâu dễ dàng lắm sao? Tôi nói bà biết, lát nữa gặp vợ thằng ba đừng nói lung tung gì nữa. Con dâu còn trẻ bà nhường nhịn chút đi." Lão già nói với giọng điệu rất hung dữ.
Lý Thu Diễm hoàn toàn không bận tâm đến những gì lão già nói. Lúc này, trong đầu cô lập tức xuất hiện một đoạn ký ức, cô bị thông đạo luân hồi hút vào đây rồi nhập vào cơ thể này.
Xong rồi, tiêu rồi, người ta xuyên vào làm nữ chính, còn không thì làm em bé cũng được, sao cô lại xuyên thành một bà già chứ!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng đi xuống giường, rồi nhìn vào chiếc gương gỗ đặt trên bàn. Trong gương hiện lên một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, đen sạm gầy gò, nhìn vào là biết đã phải chịu nhiều khổ cực.
Giờ phải tìm ai để nói lý lẽ đây? Dù xuyên thành một thằng con trai cũng được, sao lại để cô xuyên thành một bà già chứ? !
Phải rồi, lão già đó vừa rồi nói vợ thằng ba. Cô suy nghĩ thật kỹ, cô lại nhìn thấy được ký ức của thân xác này.
Tên của thân xác này gọi là Lý Thu Hiệp, lão già vừa rồi họ Vương, "Ha ha ha!" Lão Vương, Vương Đức Phát! Lý Thu Hiệp không khỏi bật cười khi nghe đến cái tên này.
Lý Thu Hiệp có ba người con trai, đều đã lập gia đình, ngoài ra còn có hai cô con gái. Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp thực sự muốn chết cho rồi, kiếp trước cô còn chưa kết hôn, kiếp này đã để cô có cả con trai và con gái. À không, ngay cả cháu cũng có vài đứa.
"Ông nói vợ thằng ba đẩy tôi à!" Lý Thu Hiệp đã hỏi lại trước khi lão già bước ra ngoài.
"Này, đừng bấm lung tung!" Hắc Vô Thường thấy Lý Thu Diễm đang chọc chọc vào điện thoại, cô liền bấm vào thông đạo luân hồi.
"Hi hi, chẳng phải có thể trực tiếp xuyên qua sao?" Lý Thu Diễm lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy một thông đạo luân hồi xuất hiện. Hắc Bạch Vô Thường sợ hãi đến mức muốn nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại trên tay Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ bị sẩy tay, vì hồn ma mới chết quá nhẹ nên đã đẩy cô vào trong thông đạo.
Thông đạo luân hồi sau khi có hồn ma bước vào, nó đã biến mất như thể đã hoàn thành công việc.
"Tiêu rồi, tôi lại phải xin một chiếc điện thoại khác rồi." Hắc Vô Thường không thiết sống nữa quỳ sụp xuống đất.
"Hay là thôi đi, sau này chúng ta không nên dùng thứ này nữa, anh tính lại xem sau khi dùng thứ đồ chơi này đã đưa nhầm bao nhiêu người rồi. Khi thì đưa nhầm đến tiểu thuyết thập niên 60, khi thì thập niên 70, còn có người lại được đưa đến thời cổ đại. Hình như vừa rồi anh đang xem một cuốn tiểu thuyết thập niên 80 phải không, cô gái này xuyên đến thập niên 80 cũng không tệ, vẫn tốt hơn là thời cổ đại. Dù sao thì tôi không dùng cái thứ này, anh chuẩn bị về nghe chửi đi." Bạch Hiểu Tử có vẻ hả hê.
Khi Lý Thu Diễm tỉnh dậy lần nữa, cô lắc đầu: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường? Ủa, thứ trong tay mình là gì vậy?" Lý Thu Diễm nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, là màn hình chiếc điện thoại di động, cô đưa tay ra giũ giũ vài cái.
"Này bà già, bà đang cầm cái gì trên tay thế?"
Lý Thu Diễm quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng, trông có hơi nhếch nhác. "Có chuyện gì vậy? Ông là ai?"
Lý Thu Diễm sờ vào đầu mình, lập tức ngồi dậy. Nơi này đầy mùi người già, chăn bông cũng cũ kỹ, tất cả đều có lớp bóng dầu. Ôi mẹ ơi, làm sao dùng được đây, bẩn thế, còn nữa, lão già này bị sao vậy?
"Tôi là ai mà bà không biết sao? Bà buồn cười thật đấy! Vợ chồng già với nhau cả đời rồi mà bây giờ bà lại hỏi tôi là ai sao?" Lão già leo xuống giường, khom người xuống xỏ giày.
"Mau dậy đi, từng tuổi này rồi mà còn chấp nhứt với bọn nhỏ nữa, bà nghĩ con trai bà cưới con dâu dễ dàng lắm sao? Tôi nói bà biết, lát nữa gặp vợ thằng ba đừng nói lung tung gì nữa. Con dâu còn trẻ bà nhường nhịn chút đi." Lão già nói với giọng điệu rất hung dữ.
Lý Thu Diễm hoàn toàn không bận tâm đến những gì lão già nói. Lúc này, trong đầu cô lập tức xuất hiện một đoạn ký ức, cô bị thông đạo luân hồi hút vào đây rồi nhập vào cơ thể này.
Xong rồi, tiêu rồi, người ta xuyên vào làm nữ chính, còn không thì làm em bé cũng được, sao cô lại xuyên thành một bà già chứ!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng đi xuống giường, rồi nhìn vào chiếc gương gỗ đặt trên bàn. Trong gương hiện lên một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, đen sạm gầy gò, nhìn vào là biết đã phải chịu nhiều khổ cực.
Giờ phải tìm ai để nói lý lẽ đây? Dù xuyên thành một thằng con trai cũng được, sao lại để cô xuyên thành một bà già chứ? !
Phải rồi, lão già đó vừa rồi nói vợ thằng ba. Cô suy nghĩ thật kỹ, cô lại nhìn thấy được ký ức của thân xác này.
Tên của thân xác này gọi là Lý Thu Hiệp, lão già vừa rồi họ Vương, "Ha ha ha!" Lão Vương, Vương Đức Phát! Lý Thu Hiệp không khỏi bật cười khi nghe đến cái tên này.
Lý Thu Hiệp có ba người con trai, đều đã lập gia đình, ngoài ra còn có hai cô con gái. Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp thực sự muốn chết cho rồi, kiếp trước cô còn chưa kết hôn, kiếp này đã để cô có cả con trai và con gái. À không, ngay cả cháu cũng có vài đứa.
"Ông nói vợ thằng ba đẩy tôi à!" Lý Thu Hiệp đã hỏi lại trước khi lão già bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.