Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 47: Tôi Xây Luôn Nhà Cho Chúng Nó Nhé! (1)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
"Cút ra, tao không có đứa con gái hư hỏng như mày."
Lý Thu Hiệp nhìn thấy Vương Quế Hoa đi tới, cô đã tát vào mặt cô ta. Vương Quế Hoa bị đánh mạnh đến suýt ngồi bệt xuống đất.
"Mẹ, sao mẹ cứ đánh con thế? Mẹ có còn là mẹ của con không?" Vương Quế Hoa sờ lên mặt mình.
"Mày đã làm gì tự mày biết, trước đó mày đã đề nghị cho Bàn Nữu gả cho tên Ngô Quyền này, nói là sau này để con bé tiếp tục hầu hạ mày. Vương Quế Hoa, tao phát hiện mày thật sự là con gái ruột của cha mày, cha con mày giống hệt nhau thói làm hại người khác để có lợi cho mình."
Lời nói của Lý Thu Hiệp chứa rất nhiều thông tin.
Trước tiên là tại sao cô con gái nhà họ Vương này lại cùng nhà họ Ngô đến đây? Không thấy nói là cô ta đã lấy chồng.
Sau đó là, Bàn Nữu là cháu gái của Vương Quế Hoa mà, mối quan hệ này có hơi lộn xộn.
"Mẹ, con không có, mẹ đừng đổ oan cho con." Vương Quế Hoa thấy ở đây có nhiều người như vậy, cô ta làm sao chịu thừa nhận cho được.
"Tao không cần biết mày có hay không, bây giờ mày cút sang một bên cho tao, để mọi người hỏi rõ tên Ngô Quyền này muốn làm gì. Tại sao hắn lại đánh lén Bàn Nữu?"
"Đúng vậy, tránh ra đi, tao không có đứa em gái như mày. Cháu gái ruột mà cũng không tha. Mày có còn là con người không?"
Mọi người vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Tất cả đều tập trung vào Ngô Quyền.
Trần Đại Khánh ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Quyền.
"Ngô Quyền, cậu là người thật thà, cậu hãy nói tôi biết rốt cuộc là tại sao lại đánh người."
Trần Đại Khánh cũng thấy không hiểu, gia đình Ngô Quyền rất đáng thương, gia cảnh nghèo khó, bình thường cũng chưa từng làm điều gì xấu.
Anh ta cực khổ nuôi dạy em trai mình, tại sao lại bắt đầu nghĩ đến làm chuyện như vậy chứ?
Trần Đại Khánh không muốn tin điều đó, nếu anh ta có suy nghĩ như vậy thì đã làm từ những năm trước rồi.
"Tôi..." Ngô Quyền không biết nên nói gì, nhìn sang em trai và em dâu.
Ngô Quý sợ anh trai mình sẽ khai ra Vương Quế Hoa, muốn anh trai tự nhận lấy chuyện này, liền chạy đến ôm lấy anh trai và nói:
"Anh đã hồ đồ rồi sao? Sao anh lại thực sự làm chuyện này? Quế Hoa đã nhắc đến chuyện này với mẹ vợ em rồi, người ta không đồng ý, sao anh lại... sau này anh không nên có suy nghĩ này nữa."
Nếu là một ngày trước, khi Ngô Quý và Vương Quế Hoa chưa đăng ký kết hôn, có lẽ cậu ta sẽ đứng về phía anh trai mình, nhưng hôm qua cậu ta đã đăng ký kết hôn với Vương Quế Hoa, xem như họ đã là vợ chồng, sau này họ sẽ phải sống với nhau cả đời.
Tay cậu ta nắn nắn vào lưng anh trai và còn đánh mắt với anh trai ở góc mọi người không nhìn thấy, ý bảo anh trai mình hãy nhận lỗi trong chuyện này.
Ngô Quyền nhìn biểu cảm của em trai, sau đó nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của em dâu, cuối cùng anh ta đã gật đầu.
"Là... là lỗi của tôi, tôi nghe em dâu nói là có nói với thím Lý gả Bàn Nữu cho tôi, họ đã từ chối nên tôi thấy khó chịu, trong lòng nghĩ mình gạo nấu thành cơm thì họ sẽ không phản đối nữa."
Ngô Quyền sau khi nói những lời này thì hít một hơi thật sâu.
"Anh cả, sao anh lại hấp tấp thế? Muốn cưới vợ thì cũng phải chờ về nhà chúng ta tìm cách. Sau này anh phải làm sao đây?"
Ngô Quý lúc này đã rơi nước mắt, liên tục xin lỗi gia đình họ Vương.
"Tất cả đều là lỗi của anh trai con, mọi người hãy tha thứ cho anh ấy một lần, sau này sẽ không tái phạm nữa. Xin mọi người đấy, anh cả, anh ba, mẹ, các người hãy tha cho anh trai của con một lần đi."
"Cút ra đi, ai là mẹ của cậu?"
Lý Thu Hiệp thấy khâm phục tên Ngô Quý này, bảo sao cậu ta có thể dụ dỗ được cô con gái ngốc nghếch của mình yêu một cách mù quáng như vậy.
Lý Thu Hiệp nhìn thấy Vương Quế Hoa đi tới, cô đã tát vào mặt cô ta. Vương Quế Hoa bị đánh mạnh đến suýt ngồi bệt xuống đất.
"Mẹ, sao mẹ cứ đánh con thế? Mẹ có còn là mẹ của con không?" Vương Quế Hoa sờ lên mặt mình.
"Mày đã làm gì tự mày biết, trước đó mày đã đề nghị cho Bàn Nữu gả cho tên Ngô Quyền này, nói là sau này để con bé tiếp tục hầu hạ mày. Vương Quế Hoa, tao phát hiện mày thật sự là con gái ruột của cha mày, cha con mày giống hệt nhau thói làm hại người khác để có lợi cho mình."
Lời nói của Lý Thu Hiệp chứa rất nhiều thông tin.
Trước tiên là tại sao cô con gái nhà họ Vương này lại cùng nhà họ Ngô đến đây? Không thấy nói là cô ta đã lấy chồng.
Sau đó là, Bàn Nữu là cháu gái của Vương Quế Hoa mà, mối quan hệ này có hơi lộn xộn.
"Mẹ, con không có, mẹ đừng đổ oan cho con." Vương Quế Hoa thấy ở đây có nhiều người như vậy, cô ta làm sao chịu thừa nhận cho được.
"Tao không cần biết mày có hay không, bây giờ mày cút sang một bên cho tao, để mọi người hỏi rõ tên Ngô Quyền này muốn làm gì. Tại sao hắn lại đánh lén Bàn Nữu?"
"Đúng vậy, tránh ra đi, tao không có đứa em gái như mày. Cháu gái ruột mà cũng không tha. Mày có còn là con người không?"
Mọi người vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Tất cả đều tập trung vào Ngô Quyền.
Trần Đại Khánh ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Quyền.
"Ngô Quyền, cậu là người thật thà, cậu hãy nói tôi biết rốt cuộc là tại sao lại đánh người."
Trần Đại Khánh cũng thấy không hiểu, gia đình Ngô Quyền rất đáng thương, gia cảnh nghèo khó, bình thường cũng chưa từng làm điều gì xấu.
Anh ta cực khổ nuôi dạy em trai mình, tại sao lại bắt đầu nghĩ đến làm chuyện như vậy chứ?
Trần Đại Khánh không muốn tin điều đó, nếu anh ta có suy nghĩ như vậy thì đã làm từ những năm trước rồi.
"Tôi..." Ngô Quyền không biết nên nói gì, nhìn sang em trai và em dâu.
Ngô Quý sợ anh trai mình sẽ khai ra Vương Quế Hoa, muốn anh trai tự nhận lấy chuyện này, liền chạy đến ôm lấy anh trai và nói:
"Anh đã hồ đồ rồi sao? Sao anh lại thực sự làm chuyện này? Quế Hoa đã nhắc đến chuyện này với mẹ vợ em rồi, người ta không đồng ý, sao anh lại... sau này anh không nên có suy nghĩ này nữa."
Nếu là một ngày trước, khi Ngô Quý và Vương Quế Hoa chưa đăng ký kết hôn, có lẽ cậu ta sẽ đứng về phía anh trai mình, nhưng hôm qua cậu ta đã đăng ký kết hôn với Vương Quế Hoa, xem như họ đã là vợ chồng, sau này họ sẽ phải sống với nhau cả đời.
Tay cậu ta nắn nắn vào lưng anh trai và còn đánh mắt với anh trai ở góc mọi người không nhìn thấy, ý bảo anh trai mình hãy nhận lỗi trong chuyện này.
Ngô Quyền nhìn biểu cảm của em trai, sau đó nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của em dâu, cuối cùng anh ta đã gật đầu.
"Là... là lỗi của tôi, tôi nghe em dâu nói là có nói với thím Lý gả Bàn Nữu cho tôi, họ đã từ chối nên tôi thấy khó chịu, trong lòng nghĩ mình gạo nấu thành cơm thì họ sẽ không phản đối nữa."
Ngô Quyền sau khi nói những lời này thì hít một hơi thật sâu.
"Anh cả, sao anh lại hấp tấp thế? Muốn cưới vợ thì cũng phải chờ về nhà chúng ta tìm cách. Sau này anh phải làm sao đây?"
Ngô Quý lúc này đã rơi nước mắt, liên tục xin lỗi gia đình họ Vương.
"Tất cả đều là lỗi của anh trai con, mọi người hãy tha thứ cho anh ấy một lần, sau này sẽ không tái phạm nữa. Xin mọi người đấy, anh cả, anh ba, mẹ, các người hãy tha cho anh trai của con một lần đi."
"Cút ra đi, ai là mẹ của cậu?"
Lý Thu Hiệp thấy khâm phục tên Ngô Quý này, bảo sao cậu ta có thể dụ dỗ được cô con gái ngốc nghếch của mình yêu một cách mù quáng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.