Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 48: Tôi Xây Luôn Nhà Cho Chúng Nó Nhé! (2)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
"Chuyện này là sao? Sao không thấy Quế Hoa nhà các người cưới hỏi gì cả."
Chu Kiến Quốc cũng không hiểu, trong thôn này có gia đình nào cưới hỏi mà ông ta lại không biết chứ.
"Vương Quế Hoa, mày tự nói đi, gia đình tao không có mặt mũi để nói."
Vương Quế Hoa không muốn nói. Nói thế nào chứ, nói mình bị nhà mẹ đẻ đuổi ra khỏi nhà sao?
"Mẹ, Ngô Quý đã đưa tiền sính lễ rồi, mẹ không làm đám cưới cho chúng con còn muốn cắt đứt quan hệ với chúng con, như vậy thật là quá đáng. Mẹ như vậy là chê nghèo ham giàu!"
"Tao chê nghèo ham giàu à?" Lý Thu Hiệp giận đến bật cười.
"Có phải vậy không thím, thím không thể coi thường người khác, chẳng phải Ngô Quý đã đưa tiền sính lễ rồi sao? Dù thế nào thì cũng phải tổ chức đám cưới chứ."
Những tiểu bối đứng xem khá quan tâm đến chuyện này, mọi người đều nghèo, như vậy là chê ai nghèo chứ?
"Quế Hoa, mày nói chuyện bằng lương tâm được không? Ai chê nhà tụi mày nghèo chứ! Chả trách mẹ lại muốn cắt đứt quan hệ với mày, mày là thứ vong ơn bội nghĩa."
Tình cảm của Vương Hỷ Tài dành cho người em gái này bắt đầu nhạt dần khi mẹ của anh ta nói cô ta muốn gả Bàn Nữu cho Ngô Quyền.
"Em nói sự thật thôi. Rõ ràng Ngô Quý đã đưa 100 đồng tiền sính lễ, cuối cùng các người còn đuổi bọn em ra ngoài."
Dù thế nào thì Vương Quế Hoa cũng không thừa nhận mình đã trộm tiền trong nhà.
"Đã nói đến nước này rồi thì tôi không sợ chuyện xấu trong nhà để người ngoài biết nữa. Tôi thử hỏi mọi người, nhà mọi người có người con gái nào trộm 150 đồng của nhà mình đưa cho nhà trai làm tiền sính lễ không?"
"Có kiểu người như vậy sao?"
"Cô gái đó có bị điên không?"
Lý Thu Hiệp thấy mọi người bắt đầu xôn xao thì nói tiếp:
"Không những lấy 150 đồng trong nhà, người ta đến nhà cũng chỉ chịu bỏ ra 100 đồng, đây không phải lấy của mình cho người ngoài thì là gì? Nếu trong nhà mọi người có thứ người như vậy thì mọi người hãy dạy tôi nên làm thế nào? Còn ở đó mà đòi làm đám cưới, nhà trai chả bỏ ra một xu nào cả còn đòi làm đám cưới. Tôi xây luôn nhà cho chúng nó nhé!"
Ngô Quý liền thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, chỉ trỏ xì xào về mình, cậu ta liền kéo tay áo Vương Quế Hoa.
Chuyện này không thể trách cậu ta, cậu ta cũng không ngờ Vương Quế Hoa lại hấp tấp muốn gả cho cậu ta như vậy.
Cậu ta nghĩ để chờ hai năm nữa, khi cậu ta có tiền sẽ đến cưới Vương Quế Hoa.
"Các người cũng thật là, suy nghĩ kiểu gì thế!"
Trưởng thôn Chu cảm thấy mình đã giảm hai năm tuổi thọ. Cô gái này muốn hướng ngoại thì cũng không thể hướng ngoại theo kiểu này.
"Bây giờ chúng ta cũng đừng nói đến chuyện này nữa, gả thì cũng gả rồi, tôi chỉ xem như chưa từng có đứa con gái này. Bây giờ chúng ta nói về chuyện Ngô Quyền có ý đồ làm điều xấu với Bàn Nữu nhà chúng tôi. Chuyện này nên được báo công an chứ."
Lý Thu Hiệp ôm lấy cháu gái lớn của mình.
"Mẹ, đừng làm chuyện khó coi như vậy, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chúng ta đều là người một nhà."
Cho đến lúc này Vương Quế Hoa vẫn muốn dùng mối quan hệ là người một nhà để cho qua chuyện này.
"Ai là người một nhà với mày? Mày đi làm người nhà với cha mày, cả hai đều giống nhau cả, thứ chỉ biết làm lợi cho mình, đồ vô lương tâm, vong ơn bội nghĩa."
Lý Thu Hiệp hất tay Vương Quế Hoa đang muốn nắm lấy tay mình ra.
"Nói đúng đấy, trưởng thôn. Nếu hôm nay không phải chú ba nhà chúng tôi thay Bàn Nữu lên núi cắt cỏ thì Bàn Nữu nhà chúng tôi e là... Ôi trời ơi, còn muốn để cho người ta sống không đây?"
Tôn Á Mai là mẹ của Bàn Nữu, trước đây chị ta không để tâm nhiều đến con gái mình, nhưng bây giờ chị ta nghĩ nếu con gái mình thật sự bị tên ế vợ này làm hại, khi đó buộc phải gả cho họ Ngô, còn phải hầu hạ cho người cô út vô lương tâm này. Chị ta đau khổ đến mức chỉ muốn khóc.
"Ngô Quyền, việc này thật sự là ý của cậu sao?"
Trần Đại Khánh không tin Ngô Quyền có ý nghĩ như vậy, ông ta đã liếc mắt nhìn Ngô Quý.
Tên nhóc này chẳng còn là người nữa, anh trai cậu ta cực khổ nuôi lớn cậu ta, bây giờ xảy ra chuyện thế này lại bỏ rơi anh trai mình.
Chu Kiến Quốc cũng không hiểu, trong thôn này có gia đình nào cưới hỏi mà ông ta lại không biết chứ.
"Vương Quế Hoa, mày tự nói đi, gia đình tao không có mặt mũi để nói."
Vương Quế Hoa không muốn nói. Nói thế nào chứ, nói mình bị nhà mẹ đẻ đuổi ra khỏi nhà sao?
"Mẹ, Ngô Quý đã đưa tiền sính lễ rồi, mẹ không làm đám cưới cho chúng con còn muốn cắt đứt quan hệ với chúng con, như vậy thật là quá đáng. Mẹ như vậy là chê nghèo ham giàu!"
"Tao chê nghèo ham giàu à?" Lý Thu Hiệp giận đến bật cười.
"Có phải vậy không thím, thím không thể coi thường người khác, chẳng phải Ngô Quý đã đưa tiền sính lễ rồi sao? Dù thế nào thì cũng phải tổ chức đám cưới chứ."
Những tiểu bối đứng xem khá quan tâm đến chuyện này, mọi người đều nghèo, như vậy là chê ai nghèo chứ?
"Quế Hoa, mày nói chuyện bằng lương tâm được không? Ai chê nhà tụi mày nghèo chứ! Chả trách mẹ lại muốn cắt đứt quan hệ với mày, mày là thứ vong ơn bội nghĩa."
Tình cảm của Vương Hỷ Tài dành cho người em gái này bắt đầu nhạt dần khi mẹ của anh ta nói cô ta muốn gả Bàn Nữu cho Ngô Quyền.
"Em nói sự thật thôi. Rõ ràng Ngô Quý đã đưa 100 đồng tiền sính lễ, cuối cùng các người còn đuổi bọn em ra ngoài."
Dù thế nào thì Vương Quế Hoa cũng không thừa nhận mình đã trộm tiền trong nhà.
"Đã nói đến nước này rồi thì tôi không sợ chuyện xấu trong nhà để người ngoài biết nữa. Tôi thử hỏi mọi người, nhà mọi người có người con gái nào trộm 150 đồng của nhà mình đưa cho nhà trai làm tiền sính lễ không?"
"Có kiểu người như vậy sao?"
"Cô gái đó có bị điên không?"
Lý Thu Hiệp thấy mọi người bắt đầu xôn xao thì nói tiếp:
"Không những lấy 150 đồng trong nhà, người ta đến nhà cũng chỉ chịu bỏ ra 100 đồng, đây không phải lấy của mình cho người ngoài thì là gì? Nếu trong nhà mọi người có thứ người như vậy thì mọi người hãy dạy tôi nên làm thế nào? Còn ở đó mà đòi làm đám cưới, nhà trai chả bỏ ra một xu nào cả còn đòi làm đám cưới. Tôi xây luôn nhà cho chúng nó nhé!"
Ngô Quý liền thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, chỉ trỏ xì xào về mình, cậu ta liền kéo tay áo Vương Quế Hoa.
Chuyện này không thể trách cậu ta, cậu ta cũng không ngờ Vương Quế Hoa lại hấp tấp muốn gả cho cậu ta như vậy.
Cậu ta nghĩ để chờ hai năm nữa, khi cậu ta có tiền sẽ đến cưới Vương Quế Hoa.
"Các người cũng thật là, suy nghĩ kiểu gì thế!"
Trưởng thôn Chu cảm thấy mình đã giảm hai năm tuổi thọ. Cô gái này muốn hướng ngoại thì cũng không thể hướng ngoại theo kiểu này.
"Bây giờ chúng ta cũng đừng nói đến chuyện này nữa, gả thì cũng gả rồi, tôi chỉ xem như chưa từng có đứa con gái này. Bây giờ chúng ta nói về chuyện Ngô Quyền có ý đồ làm điều xấu với Bàn Nữu nhà chúng tôi. Chuyện này nên được báo công an chứ."
Lý Thu Hiệp ôm lấy cháu gái lớn của mình.
"Mẹ, đừng làm chuyện khó coi như vậy, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chúng ta đều là người một nhà."
Cho đến lúc này Vương Quế Hoa vẫn muốn dùng mối quan hệ là người một nhà để cho qua chuyện này.
"Ai là người một nhà với mày? Mày đi làm người nhà với cha mày, cả hai đều giống nhau cả, thứ chỉ biết làm lợi cho mình, đồ vô lương tâm, vong ơn bội nghĩa."
Lý Thu Hiệp hất tay Vương Quế Hoa đang muốn nắm lấy tay mình ra.
"Nói đúng đấy, trưởng thôn. Nếu hôm nay không phải chú ba nhà chúng tôi thay Bàn Nữu lên núi cắt cỏ thì Bàn Nữu nhà chúng tôi e là... Ôi trời ơi, còn muốn để cho người ta sống không đây?"
Tôn Á Mai là mẹ của Bàn Nữu, trước đây chị ta không để tâm nhiều đến con gái mình, nhưng bây giờ chị ta nghĩ nếu con gái mình thật sự bị tên ế vợ này làm hại, khi đó buộc phải gả cho họ Ngô, còn phải hầu hạ cho người cô út vô lương tâm này. Chị ta đau khổ đến mức chỉ muốn khóc.
"Ngô Quyền, việc này thật sự là ý của cậu sao?"
Trần Đại Khánh không tin Ngô Quyền có ý nghĩ như vậy, ông ta đã liếc mắt nhìn Ngô Quý.
Tên nhóc này chẳng còn là người nữa, anh trai cậu ta cực khổ nuôi lớn cậu ta, bây giờ xảy ra chuyện thế này lại bỏ rơi anh trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.