Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Chương 20:
Hoa Thất Tửu
18/04/2023
Ban đầu, anh đối với bạch nguyệt quang trong lòng mình này còn thập phần săn sóc, thương tiếc, không giống như cách cư xử với các nữ sinh khác, nhưng mà dần dần thì…
Ra khỏi phòng, Nguyễn Khanh Khanh đi đến nhà bếp.
Trên bàn cơm đã bày bốn món đồ ăn mặn và hai món canh, vì để lâu nên ăn vào miệng đã nguội rồi.
Kỳ Lan ngồi đối diện với cô, thấy cô dùng cơm, cũng bắt đầu cầm lấy đôi đũa lên ăn.
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy rất ngạc nhiên vì Kỳ Lan không ăn cơm hộp này trước, mà lại đợi sau khi cô tỉnh giấc, mới bắt đầu ăn cùng với cô.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm anh vài giây, cuối cùng thành công thu hút được một cái liếc mắt của Kỳ Lan và một câu hỏi lạnh như băng:
“Em nhìn cái gì mà nhìn?!”
“…A Kỳ.”
Trên mặt Nguyễn Khanh Khanh lộ ra vài phần lúng túng và không vui vì bị chọc đúng chỗ đau, cô nỗ lực hết sức để khống chế cảm xúc, giọng nói mềm mại mà làm nũng: “Anh làm gì mà hung dữ với em như vậy?”
Tình cảm của bạch nguyệt quang đối với Kỳ Lan cũng rất phức tạp.
Một bên, cô chắc chắn Kỳ Lan thích mình, chắc chắn bản thân mình đối với Kỳ Lan có một vị trí quan trọng đặc thù, vì vậy khi đối mặt với Kỳ Lan, cô sẽ có lúc phát giận một cách tùy hứng.
Nhưng một mặt khác, biểu hiện của Kỳ Lan trong khoảng thời gian gần đây lại làm cô có chút cảm giác khủng hoảng, sau đó, cô lại tự lừa mình dối người rằng có lẽ do tự mình suy nghĩ quá nhiều.
Chờ đã, chờ đã.
Nguyễn Khanh Khanh theo thói quen tự mình suy đoán ý nghĩ của bạch nguyệt quang, Kỳ Lan nhìn thật sâu vào hai mắt cô, sau đó gục đầu xuống trầm mặc không lên tiếng im lặng ăn cơm.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Nguyễn Khanh Khanh thấy thế, hừ nhẹ một tiếng.
Cô không thèm nói lời nào mà bắt đầu ăn cơm.
Cô rất đói bụng nha.
Nguyễn Khanh Khanh không phải lần đầu tiên ngủ lại ở chung cư của Kỳ Lan nhưng lại là lần đầu tiên thanh tỉnh.
Ra khỏi phòng, Nguyễn Khanh Khanh đi đến nhà bếp.
Trên bàn cơm đã bày bốn món đồ ăn mặn và hai món canh, vì để lâu nên ăn vào miệng đã nguội rồi.
Kỳ Lan ngồi đối diện với cô, thấy cô dùng cơm, cũng bắt đầu cầm lấy đôi đũa lên ăn.
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy rất ngạc nhiên vì Kỳ Lan không ăn cơm hộp này trước, mà lại đợi sau khi cô tỉnh giấc, mới bắt đầu ăn cùng với cô.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm anh vài giây, cuối cùng thành công thu hút được một cái liếc mắt của Kỳ Lan và một câu hỏi lạnh như băng:
“Em nhìn cái gì mà nhìn?!”
“…A Kỳ.”
Trên mặt Nguyễn Khanh Khanh lộ ra vài phần lúng túng và không vui vì bị chọc đúng chỗ đau, cô nỗ lực hết sức để khống chế cảm xúc, giọng nói mềm mại mà làm nũng: “Anh làm gì mà hung dữ với em như vậy?”
Tình cảm của bạch nguyệt quang đối với Kỳ Lan cũng rất phức tạp.
Một bên, cô chắc chắn Kỳ Lan thích mình, chắc chắn bản thân mình đối với Kỳ Lan có một vị trí quan trọng đặc thù, vì vậy khi đối mặt với Kỳ Lan, cô sẽ có lúc phát giận một cách tùy hứng.
Nhưng một mặt khác, biểu hiện của Kỳ Lan trong khoảng thời gian gần đây lại làm cô có chút cảm giác khủng hoảng, sau đó, cô lại tự lừa mình dối người rằng có lẽ do tự mình suy nghĩ quá nhiều.
Chờ đã, chờ đã.
Nguyễn Khanh Khanh theo thói quen tự mình suy đoán ý nghĩ của bạch nguyệt quang, Kỳ Lan nhìn thật sâu vào hai mắt cô, sau đó gục đầu xuống trầm mặc không lên tiếng im lặng ăn cơm.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)
Nguyễn Khanh Khanh thấy thế, hừ nhẹ một tiếng.
Cô không thèm nói lời nào mà bắt đầu ăn cơm.
Cô rất đói bụng nha.
Nguyễn Khanh Khanh không phải lần đầu tiên ngủ lại ở chung cư của Kỳ Lan nhưng lại là lần đầu tiên thanh tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.